Hồi Nam Thiên - Chương 04
Đến thu tiền cược
Quán bar nằm trên con phố cũ trong đêm khuya luôn toát lên vẻ hoang tàn vắng vẻ. Đèn đường đã cũ, chụp đèn bám đầy bụi bẩn làm cho ánh sáng cũng dần trở nên mờ mờ ảo ảo.
Ánh sáng vàng mờ ảo xuyên qua kính chắn gió, chiếu lên giữa trán và chóp mũi của Phó Tây Linh, nhuộm mái tóc và hàng mi của anh thành màu vàng kim, thêm cho gương mặt anh vài phần dịu dàng.
Phó Tây Linh nói đánh cược nhưng lại không nói rõ muốn cược cái gì, giống như chỉ thuận miệng nói ra vậy thôi.
Thời Chỉ khoanh tay, im lặng nhìn chằm chằm vào Phó Tây Linh, thật lòng cô cảm thấy người này thật sự rất khó hiểu.
Vừa rồi anh ta đã tự thanh toán hóa đơn tiền rượu, không để cô mời, cũng không biết lời hứa giữ bí mật trước đó còn được tính hay không.
Phó Tây Linh nói Thẩm Gia sẽ không liên lạc với cô, còn nói bằng giọng điệu chắc như đinh đóng cột, làm Thời Chỉ thậm chí còn nghi ngờ có phải Phó Tây Linh đã nói xấu gì cô với Thẩm Gia hay không.
Người này trông có vẻ rất giống một tay chơi, không đáng tin cậy chút nào.
Nhìn anh ta không giống Thẩm Gia.
Thẩm Gia thích mặc đồ sáng màu, luôn mặc áo sơ mi hoặc áo phông đơn giản, lúc nào cũng là hình tượng dịu dàng hoà nhã.
Còn học kỳ này Thời Chỉ đã gặp Phó Tây Linh hai lần, cả hai lần đều là ở quán bar.
Lần trước Phó Tây Linh mặc áo cộc tay màu đen, phối thêm áo khoác cao bồi trông rất thời thượng, trông anh ta lúc đó như kiểu đang đi trình diễn thời trang vậy.
Còn lần này, bên trong là áo cộc tay đen, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi hoa.
Thời Chỉ không tin Phó Tây Linh, nhưng cô tin Thẩm Gia, cũng tin vào ánh mắt nhìn người của mình.
Đúng thật là gần đây Thẩm Gia có hơi khác thường, nhưng không phải vì lý do này. Nếu Phó Tây Linh thật sự nói gì đó về cô với Thẩm gia, cô tin Thẩm Gia tuyệt đối sẽ không dễ tin như vậy.
Thời Chỉ rất cảnh giác, đương nhiên cô không định dễ dàng đánh cược với người chỉ mới gặp hai lần. Phó Tây Linh cũng không để ý, trước khi đi còn hỏi một câu: “Về trường không? Tôi đưa cô đi.”
Thời Chỉ từ chối.
Tiếng động cơ gầm rú của xe thể thao xa dần, khi quay lại trong quán, cô vẫn đang suy nghĩ về sự khác thường của Thẩm Gia.
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Trong khi cô còn đang suy nghĩ miên man thì những người còn lại trong quán lại đang rất vui vẻ, ồn ào náo nhiệt như đang ăn Tết.
Vạn Nhiễm và những người khác đều đang ở trên tầng hai, vây quanh chiếc bàn mà Phó Tây Linh đã ngồi, chia nhau mấy chai rượu mà Phó Tây Linh chưa đụng đến.
Lão Tiền còn nhiệt tình chào hỏi Thời Chỉ, hỏi cô có muốn lên uống cùng họ hay không. Nhìn dáng vẻ họ lúc này, rõ ràng đây không phải lần đầu làm chuyện này, đoán chừng dạo gần đây họ đã uống không ít rượu của Phó Tây Linh.
Thời Chỉ xua tay: “Mọi người uống đi, uống xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ rồi hẵng đi, nhớ khóa cửa đó.”
Vạn Nhiễm giơ cao ly rượu, nheo mắt nhả ra một làn khói thuốc, nhìn cô nàng giống như một yêu tinh quyến rũ, vừa nhìn Thời Chỉ vừa nói: “Nói trước nhé, rượu này khách đã trả tiền rồi, không được tính vào sổ nợ của chúng tôi đâu đó.”
Thời Chỉ không có tâm trạng đùa giỡn với họ, cô đi vào lối dành cho nhân viên bên cạnh kho hàng, quay lưng về phía ba người họ, giơ tay lên ra hiệu “OK”.
Trên tầng truyền đến giọng nói phấn khích của Linh Linh: “Anh ta đúng là thần tài của chúng ta mà, gọi nhiều đồ như vậy mà chỉ uống nước suối. Chúng ta vừa được tiền hoa hồng vừa có cả đĩa hoa quả để ăn, thật tuyệt!”
Lão Tiền nhắc nhở Linh Linh: “Đừng ăn mỗi dưa hấu nữa. Nho là đắt nhất, còn ngọt nữa, lúc cắt hoa quả chú đã nếm thử rồi.”
Hôm sinh nhật Thẩm Gia, mãi đến khi nhóm của cô rời đi thì gian bên cạnh cũng không hề động đến đồ uống.
Quán bar đó đắt kinh khủng, không khác gì một cái hố đen hút tiền, một ly sữa chua bình thường cũng phải bán đến hơn hai trăm tệ một cốc, vậy mà Phó Tây Linh còn dám gọi cả rượu Macallan ở đó.
Đã thế gọi xong còn không uống.
Với cái kiểu vung tiền như rác như vậy, nhìn anh ta không giống kiểu người có thể bị thu hút bởi hoạt động nạp tiền. Huống hồ hoạt động nạp tiền do dì làm căn bản không đủ hấp dẫn.
Nạp năm nghìn mới được tặng hai trăm.
Người như Phó Tây Linh, lái siêu xe, tiêu tiền như nước, e là chẳng thèm để mắt đến cái phiếu giảm giá hai trăm đồng đó đâu.
Vậy thì anh ta đến đây làm gì?
Thời Chỉ dừng bước, nhìn ra ngoài cửa sổ——
Phố xá tối tăm tĩnh lặng, bên cạnh thùng rác cũ nát còn có một con mèo hoang đang cắm đầu vào thùng rác lục lọi tìm đồ ăn.
Khi cô chuyển đến quán bar đã nghe chú dì kể, gần đây sẽ xây dựng một trung tâm triển lãm hội nghị lớn, lượng khách có thể sẽ tăng lên. Lúc đó, các ông chủ của mấy cửa hàng bên cạnh như nhìn thấy ánh sáng, thường xuyên tụ tập lại với nhau, sôi nổi bàn tán chuyện này.
Thời gian dần trôi, tin đồn cũng dần trở nên không đáng tin nữa, sự mong đợi của mọi người dần trở thành nỗi thất vọng, hai năm nay không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.
Nơi này có gì đáng để Phó Tây Linh để mắt đến?
Trên người Phó Tây Linh có quá nhiều hành vi khiến người ta khó hiểu nhưng có một điểm anh ta nói không sai.
Tối hôm đó, Thẩm Gia đúng là không liên lạc với Thời Chỉ.
Phải đến gần sáu giờ sáng hôm sau Thẩm Gia mới gọi điện cho cô.
Một người ân cần chu đáo như Thẩm Gia trước đây chưa từng gọi cho Thời Chỉ vào sáng sớm cuối tuần như vậy.
Lúc đó Thời Chỉ còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe máy.
Thẩm Gia bên kia sốt ruột, không đợi cô hỏi, đã kể vanh vách lại chuyện xảy ra đêm hôm qua——
Anh ta nói trước khi buổi hòa nhạc kết thúc, anh ta nhận được thông báo người bạn thân đang du học nước ngoài đột nhiên về nước nên anh ta vội vã đến sân bay đón người, thậm chí còn không nghe hết phần kết của buổi hòa nhạc.
“Bọn anh đã hẹn nhau về nhà anh tụ tập, từ sân bay về đến nhà đã khá muộn, điện thoại lại hết pin, anh định sạc xong sẽ gọi video cho em, nhưng có lẽ lúc ở buổi hòa nhạc chơi high hơi quá, cũng có thể là do đã uống chút rượu nên… anh ngủ quên mất.”
Thời Chỉ im lặng vài giây để sắp xếp lại câu từ: “Không sao, tại anh không trả lời tin nhắn nên em có hơi lo thôi.”
“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của anh.”
Thẩm Gia giải thích rất nhiều, sau đó anh ta hỏi Thời Chỉ: “Em vẫn đang ở nhà chú à? Hôm nay có thể ra ngoài không? Cho anh một cơ hội chuộc lỗi?”
“Hôm nay em không ra ngoài, ngày mai về trường rồi gặp nhé.”
Hôm sau trở lại trường, Thời Chỉ không có tiết vào sáng sớm, vừa về ký túc xá đặt balo xuống thì Thẩm Gia đã gọi điện đến. Thời Chỉ nghe máy rồi đẩy cửa ban công nhìn xuống dưới.
Trời nắng đẹp, Thẩm Gia ở dưới lầu vẫy tay với cô nhưng không mỉm cười, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Thời Chỉ, đừng giận nữa. Chúng ta cùng đi ăn sáng nhé?”
Bên cạnh anh ta còn đặt một thùng giấy màu đỏ sẫm, nhìn vào họa tiết và dòng chữ “Cherries”, có vẻ đó là cherry mua cho Thời Chỉ.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng cô mới chọn Thẩm Gia làm bạn trai, trước đây cô rất hài lòng về mọi mặt của Thẩm Gia. Gặp phải tình huống như thế này, thật ra Thời Chỉ cũng không biết nên làm thế nào.
Trong quá trình trưởng thành của Thời Chỉ, cô đã từng chuyển nhà rồi sống nhờ nhà của họ hàng rất nhiều lần.
Họ hàng của cô cũng không có kiến thức sâu rộng, trong đầu cũng không có kế hoạch kiếm tiền rõ ràng nên chỉ có thể kinh doanh buôn bán nhỏ để mưu sinh.
Thời Chỉ từng sống ở những nơi như tiệm mạt chược, tiệm cắt tóc, quán ăn trong một thời gian dài nên cô đã tiếp xúc với đủ loại người với đủ loại tính cách khác nhau nên có thể nói cô cũng không phải là đóa hoa trắng ngây thơ không hiểu chuyện đời.
Những lời giải thích của Thẩm Gia, có yếu tố tránh nặng tìm nhẹ hay không, thật ra Thời Chỉ hiểu rõ. Những nghi ngờ của cô vẫn chưa được xóa bỏ là thật nhưng thực sự phải vì những nghi ngờ này mà lập tức chia tay anh ta sao?
Hay là…quan sát thêm một thời gian nữa?
Thời Chỉ im lặng hai giây rồi cho anh ta một bậc thang để leo xuống: “Ăn gì?”
Thẩm Gia nghe vậy liền trở nên rất vui vẻ, vội vàng nói: “Em muốn ăn gì cũng được, hôm nay anh lái xe đến nên em muốn đi chỗ xa cỡ nào cũng được.”
“Anh không đến phòng thí nghiệm sao?”
“Ít nhất phải khiến em hết giận anh trước đã, nếu không thì cho dù có đến đó anh cũng sẽ mất tập trung, không làm việc được.”
Họ cùng nhau đi ăn sáng.
Thời Chỉ không trách móc cũng không nổi giận hay cãi cọ, cô vốn dĩ là một người rất dứt khoát, chỉ cần đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không lằng nhằng.
Trên đường đi, Thẩm Gia liên tục tìm chủ đề trò chuyện với cô để bầu không khí thoải mái hơn một chút: “Anh đã cho con mèo tam thể dưới ký túc xá của em ăn rất nhiều lần rồi mà nó vẫn không chịu thân với anh. Lúc nãy chờ em, anh muốn vuốt ve nó một chút mà nó hung dữ lắm, còn quay đầu ‘gừ’ anh…”
“Mèo tam thể thông minh lắm, biết anh là người xấu, không trả lời tin nhắn của bạn gái nên mới không thích anh đó.”
Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Thẩm Gia nắm tay Thời Chỉ, liên tục nói: “Anh sai rồi”, sau đó lại nói: “Lần sau có chuyện gì, anh đảm bảo sẽ báo cáo với bạn gái trước, không để em lo lắng.”
Thật ra hôm qua sau khi nghe điện thoại, Thời Chỉ đã nghĩ đến việc hỏi Thẩm Gia, một người chu đáo như anh ta, làm việc gì cũng gần như hoàn hảo, học lên nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của người được cho là nghiêm khắc và tàn nhẫn nhất cũng chưa từng bị chỉ trích bao giờ.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà anh ta lại luống cuống tay chân, mất bình tĩnh đến hai lần mà không hề hay biết?
Chỉ là cô vẫn muốn giữ chút thể diện cho Thẩm Gia nên cười nói: “Em đã phạt anh rồi mà. Ban đầu định ăn bánh bao chiên ở căng tin, nhưng để phạt anh nên mới chọn một chỗ xa hơn.”
Họ ăn sáng ở bên ngoài trường, sau đó Thẩm Gia mới vội vã đến phòng thí nghiệm, chạy được mấy bước, anh ta đã vội quay lại: “Tối đợi anh cùng ăn cơm nhé, anh đã đặt nhà hàng Tây rồi, lúc đó em qua trước, anh làm xong dự án với giáo viên hướng dẫn sẽ đến tìm em.”
Thời Chỉ đến nhà hàng Tây theo định vị Thẩm Gia gửi đến, ngồi ở nhà hàng trên tầng bốn trung tâm thương mại, đợi nửa tiếng vẫn không thấy Thẩm Gia đâu.
Cô gọi điện nhưng Thẩm Gia không nghe máy.
Hai người hẹn nhau sáu giờ ăn, vậy mà Thời Chỉ ngồi trong nhà hàng Tây đợi đến tám giờ hơn mà vẫn không thấy Thẩm Gia xuất hiện.
Khi nhân viên phục vụ đến hỏi Thời Chỉ lần thứ ba xem cô có muốn gọi món không thì Thời Chỉ nhận lấy thực đơn gọi một phần bít tết rồi một mình từ tốn ăn hết.
Chín giờ rưỡi, Thời Chỉ rời khỏi trung tâm thương mại, vừa về đến ký túc xá thì nhận được điện thoại của Thẩm Gia: “Xin lỗi Thời Chỉ, không biết có phải do đứa bạn thân anh ở nước ngoài lâu quá không, mà về nước không thích nghi được, bị sốt cao, bây giờ anh đang ở bệnh viện…”
Thời Chỉ nhàn nhạt đáp: “Vậy anh tiếp tục làm việc của mình đi, em ăn rồi.”
Sau đó Thẩm Gia lại gọi thêm một lần, Thời Chỉ không nghe máy.
Sáng hôm sau, Thẩm Gia chặn cô ở lối đi gần quầy bánh bao chiên trong căng tin: “Anh đến dưới ký túc xá tìm em, gặp bạn cùng phòng của em, cô ấy nói em đã đến căng tin nên anh…”
Thời Chỉ nhìn Thẩm Gia, đột nhiên cắt ngang lời anh: “Đứa bạn thân từ nước ngoài về của anh là con gái à?”
Thẩm Gia sửng sốt.
“Là con gái phải không?”
“…Phải.”
Thẩm Gia nắm tay Thời Chỉ: “Nhưng anh…”
Hóa ra đây chính là nút thắt.
Thời Chỉ vẫn luôn cho rằng trong mối quan hệ giữa cô và Thẩm Gia, cô là người nắm giữ mối quan hệ này. Cô cho rằng mình lý trí hơn, có thể mãi mãi biết được lúc nào nên nói những lời nào, nên làm những việc nào là đúng đắn nhất, cũng có thể mãi mãi không mất bình tĩnh.
Ấy vậy mà lúc này đây cô lại đang cảm thấy vô cùng tủi thân, vô cùng buồn bã.
Hốc mắt Thời Chỉ đỏ hoe, lòng tự trọng khiến cô đè nén nỗi chua xót trong lòng, cố gắng hạ thấp giọng: “Thẩm Gia, anh có biết anh đang làm gì với tình cảm của chúng ta không?”
Cô giãy giụa hất tay Thẩm Gia ra, chiếc vòng tay ngọc bích trắng trên cổ tay cô văng ra ngoài.
–
Sáng sớm, Phó Tây Linh đột nhiên xuất hiện trong khuôn viên trường Đại học B, làm Chu Lãng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hôm qua Chu Lãng bận rộn ở phòng thí nghiệm đến hơn một giờ sáng, nhận lấy cốc cà phê Phó Tây Linh mang đến, ngáp dài hỏi: “Dạo này cậu hay đến đây thế, có chuyện gì à?”
“Phó Tây Phong về rồi, tôi không muốn gặp nó.”
“Ồ…”
Chu Lãng uể oải như sắp chết đến nơi, vội uống hai ngụm cà phê: “Vậy tôi dẫn cậu đến căng tin ăn bánh chiên giòn nhé? Ngon lắm, đông khách không kém gì món tôm hùm đất hôm nọ đâu.”
“Đi thôi.”
Phó Tây Linh không nói gì khác.
Hắn muốn xem có thể gặp được người nào đó hay không, tiện thể đi thu tiền cược.
Vừa vào căng tin, Chu Lãng đã huých hắn một cái: “Ê, kia không phải Thẩm Gia và bạn gái của cậu ta sao? Không khí giữa hai bọn họ có vẻ không ổn lắm…”
Có lẽ bánh chiên giòn thực sự rất ngon nên gần quầy hàng có khá nhiều người đang đứng xếp hàng. Hầu hết mọi người đều bận việc của mình, vừa ăn vừa đọc sách hoặc vừa ăn vừa xem điện thoại, nhưng cũng có người đã buông đũa xuống để hóng chuyện.
Phó Tây Linh suy nghĩ một chút, rồi cũng đi về phía đó.
Vừa đi được vài bước thì chợt có một chuỗi hạt màu trắng bay tới, anh nhanh tay bắt lấy.