Hồi Nam Thiên - Chương 03
Muốn đánh cược không?
Cuối tuần Thẩm Gia cùng bạn bè đi xem buổi hòa nhạc, Thời Chỉ về nhà chú như thường lệ.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, còn chưa đến giờ mở cửa, bên trong chỉ có hai nhân viên đang nghịch điện thoại, tụm lại không biết đang nói gì.
Thời Chỉ đẩy cửa bước vào, một cô gái xinh đẹp tóc gợn sóng ngẩng đầu lên nhìn, mệt mỏi giơ ngón tay đang kẹp điếu thuốc, khàn giọng chào cô: “Về rồi à.”
Quán bar này do chú của Thời Chỉ mở, là một quán bar cũ đã từng huy hoàng một thời, gia đình chú cũng kiếm được một khoản tiền nhờ quán bar này. Chỉ là hơn mười năm qua đi, cách bày trí và dàn âm thanh trong quán đều đã lỗi thời, dưới tác động của những hộp đêm và câu lạc bộ thời thượng mọc lên như nấm sau mưa, thì cái quán bar vẫn chưa phải đóng cửa đã là một kỳ tích.
Vài năm trước, chú dì đầu tư thất bại, họ không còn đủ khả năng đầu tư nâng cấp cho quán nữa nên quán bar dần trở nên giống như những cửa hàng cũ khác trên con phố này, chỉ có thể treo biển giá thấp để cầm cự, cộng thêm sự sợ hãi thu không đủ bù chi nên chỉ có thể liên tục cắt giảm nhân viên.
Cô gái có mái tóc dài gợn sóng tên Vạn Nhiễm, là ca sĩ chính của quán.
Ngồi cạnh Vạn Nhiễm là Linh Linh, nhỏ hơn Thời Chỉ 6 tháng tuổi, là một cô gái ngốc nghếch, trông thấy một cặp tình nhân cãi nhau thì cô ấy cũng có thể xông vào hỗ trợ. Vạn Nhiễm từng nói, với cái đầu óc của Linh Linh thì nếu một ngày nào đó bị Thời Chỉ bán đi có khi cô còn vui vẻ đếm tiền giúp.
Trong quán còn một người pha chế tên Lão Tiền. Lúc ấy Lão Tiền còn thuận theo lời trêu chọc của Vạn Nhiễm mà đùa nói: “Không chỉ vậy, sau khi Linh Linh đếm tiền xong, đến lễ tết còn phải gửi quà cho Thời Chỉ để bày tỏ lòng biết ơn nữa kìa.”
Thời Chỉ quen lối quen nẻo đi vào quầy bar, đặt ba lô lên ghế, vừa nhập mật khẩu vào máy tính để kiểm tra tình hình tồn kho của hàng hoá vừa nói với Vạn Nhiễm: “Hút thuốc ít thôi, giọng đã khàn vậy rồi.”
Vạn Nhiễm ném nửa điếu thuốc dành cho nữ còn lại vào lon coca vừa uống, tàn thuốc gặp nước phát ra những tiếng xèo xèo: “Đã giảm xuống còn nửa hộp một ngày rồi.”
Thời Chỉ in danh sách tồn kho ra rồi cầm tờ giấy vẫn còn hơi ấm mới in xong đi về phía kho hàng. Trước khi vào kho, cô gửi nhắn tin cho Thẩm Gia báo với anh rằng mình đã đến nhà chú, chúc anh ta xem buổi hòa nhạc vui vẻ.
Có lẽ Thẩm Gia không thấy tin nhắn cô vừa gửi đến nên mãi vẫn chẳng thấy hồi âm.
Hồi đó, khi cô thi đỗ Đại học B, dì út lập tức liên lạc với người chú đã ở đây nhiều năm, nóng lòng đẩy Thời Chỉ qua nhà chú dì ở.
Tất nhiên dì của cô cũng không thấy vui vẻ gì.
Lúc Thời Chỉ vừa chuyển đến, dì của cô suốt ngày cau có, may là Thời Chỉ không phải kẻ ăn bám, có thể làm không công trong quán nên cũng coi như có chút giá trị.
Dì nói: “Hiện tại đang thiếu nhân công, tầng trên quán bar còn một phòng nhỏ, dọn dẹp chút là có thể ở được. Thời Chỉ ở trong quán vừa có thể phụ giúp trông coi việc làm ăn.”
Khi ấy hình như chú muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, dì âm thầm véo chú một cái: “Thời Chỉ, cháu vừa thi đại học xong, cũng biết ôn thi vất vả thế nào. Năm sau em gái cháu cũng thi đại học, bây giờ đang ở thời điểm mấu chốt, nếu cháu ở nhà sẽ dễ khiến em gái bị phân tâm.”
Bao nhiêu năm nay, Thời Chỉ bị họ hàng đẩy qua đẩy lại không khác gì một quả bóng, ăn nhờ ở đậu lâu dần cô cũng biết cách nhìn sắc mặt người khác mà sống, nghe nhiều lời oán trách bóng gió nhiều năm như vậy cũng cảm thấy quen rồi.
Không bạn học nào ở trường biết về hoàn cảnh của cô, ngay cả Thẩm Gia cũng không rõ. Họ chỉ biết Thời Chỉ có họ hàng đang làm ăn buôn bán ở đây, cuối tuần Thời Chỉ đều qua ở nhà họ hàng.
Sau khi kiểm kê xong kho hàng, Thời Chỉ lần lượt gọi điện cho từng nhà cung cấp, hẹn thời gian giao hàng với bên kia rồi ra ngoài dặn dò Linh Linh: “Nhớ kiểm tra số lượng theo đơn hàng.”
Linh Linh gật đầu: “Chị Thời Chỉ cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đến giờ mở cửa quán bar, biển hiệu và đèn trong quán lần lượt được bật lên. Lão Tiền cũng đến đúng giờ làm việc, đang dựa vào quầy bar lướt xem video trên điện thoại.
Cũng chẳng trách quán bên này làm ăn không được khi các quán bar khác toàn thuê nhân viên pha chế đẹp trai đến mức khiến người ta rung động, còn bên này chỉ thuê những nhân công giá rẻ, Lão Tiền là một trong số đó. Lão đã đến tuổi trung niên, lại thích hút thuốc uống rượu nên nếp nhăn ở khóe mắt đã sâu đến mức có thể trồng ra lúa.
Chú và dì hiện đang điều hành việc kinh doanh khác, quán bar nhỏ này đều nhờ Thời Chỉ trông coi, mỗi cuối tuần cô về đều có rất nhiều việc phải làm.
Đã đến giữa tháng, là giai đoạn phải trả lương, công việc của Thời Chỉ chuyển từ quản lý kho sang tài vụ, kiểm tra khoản khấu trừ nghỉ phép tháng trước của đám người Vạn Nhiễm, tính toán hoa hồng, lập bảng lương rồi gửi cho dì.
Trong lúc đang chống cằm chờ hồi âm, Thời Chỉ nghe thấy Linh Linh phấn khích nói: “Đến rồi đến rồi, chị Vạn Nhiễm, khách hàng lớn của quán chúng ta lại đến rồi, chị nói xem có phải anh ta bị tiếng hát của chị hấp dẫn không?”
Cuối tuần trước có bài kiểm tra, Thời Chỉ không về nên không biết trong nửa tháng nay quán lại có thêm một khách hàng lớn. Cô thấy tò mò nên liền nghe thêm vài câu.
Vẫn chưa đến giờ biểu diễn, Vạn Nhiễm nhàn nhã nằm bò trên bàn quầy bar, rất tỉnh táo đáp: “Không phải, chắc là bị chương trình khuyến mãi nạp tiền hấp dẫn đến.”
Chương trình khuyến mãi là do dì nghĩ ra, thuê người đi phát tờ rơi mấy ngày liền. Thời Chỉ vốn tưởng cách này chẳng mang lại tác dụng gì, không ngờ lại có thể thu hút khách hàng đến ủng hộ.
Thời Chỉ không hứng thú gì với vị khách lớn mới này của quán.
Thực ra, cô rất ít tò mò về người hoặc việc không liên quan đến mình, cô quay lưng về phía đại sảnh tiện tay đăng lại chương trình khuyến mãi nạp tiền trên tài khoản chính thức của quán bar.
Cô cảm thấy nếu đã có tác dụng thì nên đăng lại nhiều lần nữa.
Linh Linh đợi khách gọi món xong thì liền chạy từ trên tầng xuống, Vạn Nhiễm đang chỉnh micro để chuẩn bị hát, tật xấu khó sửa, vừa gõ gõ mặt bàn quầy bar vừa nói với Thời Chỉ: “Lấy cho tôi một chai bia để làm ướt cổ họng cái đã…”
Nhân viên trong quán ăn uống đều phải ghi vào sổ. Thời Chỉ thuận tay cầm bút bi ghi lên hóa đơn của Vạn Nhiễm dãy số “1664”, lấy một chai bia không lạnh, gõ nhẹ vào mép bàn thuần thục mở nắp chai bia đưa cho Vạn Nhiễm.
“Chậc, 1664 à, không đủ đô.” Vạn Nhiễm vừa phàn nàn vừa nhận lấy chai bia, ngửa đầu uống một ngụm rồi đi về phía sân khấu.
Linh Linh trốn ở bên cạnh quầy bar nói nhỏ với Lão Tiền: “Người kia trông đẹp trai nhưng lại như một kẻ lập dị. Lần nào cũng gọi rượu đắt tiền nhưng lại không thấy uống…”
Một tháng trước, Thời Chỉ đã gặp một người có hành vi tương tự. Đột nhiên lòngg cô có một dự cảm không lành, cô quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Quả nhiên ở chiếc bàn có vị trí đẹp nhất trên tầng đã có người ngồi, Phó Tây Linh dựa vào ghế sofa cũng đang nhìn cô. Vì khoảng cách khá xa nên Thời Chỉ không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Phó Tây Linh, nhưng cô có cảm giác anh ta đang mỉm cười với cô.
Đại học B cách đây khá xa, đây cũng không phải khu vực mà đám người Thẩm Gia thường xuyên lui tới nên Thời Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp người quen ở đây.
Cô chặn Linh Linh lại, nhận lấy chai rượu trên tay Linh Linh: “Khách trên tầng gọi à?”
“Dạ…”
“Được rồi, để chị đem lên cho.”
Phó Tây Linh cũng khá ngạc nhiên khi gặp được Thời Chỉ trong một quán bar nhỏ tồi tàn như thế này. Ngoài sự ngạc nhiên, anh còn cảm thấy dáng vẻ Thời Chỉ đứng trong quầy bar lạnh nhạt nhìn anh giống với con người thật của cô hơn. Chuyện này khiến anh có hơi mất tập trung, thậm chí không để tâm đến việc trả lời tin nhắn người khác.
Phó Tây Linh vừa cất điện thoại, ngước mắt lên liền thấy Thời Chỉ đang từ dưới tầng đi lên.
Hôm nay cô ấy trông không giống với hai lần gặp trước đó.
Lần gặp ở quán bar, Thẩm Gia đội chiếc mũ sinh nhật bằng bìa cứng tặng kèm bánh kem, sau khi cắt bánh, bạn bè xung quanh đều hò hét cổ vũ Thẩm Gia và Thời Chỉ hôn nhau.
Lúc đó Thời Chỉ còn vô cùng ngại ngùng, lấy tay che mặt không chịu ngẩng đầu lên. Cuối cùng, Thẩm Gia mỉm cười ôm lấy eo cô, nghiêng người hôn lên trán cô.
Động tác của Thẩm Gia rất nhẹ nhàng như thể không muốn làm cô sợ.
Hôn xong, bản thân Thời Chỉ cũng trốn sau lưng Thẩm Gia, kéo kéo tay áo Thẩm Gia thì thầm gì đó.
Hôm ăn tôm hùm đất, trông cô càng giống một cô gái nhỏ hơn. Tôm đều phải do bạn trai lột vỏ, ăn rất chậm, cứ ăn hai miếng lại dùng khăn giấy lau khóe miệng một lần. Hôm đó, môi Thời Chỉ bị gia vị tôm hùm đất làm cay nên hơi đỏ, khi quay đầu cười với Thẩm Gia, mắt cô cong cong, sống mũi nhăn lại giống hệt một chú mèo.
Nhưng hôm nay thì không giống như vậy nữa——
Cô không còn ngại ngùng, cũng không cười nữa, quần jean bó sát bao bọc lấy đôi chân vừa dài vừa thon, trên tay xách hai chai Lorna ướp lạnh, sát khí đằng đằng như một hung thần đang cầm dao đến đòi mạng.
Phó Tây Linh cứ thế dựa người vào ghế sofa, nhìn Thời Chỉ đang sải bước tiến đến hỏi: “Quán này do cô mở à?”
Rõ ràng cả hai đều biết đối phương nhận ra mình nên Thời Chỉ cũng không nói thêm lời thừa thãi.
Vừa nãy khi lên cầu thang, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô biết Phó Tây Linh và Thẩm Gia trông có vẻ không ưa nhau nhưng cô cũng thấy Phó Tây Linh không đến mức vì muốn theo dõi cô mà đến quán bar.
Chỉ là sự xuất hiện của người này quá trùng hợp khiến cho Thời Chỉ không yên tâm.
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh theo dõi tôi đấy à?”
“Không, tôi không có sở thích theo dõi con gái.”
Chỉ cần Phó Tây Linh không cố ý thăm dò thân thế của cô thì mọi chuyện đều dễ nói.
Thời Chỉ ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn ta, ngón áp út và ngón út kẹp vào giữa cổ hai chai Lorna, sau khi cô dùng sức đập xuống cạnh bàn thì nắp chai Lorna liền bay ra ngoài.
Hai chai bia lần lượt được mở ra, miệng chai sủi bọt.
“Tối nay tôi trả, mong anh đừng nói với bất kỳ ai rằng đã gặp tôi ở đây, được không?”
Sau khi từ tầng hai đi xuống, Linh Linh tò mò chạy đến: “Chị Thời Chỉ, chị quen khách sộp của chúng ta à?”
“Không quen.”
“Ồ.”
Linh Linh có vẻ hơi khó xử: “Vậy chai rượu ngoại và nước khoáng anh ta gọi, chị có mang lên nữa không?”
“… Em đi đi.”
Thời Chỉ liếc qua nhãn hiệu chai rượu ngoại đó, có chút không nói nên lời. Nếu biết trước hắn sẽ gọi loại rượu đắt thế này thì cô đã không khoác lác nói mình trả tiền rồi.
Vừa nãy Phó Tây Linh đồng ý rất nhanh, anh ta chỉ nói một chữ “Được”, vẻ mặt cũng rất tự nhiên làm cho Thời Chỉ không đoán được anh ta đang nghĩ gì, cũng không biết người này có thể giữ lời hay không.
Cô hơi nhíu mày nghi ngờ, khi ngẩng đầu nhìn lên tầng thì lại chạm phải ánh mắt của Phó Tây Linh.
Quán bar vắng vẻ, chỉ có ba bốn bàn khách.
Vạn Nhiễm ngồi trên sân khấu hát nhạc dân ca, giọng khàn khàn nghe rất có cảm xúc, nhưng do khách ít nên Vạn Nhiễm cũng không có hứng hát nhiều, giọng hát mang theo chút lười biếng uể oải.
Phó Tây Linh như biết Thời Chỉ đang nghĩ gì, anh tựa người vào ghế sofa trên tầng, mỉm cười nói với cô từ xa: “Dùng người thì không nghi.”
Nụ cười của người này có chút xấu xa.
Để không phải nhìn thấy gương mặt khiến cô khó chịu, Thời Chỉ đi thẳng vào lối đi dành cho nhân viên bên cạnh kho hàng, lên tầng về phòng ngủ của mình. Trong căn phòng ngủ tối tăm chật hẹp, cô bật đèn bàn rồi ngồi xuống mép giường.
Cuộc trò chuyện với Thẩm Gia qua điện thoại vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi lúc chiều.
Thẩm Gia vẫn chưa trả lời.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy, với tính cách của Thời Chỉ thì cô sẽ không để ý đến việc bạn trai có trả lời tin nhắn của mình ngay hay không. Huống hồ trong buổi hòa nhạc náo nhiệt như vậy, không xem điện thoại cũng là bình thường.
Chỉ là không biết có phải do đột nhiên gặp cái người trong quán bar hay không mà Thời Chỉ lại có cảm giác như sắp có chuyện gì đó chệch khỏi kế hoạch và tầm kiểm soát của cô, có một hạt giống đang phát triển theo hướng cô không ngờ tới.
Trong lòng có cảm giác bất an.
Bên Thẩm Gia vẫn không có tin tức gì, mãi đến hơn mười hai giờ đêm điện thoại vẫn im lặng.
Vạn Nhiễm lên gõ cửa, nói khách đã về hết rồi nên hỏi Thời Chỉ xem có thể về nghỉ sớm không.
“Đi thôi.” Thời Chỉ đứng dậy cùng Vạn Nhiễm đi xuống tầng.
Bình thường Thời Chỉ ở trường, sổ sách thu chi trong ngày của quán bar đều do Linh Linh tính toán rồi gửi cho cô.
Linh Linh không phải người giỏi tính toán, đầu óc cô nàng hơi hậu đậu nên thường xuyên mắc lỗi vì vậy cuối tuần khi Thời Chỉ ở cửa hàng sẽ tự mình tính toán lại sổ sách.
Khi đi đến mấy bậc thang cuối cùng, Thời Chỉ như nhớ ra chuyện gì đó: “Người ở tầng hai đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Vạn Nhiễm sờ cổ ho hai tiếng: “Lúc anh ta thanh toán, hình như hệ thống có chút vấn đề, hiển thị đã thanh toán rồi. Linh Linh phải đặt lại đơn thì mới thanh toán thành công được.”
Thời Chỉ sửng sốt: “Anh ta đi lúc nào?”
“Vừa mới đi.”
Thời Chỉ có đuổi theo cũng vô ích, người ta đã đi lâu rồi, cả con phố đã không còn thấy bóng dáng Phó Tây Linh đâu nữa.
Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, cửa cuốn được kéo xuống, chỉ có hộp đèn của quán bar vẫn đang nhấp nháy trong quạnh quẽ.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, sắp mười hai giờ rưỡi rồi.
Buổi hòa nhạc kết thúc lúc mười một giờ, cho dù sau khi buổi hòa nhạc kết thúc Thẩm Gia đi ăn đêm với bạn bè, thì bây giờ cũng nên có thời gian liên lạc với cô rồi chứ.
Vậy mà bên phía Thẩm Gia vẫn im lặng.
Thời Chỉ nhìn điện thoại ngẩn người.
Đột nhiên có ánh đèn xe lóe lên bên cạnh, một chiếc xe thể thao màu đen chạy tới từ hướng bãi đậu xe, từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Phó Tây Linh gác tay trên vô lăng nói: “Đang đợi điện thoại của Thẩm Gia à?”
Thời Chỉ không biết người này lại đang muốn gì nên chỉ cảnh giác nhìn anh mà không nói gì. Phó Tây Linh cầm chiếc điện thoại trên ghế bên cạnh mở lên như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Xem xong, anh lại ném điện thoại trở lại chỗ cũ rồi nói: “Tôi đoán tối nay Thẩm Gia sẽ không liên lạc với cô đâu.”
“Có muốn đánh cược không?”