Lưỡng Tương Yếm - Chương 01
“Vương gia đã sai người đến, sính lễ dỡ xuống ước chừng phải mười tám người khiêng mới hết.”
“Cô nương nhà chúng ta còn đang mê ngủ, phải dậy để trang điểm đi thôi.”
Nha hoàn bên ngoài cười đẩy cửa bước vào để trang điểm cho ta.
Ta tưởng lúc này mình phải tỉnh dậy từ giường bệnh của Vương phủ vào mùa đông chứ, ấy vậy mà hương hoa đào mùa xuân lại thoang thoảng bay vào phòng ngủ của ta.
Trước mắt là màn lụa rèm châu, trên bàn là vòng tay bằng mã não hồng, là Tạ Cảnh tặng ta khi bọn ta mới gặp mặt.
Bọn nha hoàn bưng đồ trang sức vào, các nàng còn vui vẻ cười nói về cảnh tượng Tạ Cảnh đến cầu hôn. Cảnh tượng quen thuộc làm ta thấy như đã mấy đời mấy kiếp trôi qua, ta vội vàng nắm lấy tay Thúy Nhi hỏi:
“Ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cô nương ngủ quên trời quên đất rồi, mới tháng trước là sinh thần mười bảy tuổi của người đó ạ.”
“Ca ca ta đâu?”
“Mấy ngày trước chủ tử mới đi đó ạ, sao hôm nay cô nương lại hỏi rồi?”
Ta nhận ra…hình như ta đã sống lại…
Mấy ngày trước… nói vậy thì ca ca hiện tại vẫn còn sống!
Quân đội của ca ca vẫn chưa bị nội gián bán đứng khiến cho bảy vạn đại quân trong đó có cả ca ca bị tiêu diệt, còn bị buộc phải cắt đất bồi thường, khiến cho Thánh Thượng nổi trận lôi đình, cho chém cả nhà Thẩm tướng quân.
Còn ta… ta vẫn chưa trở thành Vương phi bị Tạ Cảnh ghét bỏ, phải chịu đựng sự lạnh nhạt của hắn ở Vương phủ suốt ba năm, nhìn hắn nạp từng người thiếp thất vào phủ để nhục nhã ta.
Mọi chuyện đều có thể xoay chuyển!
“Đừng trang điểm nữa, ta…”, a suy nghĩ một chút, “Ta muốn ở một mình một lát, các ngươi đều ra ngoài đi.”
Ta vội vàng cởi bỏ xiêm y, thay vào y phục của ca ca từng mặc, đội mũ che mặt, nhân lúc không ai để ý lẻn ra khỏi cửa hông. Lúc này mọi người chỉ đang lo tụ tập hóng hớt, ta chọn một con ngựa trông hiền lành nhất trong đám ngựa mang theo sính lễ đang uống nước ở máng cỏ.
“Có trộm! Bớ người ta có trộm!”
Ai ngờ ta vừa ra khỏi cửa thì ở phía sau đã có người la lên. Không kịp suy nghĩ nhiều, ta liền giơ roi lên, vội vàng bỏ chạy.
“Thật là không biết trời cao đất dày mà, còn ai cưỡi ngựa giỏi hơn Vương gia chúng ta nữa!”
Ta quay đầu lại, thấy Tạ Cảnh đã đuổi theo.
Ta không dám lơ là, nắm chặt dây cương.
Tạ Cảnh đuổi theo ta đến ngoại ô thì đột nhiên không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Ta vừa định thở phào nhẹ nhõm thì ngay giây tiếp theo, Tạ Cảnh lại xuất hiện như ma quỷ chắn trước đầu ngựa của ta.
Hắn rút trường kiếm ra chém rớt mũ có rèm che của ta, sau lại kề kiếm ngay cổ họng ta. Hắn nhìn từ trên cao xuống, liếc mắt một cái đã thấy vòng mã não ta đang đeo trên tay: “Một phòng toàn là vàng bạc châu báu mà ngươi chỉ trộm có mỗi cái này thôi à?”
Đến lúc ta ngẩng đầu lên thì bàn tay đang cầm kiếm của hắn có chút ngập ngừng: “Bùi cô nương?”
“Đã hẹn hôm nay sẽ mang sính lễ đến rồi mà, sao lại muốn chạy trốn?”
Trong nháy mắt nhìn thấy mặt hắn thì ký ức về ba năm phu thê như ác mộng kia chợt tràn về như lũ cuộn.
Đúng là ta từng thích Tạ Cảnh, đám khuê tú trong kinh thành ai ai cũng nói hắn nho nhã lễ độ, đối với nữ tử thì càng dịu dàng lễ nghĩa, là vị Vương gia có tính tình tốt nhất kinh thành này.
Chỉ là…
Nếu không có cái đêm đại hôn đó khi hắn cố tình muốn vũ nhục ta , hắn chế giễu nếu như không phải là do ca ca ta có công cứu giá mà chỉ dựa vào xuất thân và vẻ ngoài của ta thì căn bản ta cũng không có tư cách gả cho hắn.
Nếu không phải vì chỉ mới thành hôn có một năm mà hắn đã vội vã nạp ba người thiếp, chưa kể là còn nuôi dưỡng con gái của tội thần bên ngoài.
Nếu không phải vì bản thân đã phải chịu biết bao nhục nhã khổ sở thì có lẽ ta cũng sẽ không chạy trốn.
Nhìn ta bỗng nhiên rơi nước mắt thì Tạ Cảnh liền cuống quít thu hồi kiếm, đưa khăn tay cho ta rồi lúng túng nói: “Không muốn gả cho ta đến thế sao?”
“Không gả thì không gả… đừng khóc nữa.”
Khắp kinh thành này đều đồn rằng An Vương Tạ Cảnh tốt đẹp biết bao, nhưng ta gả cho hắn ba năm cũng chưa từng thấy hắn dịu dàng bao giờ.
Hắn chịu cưới ta mà không cưới nữ nhi con nhà quyền quý cũng chỉ vì không muốn Thánh Thượng sinh lòng nghi ngờ.
Ta không nhận khăn tay của hắn, dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu, ta đã không muốn gả cho ngài rồi.”
Ta cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói nên lời.
Ta còn nhớ Tạ Cảnh hôm đó mãi đến chiều sau giờ lành mới miễn cưỡng bước vào cửa nhà ta, mà sính lễ hắn mang theo cũng không có đủ mười tám người khiêng như ban nãy.
Ta cũng nhớ trong đêm tân hôn, khi Tạ Cảnh nhìn rõ dung mạo của ta, vẻ chán ghét trên mặt hắn đã làm lòng ta đau đớn vô cùng.
Vậy mà bây giờ, trên mặt hắn không còn vẻ chán ghét nữa mà chỉ còn lại có chút hoảng sợ. Hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn cẩn thận mở lời:
“Bùi Nguyệt, nàng có phải cũng đã sống lại rồi không?”
Ta sửng sốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Sống lại gì cơ?”
Lần này đến lượt Tạ Cảnh ngẩn người.
2
Ta gả cho Tạ Cảnh năm mười bảy tuổi.
Đây không phải là mối hôn sự do cha mẹ định đoạt, mà mối hôn sự này là do ca ca ta dùng mạng đổi lấy.
Hồi đó, ca ca ta còn là hộ vệ bên cạnh Thẩm đại tướng quân. Khi thích khách ám sát Thánh Thượng, ca ca đã đỡ một đao cho Bệ hạ.
Khi Bệ hạ hỏi ca ca muốn ban thưởng gì, ca ca chỉ nói mình trên không cha không mẹ, dưới không vợ không con, chỉ mong muội muội tìm được một người tốt để bầu bạn cả đời.
Vì trên mặt ta có một vết sẹo do một lần cứu người trước kia để lại nên đã có rất nhiều bà mối đã xem qua đều lắc đầu, nói rằng nữ tử bị phá tướng thì vừa khắc phu lại bạc phúc.
Vậy mà sau đó ca ca nói với ta, Tạ Cảnh đã mở lời với Thánh Thượng xin cưới ta, hẳn là thật lòng thích ta.
Ta đã từng gặp Tạ Cảnh khi ta làm đầu bếp ở Đào Hoa Lâu vào tết Thượng Tị, hắn cùng một đám công tử nhà quyền quý đi chơi, nói rõ muốn muốn ăn món bánh ngọt trứ danh của Đào Hoa Lâu nên chưởng quầy bảo ta đích thân làm rồi mang đi.
Mặc dù ta đã cẩn thận bảo quản nhưng đường xa xe ngựa xóc nảy, khi đến nơi thì vỏ bánh đã vỡ vụn.
Các vũ cơ đi du ngoạn cùng bọn họ khinh thường dùng trâm cài tóc đẩy đẩy vài cái làm cho những chiếc bánh vốn đã vỡ vụn nhìn càng thảm hại hơn:
“Bánh hoa tô và hạnh nhân trộn sữa của Đào Hoa Lâu đẹp nhất là lớp vỏ bên ngoài, nhìn như thế này thì sao ăn được nữa?”
“Vì đường xa nên… ”
Nàng ném một chiếc bánh xuống trước mặt ta.
Bánh lăn trên đất, dính đầy bùn.
Nàng ta thản nhiên lau trâm cài tóc rồi nói: “Vậy ngươi ăn một cái cho ta xem nào?”
Một phần bánh này có giá mười lượng bạc, ta làm sao đền nổi nên đành cúi xuống nhặt lên, định cắn một miếng nhưng bánh trên tay ta lại bị một chiếc quạt đánh rơi.
“Ngươi còn định ăn thật à?”
Là Tạ Cảnh.
Làn gió ấm trong lành của tiết Thượng Tị bỗng thổi ta, nhìn thấy thân ảnh như ngọc của hắn khiến ta đỏ mặt.
Hắn cau mày, đặt mười lượng bạc vào hộp thức ăn của ta:
“Đừng làm khó nàng ấy nữa.”
Bọn họ cười trêu chọc Tạ Cảnh thương hoa tiếc ngọc, ngay cả khuôn mặt xấu xí như ta, hắn cũng có thể đối xử dịu dàng.
Vì vậy, ngày đó, ta rất vui khi được gả cho Tạ Cảnh nhưng ta không biết rằng Tạ Cảnh chỉ là lâm vào cảnh phải mở miệng tiếp chỉ chứ nào có thật lòng muốn cưới ta.
Cưới ta chẳng qua là để tránh họa.
Cũng rất lâu sau này ta mới biết, khi huynh trưởng cầu xin Thánh Thượng ban cho ta một mối hôn sự thì ánh mắt của Thánh Thượng đã dừng lại trên người Tạ Cảnh.
Một ánh mắt mà nặng ngàn cân.
Thánh Thượng ghen ghét hắn vì có mẫu thân tôn quý và được phụ hoàng sủng ái, sau khi Thánh Thượng đăng cơ, Tạ Cảnh luôn ẩn giấu tài năng, tỏ ra khiêm nhường ngoan ngoãn.
Hắn giao ra binh quyền, chịu bị giáng chức, thậm chí còn chấp nhận cưới ta.
Vương gia cao cao tại thượng lại cưới một nữ đầu bếp xấu xí bán rượu, hôn sự của Tạ Cảnh nhìn có khác nào trò cười không?
Đêm tân hôn, ta đã cố che giấu dung mạo của mình, trát một lớp phấn dày để vết thương trên mặt không lộ rõ cho dù ca ca từng an ủi ta rằng, thực ra vết thương trên mặt ta không còn rõ nữa.
Nhưng ta vẫn sợ Tạ Cảnh để ý.
Ngày đại hôn, ta nắm chặt khăn trong tay.
Ta muốn nói với hắn rằng, lần đầu gặp nhau ở tiết Thượng Tị lại không giống như lần đầu mà giống như cố nhân trùng phùng khiến ta rất vui.
Ấy vậy mà cái ta đợi được lại là cảnh tượng Tạ Cảnh say khướt đá cửa phòng một cái, hắn nhấc khăn trùm đầu lên, cầm đèn nhìn ta chằm chằm khiến ta xấu hổ cúi đầu.
Hắn nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta thì liền chế giễu không chút nể tình:
“Xấu thật.”
Ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ có một con thú dữ đã xé nát trái tim ta, hôm đó mưa to như trút nước, nước mưa lạnh lẽo tràn vào trái tim tan vỡ của ta.
Ta không hiểu nổi, nếu Tạ Cảnh đã không thích ta, tại sao lại mở lời muốn cưới ta?
Hắn ném khăn trùm đầu lên người ta, thậm chí không chịu ngủ lại với ta một đêm mà chạy đến ngủ ở thư phòng.
Ngày sau ta tự biết mình xấu xí, không thể giống như những nữ tử bình thường khác ăn vận trang điểm để lấy lòng phu quân nên ta chọn học cách trở thành một hiền thê.
Hắn bị ho, ta nấu canh, hầm thuốc bổ cho hắn.
Hắn không quản nội vụ trong phủ, ta liền sắp xếp mọi chuyện trong phủ đâu vào đó, hy vọng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vậy mà nửa năm sau, hắn muốn nạp hai thiếp thất, trong đó có một người là vũ cơ đã làm nhục ta ngày đó, Tần La Xu.
Mặc dù ta thích hắn nhưng ta cũng không muốn tự hạ thấp mình.
Ta không nói một lời, thu dọn hành lý đến Đào Hoa Lâu bán rượu, hắn tức giận lôi ta về phủ, chất vấn ta tại sao lại làm mất mặt hắn.
Thiếp không nạp được nhưng ta và Tạ Cảnh cũng kết thù từ đó.
Hắn cảm thấy cưới ta là chịu ấm ức còn ta lại cảm thấy nếu không gả cho hắn thì ta vẫn có thể làm một đầu bếp tự do tự tại, có thể hái những quả mơ ngon nhất vào mùa xuân, đi tìm nguồn nước trong lành nhất để nấu rượu.
Những chuyện sau đó không có gì đáng nói, chỉ là ngày ngày nhìn nhau chán ghét mà thôi.
Hắn thì ngày ngày vui vẻ với mấy phòng thiếp còn ta thì chỉ chờ ngày hắn đột tử.
Hắn ghét ta xấu xí vô vị nhưng lại phải đóng vai một đôi phu thê ân ái mỗi lần vào cung dự cung yến.
Sau đó, tin tức ca ca tử trận ở chiến trường truyền đến, ta bệnh không dậy nổi để rồi qua đời vào mùa đông năm hai mươi tuổi.
Tỉnh lại thì đã là hôm nay, Tạ Cảnh đến cầu hôn.
“Ta không biết Vương gia đang nói gì, chỉ là mấy hôm trước có thầy bói nói, ta không thể gả cho Vương gia, gả đi sẽ không có kết cục tốt đẹp.” Ta nhặt chiếc mũ che mặt lên, phủi bụi trên đó: “Hơn nữa, là ta bỏ trốn, Thánh Thượng sẽ không trách Vương gia đâu.”
Ta đoán Tạ Cảnh có lẽ cũng đã sống lại.
Có lẽ sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì đó, khiến hắn nhận ra rằng phải cưới ta, hoặc phải đối xử tốt với ta hơn.
Có phải sau khi ta chết, Thánh Thượng đã giáng ta hắn không?
Nhưng dù sao thì mấy chuyện đó cũng không liên quan đến ta.
Ta đội mũ che mặt lên rồi quay đầu ngựa lại.
“Định đi đâu?”
“Thân phận thấp hèn của dân nữ không xứng với Vương gia, tự thấy hổ thẹn, xin về quê thủ lăng cho mẫu thân.”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì mẫu thân của nàng hình như được chôn cất ở phương Nam.”
“…”
“Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Vương gia.”
“Sao lại không liên quan…” Tạ Cảnh bị ta phản bác như vậy, vô thức mở miệng, lại thấy không ổn: “Nàng chờ ta xử lý xong mọi chuyện đi đã, hôn sự này không thể cứ thế mà hủy bỏ được.”
Chuyện trong tay hắn nói đến, e là trước tiên phải tìm cho mình một cái cớ trước mặt hoàng đế, sau đó là nâng ái thiếp Tần La Xu của hắn lên làm chính thất.
Tùy ngài đi!
Đợi ta cứu ca ca trở về từ chiến trường, huynh muội chúng ta sẽ tìm một nơi để nương tựa, không còn dính líu đến mấy chuyện lùm xùm trong hoàng thất các người nữa.
“Bùi Nguyệt, nếu nàng thật sự sống lại thì ta biết nàng muốn đi cứu ai nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện muốn thay đổi kết cục.” Ánh mắt nghiêm túc của hắn lại quá đỗi chân thật: “Nếu nàng cố gắng thay đổi thì người đó chỉ nhận được kết cục thảm khốc hơn mà thôi, tự ta đã thấy rồi.”
Ta ngẩn người trong chốc lát rồi lại giơ roi ngựa lên, vội vã lên đường.