Họa Sư Nghèo - Chương 04
12
Nghe nói Tề tiểu hầu gia hôm nay hồi kinh, phải vào cung bẩm báo công việc.
Mắt tôi sáng lên, xin hắn cho tôi đi hầu hạ.
Lục Thời Tự cau mày: “Em còn chưa khỏi hẳn, chạy lung tung làm gì!”
“Khỏi rồi, khỏi rồi, khỏi hẳn rồi.” tôi vỗ ngực, “Nô tỳ lo lắng cho Hoàng thượng, không yên tâm khi để người khác hầu hạ.”
Tiện thể liếc trộm tiểu hầu gia ôn nhuận như ngọc một cái mới được.
Ơ, khoan đã, tôi hoa mắt sao?
Hình như tai Lục Thời Tự đỏ lên.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên là ảo giác.
“Hoàng thượng, vi thần đã điều tra rõ vụ án Lại Thượng thư tham ô lương cứu trợ, đã có lời khai rõ ràng…”
Tôi bạo dạn liếc nhìn.
Tiểu hầu gia thật ngây thơ, bị người ta nhìn một lúc đã căng thẳng đến mức toát mồ hôi.
Tầm mắt đột nhiên bị người tôi che mất.
Tôi lặng lẽ dịch chuyển vị trí, đối phương cũng dịch theo.
Lục Thời Tự đột nhiên trầm giọng ngắt lời: “Được rồi, trẫm đã biết, ngươi lui về trước đi.”
Tiểu hầu gia như trút được gánh nặng: “Vi thần cáo lui.”
Ơ, đừng đi chứ.
Tôi còn muốn xem thêm mà…
Lục Thời Tự thoắt cái đã đứng trước mặt tôi nghiến răng: “Khương Niên! Ta để em làm việc này đâu phải để em đi ngắm nghía nam nhân khác!”
Hơ, lời này sao nghe quen quen ta?
Lục Thời Tự còn định nói gì đó, thái giám cẩn thận nhắc nhở: “Hoàng thượng, Đại Lý Tự Thiếu Khanh đã chờ ở ngoài từ lâu rồi ạ.”
“Cho hắn về đi, có chuyện thì viết tấu chương báo cáo, không có chuyện thì đừng chạy lung tung vào cung.”
Thái giám im lặng: ?
Không phải là hoàng thượng triệu kiến người ta sao?
13
Lục Thời Tự gần đây hơi kỳ lạ.
Ngày nào cũng dậy sớm luyện kiếm, còn nhất định bắt tôi phải hầu hạ bên cạnh.
Lần thứ ba Lục Thời Tự vô tình vén áo lên, cơ bụng săn chắc ẩn hiện.
Tôi nhịn mãi không được, đành lên tiếng: “Lục Thời Tự, ngài…”
Người đối diện càng vén áo cao hơn.
“Ngài… thật sự không lạnh sao?”
Lục Thời Tự cứng đờ trong chốc lát, sau đó mặt mày lạnh lùng kéo áo xuống: “Thay y phục.”
_
Một buổi chiều nọ, Lục Thời Tự lại đột nhiên muốn cưỡi ngựa, còn chân thành mời tôi lên cảm nhận cảm giác phi ngựa như bay nữa chứ!
Tôi kinh hoàng từ chối: “Không cần đâu!”
Giây tiếp theo, tôi đã bị người bế bổng lên, đặt lên lưng ngựa, ngay sau đó Lục Thời Tự cũng nhảy lên ngựa, ôm lấy tôi từ phía sau.
Cảm nhận được tôi run rẩy, hắn tự tin cười: “Yên tâm, kỹ năng cưỡi ngựa của ta đã đạt đến tầm cao lắm rồi.”
Hắn nói dứt lời thì hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ngựa bị vụt một cái liền lao đi.
Tôi sợ tớ mức hét toáng lên.
Chạy xong một vòng trở về, Lục Thời Tự: “Thế nào, cảm giác ngựa phi như bay đã lắm phải không?”
Mặt mày tôi tái mét, vừa mở miệng: “Ọe~”
Mùi khó tả tràn ngập trường đua ngựa.
Xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng chết người…
Hồi lâu sau, Lục Thời Tự mới thốt ra một câu: “Thay y phục!!”
Ra khỏi trường đua ngựa, Lục Thời Tự đưa tôi về phòng, kiên quyết bắt thái y đến kiểm tra cho tôi một phen.
Bắt mạch xong, thái y nói cần phải kê đơn thuốc.
“Trên bàn của ta có bút mực, đại nhân cứ dùng.”
Thế là mọi người chuyển tầm mắt sang bàn vẽ của ta. Khi cách bàn còn một bước chân, tôi đột nhiên nhớ ra, bức tranh mỹ nam tôi vẽ vẫn còn trải ra trên bàn!
Tôi lao tới, nhanh tay cuộn bức tranh trên bàn lại giấu ra sau lưng.
Đám người kinh ngạc nhìn tôi.
Lục Thời Tự hơi nheo mắt, dáng vẻ suy tư như có điều suy nghĩ.
Tôi cười giả lả giải thích: “Tiện tay vẽ thôi nên rất xấu, để Hoàng thượng chê cười rồi.”
Tiễn Lục Thời Tự và thái y đi rồi thì tôi mớ thở phào nhẹ nhõm.
May quá!
Chuẩn bị lấy bức tranh vừa cất đi ra… ôi, tranh của tôi đâu?
_
Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Trên bàn của ngự thư phòng đang bày bức tranh mỹ nam sắp hoàn thành của tôi.
Lục Thời Tự gõ ngón tay lên bàn, sắc mặt đen thui: “Cho em một cơ hội, giải thích đi?”
Tôi yếu ớt mở miệng: “Người xưa từng nói, thực sắc tính dã…”
Lục Thời Tự nghiến chặt răng: “Hắn thế mà dám dụ dỗ em!”
“Hả?”
Có ai dụ dỗ tôi đâu?
Tôi liếc nhìn bức tranh, tiểu hầu gia trên tranh quần áo xộc xệch, liếc mắt đưa tình.
Cái này vẫn phải giải thích một chút à nha!
“Đây là ta tưởng tượng đó, ta đã nhìn thấy bao giờ đâu?”
“Em thích hắn đến vậy sao?”
Tô vô thức xua tay: “Không có không có, đây đều là người qua đường thôi mà.”
Lục Thời Tự như không nghe thấy, im lặng quay lưng đi, không hiểu sao bóng lưng hắn lúc này có chút cô đơn.
14
Đêm khuya, tôi nằm trên giường trằn trọc.
Cứ nhắm mắt lại là thấy bóng lưng cố chấp và cô đơn của Lục Thời Tự.
Tôi đúng là trúng tà rồi.
Hay là… ngày mai lại đi xin lỗi người ta một phen?
Nhưng tôi vẽ tiểu hầu gia, lại không vẽ hắn, hắn giận dỗi như vậy làm gì chớ?
Dù sao cũng không ngủ được nên tôi dứt khoát đứng dậy lục tủ lấy ra nửa bình rượu, tự mình ngồi bên cửa sổ uống một mình.
Rượu mạnh tràn vào, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều nóng lên, mà ngặt một cái là nỗi phiền muộn trong lòng không những không tiêu tan, mà dường như còn tăng thêm.
Rượu trong bình không biết đã cạn tự lúc nào.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình, tôi vừa đưa tay định đóng cửa sổ đi ngủ thì đột nhiên có một bàn tay xuất hiện chặn cánh cửa sổ lại.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là đôi mắt u ám khó hiểu của Lục Thời Tự.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Tôi tiến lại gần ngửi ngửi: “Ngài uống rượu sao?”
Lục Thời Tự nhìn vào chung rượu tên bàn, không trả lời tôi.
Phải một lúc sau hắn mới mở miệng, giọng trầm buồn như một chú cún con đang chịu oan ức: “Em vẽ hắn mà không vẽ ta, là vì ngay cả người qua đường của em ta cũng không phải sao?”
Trong người đã có chút men say nên miệng tôi nhanh hơn não: “Bọn họ sao có thể so với ngài, ngài là chính cung của em đó.”
Lục Thời Tự không tin, bẻ ngón tay đếm từng lỗi lầm của tôi: “Em lừa ta, em vốn không thích ta, ta múa kiếm em không thích, ta cởi y phục em không thích, ta đưa em đi cưỡi ngựa em cũng không thích, ngay cả vẽ tranh em cũng không vẽ ta…”
Nói bậy!
Mỹ nam tôi đều thích!
Để chứng minh cho lời mình nói, tôi lục tung tủ, lấy ra mấy bức tranh giấu trong tủ bên trái, lần lượt trải ra trước mắt hắn.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lục Thời Tự sáng lên, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
Nam tử trong tranh cưỡi ngựa săn bắn, luyện chữ đánh cờ, cử chỉ vừa tao nhã lại nghiêm trang.
Bức cuối cùng, tôi mở ra, rồi lại đóng lại.
Ờ thì… tranh mỹ nam tắm thì không cần xem nữa.
Tôi mơ hồ thấy khóe miệng Lục Thời Tự cong lên cao hơn, hắn cúi xuống nhìn vào mắt tôi, giọng nói vô cùng quyến rũ:
“Khương Niên, có cân nhắc đổi sang một chức vụ khác không?
“Tỷ như, Hoàng Hậu?”
Muốn dụ dỗ tôi sao?
Tôi trực tiếp nhón chân lên hôn hắn một cái.
Cảm nhận được cả người Lục Thời Tự cứng đờ, tôi lùi ra một chút, tinh nghịch chớp mắt với hắn.
“Làm Hoàng Hậu tiền công cao không?”
Lục Thời Tự đưa tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng, một chiếc hôn dịu dàng rơi xuống:
“Làm Hoàng Hậu của ta thì cả thiên hạ này đều là của em.”