Họa Sư Nghèo - Chương 02
Không khí bên trong cung Từ Ninh im ắng, chỉ còn lại tiếng Thái Hậu giận dữ quát mắng: “Đã bao lâu rồi mà Hoàng đế vẫn chưa từng triệu kiến một tú nữ nào! Khương Niên, đây là cách ngươi làm việc à?”
Oan cho tôi quá! Rõ ràng mỗi lần vẽ một mỹ nhân nào tôi đều thêm filter cho xinh đẹp rồi còn gì, muốn trách là phải trách ánh mắt của cái tên Lục Thời Tự kia quá cao!
Chỉ là ở đây tôi chỉ là một kẻ hèn làm công ăn lương, Thái Hậu đời nào chịu nghe lời tôi giải thích chứ.
Gần đây Lục Thời Tự trả lại tất cả các bức hoạ vẽ tú nữ khiến Thái Hậu rất bất mãn, nhiều lần cả công khai lẫn âm thầm muốn nhét người vào hậu cung của Lục Thời Tự cũng đều bị hắn cản lại. Thêm vào đó còn có sự đối đầu của phe Việt Thái phi khiến mọi chuyện đều bất thành, dĩ nhiên là giận càng thêm giận. Thái Hậu gọi tôi đến thì cũng chỉ là muốn tìm một người xả giận mà thôi, đồng thời cũng muốn cảnh cáo Lục Thời Tự một chút.
Mặt trời chói chang treo trên cao, không khí oi bức khó thở, tôi quỳ gối trong sân viện của cung Từ Ninh, hai đầu gối từ đau nhức dần trở nên tê liệt cứng đờ.
Đúng là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết mà!
Không biết đã qua bao lâu, đợi đến lúc hô hấp cũng bắt đầu nhớp nháp, trong lúc ý thức mơ hồi tôi vẫn còn nghĩ đến hai cái đầu gối đáng thương của tôi không biết sẽ phải bầm tím bao lâu nữa.
Cái này chính là tai nạn lao động!
Tôi phải đi đòi Lục Thời Tự thêm một khoản tiền chữa trị và tiền bồi thường tinh thần nữa mới được!
Trong khoảnh khắc sắp ngã xuống, tôi mơ hồ thấy một bóng dáng màu vàng rực lao về phía mình, ngay sau đó tôi rơi vào một vòng tay ấm áp, mùi hương gỗ tùng quen thuộc bao trùm lấy tôi. “Khương Niên, đừng sợ, có ta ở đây.”
Giọng nói của thiếu niên thật khẽ lại run rẩy khó có thể nghe thấy được. Hình như có ai đó lên tiếng ngăn cản: “Hoàng đế, Thái Hậu nương nương…”
Sắc mặt Lục Thời Tự trở nên lạnh lùng đáng sợ, trong đôi mắt lãnh đạm thường ngày giờ đây lại phủ lên vài tầng sát ý: “Mẫu hậu nếu có tức giận thì có thể trút giận lên người ta, cần gì phải làm khó làm dễ một tiểu hoạ sư?”
Có tiếng vỡ của đồ sứ vang lên bên trong tẩm điện nhưng Lục Thời Tự lại tỏ vẻ như chẳng, bế ngang tôi lên rồi bước đi mà chẳng hề quay đầu lại.
5
Lục Thời Tự đã thu hồi chức vị họa sư của tôi, bố trí tôi làm việc tại cung Càn Thanh.
Tất nhiên là tôi không chịu rồi, ương bướng chạy đi tìm hắn kháng nghị.
Tôi đường đường là một hoạ sư, mười ngón tay ngọc ngà này sinh ra là để làm nên chuyện lớn, chứ làm sao có thể để tài năng của tôi mai một, trở thành một nha hoàn suốt ngày chỉ biết bưng trà rót nước chứ.
Tôi đi thẳng một đường chẳng ai ngăn cản nên cứ vậy đẩy cửa bước vào. Trong phòng có hơi nước mù mịt bốc lên, Lục Thời Tự chầm chậm bước ra từ phía sau tấm bình phong, trên người hắn chỉ khoác hờ một chiếc áo lót để lộ ra xương quai xanh cùng bờ ngực còn đang dính bọt nước, trên mái tóc lộn xộn còn vương lại vài giọt nước trong suốt.
Tôi ôm cổ lùi lại phía sau, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Liếc mắt nhìn thêm cái nữa…lại nhìn thêm cái nữa…
Thật lớn!
Ý tôi là cơ ngực của ai kia kìa…
Mặt tôi dần đỏ bừng, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng thiếu niên ốm yếu ngày nào giờ đã dần trở nên chững chạc. Cả người hắn mang theo hơi nước ấm áp tiến từng bước về phía tôi, dồn tôi vào góc tường.
“Không thích bưng trà rót nước, vậy thì đi giặt quần áo thêm ba năm nữa đi?”
Nhớ lại ba năm tăm tối không thấy được ánh mặt trời ấy khiến cho cổ tôi rụt lại.
Tục ngữ có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng
Giờ thì tôi phục thật rồi!
“Còn nếu chịu ở lại bên cạnh ta làm việc thì tiền thưởng gấp đôi.”
Nghe vậy tôi liền cười.
Bộ quan trọng ở đây là tiền sao? Sai rồi.
Quan trọng là con người tôi thích bưng trà rót nước!
6
Kể từ lần trước Lục Thời Tự bế tôi ra khỏi Từ Ninh cung thì ở bên Thái Hậu cũng có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Tôi nghe Lục Thời Tự nói rằng gần đây Phương ngự sử – là cùng đảng với Thái Hậu, bị người khác dâng tấu chương tố cáo hắn dám thuê người giết người giữa ban ngày ban mặt ngay tại kinh thành khiến cho quần thần phẫn nộ, Thái Hậu không chịu nổi áp lực nên đành phải giao án này cho Đại Lý tự điều tra.
Tôi không hiểu lắm về triều chính, chỉ cần Thái Hậu không đến làm phiền tôi là tôi liền thấy cuộc đời này thật vui vẻ, tự do tự tại.
Chỉ có một chuyện khiến tôi bận tâm, đó là cái tên Lục Thời Tự kia quá là khó hầu hạ đi!
Tôi rót trà, hắn bảo nóng quá.
Tôi mài mực, hắn lại bảo quá đặc.
Tôi hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, hắn lại nhíu mày: “Em đứng cách xa ta tám trượng lận đó, bộ tính mặc quần áo cho không khí à?”
Người gì mà miệng lưỡi cay độc, nói toàn lời khó nghe!
Tôi sải bước tiến lại gần hắn một chút, dù sao thì người chịu thiệt cũng không phải tôi.
Cùng lắm thì tôi chỉ mất có chút máu thôi mà…
7
Hôm nay tôi không phải làm việc, rảnh rỗi không có việc gì làm nên tôi bèn cầm giỏ hoa đến ngự hoa viên hái hoa tươi để làm nguyên liệu cho màu vẽ. Dù sao thì Lục Thời Tự đã đồng ý cho tôi hái hoa trong ngự hoa viên rồi.
Hái hoa được nửa chừng, thì chợt có một đám người ầm ầm kéo đến, doạ tôi sợ suýt nữa đã bỏ chạy vì tưởng đâu là người bên phía Thái Hậu lại đến đây ầm ĩ.
Nhìn kỹ lại thì người đi đầu là Việt Thái phi.
Dáng người của Việt Thái phi uyển chuyển yêu kiều, khiến tôi phải thầm cảm thán rằng Việt Thái phi quả là mỹ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung, trăm hoa xung quanh như đang góp thêm phần kiều diễm cho người.
“Khương cô nương đang làm gì vậy?”
Tôi vội vàng hành lễ, giải thích là hái hoa để làm màu vẽ.
Việt Thái phi cười duyên dáng: “Khương cô nương tài nghệ hơn người, ngay cả cách vẽ cũng rất độc đáo.”
“Nếu Khương cô nương rảnh rỗi, xin mời đến cung Tử Thần một chuyến, vẽ cho bổn cung một bức chân dung được không?”
Tôi khoát tay: “Không được.”
Nụ cười trên mặt Việt Thái phi cứng đờ.
“Phải trả tiền.”
Việt Thái phi ngẩn ra một lúc, nụ cười trên môi càng sâu: “Khương cô nương vẽ đẹp như vậy, tất nhiên là phải được trọng thưởng.”
Có tiền thì sai ma khiến quỷ còn được, huống chi là tôi.
Ngày hôm đó, tôi theo Việt Thái phi về cung Tử Thần, ngồi lại vẽ tranh một mạch cho đến khi hoàn thành…
Đêm khuya, Lục Thời Tự đang duyệt tấu chương, bỗng nhiên hỏi:
“Nghe nói dạo trước Việt Thái phi tìm em vẽ tranh à?”
Tôi bình thản gật đầu.
“Cho bao nhiêu?”
Tôi ngẩng cao đầu tự hào báo một con số: “Mười lượng.”
“Vàng.”
Đáy mắt của Lục Thời Tự ánh lên vài tia tán thưởng: “Khá đấy, xứng đáng với tài nghệ của em.”
“Quá khen quá khen,” tôi giả vờ khiêm tốn, tiện thể nịnh nọt một câu, “Ngài nói chuyện thật dễ nghe.”
Tâm tình Lục Thời Tự có vẻ rất tốt, hắn tiện tay đặt bút xuống hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Biết gì nói nấy, nói hết không giấu.” tôi chớp chớp mắt, ” Việt Thái phi muốn nghe gì, ta đều nói cho người biết.”
Lục Thời Tự gõ ngón tay lên bàn, bên cạnh là tấu chương ghi chi tiết chuyện Phương ngự sử liên quan đến vụ gian lận khoa cử năm năm trước.
Năm đó, Thái Hậu dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ là Thôi gia thì mới có thể giữ vững Hậu vị, chứ nếu không thì phượng vị kia đã khó bảo toàn bởi lẽ năm đó người Tiên Đế sủng ái nhất chính là Việt Thái phi.
Việt Thái phi và Thái Hậu đấu đá trong cung cả đời, thế lực cũng không kém cạnh nhau là bao.
Tiên đế con cái hiếm hoi, chỉ có ba hoàng tử, Nhị hoàng tử của Thái Hậu và Tứ hoàng tử của Thận thường tại đều yểu mệnh từ sớm, chỉ có Lục Thời Tự là do cung nữ sinh ra, từ nhỏ lớn lên ở lãnh cung là sống sót, thế nên hắn mới trở thành hoàng tử duy nhất còn lại của Tiên Đế.
Tiên Đế đột ngột băng hà, chỗ dựa lớn nhất không còn khiến Việt Thái phi hoảng hốt, lúc này Thái Hậu nắm bắt thời cơ, tranh thủ kéo Lục Thời Tự về phe mình trước.
Tai mắt của Việt Thái phi bên cạnh Lục Thời Tự hẳn là không ít, nhưng có vẻ bà ta vẫn muốn dùng tôi để dò xét thái độ của Lục Thời Tự.
Cho nên khi Việt Thái phi tìm tôi dò hỏi, tôi mở miệng đòi tiền ngược lại khiến bà ta thả lỏng cảnh giác.
Con người mà, có lòng tham mới dễ khống chế.
Đối với lời tôi nói, Việt Thái phi sẽ không hoàn toàn tin, nhưng cũng không hoàn toàn không tin, bà ta sẽ phái người âm thầm điều tra trước, sau đó phái người cẩn thận thăm dò.
Quả nhiên, chứng cứ về vụ án cũ năm xưa của Phương ngự sử rất nhanh đã được người ta đưa đến Đại Lý tự.
Thái Hậu không thể không bỏ xe bảo tướng, Phương ngự sử bị xét nhà lưu đày, vị trí này vừa trống ra, hai bên lại bắt đầu tranh đấu ngấm ngầm, cuối cùng Lục Thời Tự vẫn sắp xếp người do Việt Thái phi tiến cử lên thay.
Việt Thái phi hài lòng, chỉ nghe nói trong cung Thái Hậu lại mất đi một bộ trà cụ thượng hạng.
Lục Thời Tự nhìn tôi cười, giơ tay véo má tôi: “Thật sự tiến hóa thành tiểu hồ ly rồi.”
Tôi đắc ý rung đùi: “Ngài nói xem phải thưởng ta thế nào đây?”
Sau đó ám chỉ hắn: “Ta thích cái gì đó trực tiếp một chút.”
Hắn bừng tỉnh gật đầu: “Xem ra em đã nghĩ đến việc vài ngày nữa sẽ theo ta đi săn mùa thu, yên tâm, ta cho phép mà.”
Tôi liếc hắn, người này thật keo kiệt, ngay cả vàng bạc là vật ngoài thân cũng không chịu thưởng tôi nhiều hơn.
8
Chớp mắt đã đến chuyến đi săn mùa thu, tôi phải theo hầu Lục Thời Tự.
Mỗi chuyến đi săn mùa thu đều bắt đầu bằng việc Hoàng đế bắn mũi tên đầu tiên, sau đó mọi người có thể tự mình vào rừng săn bắt thú hoặc cũng có thể cưỡi ngựa, bắn cung trong bãi săn.
Tôi mang theo rương đựng hoạ cụ, lúc rảnh rỗi cũng tiện tay vẽ vài bức.
Buổi chiều, ánh dương dần buông xuống, mọi người trở về với đầy âp chiến lợi phẩm. Mệt mỏi cả ngày, đang định ăn một bữa no nê, thì lại có chuyện xảy ra.
Tôi đang rót trà cho Lục Thời Tự thì có một tên thích khách từ đâu nhảy ra chém nát rèm trướng. Tôi sợ đến mức tay run lên, chén trà đen tráng men thượng hạng trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tôi nghe mà đau cả tim, chén trà này đáng giá lắm đó!
Tên thích khách xông vào trong trướng, lưỡi dao sắc bén xé gió nhắm thẳng vào Lục Thời Tự.
Tim tôi ngừng đập một nhịp.
Lục Thời Tự phản ứng cực nhanh, vừa cầm đồ đựng trà trên bàn ném về phía tên thích khách vừa kéo tôi đang ngây người ra sau lưng bảo vệ, sau đó thuận tay rút thanh kiếm dài sau lưng ra, đỡ đòn tấn công tới tấp đang vung tới
Đao kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang chói tai.
Cấm vệ quân chạy đến cứu giá nhưng thích khách quá đông lại có võ công cao cường, nhất thời khó có thể dẹp yên, bãi săn rơi vào cảnh chém giết hỗn loạn.
Lục Thời Tự dùng kiếm giải quyết tên thích khách đầu tiên xông vào sau đó lại trực tiếp cầm kiếm chặn ở cửa, gặp một tên liền giết một tên, mỗi đòn hắn vung ra đều hiểm ác
Đám thích khách thấy đánh giáp lá cà không được thì liền bắt đầu bắn tên lén, tên bay xuyên thủng trướng bắn vào trong phòng, tạo thành một tấm lưới đen dày đặc.
Tôi núp sau cột không dám tùy tiện nhúc nhích, tôi không biết võ công, lúc này xông ra chỉ có thể trở thành gánh nặng kéo chân Lục Thời Tự, đành phải hèn nhát núp một chỗ khẽ nhắc hắn vị trí tên bắn tới.
Lục Thời Tự vừa phải chặn những tên thích khách liên tục xông lên, vừa phải chống đỡ tên bắn từ bốn phương tám hướng, tả xung hữu đột, tình thế dần dần trở nên khó khăn hơn.
May mà Cấm vệ quân được huấn luyện bài bản, một mặt hộ giá, một mặt chia người xông ra vòng vây giải quyết những tên sát thủ đang mai phục xung quanh.
Sau một hồi chém giết, cuối cùng thích khách cũng bị thanh trừ, khắp nơi là xác chết, cảnh tượng ghê rợn.
Tôi lập tức chạy đến bên Lục Thời Tự, kiểm tra hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn tuy rằng quần áo nhuốm máu, nhưng không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định dìu hắn đi nghỉ ngơi, thì thấy một tên thích khách sau lưng hắn khẽ động cổ tay, tiếp đó một bóng đen lao thẳng đến ngực Lục Thời Tự, tôi theo bản năng muốn kéo hắn ra, kết quả không biết giẫm phải thứ gì trơn trượt, trực tiếp ngã nhào lên người hắn, mũi tên đâm vào cơ thể trong nháy mắt khiến tôi đau đến mức suýt ngất đi.
Chết tiệt, đau chết mất.
“Khương Niên!”
Lục Thời Tự toàn thân còn run rẩy hơn cả tôi, hắn ôm chặt lấy tôi, điên cuồng hét lên: “Thái y! Thái y đâu! Mau triệu thái y đến”
“Khương Niên, em tỉnh lại đi, đừng ngủ! Đừng ngủ!”
Tôi dùng hơi sức cuối cùng dặn dò Lục Thời Tự:
“Nếu ta chết, trong phòng ta bên trái đầu giường tủ thứ ba, đồ bên trong nhất định phải giúp ta hủy đi.”
Khoảnh khắc ý thức cuối cùng tiêu tan, tôi vẫn còn muốn giữ lại sự trong sạch cho bản thân.