Họa Sư Nghèo - Chương 01
1
Tôi là một họa sư, chuyên vẽ chân dung cho các tú nữ trong cung. Tôi rất tự hào về công việc này vì đây là công việc tôi dựa vào tài năng của chính mình để kiếm được.
Xuyên đến đây ba năm, cuối cùng tôi mới tìm được công việc phù hợp với chuyên ngành của mình, để cảm ơn người đã giúp đỡ mình là Tiểu Hoàng đế, tôi đã đặc biệt vẽ một bức tranh tặng người ấy.
Khi Lục Thời Tự nhận được tranh, mặt mày nhăn lại, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Biểu cảm gì vậy trời? Bộ không thích tranh tôi vẽ à?
Sau một hồi lâu người nọ mới lên tiếng: “Đã bao giờ em cân nhắc việc chuyển nghề chưa?”
Tôi tức điên lên được, cố gắng cứu vớt chút tự tôn cuối cùng: “Thật ra thần chuyên vẽ chân dung hơn.”
Lục Thời Tự không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi cất bức tranh đi.
“Ta đi thỉnh an mẫu hậu, tiện thể dắt em đến cung Trữ Tú luôn, về sau em sẽ ở đó.”
Tôi vui mừng, lập tức hớn hở xách rương hoạ cụ đi theo sau ngài. Căn phòng lần này vừa rộng vừa thoáng đãng, còn được dọn dẹp sạch sẽ nữa, so với trước kia phải chen chúc với hơn hai mươi mấy người trong một căn phòng cũ kỹ thì tốt hơn nhiều.
Nhớ lại trước đây tôi là một đứa sinh viên đại học sống ở thế kỷ 21 được nuông chiều từ bé, bỗng nhiên phải xuyên thành một tiểu cung nữ làm việc ở nơi giặt quần áo trong cung.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ma ma quản sự thúc giục đi giặt quần áo. Nhìn đống quần áo chất cao như núi kia có vẻ còn nhiều hơn số cơm tôi ăn suốt mấy năm cuộc đời cộng lại thì mắt tôi muốn mờ đi. Tôi mới chỉ do dự có vài giây mà ma ma quản sự liền sốt ruột nhéo cánh tay tôi một cái: “Còn ở đó mơ mơ màng màng cái gì, nhanh tay nhanh chân làm việc đi!”
Trời đầu đông nước lạnh thấu xương, quần áo dày ngâm trong nước nặng gấp đôi, nặng đến mức không thể xách lên nổi. Tôi mới làm có một chút mà hai tay đã đỏ bừng đau nhức nhưng ma ma ở không xa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, sợ tôi sẽ lén lút lười biếng.
Mãi đến khi trời đã tối đen thì tôi mới làm xong việc, về đến phòng thì mọi người ai cũng đã ăn xong, chén cũng đã được được dọn rửa sạch sẽ. Ma ma nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Làm việc chậm chạp vậy thì nhịn đói là phải!”
Tôi: ?
Bắt tôi làm việc thì được, còn bắt tôi nhịn đói thì chuyến này bà dễ đi khó về rồi!
Tôi bắt đầu chèo kéo cấu xé ma ma quản sự một cách điên cuồng, tôi rống lên: “Cho tôi cơm, cho tôi cơm, cho tôi cơm!”
Các cung nữ sợ hãi trợn tròn mắt, có mấy người chạy đến cố lôi kéo tôi nhưng vẫn không thể giải cứu được ma ma quản sự, cuối cùng bà ấy đành phải ném cho tôi một cái màn thầu cứng ngắt rồi bỏ chạy trối chết.
Không được ăn no đã đành, buổi tối còn phải chen chúc ngủ chung trong một cái phòng lớn, mọi người cứ dính sát vào nhau đến mức lật người cũng khó khăn.
Nhớ lại mấy ngày khổ cực vừa qua, tôi không nhịn được khóc thảm thiết.
“Nhìn chả ra làm sao, khóc cái gì mà khóc chứ?”
Lục Thời Tự đứng bên cạnh tôi, bàn tay hắn vô thức đưa lên rồi từ từ hạ xuống, hắn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt chứa đầy một loại cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
“Sau này, sẽ không còn ai ăn hiếp em nữa.”
2
Ngày đầu tiên tôi ở lại cung Trữ Tú đã được Thái Hậu triệu kiến.
Thái Hậu ngồi trên cao, từ tốn thưởng trà: “Nghe nói Hoàng đế phong cho ngươi làm họa sư, chắc hẳn hoạ kỹ của ngươi phải có chỗ hơn người. Vẽ tranh chân dung cho các tú nữ là một chuyện hệ trọng, ai gia có vài câu muốn nhắc nhở ngươi.”
“Hoàng đế mới đăng cơ, chính sự còn bận rộn nên lơ là hậu cung, khiến cho ai gia phải vì hắn nhọc lòng. Mấy tú nữ kia đều do đích thân ai gia tỉ mỉ chọn lựa từ các quý nữ thế gia, chỉ là người tiến cung hơi nhiều, sau này phải phiền Khương cô nương hao tâm tổn sức rồi.”
Tôi mỉm cười không nói gì.
Một cung nữ thân cận bên người Thái Hậu đưa cho tôi một túi tiền căng phồng, hai mắt tôi sáng lên: “Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Giọng nói của người ngồi ở trên cao mang theo ý cười: “Quả nhiên là một người thông minh lanh lợi, ai gia vừa nhìn đã rất thích.”
Vừa ra khỏi cung của Thái Hậu thì người của Việt Thái phi lại đến. Nhìn tình cảnh này mà tôi chỉ biết thở dài, làm họa sư cũng không dễ dàng gì nhỉ!
Trước mắt chỉ có thể vì túi tiền mà chịu chút khổ rồi.
Lời của người bên Việt Thái phi đưa tới cũng không khác là bao, vẫn là ám chỉ trong ngoài một phen, dặn dò tôi phải vẻ chân dung của tú nữ bên đó xinh đẹp hơn một chút, biết đâu mai sau sẽ được Hoàng đế chọn lựa.
Mà bên Việt Thái phi ra tay cũng rất rộng rãi, chưa gì đã thưởng cho tôi một hộp nhỏ chứa đầy lá vàng, ánh vàng rực rỡ chói mắt kia thiếu điều muốn làm mù mắt chó của tôi rồi!
Tôi cười ngoác miệng tới nỗi chẳng còn thấy mắt mũi đâu nữa: “Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực!”
Nếu mà chỉ nhận tiền của một bên thôi á thì còn gọi là hối lộ được, chứ mà đã nhận của hai bên thì phải gọi là công bằng!
Trở về cung Trữ Tú, trước tiên tôi giấu kỹ kho báu nhỏ của mình, sau đó mới đi xung quanh dòm ngó các tú nữ một chút. Dĩ nhiên nếu có cô nương nào muốn dúi cho tôi chút bạc thì cũng được…he he he.
Nhìn xem, đường phát tài của tôi không phải là đang rộng mở rồi sao?
Không hổ danh là các tủ nữ được Thái Hậu dày công tỉ mỉ chọn lựa, mập ốm cao gầy đều có, mỗi người đều có tài sắc vẹn toàn.
Hóa ra làm Hoàng đế được hưởng của hời như vậy sao?
Mỹ nữ ơi….
Nụ cười của tôi dần trở nên biến thái, giờ đây nhìn tôi chẳng khác gì mấy tú bà ở trong xuân lâu cả, tôi lả lướt lượn lờ qua lại giữa các cô nương xinh đẹp này, lúc nắm lấy người này, lúc sờ soạng người kia, đó là còn chưa kể trước khi về mấy cô nương ngoan ngoãn này lại còn muốn dúi thêm bạc vào lòng tôi nữa kìa!
Trong đó có một cô nương với với vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, nàng nhìn về phía bộ ngực căng phồng của tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, nàng kéo tôi ra một bên, thẹn thùng hỏi: “Xin hỏi Khương cô nương có bí quyết gì không? Ta… ta cũng muốn…”
Hả?
Đừng nói là cô đã để mắt đến con đường làm ăn phát tài của tôi đó nha?
Không được đâu mỹ nữ ơi!
Ủa nhưng cô nương này không phải là thiên kim của La thượng thư sao, một khuê nữ nhà danh gia vọng tộc như vậy không lẽ còn nhìn trúng mấy đồng bạc lẻ này của tôi hả?
Tôi ngượng ngùng chỉnh lại quần áo, khéo léo từ chối: “Cái này chắc là còn phải xem thiên phú nữa đó.”
Người trời sinh có tài như tôi thì quả thật là cũng không nhiều lắm.
Nhìn La cô nương có hơi thất vọng, còn tôi thì vui vẻ thắng lợi trở về, điều duy nhất tiếc nuối chính là:
— Ừ thì…túi tiền hôm nay hơi nhỏ một chút.
3
Phải nói vẽ tranh là một loại công trình thần thánh vô cùng, đặc biệt là khi phải vẽ tranh chân dung cho các tú nữ.
Trải giấy, nghiền mực, cầm bút.
Tục ngữ có câu: Vạn sự khởi đầu nan.
Ừ, sao mà hơi khát nước ta? Uống miếng nước cái đã!
Sao hôm nay nhìn bánh ngọt trông ngon quá ta? Ăn thử miếng!
Ăn uống no say rồi, sao hơi buồn ngủ ta? Thôi thì ngủ miếng đã!
Đợi tôi ngủ một giấc dậy thì trời cũng tối rồi, thôi để mai lại vẽ tiếp!
_
Một tuần sau, cung nữ của Việt Thái phi đến để hỏi thăm về tiến độ công việc, tôi trình bày rõ ràng quá trình chuẩn bị công việc sơ bộ của, còn nghiêm túc giải thích: “Vẽ chân dung cho các tú nữ nào có phải là chuyện nhỏ, thực sự không hề đơn giản, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng mới có thể hạ bút.”
Tiểu cung nữ kia nghe xong thì ù ù cạc cạc, chỗ hiểu chỗ không quay người đi mất.
Một tháng sau, bên Thái Hậu lại phái người đến thúc giục tiến độ.
Tôi nghiêm mặt giải thích: “Vẽ tranh cần phải nghiền mực, trải giấy, tô màu, đương nhiên là cần hao tốn nhiều thời gian rồi.”
Cung nữ kia không chút dao động, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Thái Hậu nương nương đã nói, chỉ cho ngươi thêm ba ngày nữa, nếu vẽ không xong thì đừng trách nương nương không niệm tình.”
Rồi xong luôn, còn bị deadline dí nữa chứ!
Đêm đó, tôi thiếu điều muốn gắn tên lửa vào bút vẽ thì cuối cùng mới có thể vẽ xong hết mấy bức hoạ đúng hạn.
Quả nhiên, deadline là một cái gì đó có thể thúc đẩy con người ta ghê gớm.
Thái Hậu hài lòng với mấy bức vẽ của tôi vô cùng, bên Thái phi cũng vậy, chỉ có Lục Thời Tự là không hài lòng. Mấy bức hoạ tôi tốn cả đêm tô tô vẽ vẽ cứ vậy bị trả về, bên cạnh còn có ngự bút phê rằng: 【Thô tục】
Tôi: ?
Sao cái người này làm như là đang chấm thi vậy nhỉ, bộ tưởng đây là trường thi à?
Hoàng đế không hài lòng cho nên Thái Hậu và Thái phi cũng theo đó mà không hài lòng, vậy là lại chọn thêm một đám tú nữ khác vào cung, lệnh cho tôi vẽ chân dung của họ.
Tôi cứ ngoài miệng: “Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Nhưng thực tế thì cứ chây lười làm biếng, chuyện hôm nay tôi cứ để ngày mai mới làm, biết đâu may mắn thì ngày mai lại chẳng cần làm nữa thì sao?
4
Nói là nói vậy chứ sao lại không cần làm cho được?
Hạn chót dí sát đít tôi mới vội vàng hoàn thành cho xong mấy bức hoạ. Hôm sau, một lần nữa Lục Thời Tự lại trả hết mấy bức hoạ của tôi về, bên cạnh còn có ngự bút phê:
【Hoạ sư quá ích kỷ】
Tôi tức giận, ôm tranh đi tìm hắn để tranh luận.
“Lục Thời Tự, ý ngài là gì?”
Đối phương nhẹ nhàng liếc tôi một cái: “Nhìn tròn trịa nhỉ, có vẻ dạo này em sống tốt quá đó?”
“Mấy bức hoạ mỹ nhân của em cũng được đấy, có bị vàng làm cho loá mắt không?”
Tôi chột dạ bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Thần chỉ một lòng muốn phóng đại nhan sắc của mỹ nhân thôi…”
“Nào có liên quan gì đến tiền tài đâu…”
Cuối cùng, Lục Thời Tự không thể nhịn được nữa, xoa xoa giữa trán: “Khương Niên! Ta để em làm công việc này không phải để em kiếm chác!”
“Nhân sinh này mong cầu nhất là gì ạ? Chính là tài phú và tự do!”
“Là ta chưa thỏa mãn được em sao, còn cần em phải đi tìm người khác?”
?
Aida, người anh em à! Mấy lời này dễ gây hiểu lầm lắm nha!
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Thời Tự tối sầm lại chẳng vui vẻ gì thì tôi cũng biết thân biết phận, nhanh tay lẹ chân ôm túi tiền chạy mất.
Tôi muốn chạy nhưng chạy không được!
Vừa ra khỏi cung Càn Thanh, tôi đã va phải người của Thái Hậu, bị bắt đi đến cung Từ Ninh.
Đúng là vừa ra khỏi hang sói thì lại rớt vào hang cọp.
Tôi miễn cưỡng đi theo bọn đến cung Từ Ninh.