Em Thật Đáng Yêu - Chương 04
EM THẬT ĐÁNG YÊU – 4
Lúc thầy Tô gọi tới là khi tôi đang đi dạo phố với bạn.
“Khả Khả à, em cùng con trai thầy sao rồi? Dạo này sao không nghe em kể gì nữa?”
Tôi không muốn lừa dối thầy Tô nên đành phải ăn ngay nói thật: “Thầy Tô yên tâm, kỳ này điểm thi của em sẽ không làm thầy thất vọng đâu.”
“Ý thầy không phải là vậy, dạo đây cô em ghé qua nhà Kiến Bạch thì phát hiện tâm trạng thằng bé dạo này rất kém, có phải là hai đứa cãi nhau cái gì rồi không?”
Tôi thở dốc vài hơi, ổn định lại tinh thần rồi mới đáp lời thầy: “Thầy ơi, cảm ơn ý tốt của thầy nhưng mà em và anh ấy chắc không thể tiến xa hơn được đâu.”
“Sao lại như vậy? Em là người đầu tiên mà thằng nhóc này chịu nhắc đến với thầy cô đó.”
Nghe thầy nói mà tôi ngẩn ngơ.
Nhắc đến tôi?
Chắc có lẽ vì tôi là người mà thầy Tô giới thiệu nên anh mới miễn cưỡng nhắc tới vài câu đi.
Tôi tự nhủ bản thân mình không được nghĩ nhiều.
“Thầy ơi, sao lúc trước thầy muốn giới thiệu bọn em với nhau vậy ạ?”
Hồi lâu sau, thầy Tô mới thở dài nói: “Em thật sự không nhớ à? Hồi đó em hay đi theo ba tới nhà thầy ăn cơm đó.”
Lòng ngực tôi chợt thấy nghèn nghẹn.
“Dạ dày Kiến Bạch vốn đã không tốt, bệnh tình dạo này hình như còn bị tái phát, thầy thấy thằng bé đang phải uống một đống thuốc luôn.”
Tôi gật đầu lung tung rồi vội vàng cúp máy chạy về nhà.
Về sau, tôi nghe mẹ kể, thầy Tô và ba tôi là bạn cùng lớp, chỉ là thầy Tô học tập giỏi giang, học xong tiến sĩ liền ở lại thành phố lớn làm việc. Sau này hai nhà cũng không qua lại nhiều, chỉ có lễ tết sẽ đến nhà chúc tết ăn cơm, có vẻ như hồi Tô Kiến Bạch 8 tuổi, bọn tôi đã từng gặp nhau, nhưng mà nhiều năm như vậy rồi thì chắc anh ấy sớm đã không nhớ gì nữa rồi.
Nhất thời tôi không biết đây là tin vui hay tin buồn nữa?
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ này, nếu một ngày nào đó con thích một người giàu ơi là giàu, nhưng người ta không thích con thì phải làm sao?”
Mẹ tôi thì lúc nào cũng đứng về phía tôi: “Giàu thì sao? Bây giờ nhà nhà ăn no mặc ấm rồi, hai người ở nhau quan trọng là vì tính cách chứ ai còn nói chuyện tiền bạc nữa. Đâu phải cứ có tiền là muốn làm gì thì làm, mà không có tiền thì cũng không được tự coi nhẹ bản thân mình chứ con.”
Tôi thấy mẹ nói cũng có lý, nhưng tôi không muốn đi tìm Tô Kiến Bạch nữa, bởi lẽ lâu như vậy mà anh ấy có chủ động liên lạc với tôi đâu?
13
Cuối cùng thì điểm thi cuối kỳ cũng đã có. Lúc phát điểm cho tôi thầy Tô còn chúc mừng tôi. Tôi nhìn thoáng qua thấy mình thì được điểm 93 điểm, cao hơn so với mức 90 điểm mà tôi tự đề ra.
Chỉ là lúc này tôi chẳng còn hứng thú nữa.
Tôi cảm ơn thầy rồi định ra về thì chợt nhận được tin nhắn từ một người đã lâu không thấy tăm hơi.
“Nghe nói em thi được 93 điểm, chúc mừng em.”
Tôi cứ gõ gõ rồi lại xoá xoá, sau cùng tôi mới nặng ra được một câu: “Cảm ơn anh.”
Một lát sau Tô Kiến Bạch trả lời tôi: “Chuyện lúc trước, em muốn anh làm gì?”
Không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện đó.
Chuyện lúc trước tôi muốn anh làm chính là dạy tôi hôn môi. Bởi vì tôi cảm thấy kỳ thi tiếng Anh cấp 4 tôi chắc chắn sẽ vượt qua nên chuyện yêu đương với anh đã chắc như ván đã đóng thuyền. Nào có ngờ cuộc sống này vẫn còn đầy những biến số khác.
“Thôi bỏ đi, anh không cần bận tâm đâu.”
Một lúc sau, anh gửi lại cho tôi một dấu ba chấm.
Tôi tắt màn hình, không muốn để ý tới nữa.
Gần đến Tết, trong nhà bận đông bận tây khiến cho tôi nguôi ngoai đi phần nào nỗi nhớ về Tô Kiến Bạch. Lúc ăn cơm tất niên, tôi đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, thầy Tô đã nhấn like, thầy ấy còn bình luận: “Mấy ngày nữa ghé nhà em ăn cơm.”
???
Tô Kiến Bạch cũng nhấn like.
Lát sau tôi thấy thầy Tô cũng đăng hình ăn cơm tất niên ở nhà mình, trong hình còn thấy bóng dáng của Tô Kiến Bạch, tôi nhấn like cho thầy, còn bình luận một chút, rất nhanh đã thấy thầy trả lời bình luận của tôi: “Năm sau chờ em tới nhà ăn cơm đoàn viên.”
Nhìn chằm chằm bình luận của thầy một lúc lâu tôi mới nhớ tới thầy ấy nói muốn đến nhà tôi ăn cơm. Tôi vội vã chạy ra hỏi ba thì ba tôi mới nói các bạn cấp ba của ba sắp tụ tập đến đây.
Nghe vậy tôi liền thấy luống cuống.
“Mọi năm bọn họ thường chỉ hẹn nhau ở một cái nhà hàng nào đó ăn cơm tụ tập rồi thôi, chả biết sao năm nay mùng ba lão Tô cứ đòi phải đến nhà chúng ta cho bằng được, con đi xuống xem mẹ con có cần phụ gì dưới bếp không?”
Tôi nghe mà muốn khờ luôn, đừng nói là thầy Tô vẫn còn đang ôm mộng tác thành cho tôi và con trai thấy ấy nhé. Nghĩ tới mùng ba sắp tới mà lòng tôi thấy sợ hãi, tôi giả bộ nói với mẹ là đám bạn cấp ba của tôi mùng ba cũng muốn họp mặt, nào ngờ mẹ nói: “Bạn nào? Đi đâu? Mùng ba nhà mình có khách đến thăm, con rủ các bạn tới luôn đi cho vui.”
“…”
Không lẽ tôi phải nói với mẹ là tôi muốn trốn Tô Kiến Bạch?
Thấp thỏm mãi cũng đến mùng ba Tết.
Tôi đã dậy từ sớm để xuống bếp phụ mẹ.
Mười một giờ đã nghe thấy dưới nhà bắt đầu ồn ào, tôi biết là khách khứa của ba mẹ đã tới rồi. Tôi định trốn luôn trong phòng bếp để khỏi phải đụng mặt Tô Kiến Bạch nhưng chưa kịp làm gì đã bị mẹ đẩy ra ngoài đón khách.
Dẫn đầu vẫn là thầy Tô nhìn mũm mĩm đáng yêu, đi theo phía sau là dì Tô, vừa nhìn đã biết vì Tô Kiến Bạch đẹp trai như vậy, hoá ra là thừa hưởng nhan sắc từ mẹ.
Phía sau dì Tô chính là Tô Kiến Bạch, anh vừa ngẩng đầu đã chạm phải tầm mắt của tôi. Tim tôi lỡ một nhịp, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Chào thầy Tô, dì Tô, anh…”
Khựng lại một chút tôi mới nói được tròn vành rõ chữ: “Chào anh Tô.”
Anh híp mắt nhìn tôi, khoé miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt mang theo ý vị sâu xa.
“Thành tích kỳ này của Lộ Khả Khả được lắm đó, quả nhiên là không làm tôi thất vọng.”
Nghe thầy Tô khen mà mặt tôi đỏ lên, trốn sau lưng mẹ.
“Aida, đều là nhờ lão Tô dạy giỏi đó chứ.”
“Hồi trước nghe tin Khả Khả đến trường đại học này là tôi vui dữ lắm, lão Lộ mà nói với tôi sớm một chút thì tôi đã…”
Thầy ấy còn nói chưa xong thì đã bị ba tôi dắt lên nhà trên chơi.
Tôi nhanh nhảu lẻn vào phòng bếp nhưng mà chưa gì lại nghe tiếng ba tôi: “Khả Khả, pha trà đi con!”
Ước gì có thể dán miệng ba tôi lại!
14
Đem trà lên phòng khách, tôi cố gắng tránh né ánh mắt của Tô Kiến Bạch.
Chỉ lát sau lại có thêm mấy người bạn của ba tôi tới, các dì bắt đầu ùa vào phòng bếp với mẹ tôi, đuổi tôi ra ngoài.
“Mau lên nhà chơi với mấy anh mấy chị đi con.”
Tôi muốn khóc quá! Mấy dì đang muốn đẩy tôi vô hố đao biển lửa thì có.
Có thể nói là ba mẹ tôi kết hôn hơi muộn nên sinh con cũng muốn, vậy nên con cái của bạn bè ba mẹ đều lớn hơn tôi rất nhiều. Ở trước mặt mấy anh chị đó tôi có khác gì một em bé đâu.
Nhưng khách khứa tới nhà tôi không thể không tiếp nên tôi đành cùng bọn họ chơi poker. Chuyển tới chuyển lui không biết sao tôi lại ngồi một chỗ với Tô Kiến Bạch, rõ ràng là anh đang muốn nhắm vào tôi, ngồi dưới tay anh tôi không thắng được ván nào. Cũng may là chơi tiền lẻ chứ không chắc tôi sạt nghiệp luôn mất, có một chị bạn chọc tôi: “Khả Khả, coi chừng tiền mừng tuổi của em bốc hơi hết bây giờ.”
Tôi tức giận trừng mắt liếc Tô Kiến Bạch một cái, mà cái người nọ lại cứ hờ hững như không, rõ ràng là muốn đối đầu cùng tôi đây mà.
Cơm nước xong, người lớn kéo nhau đi đánh bài, còn các anh chị khác cũng không biết đi đâu mất rồi, chả hiểu sao trong nhà chỉ còn lại tôi và Tô Kiến Bạch khiến cho bầu không khí giữa hai bọn tôi trở nên quỷ dị.
Tôi định lên phòng ngủ bù, ai dè vừa mở cửa thì bị Tô Kiến Bạch kéo vào bên trong, đè tôi lên cửa phòng. Ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm vào tôi: “Trêu chọc anh xong là chạy mất?”
Có trời đất chứng giám, tôi không có làm mấy chuyện như vậy!
Tôi lắc đầu: “Em…em suy nghĩ rồi, chênh lệch giữa chúng ta hơi lớn, chưa kể tuổi tác…”
“Em đang chê anh già?”
Cứu! Ý em không phải vậy anh hai ơi!
“Không phải…ý em là…ưm…”
Tô Kiến Bạch đột nhiên lấp kín môi tôi, anh ấy hung hăng cắn nhẹ môi tôi một cái: “Hay là cảm thấy không xứng với anh?”
Tôi gật gật đầu.
“Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, còn em chỉ mới là sinh viên thôi, nói ra kiểu gì cũng thấy như anh đang bao nuôi em vậy đó. Con người em cũng không có chí hướng lớn gì hết, công việc sau này cũng không mong có thành tựu gì lớn lao như anh, chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn thì tình cảm cũng từ từ phai nhạt.”
Tô Kiến Bạch thở dài, anh nâng mặt tôi lên: “Bé ngốc, anh không cần em trở thành một người giống anh, em cứ làm chính em là được.”
“Giống như lúc trước vậy đó.”
Tôi ấp úng: “Lúc trước?”
“Nhiệt tình hết mình, lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời vậy đó.”
Trong mắt Tô Kiến Bạch tôi là một người như vậy sao?
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có thích em không?”
Chính là chữ “thích” kia kìa, chứ không phải là do người lớn sắp đặt.
Anh khẽ xoa mặt tôi, ôm tôi vào lòng: “Không thích em thì sao anh để em ở bên anh lâu như vậy chứ.”
Tôi sửng sốt, khoảnh khắc đó nghe được anh nói khiến cho lòng tôi tràn ngập mật ngọt.
“Không phải trước đây em hỏi anh khi thích một người sẽ có dáng vẻ gì sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng mỉm cười nhìn tôi, nhìn đến khoé miệng tôi đang đỏ lên thì cười một tiếng trầm thấp: “Đại khái chính là như vậy nè.”
Tôi đưa tay ôm anh thật chặt, tham lam ngửi mùi hương trên người anh.
Tôi nghe được tiếng anh vang lên bên tai: “Chính là muốn gặp em, muốn nhìn thấy em, muốn biết em đang vui buồn ra sao, không nghe được tin gì từ em thì sẽ thấy bực bội.”
“Anh lớn rồi, anh biết anh rung động với em, chỉ là không biết từ khi nào thôi.”
Nhớ lại nửa năm kia khiến trong lòng tôi vừa ngọt ngào vừa chua xót: “Vậy sau này anh có thể trả lời tin nhắn em nhanh hơn một chút không?”
Tô Kiến Bạch cười khẽ: “Anh sẽ cố.”
Biết ngay mà! Tôi làm gì quan trọng bằng công việc của anh.
Anh dịu dàng vỗ lưng tôi: “Ngoài công việc ra, anh chỉ có em thôi.”
Thôi được rồi! Tôi thừa nhận mình là một đứa dễ dỗ được chưa!
Anh lại nói: “Lúc trước em muốn anh làm gì cho em?”
15
Tôi che mặt, lí nhí nói: “Là muốn cùng anh hôn tiếp cái nữa!”
Anh cười rộ lên, dáng vẻ thả lỏng của anh hoá ra là như thế này.
“Muốn anh dạy em?”
“Em không rành mấy chuyện này lắm…”
Sau đó tôi vùi đầu trong lòng anh, lại chợt nghe giọng anh truyền đến: “Vậy em chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Giây tiếp theo Tô Kiến Bạch nâng cằm tôi, một chiếc hôn rơi xuống.
Hương vị mát lạnh tản ra, đâu đâu cũng nghe được hơi thở của anh. Không khí của tôi dần bị anh hút cạn, tôi kiệt sức dựa vào lòng anh thở dốc.
“Tiểu Khả Khả, nữa không em?”
Tôi vô lực lắc đầu: “Ngày sau còn dài.”
Cơm nước buổi chiều xong tôi tiễn nhà thầy Tô về, thấy ấy nhìn tôi và Tô Kiến Bạch ở bên nhau thì đưa một ngón cái về phía tôi. Tôi cúi người chào để che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
“Thầy Tô, dì Tô và anh đi đường cẩn thận.”
–
Ngày tôi thi cấp 4 được 532 điểm, Tô Kiến Bạch đã chạy đến nhà tôi chơi cả một ngày, anh nói muốn thực hiện lời hứa của một người bạn trai.
Anh đưa tôi đi dạo phố, đi gắp thú, còn xếp hàng mua trà sữa cho tôi, mặc dù sau đó lại lầm bầm: “Sau này đừng uống mấy cái này nhiều.”
Đúng là một ông già mà!
Tôi dắt anh đến một cửa hàng lưu niệm, ở đây cho phép bạn gửi thư cho bản thân mình nhiều năm sau, tôi viết một lá thư gửi cho tương lai. Sau đó còn mua một đống hộp đồ chơi bí ẩn mới cho anh mang về nhà, chờ tôi quay lại trường sẽ qua nhà mở cùng anh.
Lúc phải đi tôi ở trong xe lưu luyến không rời, hận không thể treo trên người anh mãi. Tô Kiến Bạch xoa xoa mặt tôi, lại đặt một cái hôn lên trán: “Phải về rồi bé con.”
Mấy ngày nghỉ còn lại cứ lúc nào rảnh là tôi lại nhắn tin cho anh, có đôi lúc anh sẽ trả lời tôi bằng tin nhắn thoại, tôi nghe đi nghe lại, trong lòng liền thấy vui vẻ.
Có đôi khi vui quá tôi sẽ lăn lộn trên giường vài vòng, ngay cả mẹ tôi còn hỏi có phải tôi đang yêu đương hay không?
Bộ rõ ràng vậy sao ta?
–
Cuối cùng cũng tới ngày khai giảng.
Giờ tôi đã hoàn toàn dọn đến ở cùng Tô Kiến Bạch. Vừa dọn qua không lâu thì anh lại phải đi công tác, vậy nên tôi lại ở nhà một mình chờ ngóng tin tức của anh.
Cũng may là mỗi tối Tô Kiến Bạch đều sẽ gọi video cho tôi, tôi thường xuyên nhìn vào màn hình liếm môi thèm thuồng.
“Đồng chí Khả Khả, xin tự trọng.”
Được rồi, em thừa nhận mình là nhan cẩu đó được chưa, thèm thuồng nhan sắc bạn trai nhà mình thì có gì xấu hổ đâu?
Lâu lâu tôi cũng chia sẻ vài bài hát cho anh, để anh và tôi có thể cùng nghe một lúc, giống như làm vậy thì khoảng cách giữa bọn tôi sẽ ngắn lại.
Về sau tôi phát hiện ra Tô Kiến Bạch lại biến thành một người hoàn toàn khác tự lúc nào, anh tỉ mỉ quan tâm tôi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều do một tay anh lo hết. Giống như là anh đang nuôi con gái nhỏ trong nhà vậy đó!
Anh ôm tôi ngồi trên đùi, hôn nhẹ lên mặt tôi: “Em chính là cục cưng nuôi mãi không lớn nhà anh.”
“Bảo bối trong tay anh.”
Tôi đón nhận nụ hôn của anh, đáp lời: “Vậy thì em phải ăn vạ anh cả đời luôn.”
Giọng nói trầm ấp mê hoặc của anh vang lên bên tai tôi: “Lúc nào cũng hoan nghênh em.”
–
Năm tư đại học, khi sắp tốt nghiệp thì tôi đính hôn với Tô Kiến Bạch, sau đó thì thi đậu vào lớp thạc sĩ.
Có một tin không biết là vui hay buồn…
Tự nhiên tôi có thai!
Tôi cầm que thử thai hai vạch đỏ chói hỏi người nào đó: “Cái gì đây?!!?”
Rõ ràng tôi đã phòng bị rất kỹ càng mà.
Tô Kiến Bạch vươn tay ôm tôi: “Em yêu à, biết đâu em chính là một phần vạn tỷ lệ còn lại đó…”
“Còn lâu em mới tin anh!”
Tô Kiến Bạch ôm tôi vào lòng: “Anh đây muốn cột em lại bên người đó, để khỏi ai có ý gì với em hết.”
Trời đất! Giờ này còn ai dám dòm ngó gì tôi nữa, ai cũng biết tôi là con dâu của thầy Tô mà!
Tô Kiến Bạch lại ôm tôi chặt hơn: “Thì cứ coi như ông trời tặng quà sinh nhật 30 tuổi cho anh đi.”
Quà sinh nhật?
Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng tốt, trước khi học thạc sĩ nhân tiện sinh em bé luôn, về sau học hành làm việc cũng không cần suy xét đến vấn đề con cái nhiều nữa.
Nghĩ vậy là tôi bắt đầu vui vẻ trở lại.
Sau đó bọn tôi đi đăng ký kết hôn rồi tổ chức một hôn lễ hoành tráng.
Năm tôi tốt nghiệp thạc sĩ, một nhà ba người chúng tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của lễ tốt nghiệp.
Sau đó tôi lại sinh thêm một bé gái, rồi lại thi đậu vào lớp tiến sĩ.
Ngày ngày trôi qua bận rộn nhưng luôn vui vẻ hạnh phúc.
Tốt nghiệp tiến sĩ xong tôi được giữ lại trường giảng dạy.
Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tôi học nhiều như vậy, so với Tô Kiến Bạch chắc là không thua bao nhiêu đi. Đó là còn chưa kể, không phải cái danh giáo sư của tôi nghe oách xà lách hơn anh nhiều sao.
Nhiều năm sau này, tôi hỏi anh: “Anh nhận ra mình thích em từ khi nào?”
“Chắc là từ lúc em dũng cảm nói thích anh ở bờ sông đi, tim anh chắc là rung động từ đó.”
“Còn có bức thư em gửi anh của tương lai nữa mà.”
Quả nhiên là bị cái người này nhìn lén!
Trên thư tôi viết:
“Mong thời gian trôi chậm một chút, để em có thể ở bên anh lâu hơn một chút.”
Ấy vậy mà mọi ước nguyện năm đó của tôi đều đã thành hiện thực.
Cảm ơn bản thân tôi đã dũng cảm, dũng cảm bắt lấy trái tim anh.
【HẾT】