Em Thật Đáng Yêu - Chương 03
EM THẬT ĐÁNG YÊU – 3
8
Tôi đã xây dựng một kế hoạch tỉ mỉ, bước đầu tiên là thường xuyên xuất hiện trước mặt Tô Kiến Bạch. Chỉ cần không có tiết học là tôi lại tìm lý do để ghé thăm nhà anh.
Tôi cũng trồng thêm nhiều cây hoa trước cửa sổ lớn của anh. Tô Kiến Bạch không nói gì nhiều, chỉ nhắc tôi rằng những cây này không thể sống lâu. Tôi vẫn tự tin khẳng định với anh rằng tôi có thể chăm sóc chúng tới ngày tôi theo đuổi được anh thành công.
Mỗi ngày, tôi đều gửi tin nhắn cho anh vào lúc những anh nghỉ ngơi, kể về mấy chuyện linh tinh trong ngày nhưng vẫn sẽ cố để không làm phiền anh quá nhiều. Còn anh thì vẫn trước sau như một đáp lời tôi rất gọn gàng.
Cuối tuần tôi cũng sẽ không quấy rầy Tô Kiến Bạch quá nhiều để anh thấy được là tôi cũng có cuộc sống riêng chứ không phải lúc nào cũng xoay quanh anh.
Một hôm, khi tôi đang đi dạo phố thì thấy người ta bán mấy cái hộp đồ chơi bí ẩn Crayon Shin-chan, nghĩ rằng Tô Kiến Bạch sẽ thích nên tôi mua một lượt 10 cái rồi chạy về nhà anh.
Không ngờ anh cũng đang ở nhà và đang làm việc trên bàn ăn. Người này cũng lạ, rõ ràng có một phòng làm việc riêng lớn nhưng không hiểu sao anh chỉ thích làm việc ở phòng khách hoặc bàn ăn hơn. Rất nhiều lần tôi vùi đầu học từ đơn hoặc giải đề cũng chưa từng thấy anh bị phân tâm, quả nhiên là năng lực tập trung của anh thuộc loại đỉnh của đỉnh.
Tôi bày mớ hộp bí mật đầy trên bàn trà rồi nằm ườn trên sofa đọc quyển sách mà anh chưa kịp cất đi.
Đây là sách chuyên ngành nên tôi đọc chả hiểu mô tê gì, làm người mà, đạo lý biết người biết ta trăm trận trăm thắng này tôi hiểu rõ lắm!
Mờ mịt đọc sách hết cả nửa ngày thì Tô Kiến Bạch cũng bận xong, anh đi qua chỗ tôi hỏi: “Đọc hiểu không?”
Tôi trả lời một cách thành thật: “Không hiểu lắm, chỉ sơ sơ thôi ạ.”
Tôi để sách xuống, chỉ vào đống hộp đồ chơi bí ẩn mình vừa mua về: “Em đi dạo phố thấy nên mua đó, anh mở ra xem xem, có thể trúng được nhiều con khác nhau, cũng có thể mở ra gặp mấy con trùng nhau đó.”
Tô Kiến Bạch ngồi bên cạnh tôi và lấy ra một hộp nhìn rồi nói: “Loại đồ chơi này không phải là để lừa đảo mấy bé học sinh sao?”
“Miễn vui là được. Anh mau mở ra xem, em mua 10 cái đó.”
Anh mở ra một cái, là cu Shin đang đeo phao bơi, tôi cầm lên nhận xét: “Đẹp đó, anh mở tiếp đi xem có gì.”
Tôi ngồi một bên nhìn Tô Kiến Bạch mở từng cái, chỉ có 4 cái là giống nhau, thôi, tôi đem hết mớ đồ chơi xếp ra bàn trà, hỏi anh: “Đẹp không anh?”
Sau đó tôi đề nghị đặt chúng trên tủ TV: “Để chúng ở đây, nếu sau này ra hình mới em sẽ mua thêm cho anh, nếu bị trùng thì để vào phòng ngủ, vậy là có thể sưu tập đủ bộ rồi.”
Khi Tô Kiến Bạch cười cười làm con tim tôi chịu không nổi, anh cười vậy là anh thích quà của tôi phải không nhỉ?
Tôi dọn đồ vào túi rồi nói với anh: “Em đi trước nha, hôm nay em hẹn bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm.”
Lúc sắp đi anh hỏi tôi: “Có uống rượu không?”
“Chắc cũng có đó, nhưng anh yên tâm bọn em uống có chừng mực mà, với cả toàn con gái thôi thì chẳng uống được bao nhiêu đâu.”
Tô Kiến Bạch gật đầu, anh vẫn dặn với theo: “Toàn là con gái nên bọn em phải cẩn thận chút.”
Tôi gật đầu với anh rồi cười hì hì rời đi.
Coi bộ mua mấy cái đồ chơi nhỏ kia không phí công rồi!
9)
Mấy tuần sau tôi hỏi Tô Kiến Bạch có muốn đi chơi không thì lại nhận được tin anh phải đi công tác. Hết cách tôi đành phải rủ bạn cùng phòng mình đi du lịch.
Trên đường đi, gặp bất cứ phong cảnh nào tôi đều chụp lại và gửi cho Tô Kiến Bạch.
Khi đứng giữa núi rừng, đôi khi cũng mơ mộng, giá như anh có thể ở đây cùng tôi thì tuyệt biết bao. Đám bạn cùng phòng cười tôi là một thiếu nữ mộng mơ, tôi phản bác rằng họ không hiểu, những rung động nho nhỏ như thế này, đôi khi còn ngọt ngào hơn cả tình yêu nữa đó.
Thỉnh thoảng Tô Kiến Bạch cũng trả lời vài dòng nhưng tôi không thèm để ý.
Thầy Tô bình luận trên bài đăng của tôi: “Nếu cả hai cùng đi thì tốt biết mấy.”
Tôi nhận ra thầy ấy chính là fan CP của tôi và Tô Kiến Bạch đó! Vậy nên càng không thể phụ lòng thấy ấy được.
Tại một địa điểm du lịch có thể treo ổ khóa tình yêu lên cây. Tôi đã chi tiền mua hai ổ khóa, một cái khắc chữ “Lộ Khả Khả và Tô Kiến Bạch yêu nhau” còn ổ kia là “Dự án của Tô Kiến Bạch thành công”.
Sau khi treo chúng lên tôi liền hào hứng chụp hình gửi cho Tô Kiến Bạch, lần này anh ấy trả lời rất nhanh: “Đều là lừa đảo cả.”
Cái người gì mà chẳng có tí lãng mạn nào!
“Không sao, quan trọng là ý nghĩa của nó mà.”
Không ngờ sau đó anh ấy đã gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc mà trước đây tôi hay gửi cho anh, điều đó khiến tôi vô cùng phấn khích.
Khi trở về, tôi mua vài món đặc sản cho anh, lúc tôi đến anh đang ở nhà, thậm chí còn đang chuẩn bị nấu ăn nữa mới là lạ, tôi chạy vào bếp hỏi anh: “Đừng nói là anh đang chuẩn bị nấu cơm nha?”
“Chỉ là nấu cháo thôi.”
Tôi bất chợt nhớ lại lời Thầy Tô từng nói, công việc của Tô Kiến Bạch bắt buộc phải tham gia nhiều hoạt động xã hội nên dạ dày của anh ấy không được tốt lắm. Đây chính là cơ hội để tôi thể hiện mình, vậy nên tôi đề nghị: “Để em nấu cho, em nấu cháo giỏi lắm đó.”
Tô Kiến Bạch nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi: “Em biết nấu à?”
Tôi vội vã gật đầu: “Cứ yên tâm, hôm nay phải cho anh xem tài nghệ nấu nướng của em mới được.”
Cái này không phải là tôi khoác lác đâu nha, vì hồi nhỏ tôi thường hay cùng mẹ nấu cháo cho ba lắm.
“Anh muốn ăn cháo gì? Cháo gạo lức hay cháo trứng vịt bắc thảo nấu với thịt nạc?”
Tô Kiến Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháo gạo lức đi.”
Tôi gật đầu: “Anh có đói không? Em có mang một ít đặc sản đến, anh ăn trước đi.”
Khi bắt đầu nấu, tôi phát hiện trong tủ lạnh còn có hoành thánh rất ngon. Quay lại nhìn phòng khách thì thấy anh lại bận rộn làm việc rồi nên tôi quyết định không làm phiền anh nữa. Một lúc sau thì tôi cũng nấu thêm một chút hoành thánh.
Khi hoành thánh sắp chín, tôi muốn tìm gia vị, đây là lần đầu tiên tôi vào bếp này nên phải mất một lúc mới tìm được. Lúc tôi đang định trèo lên ghế để mở cái tủ trên cao thì Tô Kiến Bạch đã mở tủ trước mặt tôi.
“Em cần cái gì?”
Giọng anh trầm ấm, toàn thân tôi cảm nhận được hơi thở của anh khiến má tôi ửng hồng.
Sau khi lấy được gia vị, tôi cúi đầu không dám nhìn anh, bưng hai chén hoành thánh ra ngoài.
“Nấu cháo rồi còn nấu thêm cái này à?”
Tôi đưa chén cho anh: “Em không biết anh ăn bao nhiêu, nên em nấu theo thói quen hay nấu ở nhà, không đủ em lại nấu thêm.”
Tô Kiến Bạch thoáng nhìn vào chén: “Không ngờ em cũng biết nấu ăn đó.”
Được khen nên tôi cảm thấy rất vui: “Toàn là đồ có sẵn mà, phải cảm ơn mẹ anh đã chuẩn bị đầy đủ vậy đó.”
Tô Kiến Bạch vùi đầu ăn cơm.
Dù không ai nói gì nhưng bầu không khí giữa chúng tôi rất ấm áp và dễ chịu. Thấy anh ăn gần xong tôi hỏi: “Ăn xong anh có bận việc gì không?”
Anh ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Cảnh đêm trên cầu đẹp lắm, mình đi dạo một chút đi?”
10
Bất ngờ là Tô Kiến Bạch lại đồng ý.
Thời tiết tháng 11 se se lạnh dễ chịu, gió đêm thổi nhẹ nhàng, mang theo một cảm giác không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi ra ngoài cùng nhau kể từ khi gặp nhau lần đầu tiên.
Trên cầu, tôi đứng tựa vào lan can hỏi anh: “Em rất muốn hỏi anh một chuyện, trước đây anh có thích cô gái nào không?”
Tôi chỉ cao đến cằm anh, anh cúi xuống nhìn tôi: “Em thực sự muốn biết câu trả lời này sao?”
Tôi gật đầu rồi quay mặt nhìn ra sông: “Chỉ là em muốn biết, nếu anh yêu một người thì anh sẽ có biểu hiện như thế nào?”
Tô Kiến Bạch luôn giữ thái độ điềm đạm, tôi thật sự muốn biết, nếu lúc yêu anh vẫn lạnh nhạt như vậy hay sao?
“Còn em thì sao?” Anh quẳng câu hỏi trở lại cho tôi.
“Em ư?”
Tôi mỉm cười với anh: “Em sẽ như vậy nè.”
Rồi tôi quay lại hướng về phía sông hét lớn: “Tô Kiến Bạch, em thích anh.”
Những người đi đường xung quanh ai cũng nhìn chúng tôi cười cười. Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Tình yêu của em chắc chắn sẽ rất mãnh liệt, em sẽ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu.”
Giây tiếp theo, Tô Kiến Bạch ôm eo tôi, hôn lên môi tôi.
Nụ hôn của anh mềm mại, mang theo hương vị bạc hà mát lạnh. Nụ hôn bất ngờ này khiến mắt tôi trừng lớn, anh cũng chỉ hôn vài giây rồi dừng lại. Tôi che miệng, cảm giác mặt mình đang nóng lên.
“Tại sao em lại thích anh?”
Lúc trước tôi đã trả lời rằng vì anh ưu tú và đẹp trai. Khi theo đuổi anh, tôi còn muốn khiến cho anh quen với sự có mặt của tôi, vậy mà ngược lại tôi mới là người có thói quen chia sẻ mọi thứ cùng anh.
Tôi lắc đầu thành thật: “Có lẽ vì anh là người tốt đi.”
Tô Kiến Bạch có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời của tôi: “Tốt ở đâu?”
“Mọi thứ đều tốt?” tôi trả lời cẩn thận.
Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Nếu một ngày em phát hiện anh không tốt như em nghĩ thì sao?”
“Làm gì có chuyện đó? Trừ khi anh làm việc gì đó rất xấu mới được.”
Tô Kiến Bạch lắc đầu: “Tình cảm của người trẻ bây giờ không lâu dài được.”
Anh đang sợ tôi chơi đùa tình cảm của anh sao?
Tôi mím môi suy nghĩ: “Vậy chúng ta cá cược đi? Nếu em có thể ở bên anh lâu thật lâu thì sao?”
“Thật lâu là bao lâu?”
“Một năm, hay hai năm, đối với anh như vậy đã là lâu chưa? Mà em nói trước cho anh biết, không phải là em không tin bản thân mình, mà là em không tin anh kia kìa.”
“Nghe nói em đang muốn thi chứng chỉ tiếng Anh cấp 4 phải không?
“Không cần lo đâu, em chắc chắn thi đậu mà.”
“Có thể thi đậu 500 điểm không?”
“Anh đang xem thường ai vậy hả?!!?”
“Vậy thì chờ em thi được 500 điểm thì chúng ta bắt đầu chính thức ở bên nhau đi.”
“???”
11
500 điểm? Khó lắm đó trời ơi!
Mà biết sao được, sức hấp dẫn của Tô Kiến Bạch lớn quá đi, khiến cho lửa quyết tâm trong lòng tôi cháy bừng bừng.
Kể từ hôm đó, tôi nói với mọi người trong phong rằng tôi sẽ “bế quan”, không đi chơi nữa, ngủ sớm dậy sớm để tập trung ôn luyện.
Tôi thậm chí tìm đến giáo viên dạy tiếng Anh của chúng tôi để xin phép tham gia thêm các lớp học cải thiện kỹ năng nghe. Vào cuối tuần, tôi đến nhà Tô Kiến Bạch, tự giam mình trong phòng học mà không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Đôi khi tôi còn quên cả việc ăn uống vì quá tập trung vào mục tiêu vì tôi thực sự muốn giữ lời hứa với anh. Trong tháng ấy, tôi chỉ chú tâm vào tiếng Anh, đến nỗi đêm trước kỳ thi tôi còn mất ngủ nên gửi tin nhắn cho Tô Kiến Bạch, anh gọi lại trấn an tôi bằng giọng điệu điềm đạm: “Em yên tâm ngủ đi, chỉ cần cố hết sức là được rồi.”
Thi xong, tôi háo hức chạy đến nhà anh để cùng dò lại đáp án.
“Anh đừng hòng đổi ý nhé.”
Sau khi dò đáp án trên máy tính, ngoại trừ phần viết văn chưa dò được điểm thì điểm các phần khác cộng lại đạt được 500 là không thành vấn đề.
Chuyến này tôi đã nỗ lực hết mình rồi!
Lần đầu tiên Tô Kiến Bạch mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt rạng rỡ: “Mong chờ thật đó.”
Tôi ôm chầm lấy anh: “Anh đã hứa với em rồi đó, đến lúc đó đừng lấy lý do này nọ để từ chối em.”
Tô Kiến Bạch vỗ về lưng tôi: “Phần vi phân và tích phân em học thế nào? Nghe ba anh nói dạo này em chăm chỉ lắm.”
Tôi tự tin: “Yên tâm, em cũng đâu thể làm mất mặt ba chồng tương lai được, chắc chắn là thi qua môn thôi.”
“Chỉ qua môn thôi à?”
Tôi ngồi dậy, cười cười nhìn anh: “Nếu em đạt được 90 điểm, anh có thể thực hiện một yêu cầu của em không?”
“Yêu cầu gì?”
“Bí mật, em chưa nghĩ ra, nhưng mà anh có đồng ý không đã.”
Tô Kiến Bạch gật đầu: “Hy vọng em không làm anh thất vọng.”
Yên tâm! Em yêu chết cái cảm giác học hành say mê đến mức quên ăn quên ngủ này!
Tôi liên tục tìm Thầy Tô để hỏi bài, lâu lâu còn nói bóng gió xin thầy chỉ mấy chỗ trọng điểm. Thầy Tô dốc lòng giảng bài cho tôi nhưng mà tiết lộ đề trước á? Nằm mơ đi!
Sau đó tôi nghe phong phanh mọi người nói trước kỳ thi sẽ có mở các lớp luyện thi cấp tốc, mà trong đó chỉ toàn giảng các bài trọng điểm để thi, chỉ cần chăm chỉ ôn tập là thi điểm chắc chắn sẽ cao.
Vậy nên tôi tốn một đống tiền để đăng ký vào lớp luyện thi cấp tốc đó, mỗi ngày đều đi học rất sớm để chiếm vị trí bàn đầu, tan học cũng ở lại rất lâu để hỏi bài tập.
Một tuần trước khi thi, tôi rất hay đến nhà Tô Kiến Bạch, đi sớm về trễ, mùa hè thì mát mẻ, mùa đông thì ấm áp, thoải mái dễ chịu. Mấy ngày này Tô Kiến Bạch cũng sẽ giúp tôi gọi cơm ngoài, không để tôi nhọc lòng nấu cơm.
Tôi cũng không còn cùng anh rảnh rỗi nói hươu nói vượn nữa, có khi cả hai chúng tôi ở nhà với nhau, người thì làm việc, người thì học hành, cứ vậy một ngày chầm chậm trôi qua.
Nỗ lực nhiều như vậy khiến tôi có cảm giác khoảng cách giữa tôi và anh đã không còn xa như trước nữa.
Thi xong, Tô Kiến Bạch nói muốn mời tôi ăn cơm. Tôi vui mừng quá đỗi, ở trong phòng chọn quần áo tới lui mất hết nửa ngày mới ra cửa. Tôi còn nghĩ, có khi nào Tô Kiến Bạch nhân cơ hội này tỏ tình với tôi không?
12
Chỉ là hôm nay xui xẻo, vừa ra đến cổng trường lại gặp phải tên bạn trai cũ ngày trước.
Tôi và anh ta cùng sinh hoạt trong hội sinh viên, lúc trước anh ta tỏ tình với tôi trước mặt mọi người, vừa vặn là tôi cũng không bài xích anh ta, vì không khí trước mặt mọi người lúc đó nên tôi cũng đồng ý luôn. Ấy vậy mà chỉ mới một tuần sau lại phát hiện anh ta cùng nữ sinh khác làm ba cái chuyện mờ ám nên tôi dứt khoát chia tay luôn rồi đăng vài dòng trạng thái lên mạng xã hội.
Hôm nay có lẽ vì tôi đã ăn diện trang điểm nên ánh mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy tôi, anh ta chạy tới chặn tôi lại hỏi: “Lộ Khả Khả, em định đi đâu vậy?”
Tôi lùi lại một bước: “Bộ trường học là nhà anh sao? Anh quan tâm tới chuyện của tôi làm gì?”
Anh ta phớt lờ lời châm biếm của tôi: “Chúng ta có thể bắt đầu lại không? Anh hứa sẽ chỉ yêu mình em thôi. Anh biết em chưa yêu người mới mà, có phải là đang đợi anh không?”
Mắc cười gần chết, sao anh ta lại tin tưởng chắc nịch rằng tôi sẽ chờ anh ta nhỉ?
“Xin lỗi, tôi không muốn, làm ơn nhường đường được không, tôi còn có hẹn.”
Anh ta tiến lên một bước muốn kéo tôi lại, tôi gằn giọng: “Anh định làm gì vậy?”
“Chúng ta hãy bắt đầu lại đi?” anh ta nói.
Nghe không hiểu tiếng người hay sao vậy ta?
Tôi cố gắng đi qua anh ta nhưng cái người này lại ngoan cố không chịu buông tha tôi cho đến khi Tô Kiến Bạch xuất hiện.
Như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, tôi vội vàng chạy lên nắm lấy cánh tay anh ấy.
Gã bạn trai cũ liếc xéo tôi một cái: “Haiz, không thèm quan tâm tôi hoá ra là vì đã tìm được chỗ mới giàu có hơn sao?”
Mặt tôi đỏ bừng, muốn lên tiếng phản bác thì lại nghe được Tô Kiến Bạch lên tiếng trước: “Thì sao? Có ý kiến gì không?”
Gã bạn trai cũ cười lạnh nhìn tôi: “Tôi còn tưởng cô là cái loại con gái ngây thơ dễ thương kia, ai dè cũng chỉ là cái loại muốn đi lối tắt cửa sau thôi, thật ghê tởm!”
Không biết làm sao tôi chợt muốn khóc quá.
Mấy lời của tên bạn trai cũ đột nhiên khiến tôi nhớ lại khoảng cách giữa tôi và Tô Kiến Bạch xa xôi biết bao. Có lẽ trong mắt người khác tôi cũng chỉ là cái loại con gái như trong lời của tên bạn trai cũ kia thôi.
Có khi nào Tô Kiến Bạch cũng nghĩ tôi là loại người đó không?
Tôi không dám nghĩ thêm nữa, cũng không còn tâm trạng ra ngoài ăn cơm cùng anh nên ủ rũ nói: “Cảm ơn anh, hôm nay làm phiền anh chạy một chuyến vô ích rồi, em không muốn ăn cơm nữa, để lần sau ăn đi.”
Tôi xoay người muốn về phòng thì bị Tô Kiến Bạch kéo tay lại: “Em không vui vì mấy lời kia sao?”
Tôi lắc đầu, mím môi nói: “Anh ta nói cũng không sai, nhìn thì giống như em đang trèo cao thật.”
Tô Kiến Bạch cau mày: “Em cũng thấy vậy?”
Mấy lời này của anh làm cho nước mắt tôi suýt nữa đã trào ra: “Không phải, nhưng chênh lệch giữa em và anh quả thật rất lớn.”
Lúc trước chưa thích anh nên tôi còn chưa nghĩ gì nhiều về tuổi tác, thân phận chênh lệch. Còn bây giờ có thể cho là tôi đã thích anh rồi đi, nên cũng dần bắt đầu để ý đến ánh mắt của người khác nhìn bọn tôi.
Tôi đưa tay lau nước mắt: “Nửa năm qua coi như làm phiền anh rồi.”
“Lộ Khả Khả.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện anh đang cau mày không vui, ánh mắt sầm xuống: “Nếu quan tâm tới lời người khác nói như vậy thì lúc trước em không nên đến trêu chọc tôi.”
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Tô Kiến Bạch luống cuống đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Em suy nghĩ cẩn thận lại rồi hãy đến tìm tôi.”
Anh nói dứt lời thì cũng xoay người rời đi.
Nằm trên giường tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi không biết mấy lời Tô Kiến Bạch nói có ý gì.
Mãi cho đến khi thầy Tô gọi điện cho tôi.
–
Đó là khi tôi về nhà nghỉ lễ một tuần sau đó. Một tuần này tôi cố gắng kìm lòng không chạy đi tìm Tô Kiến Bạch nữa.
Thứ nhất là vì không dám, thứ hai là vì tôi chẳng biết phải đi tìm anh với tư cách gì.
Dù gì thì trước đây anh cũng vì thành tích học tập của tôi quá tệ nên mới đi nghe lời ba đi xem mắt với tôi. Giờ đây điểm vi phân tích phân của tôi đã cải thiện nhiều lắm rồi, cũng đâu còn lý do gì để đi tìm anh nữa. Hơn nữa ngày nào anh cũng bận như vậy, nửa năm qua ngày nào tôi cũng lượn lờ trước mắt anh như vậy hẳn là anh thấy phiền lắm đi? Có khi là vì nể mặt thầy Tô nên mới chưa nói gì tôi thôi.
Nhìn vào chênh lệch giữa hai người bọn tôi thì trong mắt người khác tôi chỉ giống như đũa mốc chòi mâm son mà thôi.
Đợi đến lúc trong trường truyền ra thêm mấy tin đồn nhảm nhí thì tôi còn biết nhìn mặt mọi người kiểu gì?
Vậy nên, dừng lại kịp thời để ngăn chặn tổn thất nặng nề vậy.
Tô Kiến Bạch là ngôi sao mà cả đời này tôi với không tới.
Nhìn vài cái là được rồi, không cần chìm đắm quá sâu.