Em Thật Đáng Yêu - Chương 02
EM THẬT ĐÁNG YÊU – 2
5
Vì mối quan hệ với Tô Kiến Bạch nên tôi trở nên rất hăng hái ở trong tiết của thầy Tô.
Tôi thậm chí còn dẫn theo những người bạn cùng phòng của mình đến chiếm vị trí bàn đầu nữa kìa. Trong lớp, tôi bắt đầu chú ý nghe giảng và ghi chép bài vở một cách cẩn thận.
Thầy Tô đã nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng rất nhiều lần.
Tôi phớt lờ sự ngạc nhiên của đám bạn cùng phòng, dù sao thì tôi cũng là con dâu nhà người ta mà nên tự mình phải có chút nhận thức chính trị chứ!
Chưa hết, tôi còn mạnh dạn phát biểu và đặt câu hỏi trong lớp nữa đó nha, nhưng lại bị mấy đứa bạn cùng phòng trêu chọc bảo tôi đừng làm nữa!
Làm! Càng cấm tôi càng làm!
Tiêu tốn tâm tư chinh phục thầy Tô khiến tôi cảm thấy dạo đầy hình như mình hơi bỏ bê Tô Kiến Bạch thì phải.
Vì vậy, chiều thứ sáu không có tiết, tôi lập tức nhắn tin cho Tô Kiến Bạch: “Hôm nay em dùng điều hòa ở nhà anh được không?”
Sau đó tôi mang theo sách và một và một vài cuốn tiểu thuyết mượn được từ thư viện đến.
Học tập phải xen kẽ với nghỉ ngơi hợp lý mà, phải không?
Tới nhà anh, đợi tôi làm xong hết mớ đề trọng điểm của môn vi phân tích phân thì anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.
Dần dà tôi cũng bắt đầu quen với chuyện này, mỗi lần tôi muốn tìm anh nói hươu nói vượn thì anh đều trả lời rất chậm, không phải là ừ thì cũng là ồ, đủ để thấy là công việc của anh rất bận. Vậy nên tôi hoàn toàn bỏ cuộc với chuyện tán gẫu cùng anh, chỉ là lâu lâu tôi vẫn sẽ chia sẻ với anh mấy món ăn, mấy chuyện thú vị quanh tôi, cũng có khi là vài bài hát tôi đang nghe.
Tôi không mong anh ấy trả lời.
Tôi chỉ muốn chia sẻ.
Đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều nên não tôi bắt đầu to ra, tôi bắt đầu tự hỏi nếu mỗi ngày tôi đều quanh quẩn bên anh ấy thì liệu không biết anh ấy có quen với sự hiện diện của tôi không?
Thói quen là một thứ đáng sợ, tình cảm có thể được góp nhặt theo thời gian, chỉ cần tôi kiên định một chút thì từ từ Tô Kiến Bạch sẽ chấp nhận tôi phải không?
Tôi ôm tiểu thuyết đọc một cách thích thú.
Mãi tới 9 giờ, lúc tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá, thì Tô Kiến Bạch mới về.
“Chạy xa như vậy chỉ đến đây đọc tiểu thuyết thôi à, đúng là chỉ có em thôi đó.”
Anh bắt đầu thay giày, sau đó đặt túi đựng máy tính sang một bên, bước vào phòng khách, cầm cốc nước lên uống.
Bị bắt gặp, tôi nhanh chóng cầm sách giáo khoa lên lắc lắc: “Em chỉ mới vừa thư giãn thôi thì anh về đó chứ, người ta chăm chỉ làm đề cả buổi chiều lận nha.”
Tô Kiến Bạch khẽ mỉm cười: “Đừng nói với tôi là em chỉ làm có vài đề nha.”
Tôi nhanh nhảu chạy đến chỗ anh đưa tập cho anh xem: “Anh xem, nhiều bài tập như vậy, là em làm hết đó.”
“Ồ, tôi biết rõ trình độ của ba tôi hơn em mà.”
Nè nha anh trai! Anh coi thường tôi cũng không sao, nhưng đừng coi thường trình độ của ba chồng tương lai của tôi nha!
“Bài giảng của thầy Tô cũng khá thú vị.”
“Chỉ có thể lừa sinh viên các em mà thôi.”
“Nói làm như anh cũng hiểu vậy á.”
Anh nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sổ ghi chép của tôi, thản nhiên xem qua rồi chỉ vào một chỗ: “Em xem chỗ này có đúng công thức không?”
Tôi lấy quyển tập lại xem, còn anh thì quay người ngồi dựa vào ghế sofa.
Xem đi xem lại hết nửa ngày tôi mới nhận ra hình như là sai thật rồi…nhưng lòng tự trọng lại không cho phép tôi thừa nhận!
Tôi muốn cứu vãn sự tự tôn của mình, nhưng lại thấy Tô Kiến Bạch đang xoa xoa giữa hai mày rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tôi đột nhiên lại không muốn nói nữa.
Anh ấy chắc hẳn đã rất mệt mỏi khi tan làm muộn thế này, vậy nên tôi tranh thủ đi về: “Cảm ơn anh trai đã chỉ bài. em về trước, anh nghỉ ngơi đi nhé.”
Sau đó tôi quay người thu dọn ba lô.
Khi tôi chuẩn bị ra khỏi cửa, Tô Kiến Bạch chặn tôi lại hỏi: “Có cần tôi gọi taxi cho em không?”
6
Anh ấy đang quan tâm tôi sao?
Trong lòng tôi có chút phấn khích nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Không cần đâu, em tự về được”.
Anh không nói gì, lúc sắp đóng cửa, anh lại hỏi: “Ngày mai em có tới không?”
Tôi khựng lại, thật ra ngày mai tôi định đi mua đồ ăn với bạn cùng phòng để có đồ ăn ngon vào cuối tuần nhưng lại cảm thấy Tô Kiến Bạch hỏi câu này, liệu có phải vì ngày mai anh ấy ở nhà không?
Là một đứa trọng sắc khinh bạn, tôi nhanh chóng đáp lời: “Đến ạ! Em còn rất nhiều bài tập phải làm, nên ăn trưa xong em sẽ đến”.
Dù sao thì khi tôi thức dậy thì cũng đã là giữa trưa.
Tô Kiến Bạch ừ một tiếng.
Sau khi đóng cửa, tôi vui tới mức nhảy cẫng lên, ngay cả trong mơ cũng thấy ngọt ngào.
Ngày hôm sau, sau khi ăn uống no nê và mua đồ ăn vặt xong thì tôi đến nhà Tô Kiến Bạch. Tôi vui vẻ mở cửa, mong đợi được chào đón bởi khuôn mặt điểm trai của Tô Kiến Bạch, nhưng đáng tiếc là cả căn nhà trống rỗng, chỉ có một mình tôi.
Tôi thở dài một hơi, tự nhủ là anh ấy bận rộn, làm gì có nhiều thời gian như vậy.
Nghĩ tới đây thì tôi mới thôi không thất vọng nữa.
Dù sao thì sau này người nọ đang chăm chỉ kiếm tiền cũng là chồng tương lai của tôi, ảnh chăm chỉ như vậy thì có gì là sai đâu?
Khi chuẩn bị bước vào, tôi lại thấy một đôi dép thỏ xinh xắn ở cửa ra vào.
Chuông báo động trong tôi lập tức vang lên.
Chẳng lẽ, đêm qua sau khi tôi rời đi, đã có người tới đây?
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Kiến Bạch: “Em đến rồi”.
Lần này, anh ấy phản hồi rất nhanh: “Dép trước cửa là mua cho em đấy.”
Ồ!
Tôi cầm điện thoại xoay vài vòng, chẳng lẽ đây chính là lí do anh ấy hỏi tôi có tới hay không? Là vì muốn chuẩn bị dép cho tôi?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thấy ngọt còn hơn cả mật.
Xỏ đôi dép vào cảm giác như bước trên chín tầng mây, bồng bềnh êm dịu.
Dù sao anh ấy cũng không có ở đó, tôi lấy sách giáo khoa ra ra giả vờ đặt nó lên bàn, sau đó lấy điện thoại ra vừa lướt vừa ăn đồ ăn vặt. Chơi được một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy Tô Kiến Bạch đang ngồi trên ghế sofa đằng kia, ôm máy tính cau mày suy nghĩ.
Tôi nhanh chóng đưa tay lau mặt, may quá, tôi ngủ không chảy dãi…
Tôi định lên tiếng gọi anh, nhưng lại thấy anh im lặng, hình như anh đang họp thì phải. Một lúc sau, anh ấy bắt đầu lên tiếng, toàn nói về mấy thứ mà tôi không hiểu.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Quả nhiên là dáng vẻ của đàn ông khi làm việc nghiêm túc thật sự rất cuốn hút, đặc biệt là loại đàn ông xuất sắc như Tô Kiến Bạch nữa.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể những người đàn ông tôi từng gặp trước đây đều trở thành dĩ vãng khi so với Tô Kiến Bạch.
Tôi không dám làm phiền anh nên cầm sách giáo khoa đi sang phía bên kia.
Mọi người đều đang làm việc nên tôi phải giả vờ như mình một học sinh ngoan chứ thực tế thì tôi không thể bình tĩnh được chút nào, thỉnh thoảng tôi lại lén nhìn anh một cái, thậm chí còn giả vờ chụp ảnh anh ấy bằng điện thoại di động.
Nửa giờ trôi qua, tôi nghe anh ấy nói hoãn cuộc họp lại. Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ấy, vừa đúng lúc anh ấy nhìn sang, hai ánh mắt chạm nhau khiến cho máu tôi dâng trào, tôi cảm thấy hai tai của mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Anh ấy đặt máy tính ở phòng khách, đi qua rót nước rồi hỏi tôi: “Em đói không?”
Tôi gật đầu.
Anh bình thản ngồi trên sofa, bật tivi lên hỏi tôi: “Em muốn ăn gì?”
Anh ấy định nấu cho tôi ăn sao?
Tôi liền bắt đầu kể cho anh nghe tên các món ăn: “Sườn heo chua ngọt, thịt lợn xào ớt và bắp cải xào tóp mỡ.”.
Nói xong, tôi bước đến cạnh anh với gương mặt đầy mong đợi.
Sau đó, anh rút vài tờ tiền ra đưa cho tôi: “Vậy em đi mua đi”.
“???”
7
Tôi giận dỗi nhìn anh, chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt nói: “Là em muốn ăn.”
Tôi nổi giận đùng đùng cầm tiền đi xuống lầu.
Từ lâu tôi đã đoán được Tô Kiến Bạch không có khả năng nấu nướng gì rồi mà, trong nhà sạch sẽ như vậy ngay cả một hạt bụi còn không có thì không biết tôi đã mong đợi điều gì.
Sau khi mua đồ ăn về, tôi liếc nhìn màn hình tivi thì lại thấy Tô Kiến Bạch vậy mà đang xem Crayon Shin – chan!!!
Tôi sốc không nói thành lời, anh ấy nhấn nút tạm dừng rồi đi tới đỡ lấy đồ trên tay tôi.
Lúc ăn cơm tôi cẩn thận thăm dò: “Sở thích của anh khá đặc biệt nhỉ.”
Anh xoa tay, từ phòng bếp lấy ra một đôi đũa đã được tiệt trùng đưa cho tôi, hỏi:
“Vậy thì theo em, tôi nên thích cái gì?”
Không phải những người như họ thi nên thích mấy thứ như trượt tuyết, đánh golf hay tham gia các câu lạc bộ xã hội gì gì đó sao?
Tô Kiến Bạch nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh: “Em có ấn tượng sâu sắc về ngành nghề của chúng tôi phết nhỉ!”
Dù không thích những sở thích đó, thì tại sao lại là thích coi Crayon Shin-chan chớ!
Trong bữa ăn, tôi lại hỏi bóng bóng gió Tô Kiến Bạch “Anh thích kiểu nữ sinh nào?”
Hỏi xong thì lại cảm thấy câu hỏi gì mà chẳng có ý nghĩa gì, vì chắc chắn đó cũng không phải là tôi nên tôi lại vùi đầu vào ăn cơm.
“Có vẻ em thực sự có hứng thú với tôi.”
Tôi cúi đầu, không muốn anh thấy mình đỏ mặt…nói gì mà nói thẳng quá vậy anh hai!
“Không phải anh coi em là bạn gái sao? Chắc không phải vì anh thích em đâu nhỉ.”
Động tác gặp thức ăn của Tô Kiến Bạch khựng lại: “Em nghĩ sao?”
Tôi biết ý anh muốn nói, nhưng vẫn mạnh dạn nhìn vào mắt anh cười nói: “Vậy anh trai à, em có thể theo đuổi anh không?”
Sắc mặt Tô Kiến Bạch khẽ thay đổi rồi rất nhanh đã quay lại trạng thái bình thường: “Sao em lại có ý nghĩ như vậy?”
Tôi vừa đếm ngón tay vừa nói với anh: “Vì anh ưu tú, ở bên anh, em cũng sẽ trở nên ưu tú, hơn nữa anh lại rất đẹp trai, có bạn trai như vậy tự hào biết bao.”
Tôi lẳng lặng chờ được câu trả lời của anh: “Công việc của tôi rất bận, có thể em sẽ không chịu nổi.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, việc học của em cũng khá bận! Em chỉ muốn theo đuổi anh một chút, không cần anh phải quá lo lắng đâu.”
Nói xong tôi lại thấy có gì sai sai, bèn nói thêm: “Nghĩa là ngoài học, em sẽ dành phần lớn thời gian cho anh.”
“Vậy thì tuỳ em.” Tô Kiến Bạch lạnh lùng nói.
Tôi cố đèn nén sự vui vẻ trong lòng, trên đường về gọi cho thầy Tô một cuộc điện thoại: “Thầy Tô, em muốn hỏi về sở thích của Tô Kiến Bạch, anh ấy thích kiểu nữ sinh nào ạ?”
Thầy Tô vui vẻ đáp: “Con trai thầy từ nhỏ đến lớn tâm tư lúc nào cũng kín đáo, lúc nào cũng thích ở một mình, nó còn chưa từng mang bạn gái về nhà nên thầy cũng không rõ lắm. Nhưng em cứ yên tâm, nếu con trai thầy đồng ý yêu đương với em đó thì ắt hẳn là phải có cảm tình với em đó. Thầy mong chờ vào em lắm đó nha Khả Khả.”
Quả nhiên, ngay cả thầy Tô cũng nói vậy, Tô Kiến Bạch thật sự là khối băng vạn năm mà!
Nhưng mà dù sao thì thứ mà tôi không thiếu nhất chính là sự nhiệt tình mà!