Em Thật Đáng Yêu - Chương 01
EM THẬT ĐÁNG YÊU – 1
1
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ được giáo sư đại học giới thiệu bạn trai cho.
Sau khi chia tay bạn trai cũ, tôi tức giận đăng lên vòng bạn bè Wechat: “Huhu, không có ai yêu bé hết!”
Kết quả là giáo sư đại học của tôi liền gửi cho tôi một tin nhắn: “Lộ Khả Khả, con trai của thầy dòm cũng được lắm!”
Tôi dụi mắt mấy lần mới dám xác nhận, không sai, đây chính là thầy Tô dạy vi phân và tích phân của tôi đây mà. Thầy Tô đang tuổi trung niên, lại có dáng người mập mạp đáng yêu.
Mặc dù bài giảng của thầy khá thú vị, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc tôi thường xuyên ngủ gật trong giờ học của thầy.
Tôi bình tĩnh đáp lại bằng một tin nhắn: ?
Trong khung chat liền hiện lên một tin nhắn trả lời: “Thầy đã gửi người tới chỗ em. Chúc em hạnh phúc.”
Kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc mà mấy người lớn tuổi hay dùng.
Tôi nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, tại sao ông ấy lại chọn tôi giữa vô số sinh viên đại học khác?
Tôi run rẩy nói: “Thầy Tô, em vẫn chưa tốt nghiệp đâu ạ.”
Là một cô sinh viên năm hai xinh đẹp, thật khó để tưởng tượng sẽ có một ngày được giáo sư đại học giới thiệu bạn trai cho.
“Nếu có bạn trai thì em còn sợ gì chuyện không tốt nghiệp được?”
Meo meo meo, ý thầy là em có thể đi cửa sau ạ?
Tinh thần tôi lập tức trở nên tỉnh táo, từ lâu tôi đã nghe các đàn anh đàn chị nói để vượt qua được môn vi phân tích phân này là khó khăn nhất.
Toán học quả thật là một cơn ác mộng đối với một sinh viên khoa Văn như tôi, nếu được tiết lộ cho một vài điểm quan trọng trong đề thi, thì chắc chắn tôi sẽ tránh được kiếp nạn trượt môn.
Mối làm ăn này nghe có vẻ hời quá nhỉ?
Trong lúc còn đang mải mê suy nghĩ thì có một người gửi lời mời kết bạn cho tôi: “Nhận lệnh đến xem mắt.”
Nhanh dữ vậy!
Đúng là không trâu bắt chó đi cày, thôi thì tôi cứ chấp nhận lời mời kết bạn cái đã, dù sao thì vị này cũng liên quan đến số phận bài thi cuối kì của tôi.
Tôi nhanh chóng đồng ý kết bạn, rồi chờ đợi xem anh ấy nói gì.
[ Xin chào, tôi là Tô Kiến Bạch, 28 tuổi, hiện đang làm việc tại một ngân hàng đầu tư ]
Rồi sao nữa?
Hết rồi sao?
Tôi cũng học theo cách giới thiệu của anh ấy: “Xin chào, em tên là Lộ Khả Khả, 20 tuổi, sinh viên năm hai”.
Đối phương trả lời: “Ngày mai em rảnh không? Chúng ta hãy gặp nhau ở đâu đó bên ngoài trường học của em đi?”
Tất cả đàn ông khi hẹn hò đều thẳng thắn như vậy sao?
Chẳng phải nên xem ảnh của nhau trước để tìm hiểu sao?
Do dự.
Khi tôi đang cắn răng suy nghĩ thì Tô Kiến Bạch lại tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Nếu không tiện, em có thể nói cho tôi biết thời gian em rảnh để tôi sắp xếp theo ý em.”
Thầy Tô chắc là sẽ không lừa một thiếu nữ ngây thơ như tôi đâu nhỉ…
Nói tới nói lui, cuối cùng tôi cũng đồng ý gặp mặt vào ngày mai.
Tôi còn cố gắng tìm vài thông tin về anh ta nhưng kết quả chỉ nhận được con số không tròn trĩnh. Từ diện mạo của thầy Tô thì tôi đoán con trai thầy ấy chắc cũng chỉ là một người bình thường, có thể là một người có tính tình cũng được đi!
Vậy nên tôi cũng chẳng ôm nhiều hy vọng gì, mãi cho tới khi hai đứa tôi gặp nhau, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm đến nhường nào!
Khuôn mặt ấy, đôi tay ấy, đôi chân ấy.
Đẹp trai! Quá đẹp trai! Đẹp trai siêu cấp vô địch luôn!
Nếu đứng giữa đám đông thì anh ấy chắc chắn là người tỏa sáng nhất.
Hơn nữa, anh còn ăn bận rất lịch sự, trên mắt là một chiếc kính gọng vàng, đường nét lưu manh cùng trí thức hoà quyện tạo nên bộ dáng mặt người dạ thú hoang dã.
Điều đó khiến tôi nghi ngờ liệu không biết hồi đó thầy Tô có ôm nhầm con người ta hay không nữa…
Hơn nữa thực sự không hiểu nổi tại sao một người đàn ông hoàn hảo như vậy mà vẫn còn độc thân cho đến bây giờ…
Điều này rất phản khoa học nha!
Bỗng nhiên tôi nhớ tới trên mạng người ta nói cái gì mà đàn ông đến từng tuổi này mà vẫn còn độc thân thì chắc chắn người này có vấn đề gì đó, nếu không phải do thể chất thì chắc chắn là vấn đề về về tâm lí.
Trong đầu tôi đang chạy N cái giả thuyết thì Tô Kiến Bạch nói: “Em là Lộ Khả Khả sao?”
Giọng nói ấy kéo tôi trở lại với thế giới thực.
Trên môi anh nở một nụ cười sâu xa, ý vị không rõ ràng.
2
Tôi kìm nén cảm giác mừng như điên trong lòng, cố gắng vén sợi tóc mai mà ngày thường tôi chả bao giờ để ý đến.
Tôi mỉm cười bẽn lẽn, nhẹ nhàng nói: “Xin chào anh Tô, lần đầu gặp mặt.”
Tôi nghe nói loại đàn ông này đều thích những cô gái dịu dàng nữ tính nên suốt buổi gặp mặt tôi đều ngoan ngoãn ngồi im. Chứ thật ra trong lòng tôi đang âm thầm đặt tên cho mấy đứa nhỏ nhà tôi sau này rồi.
Anh chỉ gật đầu một cái rồi quay trở lại với dáng vẻ lạnh lùng.
Lần xem mắt đầu tiên trong đời tôi, không ngờ đối tượng lại là con trai của giáo sư, nhất thời tôi không biết phải mở lời thế nào.
Tôi quyết định bắt đầu nói về sở thích và công việc.
Vì vậy tôi hạ giọng ngọt ngào hỏi: “Anh Tô, thường ngày công việc của anh có bận không? Anh có sở thích gì không?”.
Tô Kiến Bạch đẩy gọng kính, nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Rất bận, thích nhất là kiếm tiền”.
Con người thực tế nha!
“Quả thực là một sở thích đơn giản.”
Tôi cúi đầu uống nước trái cây để giấu đi nụ cười ngượng ngùng của mình.Tôi chưa từng tiếp xúc với ai hơn mình 8 tuổi nên không biết làm sao để duy trì cuộc trò chuyện này hết.
“Còn em thì sao?”
Anh ném lại cục than nóng phỏng tay cho tôi.
“Chắc là em thích học rồi”
Tôi tự trả lời mà cảm thầy ngay cả bản thân mình còn không tin được, nếu thích học như vậy thì tôi đã không ngủ gật trong tiết của thầy Tô.
Chợt trong đầu tôi xẹt qua một suy nghĩ, có khi nào vì tôi không chịu học hành đàng hoàng nên lão Tô mới sai con trai tới trừng trị tôi không?
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện, ngay cả tôi cũng bị sốc.
“Nghe ba tôi nói em thường ngủ gật trong tiết của ông ấy”.
Hả?
Một mặt muốn giới thiệu con trai của mình cho tôi nhưng lại quay lưng bán đứng tôi là sao?!!?
Tôi cười gượng hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ của mình: “Do buổi tối em học bài khuya quá nên lên lớp buổi sáng mới vô tình ngủ quên mất thôi chứ thật ra thầy giảng cái gì em cũng hiểu hết!”
Nói dối không chớp mắt chính là tài năng của tôi.
“Ồ’’
Anh ấy còn cố ý kéo dài âm cuối càng khiến tôi thấy chột dạ.
Tôi đành phải chuyển chủ đề khác: “Anh Tô, anh bị ép phải không?”
Anh ấy nhướng mày liếc tôi: “Bộ trông tôi giống người dễ bị ép lắm sao?”
Tôi tự vả miệng mình hai cái, quả thật không giống lắm…nhưng sao ba anh ấy nhìn mũm mĩm đáng yêu như vậy còn nhìn anh ấy lại chẳng khác gì một tổng tài bá đạo hết!
Nếu nói người bị ép là lão Tô thì nghe còn có lý chút.
Tôi gật đầu: “Nhìn anh ưu tú như vậy, chắc hẳn có nhiều người theo đuổi lắm.”
Ánh mắt anh ấy nhẹ nhàng quét qua người tôi đánh giá hai lần: “Em thấy phiền?”
“Em, em…”
Tôi lấy tư cách gì mà đòi quản chuyện của người ta?
“Nếu em không phiền thì em có thể làm bạn gái tôi không?”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
3
Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng với tôi.
Ôi mẹ ơi, anh đúng là người đàn ông kiểu mẫu trong tim tôi.
Vì thế, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại gật đầu hỏi một câu: “Anh, nhà anh có điều hòa không?”
Tay Tô Kiến Bạch hơi run, tôi nhìn thấy vẻ mặt cố gắng trấn tĩnh của anh ấy: “Có, nhưng sao em lại hỏi vậy?”
“Làm bạn gái anh, em có thể về nhà anh nằm điều hòa không?”
Dạo này, ở đây rất nóng, trong kí túc xá chỉ có một chiếc quạt máy đã lung lay sắp ngỏm, cơn nóng này thật sự rất khó để khiến cho con người ta bình tĩnh tập trung học hành.
Đối với tôi mà nói thì điều hòa chính là nguồn sống vào mùa hè.
May mắn thay lại có một chiếc được đưa tới cửa ngay lúc này.
Tô Kiến Bạch nheo mắt hỏi tôi: “Em không cảm thấy một cô gái độc thân đến nhà một người đàn ông là nguy hiểm sao?”
Có gì nguy hiểm sao? Không phải là bạn trai bạn gái rồi sao? Còn qua tâm ba cái chuyện này làm gì chứ?
Anh hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo: “Anh không sống chung với thầy Tô phải không?”
Anh lắc đầu, trên mặt vẫn còn vài tia hoang mang.
“Tuyệt lắm, em biết mục đích anh đến đây là gì, còn không phải do thầy Tô muốn anh đến trừng trị em sao? Được thôi, em tới nhà anh chăm chỉ học tập, tranh thủ hưởng điều hoà, để thi cuối kì còn loè mọi người nữa.”
Tô Kiến Bạch đỡ trán: “Suy nghĩ của em thật sáng tạo”.
Tôi tiến sát tới gần anh ấy: “Coi như là thoả thuận xong rồi đó nha!”
Anh lại ngồi bắt chéo chân, đặt hai tay lên đầu gối, quay trở về với dáng vẻ ban đầu, tỏ ra kiêu ngạo xa cách: “Phải nói gì, chắc là không cần tôi dạy em nữa đâu nhỉ?”
“Đương nhiên!” Tôi đã đoán được, cuộc hẹn hò này vốn dĩ không bình thường mà.
Thầy Tô không nỡ nhìn tôi thi trượt nên đã hy sinh con trai mình, con trai thầy dù rất bận rộn nhưng vẫn phải cùng thầy ấy diễn cho xong vở kịch này.
Tôi rất thích giúp đỡ người khác, từ nhỏ đã được Lôi Phong khen thưởng, sao có thể từ chối ý tốt của người lớn được!
“Nếu em muốn đến thì hãy báo trước cho tôi, tôi sẽ gửi địa chỉ để lấy dấu vân tay cho em.”
Giọng anh bình tĩnh, không chút cảm xúc.
“Em biết anh rất bận, chọn ngày chi bằng tiện đường, tranh thủ hôm nay em ghé qua xem một chút cũng được.”
Tô Kiến Bạch cũng không từ chối tôi.
Sau khi tới nhà anh, anh còn giúp tôi lưu dấu vân tay vào khoá cửa.
Tôi liếc nhìn vào trong nhà.
Ba màu đen, trắng xám khiến cho ngôi nhà bị bao trùm sự lạnh lẽo, vừa rộng rãi lại trống trải, trông nó không giống như một nơi dành cho người ở.
Trước khi tới đây, tôi đã tìm hiểu sơ trên mạng rồi, những người làm mấy cái công việc liên quan đến đầu tư này thường thì mười ngày nửa tháng đều sẽ không ở nhà.
Không phải ở trên trời thì chắc chắn là ở trên đường. Vì vậy, đối với họ nhà chỉ là nơi để ngủ.
Thật đáng tiếc cho một ngôi nhà lớn như vậy.
Có lẽ vì nhìn tôi đang ngơ ngác, bên cạnh chợt vang lên giọng của Tô Kiến Bạch: “Sao thế, vẫn còn muốn tham quan nhà tôi à?”
4)
Tôi nào có không biết điều như vậy?
Vậy mà câu trả lời ra tới cửa miệng lại biến thành: “Nếu anh đã nói như vậy thì để em xem thêm một chút.”
Tôi bắt gặp nụ cười mỉa mai ở khóe miệng Tô Kiến Bạch.
Kệ! Mấy chuyện này không quan trọng, trước sự thoải mái này thì mặt mũi chẳng là gì cả.
Tô Kiến Bạch sải đôi chân dài của mình bước vào trước, thấy anh không đóng cửa, tôi cẩn thận lò dò theo sau.
“Muốn uống gì?”
“Nước khoáng”
Anh lấy nước trong tủ lạnh ra đưa cho tôi, tôi cũng không khách sáo nhận lấy nước rồi nói cảm ơn anh, sau đó đi đến phía trước cửa sổ lớn trong phòng.
Ở đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố vào ban đêm.
“Woa, đẹp quá”.
Tôi quay người lại thì thấy Tô Kiến Bạch đang ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên bật tivi xem.
Tôi chợt thấy tò mò về anh, bước tới gần, ngồi xuống hỏi: “Không phải anh nói anh rất bận sao? Hình như hôm nay anh rất rảnh, bình thường mấy giờ anh về nhà?”
Anh ấy liếc nhìn tôi: “Cũng tùy tình hình”.
Có lẽ anh ấy đã đoán được tôi định hỏi gì nên đã trả lời trước: “Khi nào tôi về thì sẽ nói cho em biết.”
Cũng không sao, nhà anh ấy cách trường tôi không xa, lại cạnh lối vào tàu điện ngầm, tôi sẽ chỉ tới đây vào cuối tuần hoặc vào buổi chiều khi không có tiết học thôi.
Nói là đến đây học, nhưng tôi không biết gì về tính toán cả, kể cả chuyện đến dùng điều hòa cũng chỉ là nói đùa thôi. Dù sao thì tôi vẫn phải tôn trọng thầy Tô một chút, phải coi lại thái độ học hành của mình, bắt đầu học hành chăm chỉ. Cho dù tôi thi được điểm không cao thì tôi cũng đã học hành chăm chỉ rồi.
Đoạn tôi gật đầu đứng dậy: “Không làm phiền anh nữa. Đừng lo, em sẽ giữ bí mật chuyện của chúng ta. Anh cứ yên tâm làm việc nhé.”
Dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Nếu anh muốn yêu người khác thì cũng không sao cả. Chỉ cần nói với em, còn lại em tự biết sẽ phải làm gì.”
Tôi tự khen mình là người chu đáo.
Tô Kiến Bạch nhàn nhạt nói: “Em cũng rất hiểu chuyện nhỉ”.
Tôi tưởng anh ấy đang khen mình nên cũng không e dè gì: “Được rồi em về đây anh trai, không cần tiễn em đâu, em tự đi tàu điện ngầm về.”
Dù sao thì cũng không thể được voi đòi tiên!
Tô Kiến Bạch đưa tôi tới cửa, sau đó cúi đầu híp mắt nhìn tôi, đợi tôi đi rồi mới đóng cửa lại.
Trở lại ký túc xá, tôi vẫn thấy chuyện ngày hôm nay khá kích thích.
Thầy Tô gửi cho tôi một tin nhắn: “Sao rồi Lộ Khả Khả?”
Nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ của Tô Kiến Bạch, tôi trả lời thầy: “Thầy Tô, có lẽ bọn em sẽ thành đôi đó, hôm nay em còn đến nhà con trai thầy để lấy dấu vân tay đó ạ.”
Sợ thầy không hài lòng, tôi bèn gửi thêm một tin nhắn: “Thầy đừng lo, từ giờ em sẽ không ngủ gật trong tiết của thầy nữa đâu.”
Một lúc sau, thầy Tô trả lời: “Lộ Khả Khả, quả nhiên là thầy không nhìn nhầm người mà.”
Sau đó, thầy gửi cho tôi tin nhắn kèm một bông hoa và biểu tượng cảm xúc mỉm cười.
Lúc lên giường đi ngủ tôi lại rơi vào trầm tư, không biết khi yêu đương với một bông hoa xinh đẹp như Tô Kiến Bạch thì sẽ có tư vị gì nhỉ?
Hơn nữa, nếu có thể yêu được người xuất sắc như vậy thì sau này sẽ hạnh phúc biết bao khi được khoe khoang về điều đó.
Tôi thừa nhận, tôi có hơi động lòng một chút.
Dù sao thì người kia quá là hoàn hảo mà, tôi cũng chỉ mới 20 thôi, yêu đương kiểu gì cũng không lỗ.
Vì vậy, tôi lập tức gửi cho Tô Kiến Bạch một tin nhắn: “Anh trai à, em về đến ký túc xá rồi.”
Phải rất lâu sau anh mới đáp lại: “Ừ”.
Yeah, có chút triển vọng rồi!