Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 15
Hoá ra trái tim của hắn cũng làm từ máu thịt, cũng rất mềm mại
Hứa Quân Hách dùng chân đập nhẹ vào cửa, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng bởi vì màn đêm rất yên tĩnh nên Kỷ Vân Hành có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Nàng là người sẽ đến chơi với chó con bất cứ khi nào nàng nghe thấy nó gõ cửa gọi nàng, buổi tối nàng cũng thích bế chó con vào phòng mình ngủ chung nhưng hôm nay khi nàng nghe thấy tiếng động ở cửa lại không trả lời.
Hứa Quân Hách lại dùng móng vuốt cào cửa mãi vẫn không nghe thấy tiếng Kỷ Vân Hành đứng dậy. Vào lúc hắn cho rằng Kỷ Vân Hành đã ngủ, hắn lại nghe được Kỷ Vân Hành trầm giọng nói: “Học Học, em mau đi ngủ đi.”
Âm thanh yếu ớt, mỏng manh ấy, nếu như không phải Hứa Quân Hách đang trong hình dạng chó con nên có thính lực tốt hơn con người thì chắc chắn hắn sẽ không nghe thấy.
Rõ ràng đã nàng đã gặp chuyện gì đó nên tâm trạng mới sa sút, thậm chí còn khóc nhiều đến nỗi giọng nói trở nên khàn khàn yếu ớt.
Hứa Quân Hách không đập cửa nữa mà đi về phía gốc cây rồi nằm xuống, gối đầu lên hai chân trước đang vắt chéo lên nhau. Hiện tại hắn chỉ là một con chó con không làm được gì, nếu muốn biết rốt cuộc Kỷ Vân Hành đã xảy ra chuyện gì thì hắn chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Tất nhiên, Hứa Quân Hách không cần nghĩ cũng biết chắc chắn nàng đã bị một kẻ xấu xa nào đó bắt nạt đến nỗi phải lén lút trốn trong phòng để khóc. Hắn cho rằng tuy nàng ngốc nghếch nhưng lại ngoan ngoãn nên hắn có thể giúp nàng dạy cho những kẻ bắt nạt kia một bài học.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi bình minh vừa ló rạng, trong cung đã ồn ào náo nhiệt, các thái giám thay y phục và chỉnh trang đầu tóc cho Hứa Quân Hách rồi chuẩn bị ngựa, cung kính tiễn hắn xuống núi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn quay lại tiểu viện của Kỷ Vân Hành, nhưng lần này tốc độ của hắn nhanh hơn trước, có lẽ vì hắn đã nghĩ xem Kỷ Vân Hành bị ức hiếp như thế nào suốt cả đêm cho nên sau khi tỉnh dậy thì liền nóng lòng muốn biết đáp án.
Gió sớm phả lên mặt, Hứa Quân Hách xuống ngựa, hắn nhảy qua tường bằng động tác cực kỳ điêu luyện. Hắn đi đến bên cửa sổ, nghe ngóng động tĩnh bên trong trước, tưởng rằng Kỷ Vân Hành còn đang ngủ, vậy mà không ngờ nàng đã tỉnh còn không biết chạm vào đâu mà khe khẽ kêu đau một tiếng.
Hứa Quân Hách nhẹ nhàng gõ cửa sổ gọi nàng: “Kỷ Vân Hành.”
Người trong phòng giật mình, hình như va phải vật gì đó phát ra mấy tiếng răng rắc.
“Nhát gan vậy sao?” Hứa Quân Hách lẩm bẩm, sau đó lại nói: “Mở cửa.”
Kỷ Vân Hành không phản ứng.
Hắn ngừng lại một lúc, rồi lại hỏi: “Tại sao không trả lời?”
Chờ thêm một lúc mới nghe giọng Kỷ Vân Hành truyền ra từ bên trong, nghe giọng nàng bây giờ còn khàn hơn tối qua: “Ngài đi đi.”
“Ta vừa mới tới mà đã đuổi ta đi?” Hứa Quân Hách hỏi.
“Di mẫu không cho phép ta nói chuyện với ngài.” Kỷ Vân Hành trả lời.
Hắn cảm thấy chuyện này rất buồn cười, trước kia lúc nàng ra ngoài tìm di mẫu thì mọi thứ vẫn còn tốt, hỏi gì thì ngoan ngoãn đáp nấy, sao mới có ba ngày hắn không đến thì đã biến thành nàng không được phép nói chuyện với hắn rồi?
“Vì sao? Ta không làm gì tổn thương ngươi cả, sao ngươi lại không nói chuyện với ta?”
Không ngờ, Kỷ Vân Hành lập tức đáp trả: “Ba ngày trước lúc ta đang đi, ngài đã ngáng chân ta.”
Xem ra nàng vẫn còn giận.
“Ngươi cũng đâu có ngã đâu…” Hứa Quân Hách nói.
“Ngài còn kéo ta ra ngoài cửa sổ.”
“Ta chỉ muốn kéo ngươi ra ngoài để nói chuyện với ta.” Hứa Quân Hách ngừng một chút: “Giống như bây giờ.”
Kỷ Vân Hành lại im lặng, lúc nàng không trả lời không gian hoàn toàn chìm vào yên lặng làm cho Hứa Quân Hách còn tưởng hắn đang nói chuyện với không khí.
“Kỷ Vân Hành.” Hắn đè nén sự nóng nảy trong lòng, tiếp tục bình tĩnh nói: “Ta có thể giúp ngươi, dù là ngươi bị hạ nhân ức hiếp phải ăn đồ thừa, hay bị nhốt trong tiểu viện này hay là bị Kỷ gia tra tấn, hay là phụ thân ngươi muốn dùng ngươi để đổi lấy lợi ích, gả ngươi cho kẻ xấu, bất kể là ngươi muốn làm gì ta đều có thể giúp ngươi.”
“Việc Tô di của ngươi không làm được, ta cũng có thể làm được.”
Tựa như nghe được hắn lời nói, Kỷ Vân Hành nhẹ nhàng chậm rãi bước đến bên cửa sổ.
Hứa Quân Hách có thể cảm nhận được nàng đang đứng bên trong, ngăn cách giữa hai người là một khung cửa sổ.
Cửa sổ này rất mỏng, không phải được làm bằng loại gỗ tốt nên không dày dặn, Hứa Quân Hách có thể dễ dàng phá vỡ nó chỉ bằng một cú đấm nhưng hắn không làm vậy, thay vào đó hắn cố gắng dỗ dành thuyết phục nàng: “Ngươi cứ coi ta là một người tốt bụng, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.”
Sau đó một tiếng “cạch” vang lên rõ ràng, Kỷ Vân Hành từ từ mở cửa sổ ra một nửa, nhìn Hứa Quân Hách bằng một đôi mắt hạnh ươn ướt.
Trời vừa hửng sáng, ở phía Đông bầu trời xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, giống như có một con cá khổng lồ nổi lên để lộ ra vùng bụng trắng muốt.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Hứa Quân Hách vừa nhìn là thấy đôi mắt đỏ hoe, sưng tấy của nàng, rõ ràng là nàng đã khóc rất nhiều, chiếc mũi đỏ bừng như bị chà sát thật mạnh, không biết có phải nàng đã thức cả đêm hay không mà đôi mắt nàng đỏ ngầu hiện rõ những tơ máu, trông vừa đáng thương lại vừa tiều tuỵ.
Nhưng chói mắt nhất vẫn là dấu tay in lại trên má trái của nàng, nó cực kì nổi bật trên gương mặt trắng nõn nà.
Nàng đứng trong phòng nên cao hơn Hứa Quân Hách một chút, khi nói chuyện hắn phải hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trước đây hắn rất để tâm đến chuyện này, còn cố tình kéo Kỷ Vân Hành ra ngoài nói chuyện, nhưng lúc này hắn nhìn thấy dấu tay in rõ trên mặt nàng thì liền vứt tất cả những vướng bận này lại sau lưng.
Hắn giơ tay lên nắm cằm Kỷ Vân Hành, nghiêng mặt nàng sang bên phải, không chỉ thấy được hết dấu tay hằn rõ mà còn nhìn thấy vài vết roi đỏ sưng tấy ở một bên cổ kéo dài đến sau gáy và lưng, còn có những vùng bị y phục che mất.
Trên mặt Hứa Quân Hách không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt hắn lại lần theo những vết roi đỏ kia, nhìn kĩ từng chút một.
Kỷ Vân Hành vô thức đưa tay lên lúc nói chuyện, nàng đặt tay lên cổ tay Hứa Quân Hách, lúng túng nói: “Hôm qua ta bị đánh.”
Hứa Quân Hách thu tay lại, đáp: “Ta không mù, có thể nhìn thấy. Sao lại bị đánh?”
Kỷ Vân Hành mím môi, thất vọng nói: “Không may mắn lắm, hôm qua ra sông chơi, ta bị phụ thân ta bắt gặp.”
“Vì lễ hội thuyền hoa à?”
“Ừ.” Kỷ Vân Hành gật đầu nói thêm: “Ta muốn lên thuyền, nhưng có nhiều người quá nên ta không lên được. Nếu có thể lên thuyền thì có lẽ ta đã không gặp bọn họ.”
Hứa Quân Hách không trả lời, hắn rũ mắt nhìn mu bàn tay nàng đặt trên khung cửa cũng có vết đỏ, hắn hỏi: “Tại sao trên tay cũng bị?”
“Ta sợ ông ta đánh vào đầu nên dùng tay ôm đầu.” Kỷ Vân Hành rất bình tĩnh, không có chút nào là đau lòng hay khổ sở, vén tay áo lên, lộ ra nửa cánh tay trắng như ngọc. Những vết sẹo chằng chịt trên đó khiến cánh tay nàng đỏ bừng như phát ban, vết roi nổi lên trông cực kỳ đáng sợ.
“Bọn họ luôn nói ta là đồ ngốc, lỡ như bọn họ đánh vào đầu ta, ta càng thêm ngốc thì sao?” Kỷ Vân Hành nói: “Ta sợ đầu óc không tốt, trí nhớ có vấn đề. Có một số việc ta không muốn quên.”
Hứa Quân Hách nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sợ quên cái gì? Sợ quên người thân hành hạ ngươi ra sao hay là sợ quên hạ nhân trong nhà ức hiếp ngươi thế nào? Ngươi muốn ghi nhớ những mối hận này, củng cố địa vị của mình, rồi sau này quay lại trả thù?”
Kỷ Vân Hành nghi hoặc nhìn hắn, một lát sau, nàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Hứa Quân Hách không hỏi thêm nữa, hắn nắm lấy tay nàng rồi nhìn vào mu bàn tay: “Quay người lại để ta xem.”
Kỷ Vân Hành nghe lời xoay người, Hứa Quân Hành nhìn sau lưng nàng, không thấy vết máu nào, hắn hiểu những vết roi này không đến mức xé rách thịt da cho nên không cần bôi thuốc, sau vài ngày chúng sẽ tự tiêu tan.
Hứa Quân Hách nói: “Bây giờ ta có việc phải làm, không ở lại lâu được nữa. Nếu ngươi muốn ta giúp gì, hoặc muốn ta mang đồ gì tới thì nói.”
Kỷ Vân Hành quay người lại, hiện tại nàng không thể xoay eo hay xoay đầu, cơ thể và đầu đều duy trì một tư thế nên cả người cứng đờ không linh hoạt, cử động rất vụng về.
“Hôm qua ta bị tách khỏi Tô di ở bờ sông, sau đó bị đưa về Kỷ gia, mấy ngày tới có lẽ ta không thể ra ngoài được. Xin ngài hãy giúp ta đến Liên Y Lâu báo lại với Tô di là ta đã trở về Kỷ gia rồi, bảo bà ấy đừng lo lắng.”
“Ngươi không muốn nói về những vết thương này sao?” Ngón tay Hứa Quân Hách gõ nhẹ vào mu bàn tay nàng.
Kỷ Vân Hành thu tay lại: “Không nói, nếu Tô di biết sẽ đau lòng.”
Hứa Quân Hách gật đầu nói: “Sau buổi trưa ta sẽ quay lại.”
“Lương Học.” Lúc hắn xoay người rời đi, Kỷ Vân Hành lại gọi hắn, trong đôi mắt đen láy ánh lên một tia hy vọng: “Vậy khi ngài tới, có thể mang cho ta một cây kẹo hồ lô được không?”
Hứa Quân Hách đồng ý rồi bước nhanh đi, không quay đầu nhìn lại.
Tâm trạng Kỷ Vân Hành vốn không tốt, cả đêm không ngủ được vì đau nên nàng buồn bã ngồi trong phòng suốt, không ngờ Hứa Quân Hách lại đến gõ cửa sổ phòng nàng sớm như vậy.
Trong phòng nàng không đốt đèn nên cực kỳ tối, vì thế tia nắng ban mai bên ngoài phản chiếu dáng người của Hứa Quân Hách in lên cửa sổ rất rõ ràng.
Kỷ Vân Hành nhìn khuôn mặt của hắn, nghe hắn đứng cạnh cửa sổ dịu dàng nói chuyện, trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy tâm trạng của mình cũng không tệ như vậy.
Nàng bước tới mở cửa sổ ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hơi ngước lên, ánh mắt sâu thẳm điềm tĩnh dừng lại trên người Kỷ Vân Hành làm cho nàng chợt cảm thấy dường như mình có thể làm được bất cứ điều gì, cứ thế có một mầm cây niềm tin từ từ lớn dần lên.
Nói chuyện với Hứa Quân Hách một hồi làm cho lòng Kỷ Vân Hành thoải mái hơn nhiều, những chuyện khiến nàng lo lắng cũng có thể buông xuống, nàng không còn sợ di mẫu sẽ lo lắng cho mình nữa nên liền leo lên giường bắt đầu ngủ.
Nàng không biết mình đã ngủ được bao lâu cho đến khi bị một tiếng ồn lớn đánh thức
Nàng đứng dậy ra khỏi giường, bên ngoài ánh nắng chói chang làm cho vết roi trên lưng và tay nàng càng thêm đau đớn, nàng khẽ rít vài hơi, đi ra ngoài kiểm tra thì phát hiện âm thanh phát ra từ phía hậu viện.
Kỷ Vân Hành chậm chạp đi tới thì thấy cửa hông đổ nát đã được thay bằng một cánh cửa mới, đóng chặt khít với nhau, bên ngoài chắc là đang đóng đinh ổ khóa, tiếng đập cửa vô cùng chói tai.
Nàng lẳng lặng đứng tại chỗ cho đến khi âm thanh đó biến mất.
Một cánh cửa mới, một ổ khóa mới, chúng hoàn toàn phong tỏa lối ra của Kỷ Vân Hành.
Nàng quay lại tiền viện, ra cửa lấy đồ ăn do Lục Cúc mang đến, nàng tìm thấy trong hộp thức ăn có một bình sứ nhỏ, rút nút ra thì mùi thuốc liền xộc vào mũi.
Chắc là Lục Cúc nhìn thấy vết roi trên người nàng nên mới lén bỏ thuốc vào đó.
Kỷ Vân Hành vô thức mỉm cười, trước tiên nàng ăn no bụng, sau đó đổ chỗ thức ăn còn lại vào chén cho chó con, rồi trở về phòng bôi thuốc lên tay và cổ, vì không thể với tay ra sau lưng nên nàng đành mặc kệ.
Thuốc mà Lục Cúc đưa tới tuy không đắt tiền, nhưng lại có tác dụng thần kì, sau khi bôi thuốc xong một lúc chỗ bị thương liền bắt đầu cảm thấy nóng lên, sau đó chuyển sang cảm giác mát lạnh nhẹ, cơn đau theo đó cũng giảm đi rất nhiều.
Trong lòng Kỷ Vân Hành vẫn có chút vui vẻ.
Bởi vì Lục Cúc đưa thuốc cho nàng, cũng bởi vì lát nữa nàng có thể được ăn kẹo hồ lô do Hứa Quân Hách mang đến, những thứ này trước đây nàng chưa từng có.
Ăn trưa xong, Kỷ Vân Hành ngơ ngác ngồi ở ngưỡng cửa, toàn thân đau nhức khiến nàng khó tập trung nên chỉ có thể ngồi yên đó suy nghĩ lung tung.
Nếu không ra ngoài được thì không thể ghi chép sổ sách cho Tiết thúc nữa, cũng không thể đến chỗ dì Tình ăn tào phớ sau khi bị bệnh, càng không thể đến gặp Tô di.
Nàng không còn ăn được những món ăn ven đường mà nàng luôn yêu thích, cũng không còn nghe được những câu chuyện của ông bà lão thích ngồi dưới gốc cây nữa.
Kỷ Vân Hành cẩn thận đếm xem khi nàng không thể ra ngoài sẽ phải bỏ lỡ những thứ gì thì mới phát hiện mình sẽ mất đi rất nhiều làm cho tâm trạng dần dần trở nên chán nản.
Nhưng khi nghĩ tới Hứa Quân Hách sẽ mang theo kẹo hồ lô đến thì ở đâu đó trong mớ buồn phiền hỗn độn của nàng lại xuất hiện một tia sáng rạng rỡ chống đỡ mọi thứ.
Sau buổi trưa, mặt trời bắt đầu lặn về đằng Tây, Kỷ Vân Hành ngồi chờ Hứa Quân Hách mãi, chờ đến khi một trận mưa lớn kéo tới.
Mấy ngày nay Linh Châu oi bức vô cùng, dường như để chuẩn bị cho trận mưa lớn này. Khi sấm sét giáng xuống một tiếng vang dội làm cho Kỷ Vân Hành sợ đến mức vội vàng trốn vào trong nhà vì nàng sợ sấm sét sẽ giáng xuống phòng nàng.
Sau khi sấm sét vang lên thì tiếp theo đó là cơn mưa xối xả, những hạt mưa lớn rơi xuống mái ngói, đập vào cửa ra vào và cửa sổ phát ra âm thanh ầm ầm.
Sắc trời u ám, trong nhà không đốt đèn, Kỷ Vân Hành ngơ ngác ngồi ở trên giường nghe tiếng mưa rơi.
Lúc này nàng mới hốt hoảng nhận ra, hôm nay Lương Học sẽ không tới.
_
Sau khi kết thúc bữa tiệc ngày hôm qua, Hứa Quân Hách đã mời nhiều người đến Trường Hưng Cốc để ngắm hoa, trong đó có cả Kỷ Viễn.
Trường Hưng Cốc cách đó không xa, Hứa Quân Hách vốn định trở về trước buổi trưa, nhưng không ngờ trong số đó có một hai người không cưỡi ngựa được nên phải đi bằng xe ngựa, vì thế mất ít nhất nửa ngày.
Sau nửa ngày đối phó với đám người ngu xuẩn kia, hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, trong lòng cáu kỉnh mãi không thôi, hắn quay đầu về thẳng Hành cung, nhất thời quên mất giao hẹn với Kỷ Vân Hành.
Ngay lúc gặp Ân Lang trình bày sổ sách ghi chép của Kỷ gia những năm gần đây, hắn ngồi trong phòng bắt đầu kiểm tra, khi tiếng sét đầu tiên giáng xuống, suy nghĩ của hắn mới rời khỏi sổ sách, lúc này hắn mới chợt nhớ lại sáng nay đã hẹn với Kỷ Vân Hành là sẽ mang kẹo hồ lô đến gặp nàng.
Hứa Quân Hách cau mày đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã nổi giông bão dữ dội, từng cơn gió hung tợn khiến cỏ cây đung đưa. Bầu trời u ám như ban đêm nên gần như không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, hắn cao giọng gọi một tiếng: “Ân Lang.”
Cửa tẩm điện liền bị đẩy ra, tiếng bước chân của Ân Lang dần dần đến gần: “Có nô tài.”
Hứa Quân Hách hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ân Lang đáp: “Bẩm điện hạ, đã là giờ Dậu rồi ạ.”
Mặc dù mùa hè ở Linh Châu ngày dài, nhưng gần đến giờ Tuất thì mặt trời sẽ lặn, bây giờ cho dù hắn có đội mưa đến tiểu viện của Kỷ Vân Hành, có đi nhanh đến mấy cũng không thể quay lại trước khi mặt trời lặn, ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu đã bị Hứa Quân Hách vứt bỏ, chỉ có thể đợi đến ngày mai tạnh mưa rồi mới có thể đi tìm Kỷ Vân Hành.
“Chuẩn bị nước.” Hứa Quân Hách ra lệnh.
Sau khi đến Linh Châu, Hứa Quân Hách mỗi ngày đều tắm rửa rồi đi ngủ trước khi mặt trời lặn. Ân Lang đã quen nên đã sai thái giám chuẩn bị nước từ lâu, chỉ chờ chỉ thị của hắn.
Hứa Quân Hách tắm rửa, thay áo ngủ xong nằm trên giường, trong đầu hắn lại hiện lên đôi mắt đong đầy hy vọng Kỷ Vân Hành hôm nay.
Ánh mắt thoáng qua đó khiến Hứa Quân Hách đột nhiên cảm thấy khó chịu, hắn xoay người, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã biến thành chó con.
Nhưng lần này khác với lần trước, tiếng mưa tầm tã vang vào tai chó con cực kỳ lớn khiến hắn tạm thời khó có thể thích nghi.
Sau đó hắn cảm thấy cả người ẩm ướt và nhớp nháp như thể da lông khắp người đã bị ướt mưa, dính bết nặng nề.
Hứa Quân Hách nhìn xuống thì thấy bộ lông của con chó con dính đầy bùn, màu lông ban đầu gần như không thể nhìn thấy nữa, bẩn thỉu như thể bị lăn trong bùn cả trăm lần.
Mặc dù đã quen với những thứ kỳ lạ như việc hóa thành chó con, nhưng lúc này hắn vẫn phải chửi một tiếng: “Gâu!”
Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói của Kỷ Vân Hành: “Học Học, không được kêu bậy, làm ta giật cả mình.”
Hứa Quân Hách quay lại thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn vô cùng kinh ngạc!
Một cột nước kéo dài từ trên mái nhà chảy xuống, còn Kỷ Vân Hành lại đang ngồi xổm ở bên cạnh cột nước, nàng xắn tay áo và cột vạt váy lên để lộ cánh tay và chân trái chằng chịt vết roi gai mắt. Bên cạnh nàng có hai cái chậu gỗ, bên trong chứa đầy thứ nước vẩn đục sắp sửa tràn ra ngoài, trên mặt đất không có gạch lát nên nước thấm ướt mặt đất biến thành một đống bùn mềm.
Kỷ Vân Hành ngồi xổm bên cạnh chậu nước, đang lấy tay nặn đám bùn vừa vốc lên thành nắm.
Hứa Quân Hách trước giờ không biết, căn phòng tồi tàn này của Kỷ Vân Hành vậy mà lại còn bị dột nữa.
Mưa hôm nay quá lớn cho nên nước không chỉ nhỏ từng giọt nữa mà tụ lại thành dòng tuôn xuống xối xả.
Kỷ Vân Hành lấy ra rất nhiều chậu nhưng chỗ bị dột đâu chỉ có nhiêu đó, ngay cả giường của nàng cũng đã ướt hết, trên đất bây giờ đã lầy lội thành một mớ bừa bộn.
Cuối cùng, có lẽ Kỷ Vân Hành đã mệt rồi nên nàng mặc kệ nước mưa tràn ngập dưới đất, nàng dứt khoát ngồi xuống nặn bùn.
Trong lòng Hứa Quân Hách rung động mãnh liệt, hắn chưa từng gặp ai biết tìm niềm vui trong cái khổ như vậy.
Trên mặt Kỷ Vân Hành chẳng có chút biểu cảm buồn bã nào, ngược lại, nàng còn đang cười rất thoải mái. Bên chân nàng là đống bùn bị nặn chẳng ra hình dáng gì, nhìn không ra là người hay động vật.
Nàng thích thú bừng bừng nặn bùn trên tay, thậm chí còn đưa cho Hứa Quân Hách xem: “Ta lại nặn được một Học Học rồi nè!”
Sau đó cục bùn nhìn chẳng ra hình dạng gì được đặt bên cạnh Hứa Quân Hách, Kỷ Vân Hành quay người lại, tiếp tục đào một cục bùn, giọng nói mềm mại non nớt truyền vào tai hắn: “Có nhiều Học Học thì sẽ không cô đơn nữa.”
Hứa Quân Hách ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Hành chăm chú. Hắn và Kỷ Vân Hành đang ở gần nhau trong gang tấc, chỉ cách hai ba bước chân là có thể chạm đến nàng, nhưng Hứa Quân Hách lại cảm thấy hai người như đang ở hai cuộc đời khác nhau.
Kỷ Vân Hành có cô đơn không?
Vốn dĩ Hứa Quân Hách cảm thấy nàng sống một mình ở đây lâu như vậy, sớm đã phải quen với việc ăn cơm một mình, đi ngủ một mình, quen với việc không có ai nói chuyện, quen với những ngày tháng ngồi ngơ ngẩn cả ngày trong sân viện.
Ấy vậy mà giờ phút này hắn nhìn theo bóng lưng nàng thì bừng tỉnh hiểu ra kỳ thực Kỷ Vân Hành vô cùng cô đơn mà nàng cũng vô cùng sợ hãi cô đơn.
Nếu không, nàng cũng sẽ không nhặt chó con về, dù cho chó con đột nhiên trái tính trái nết, vừa hung dữ vừa cắn người thì nàng cũng không vứt bỏ.
Cũng sẽ không vào lúc có người lạ đột nhập vào tiểu viện mà nàng lại chẳng hề có thái độ cương quyết và thù địch để đuổi người ta rời đi.
Càng sẽ không vào lúc mái nhà bị dột, khi nước ngập cả mặt đất thì nàng lại vui vẻ đào bùn nặn từng con từng con chó đất được nàng gọi là Học Học.
Nàng nói với chó con, thực ra cũng là nói với chính mình.
Có nhiều chó con làm bạn, Hữu Hữa sẽ không còn cô đơn nữa.
Trong thoáng chốc, tim Hứa Quân Hách thắt lại làm cho hắn hít thở không thông, hắn không biết, không biết là chó con cũng có nhiều cảm xúc như vậy.
Hắn không biết đây có được gọi là hối hận không khi nghĩ rằng nếu như hôm nay hắn không quên mất lời hứa với Kỷ Vân Hành, thì có lẽ hắn đã có thể mang kẹo hồ lô đến tiểu viện cho nàng rồi cùng nàng trò chuyện một lúc, còn có thể lập tức phát hiện nóc nhà Kỷ Vân Hành bị dột rồi giúp nàng sửa lại.
Hoặc có lẽ hắn sẽ dẫn Kỷ Vân Hành đi, đưa nàng đến Hành cung để nàng có thể an yên say giấc trong chăn gối mềm mại êm ái, nàng sẽ không bị tiếng sấm và tiếng mưa lộp bộp quấy nhiễu nữa.
Tóm lại nếu hắn không quên lời hứa với nàng thì tình cảnh cũng sẽ không giống như bây giờ, để nàng phải vượt qua một đêm buồn chán bằng cách chơi bùn một mình.
Hứa Quân Hách ngồi tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, đến tận khi Kỷ Vân Hành chơi một mình đến khi mệt mỏi, lúc này nàng mới đứng dậy dùng chậu hứng nước mưa rửa sạch sẽ tay chân.
Nàng lảo đảo đứng lên rồi lại quay đầu nhìn Hứa Quân Hách.
“Học Học, em dơ quá rồi nhưng bây giờ ta rất mệt nên không còn sức tắm cho em, để ngày mai ta tắm cho em nha.”
Kỷ Vân Hành nhỏ giọng nói, sau đó đi đến bên cạnh bàn ngoài phòng, bắt đầu thu dọn giấy và bút mực trên bàn.
Cái bàn này là chỗ bình thường Kỷ Vân Hành đọc sách viết chữ, chỉ dài bằng một nửa giường, nhưng bây giờ giường nàng ướt hết rồi, nước vẫn đang không ngừng nhỏ giọt xuống nên đã không còn chỗ để ngủ, nên nàng phải ngủ tạm trên bàn một đêm.
Động tác của Kỷ Vân Hành rất quen thuộc, sau khi nàng thu dọn hết đồ trên bàn xong xuôi thì nàng lấy ra một bộ y phục dài nhất mặc lên người, sau đó bò lên trên bàn nằm, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn thành một cục, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Xung quanh rất ồn ào, tiếng gì cũng có, chỉ có Kỷ Vân Hành là yên tĩnh.
Nếu không phải thân thể nàng còn hơi phập phồng lên xuống thì Hứa Quân Hách còn cho rằng nàng cứ thế mà chết đi.
Hứa Quân Hách nhấc chân bước qua, ra sức trèo lên ghế, tì vào mép bàn đứng thẳng, hắn nhìn thấy gò má Kỷ Vân Hành đỏ ửng, hơi thở cũng không kéo dài ổn định như bình thường mà hơi dồn dập. Hắn nhớ lại lúc trước di mẫu nàng từng nói, vì nàng sinh non nên thân thể yếu ớt từ nhỏ, có lẽ do nghịch bùn trong nước lạnh quá lâu lại thêm quần áo ẩm ướt nên bị cảm lạnh nên bắt đầu sốt cao rồi.
Cả người Kỷ Vân Hành không thoải mái, trong lúc mê man nàng chau mày lại, cả người nàng hơi co lại, thậm chí về sau còn không ngừng run rẩy.
Đêm nay dài đằng đẵng, không chỉ dài với Kỷ Vân Hành, mà còn dài với cả Hứa Quân Hách.
Hắn nhảy lên bàn, ngồi ngay đầu Kỷ Vân Hành, gần như nhìn nàng cả một đêm.
Lúc đầu, nàng cau chặt mày, dường như cơ thể khó chịu quá, đến nỗi dù cho đang ngủ nàng vẫn không kìm được bật ra vài tiếng rên yếu ớt. Sau khi chìm sâu vào giấc ngủ, Kỷ Vân Hành mới dần yên tĩnh lại, người cũng không còn run nữa, nhưng nhiệt độ cơ thể lại không ngừng tăng cao. Nhìn nàng giống như đã hôn mê sâu, giữ nguyên tư thế này một hồi lâu không nhúc nhích.
Nếu đây không phải là một đêm mùa hè tháng sáu oi bức mà là một đêm đông rét lạnh thì Kỷ Vân Hành nhất định sẽ chết vào một đêm như thế này.
Hứa Quân Hách ngồi bên cạnh nàng, ngồi từ lúc mưa như trút nước cho đến khi trời tạnh hẳn, ngồi từ đêm tối cho đến lúc trời hửng sáng.
Hứa Quân Hách đã sống hai mươi năm, từ lúc bắt đầu có ký ức đến nay hắn vẫn luôn nghĩ mình là người có ý chí sắt đá, thậm chí hắn còn chẳng dành ra được một chút lòng cảm thông để đi thương xót người khác bao giờ.
Vậy mà giờ đây, hắn dùng một đêm dài để phát hiện ra, hóa ra trái tim của hắn cũng làm từ máu thịt, cũng rất mềm mại.