Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 14
Lễ hội thuyền hoa
Tô Y ở trong phòng nói chuyện cùng Kỷ Vân Hành hồi lâu, sau khi căn dặn gì đó với tiểu nhị rồi mới cùng nàng ra khỏi tửu lâu.
Bà ấy nói lễ hội thuyền hoa ba ngày sau nhất định sẽ rất náo nhiệt, đến lúc đó các cô nương đều sẽ mặc y phục lộng lẫy, Kỷ Vân Hành không thể bị lu mờ trong đám đông được, vì thế bà dẫn nàng đi mua y phục, trang sức cùng trâm cài.
Thời gian không còn nhiều, may một bộ y phục mới cũng không kịp nữa nên Tô Y chỉ kịp chọn cho Kỷ Vân Hành một bộ y phục sau đó nhờ thợ may sửa lại kích cỡ cho phù hợp.
Chọn xong bà lại tiếp tục đi mua cho nàng một ít trang sức bằng vàng bạc, cũng không phải là đồ vật xa hoa gì nhưng trông nó vô cùng tinh xảo đẹp mắt, rất phù hợp với Kỷ Vân Hành.
Kể từ khi chiếc trâm vàng kia bị Kỷ Doanh Doanh cướp đi thì Kỷ Vân Hành không nhận những trang sức quý giá từ Tô Y nữa.
Mặc dù năm ấy khi nàng đến Liên Y lâu để kể lại chuyện đó cũng không khóc, trên mặt cũng không có biểu cảm gì là buồn bã, nhưng Tô Y biết sự việc đó thực sự đã khiến đứa nhỏ này rất tổn thương, đến mức nàng không bao giờ đeo một món trang sức nào trên người nữa.
Hiếm khi Tô Y lại mua những thứ này cho nàng, đương nhiên khi mua bà đã hết lòng chọn lựa, tiền trong tay tuôn ra như nước nhưng nụ cười trên mặt lại càng lúc càng sâu.
Kỷ Vân Hành đã đi đến mức hai chân đau nhức muốn nhũn ra, nhưng nàng không nỡ làm Tô Y mất hứng nên vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau để mặc cho bà ấy tiêu tiền cho nàng, sau đó mới ngồi trên xe ngựa của Tô Y về nhà.
Kỷ Vân Hành không mang những thứ đã mua về, toàn bộ đồ nàng đều để ở chỗ Tô Y, ba ngày sau mới đến tìm bà ấy để lấy.
Đợi Kỷ Vân Hành về đến nhà cũng đã là giữa trưa, tuy đồ ăn mà Lục Cúc mang đến rất ngon miệng lại còn phong phú nhưng vì thời tiết quá nóng nên Kỷ Vân Hành chỉ uống một ngụm canh, trên người toàn là mồ hôi nên cuối cùng nàng không ăn được nhiều lắm.
Ăn cơm xong Kỷ Vân Hành nằm trên giường không nhúc nhích, dù vậy cả người nàng vẫn toát mồ hôi vì nóng. Nàng nhắm mắt lại, đến khi mơ mơ màng màng thì mới chợt nhớ ra Hứa Quân Hách đã từng đứng ngoài cửa nói nếu đào một cái rãnh kênh nhỏ quanh phòng thì mùa hè sẽ không còn nóng nữa.
Nàng phe phẩy quạt, tưởng tượng dưới mái hiên đang giăng một tấm màn, quanh phòng có các rãnh nước nhỏ làm cho từng cơn gió mùa hè thổi vào cũng bớt gay gắt hơn.
Tuy rằng mùa hè nóng bức kéo dài nhưng so với mùa đông thì Kỷ Vân Hành lại thích mùa hè hơn. Vì gió lạnh còn khắc nghiệt hơn cái nóng của mùa hè này nhiều, nó có thể sẽ khiến người ta chết cóng.
Cho nên dù có nóng đến đâu, Kỷ Vân Hành cũng không bao giờ phàn nàn.
Như có một cơn mưa lớn đang dần kéo đến Linh Châu, hai ngày nay trời nóng đến mức ngay cả tiếng ve sầu cũng nhỏ dần. Mấy ngày này có thể nói Kỷ Vân Hành cực kỳ nhàn rỗi, nếu không có việc gì thì nàng cũng không ra ngoài.
Thiếu niên kia cũng không đến thăm nàng nữa, cuộc sống của Kỷ Vân Hành quay trở lại bình thường như trước kia. Ban ngày nàng sẽ trốn trong phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, khi mệt rồi thì lại ra ngoài sân chơi với chó con. Đến tối nàng sẽ ngồi ngoài sân tận hưởng không khí mát mẻ, tay phe phẩy cái quạt trong luồng sáng phát ra từ đèn lồng được nàng thắp sáng lên.
Hai ngày nay bên Hứa Quân Hách xảy ra rất nhiều chuyện, lại thêm thời tiết quá nóng bức làm cho hắn không muốn bước ra khỏi hành cung, vậy nên hắn cũng không đi tới tiểu viện của Kỷ Vân Hành.
Chỉ là đến đêm hắn vẫn biến thành một chú chó con như thường lệ, nhìn thấy nàng ngồi ở ngưỡng cửa tận hưởng không khí mát mẻ thì thỉnh thoảng hắn lại đi tới nằm cạnh Kỷ Vân Hành vì nàng sẽ quạt mát cho hắn.
Hiện tại hắn đã quen dần với việc biến thành chó con, lúc trước hắn tức đến nỗi thiếu chút nữa đã đập vỡ chuỗi hạt được nhà sư dâng lên vì cái chuỗi hạt này có vẻ vô tích sự chẳng làm được gì. Chỉ là càng về sau Hứa Quân Hách lại phát hiện, sau khi đeo vào thì khó chịu trên người hắn dường như đã dịu đi, ban đêm ngủ cũng sẽ yên ổn hơn nhiều, cảm giác bức bối khi mới đến Linh Châu cũng dần dần biến mất khiến cho mọi thứ trở lại bình thường.
_
Khắp nơi như biến thành một cái lồng hấp làm cho người ta cảm thấy thiếu năng lượng, ngay cả Kỷ Vân Hành cũng ít nói hơn rất nhau.
Lễ hội thuyền hoa của Linh Châu cuối cùng đã đến.
Cái gọi là lễ hội thuyền hoa ban đầu chỉ là một ngày để bồi đắp tình yêu giữa nam nữ tử trong thiên hạ. Chuyện kể rằng nhiều năm trước, Linh Châu rất hoang vắng, nhà nào cũng nghèo, hầu hết người dân hàng ngày đều bận rộn với công việc đồng áng, không có thời gian rảnh rỗi để vui chơi nên có một khoảng thời gian, nơi rộng lớn này có dân cư rất thưa thớt.
Sau này có người đóng ra một chiếc thuyền, hạ thuỷ vào ngày sáu tháng sáu, còn mời gọi tất cả nam nữ trong thành đi hái hoa rồi đi lên thuyền, khi nhìn thấy người mình thích thì sẽ tặng hoa, nếu thích người kia thì sẽ nhận hoa, đến khi trở về thì có thể bái đường thành thân. Những bông hoa có mang ý nghĩa đính ước nhân duyên sẽ được trồng trên thuyền với hy vọng sau này phu thê sẽ hòa hợp lâu dài.
Vì vậy, ngày sáu tháng sáu được định là lễ hội thuyền hoa ở Linh Châu.
Sau này, mặc kệ nam nữ tử có tìm được nửa kia hay không, lúc đi bọn họ đều sẽ để lại hoa trên thuyền để cầu điềm lành trước khi đi, thế nên hàng năm trên thuyền đều tràn ngập sắc hoa rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vân Hành tham gia lễ hội thuyền hoa.
Từ sáng sớm, nàng đã đến nhà Tô Y, nhờ nha hoàn bên cạnh bà ấy sửa soạn và trang điểm cho nàng.
Kỷ Vân Hành mặc một chiếc áo dài có tay màu đỏ thẫm, phần cổ được khéo léo đính lại che đi chiếc cổ trắng nõn của nàng. Quanh eo nàng là một chiếc váy lụa tối màu hơn một chút, màu sắc pha trộn trên váy tạo ra những đường vân mây đẹp mắt, trên thắt lưng được trang trí bằng một số dải lụa, trên đó còn được gắn thêm một vài phục sức bằng bạc bắt mắt.
Nha hoàn bên cạnh Tô Y rất khéo tay, nàng chải tóc cho Kỷ Vân Hành rồi bới lên thành một búi tóc tròn, cài thêm vài chiếc trâm đính đá màu hồng đào, sau đó còn buộc thêm một dải lụa tệp màu với xiêm y xinh đẹp của nàng hôm nay.
Kỷ Vân Hành ngoan ngoãn ngồi im để cho nha hoàn vẽ mày tô son, nhìn nàng trong gương dường như đã biến thành một con người khác.
Tô Y nhìn Kỷ Vân Hành từ trên xuống dưới, cười không khép được miệng: “Người xưa có câu, người dựa y phục, Phật dựa kim trang, Hữu Hữu sửa soạn một hồi là trông giống như thiên kim của một gia đình giàu có ngay!’’
Kỷ Vân Hành nghe xong, đôi mắt cong lên thành một vầng trăng khuyết xinh đẹp, nàng mỉm cười: “Di mẫu đang chê cười con sao?”
“Chê con bao giờ? Lời ta nói đều là sự thật, trong lòng ta, Hữu Hữu chính là cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ này.” Tô Y ôm nàng vào lòng, thở dài: “Chớp mắt một cái con đã lớn như vậy rồi, thời gian thực sự không buông tha ai.’’
“Tương lai còn dài.” Kỷ Vân Hành nói.
“Chúng ta mau xuất phát thôi.” Tô Y trìu mến nắm tay kéo nàng ra ngoài, “Nghe nói Hoàng Thái Tôn mượn thuyền của Đỗ viên ngoại để tổ chức yến tiệc, hôm nay sợ rằng mọi người trong thành đều sẽ tham gia, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến, nếu đến muộn thì không kịp lên thuyền mất.’’
Kỷ Vân Hành không phản đối, bị kéo lên xe ngựa, xe ngựa lắc lư chạy tới bờ sông nơi thuyền hoa đang neo đậu.
Con sông này nằm ở phía bắc Linh Châu, vô cùng rộng lớn, trên sông có vài gợn sóng lăn tăn, mấy vệt nắng chiếu xuống khiến từng gợn sóng lấp lánh như vảy rồng.
Hôm nay ở đây rất đông người, đông đến nỗi khi còn cách bờ sông tận một cây số mà xe ngựa đã không thể tiến về phía trước được nữa nên bọn họ đành phải tìm chỗ dừng xe rồi đi bộ vào trong.
Hai bên đường có nhiều gian hàng, trong đó nhiều nhất là mấy gian hàng bán hoa, người bán hoa thi nhau khoe xem hoa của ai tươi nhất, hoa của ai đẹp nhất, tiếng rao bán nói cười ồn ào truyền vào tai.
Trên đường người đi bộ rất nhiều, chen chúc lẫn nhau, Tô Y vì đề phòng có người xô đẩy Kỷ Vân Hành nên đã cố ý tìm hai người hầu đi theo trái phải để bảo vệ nàng chậm rãi đi dọc theo dòng người.
“Nhiều người như vậy, sợ rằng chúng ta không thể lên thuyền được rồi?” Tô Y hơi lo lắng.
Kỷ Vân Hành lại cảm thấy không có việc gì, trên thuyền và trên bờ, đi đâu cũng là đi chơi mà?
Còn về phần nhi tử của Đỗ viên ngoại, nàng cũng không có hứng thú gặp cho lắm.
Có lẽ do có nhiều xe ngựa dừng ở cổng vào nên mọi thứ đã đông đúc nay càng đông hơn, đi thêm một đoạn về phía trước mới dần thấy thoải mái, không cần phải chen chúc nhau, cuối cùng cũng có thể thong thả ngắm nhìn các gian hàng trên đường.
Tô Y sợ Kỷ Vân Hành đi lạc nên cứ nắm tay nàng, thấy nàng có hứng thú dừng lại nhìn xung quanh thì bà cũng không thúc giục, thành ra đi bộ từ lối vào bờ sông đến chỗ thuyền cũng mất hơn nửa canh giờ.
Trên bờ có rất đông người, phần lớn đều là nam thanh nữ tú đúng như Tô Y nói, mọi người ai cũng xúng xính xiêm y lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, khi tụ lại một chỗ thậm chí còn tỏa sáng hơn những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc kia.
Có khoảng chục con thuyền đang trôi trên dòng sông lấp lánh, con thuyền ở giữa là con thuyền to nhất cũng bắt mắt nhất. Nó được chế tạo vô cùng tinh xảo, cao ba tầng, không biết bên ngoài sơn màu gì nhưng khi nhìn từ xa thì trông có vẻ là màu vàng lấp lánh.
Kỷ Vân Hành nhìn đến ngây người, nàng kiễng chân nhìn chung quanh chỉ thấy có một chiếc thuyền nhỏ làm nhiệm vụ chở người lên thuyền lớn, ở bến thuyền còn có một hàng dài người đang chờ để được lên thuyền trông giống như một con rồng đang uốn lượn, trên tay ai cũng cầm những bông hoa rực rỡ khoe sắc.
Nha dịch của quan phủ đứng canh gác hai bên, nghiêm túc kiểm soát trật tự xung quanh, thấy có ồn ào là lập tức đi kiểm tra xem có cãi vã gì hay không.
Tô Y sai người đưa thiệp mời đến bến thuyền, nhưng nha hoàn đi xong lại quay về nói rằng có thiệp mời cũng vô dụng.
Bà ấy sửng sốt, sau khi tra hỏi kỹ lưỡng thì mới biết là Hoàng Thái Tôn đã ra lệnh mời toàn bộ bách tính Linh Châu cùng nhau vui chơi nên dù có thiệp mời do Đỗ gia gửi đến cũng như không.
Tô Y vừa nhìn liền biết hôm nay không có cơ hội lên thuyền, mặc dù hàng dài tưởng chừng như đã kết thúc nhưng có thể lên được bao nhiêu người lại là chuyện khác. Mặc dù con thuyền rất lớn, nhưng khi mực nước ở thân thuyền đã lên đến độ cao nhất định thì sẽ không cho phép người lên thuyền nữa.
Lúc nàng đang suy nghĩ, đột nhiên có một cô nương đi tới trước mặt Kỷ Vân Hành, đưa cho nàng một bông hoa trắng: “Cô nương, có muốn lấy một bông hoa không?”
Kỷ Vân Hành thấy mỗi người đều có một bông nên cũng cầm lấy hỏi: “Bao nhiêu tiền một bông?”
“Không cần tiền.” Nữ tử kia nói.
“Không phải một bông hoa này giá một lượng bạc sao?” Tô Y ở bên cạnh hỏi.
Kỷ Vân Hành nghe xong thì liền khiếp sợ, nàng nhìn đi nhìn lại bông hoa trong tay thì không thấy có viền vàng nào mọc lên cả, nàng cũng không biết vì sao bông hoa này lại được bán với giá một lượng bạc.
Hoa dành dành trong tiểu viện của nàng cũng trắng như hoa này, còn thơm hơn hoa này, vậy mà một đoá chỉ có giá chưa tới mười văn tiền thôi!
Nữ tử đó có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ của Kỷ Vân Hành, nên giải thích: “Loài hoa này được trồng cẩn thận trong nhiều năm bằng hạt giống được đưa vào từ Phiên Bang, trên khắp Yến Quốc chỉ duy nhất nơi này có, cho nên giá cả sẽ cao hơn một chút. Ban đầu là do Đỗ viên ngoại đặt mua để bán làm vé lên thuyền, chỉ là sau khi Thái Tôn điện hạ thuê lại chiếc thuyền này thì đã hạ lệnh đem hoa này tùy ý tặng cho cho các nam thanh nữ tú đến chơi, không thu tiền.’’
“Thì ra là thế, hèn chi mới sáng sớm mà trên thuyền đã đông người như vậy.” Tô Y chợt hiểu ra.
Một lượng bạc thật sự không phải là một số tiền nhỏ, người bình thường làm sao có thể dùng nó để mua một bông hoa? Có thể bỏ tiền để lên thuyền chỉ có một số ít người, bây giờ vẫn còn sớm nên không thể đông như vậy được.
Vậy nên, chỉ có thể là vì Hoàng Thái Tôn đã thay đổi quy củ để cho bất cứ ai cũng có thể lên thuyền, nhưng như vậy chẳng phải là sẽ có lợi hơn cho những người đến sớm sao?
Tô Y cũng không còn cách nào khác, bà nhìn chiếc thuyền trôi trên sông rồi nói vài lời an ủi Kỷ Vân Hành: “Không sao, cũng có rất nhiều người không thể lên thuyền. Chúng ta đi dạo một vòng vẫn có thể ngắm nghía được một vài nam tử, huống chi tới cũng đã tới rồi, đương nhiên phải chơi vui vẻ một chút.”
Kỷ Vân Hành cười, biết Tô Y đang an ủi mình nên nàng đáp lại: “Đúng vậy, Tô di nói cái gì cũng đúng!”
Hai người đi dạo dọc bờ sông, Kỷ Vân Hành quay đầu lại, nhìn thấy bóng người đi tới đi lui trên thuyền, trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Ở đây nhiều người như vậy, nhỡ Hoàng Thái Tôn đến muộn không lên thuyền được thì phải làm sao?
Nếu Hứa Quân Hách ở cạnh nàng, nhất định sẽ giải đáp những thắc mắc của nàng.
Bởi vì hôm nay hắn đến rất muộn.
Hứa Quân Hách đã đoán trước được hôm nay sẽ có rất nhiều người đến lễ hội thuyền hoa này, nhưng hắn không ngờ lại có nhiều người như vậy. Hơn nữa vì không hạn chế số người có thể lên thuyền nên khi Hứa Quân Hách đến nơi thì thuyền đã không chở thêm người được nữa rồi.
Thực ra hắn đã đến sớm nửa canh giờ, nhưng hiển nhiên là không đủ.
Hứa Quân Hách không đi qua đám đông, mà trực tiếp đi theo đường thủy bằng một chiếc thuyền cách đó không xa.
Yến hội lần này vốn được hắn lên kế hoạch hoành tráng vì hắn không chỉ mời con cháu của quan lại Linh Châu, mà còn mời cả những con cháu thế gia đến từ kinh thành đến dự yến hội, vì thế nên hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉnh tề.
Đầu hắn đội kim quan, mặc một thân trường bào màu đỏ, trên vạt áo cùng vai áo có thêu một con trăn có bốn móng cao quý, chân đi một đôi giày dệt kim màu đen.
Bởi vì thời tiết quá nóng nên cho dù Ân Lang có cố gắng quạt mát cho hắn bao nhiêu cũng vô dụng. Hắn gác đôi chân dài lên ghế đối diện rồi dựa vào vách thuyền ngủ, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khó chịu.
Người dân vẫn đang được sơ tán khỏi thuyền lớn, vì trên thuyền có quá nhiều người nên hiện tại nước quanh thuyền đã sâu hơn mức cho phép, hơn nữa Hoàng Thái Tôn còn đang đến nên phải sơ tán bớt người trên thuyền, gây ra một vụ náo động lớn.
Ngay khi sự kiên nhẫn của Hứa Quân Hách đã đạt đến giới hạn thì cuối cùng cũng có người đến báo, chào đón hắn lên thuyền lớn.
Con thuyền này làm ra cũng đủ lớn, lại có nhiều người trên thuyền nên khi bước đi trên thuyền rất ổn định, khó có thể cảm nhận được sự chuyển động của thân thuyền.
Yến hội được tổ chức ở tầng hai của thuyền, cầu thang ở mỗi tầng đều độc lập nên Hứa Quân Hách không cần phải lộ mặt trước bá tính, sau khi lên thuyền hắn có thể trực tiếp đi lên tầng hai của con thuyền này.
Lúc này Chu Trì đã mang theo người đứng chờ ở cửa vào, nhưng vị trí phía trước vẫn còn chưa đến lượt hắn ta đứng, trước đó còn có Tề Tranh, cháu trai của Tả thừa tướng đương triều, Phàn Văn Trạm cháu đích tôn của Đại Lý tự khanh và Trịnh Hoài, ấu tử của Hình bộ Thượng thư. Ba người này gần như bằng tuổi nhau, bọn họ cùng Chu Trì trò chuyện vui vẻ, trêu chọc lẫn nhau, nhìn chẳng có nửa điểm nào là giống với con cháu thế gia cả.
Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều là nhân vật có xuất thân hiển hách, đứng trên đỉnh núi cao cao của đám con cháu thế gia ở Kinh Thành.
Phía sau đó là những công tử thiếu gia đi theo, đều là những người có dòng dõi không cao mấy nên muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, bọn họ đến đây để nịnh nọt tâng bốc, theo đuôi phụ họa, làm cho nơi này trở nên sôi động náo nhiệt.
Kỷ Viễn cũng đứng ở trong đó.
Lần trước ở Liên Y lâu, hắn ta ăn mặc cẩn thận vậy mà đến mặt của Hoàng Thái Tôn cũng không được nhìn lấy một cái nên hắn đã chờ đến ngày hôm nay để dốc sức làm lại. Hắn nghe tin Hoàng Thái Tôn sắp tổ chức yến tiệc trên thuyền thì liền mặt dày không biết xấu hổ đi cầu xin Lý công tử một hồi lâu, còn tặng không biết bao nhiêu là đồ tốt mới nhờ được Lý công tử cùng đưa hắn qua đây.
Kỷ Viễn đắc ý xoa tay, hôm nay hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhất định muốn biến yến tiệc này trở thành bàn đạp để leo lên trở thành một nhân vật ghê gớm.
Trong khi mọi người đang thì thầm nói chuyện, thì bên ngoài vang lên một giọng nói: “Điện hạ, cẩn thận ở đây còn có ngưỡng cửa.”
Mấy người đứng phía trước liền lập tức nhận ra đây là giọng nói của vị thái giám mà Hứa Quân Hách luôn mang theo bên người thì liền ngừng cười nói, ai nấy đều hướng mắt về phía cửa chờ đợi.
Ngay sau đó, màn trúc được vén ra, Hứa Quân Hách nghiêng người bước vào, nhìn thấy có nhiều người đứng ở cửa như vậy thì suýt nữa còn thấy hoảng sợ.
“Đứng ở cửa làm gì vậy?” Hắn cười như không cười nói.
“Cung nghênh Thái Tôn điện hạ.” Có cháu trai của Tả thừa tướng dẫn đầu, mọi người đều hướng về Hứa Quân Hách hành lễ.
Hứa Quân Hách làm một cử chỉ miễn lễ, rồi đi vào trong: “Hôm nay đều là ra ngoài chơi thôi, có thể tận hưởng, không cần đa lễ.”
Mãng bào màu đỏ đậm tô điểm thêm cho hắn vài phần tôn quý và uy nghiêm, mặc dù ngoài miệng hắn nói là không cần để ý lễ nghi nhưng cũng không có ai dám thực sự thả lỏng. Người ở trên cao mang trên mình khí chất cao quý, ngay cả những cử chỉ tùy ý giơ tay nhấc chân cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Hứa Quân Hách cũng không hề tạo ra biểu hiện giả dối là người dễ gần, hắn vừa đứng ở giữa thì người ở hai bên liền dùng hết sức nép người vào tường rồi cúi đầu xuống.
“Nghe nói mấy ngày nay Điện hạ mới tới Linh Châu, thân thể đã không khỏe, mấy ngày trước thần vốn muốn lên núi thăm ngài nhưng lại sợ quấy rầy sự thanh tĩnh của Điện hạ, mong Điện hạ sẽ không trách tội.’’ Tề Tranh đi theo phía sau hắn, chủ động đề cập tới sự việc mấy ngày trước, đồng thời cũng khách sáo nói vài câu.
“Chỉ có hơi chưa thích nghi với khí hậu nơi này, không có gì nghiêm trọng.” Hứa Quân Hách uể oải đáp lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt những người xung quanh, thản nhiên hỏi: “Ra ngoài cũng không tiện bằng ở nhà, các ngươi đã thích nghi được hết chưa?”
“Người dân ở Linh Châu rất nhiệt tình hiếu khách, đồ ăn tươi ngon, phong cảnh độc đáo, phong tục ở đây cũng rất thú vị nên thần cũng dễ dàng thích ứng ạ.” có một người nào đó trả lời.
Hứa Quân Hách quay đầu lại cười nói: “Đan Minh, miệng ngươi học được cách nói ngọt như vậy từ khi nào? Ta cũng không phải người của Linh Châu, ở trước mặt ta khen ngợi thì có ích lợi gì?”
Đan Minh chính là Phàn Văn Trạm, tổ phụ của hắn là Đại Lý tự khanh, một trong những phe phái đã ủng hộ Hoàng đế trước khi lên ngôi, hơn nữa Đại Lý tự khanh là một người cổ hủ, không bao giờ vì lợi ích cá nhân mà kết bè kết phái với người khác, cho nên trong đám con cháu thế gia, Phàn Văn Trạm được coi là người thân cận nhất với Hứa Quân Hách.
Phàn Văn Trạm cười ngây ngô hai tiếng rồi nói: “Lời này của Lương Học không đúng, ta không có tâng bốc mà chỉ là đang nói sự thật thôi.”
Hứa Quân Hách trời sinh tuấn tú, mỗi khi gương mặt điển trai cười rộ lên thì khí chất của hắn cũng bớt ảm đạm đi vài phần. Những người khác thấy vậy thì cũng nói tiếp vào làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Đang đi, Hứa Quân Hách đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh rồi cười hỏi: “Chiếc tua này của người đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người được Hứa Quân Hách hỏi, bọn họ nhìn thấy một thiếu niên cúi đầu đứng dựa vào tường, cơ thể căng thẳng, rõ ràng là rất hồi hộp nên cũng không nhận ra rằng Hứa Quân Hách đang nói chuyện với hắn ta.
Sau đó, người bên cạnh dùng khuỷu tay đụng vào tay hắn một cái làm cho hắn giật mình hoảng sợ ngẩng đầu lên, suýt chút nữa là dọa cho hai chân hắn ta mềm nhũn, hắn sờ lên chiếc tua treo bên hông rồi nói: “Là…là muội muội của tiểu dân làm, không phải mua ạ.’’
“Tay nghề của muội muội ngươi cũng thật khéo.” Hứa Quân Hách khẽ nhướng mày, dừng một chút rồi hỏi: “Năm nay bao lớn rồi?”
Chu Trì cũng được coi là chủ nhà của Linh Châu, nhìn thấy cảnh này thì liền thức thời nói: “Ngươi là con nhà ai? Mau bẩm tên tuổi cho Điện hạ biết đi.”
“Tiểu dân là con trai của Kỷ Dục, là một quan chức ở Linh Châu, tên là Kỷ Viễn.” Hắn ta run rẩy nói: “Muội muội của tiểu dân năm nay vừa mới cập kê.”
Nói xong, hắn ta vội vàng kéo chiếc tua ra khỏi bên hông nói thêm: “Nếu Điện hạ thích, thì tiểu dân sẽ dâng cái này cho Điện hạ.”
Chính vì sinh ra trong một gia đình xuất thân bình dân nên hắn ta mới có thể hành động hèn mọn như vậy.
Chu Trì vội vàng quát khẽ: “Hỗn láo! Điện hạ có vật gì chưa từng nhìn thấy qua? Mà còn cần lấy đồ của nhà ngươi à?”
Kỷ Viễn sợ đến toàn thân run rẩy, hắn ta vội vàng ý thức được việc làm của mình là sai nên khuỵu gối quỳ xuống đất: “Điện hạ thứ tội!”
Xung quanh im lặng, mọi người vừa nhìn Kỷ Viễn đang run rẩy vừa quan sát Hứa Quân Hách.
Ấy vậy mà Hứa Quân Hách lại không hề tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Đã nói đi chơi thì không cần những giữ lễ như thế này, chẳng lẽ ta trong mắt các ngươi ta là một hung thần, sẽ nổi giận chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy sao?”
Nói xong, hắn khẽ thở dài, tỏ vẻ như hơi buồn trước sự sợ hãi của những người này rồi bước đi.
Kỷ Viễn sợ đến cả người nhũn ra, nhờ những người xung quanh giúp đỡ hắn ta mới đứng dậy được. Bởi vì không đoán ra được suy nghĩ của Hoàng Thái Tôn nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tâm trạng hắn đã bay từ đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, sau đó lại rơi xuống dưới, không biết mình đã đắc tội với vị tổ tông này hay chưa.
Ngay lúc Kỷ Viễn đang cảm thấy thấp thỏm bất an thì hắn nhìn thấy Hứa Quân Hách ngồi vào ghế chủ vị trong phòng rồi giơ tay hướng về phía hắn, sau đó chỉ vào chỗ trống bên cạnh rồi nói trước mặt mọi người: “Kỷ Viễn, lại đây ngồi đi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.’’
Bên kia, Kỷ Vân Hành đang lo lắng đi trong đám người để tìm người. Vốn dĩ nàng đang nắm tay Tô Y nhưng hôm nay trời nóng, dắt tay nhau không bao lâu thì lòng bàn tay của nàng đã đổ nhiều mồ hôi nên thỉnh thoảng phải lau lòng bàn tay để tránh bị trượt.
Hai người đi dọc bờ sông một lúc lâu mà đám đông vẫn đông đúc chen chúc nhau như cũ, sự náo nhiệt dường như không có hồi kết.
Khi Tô Y dừng lại chờ Kỷ Vân Hành lau mồ hôi trên tay, thì không ngờ trước mặt đột nhiên có người tranh cãi và bắt đầu đánh nhau, những người xung quanh đổ xô đến xem náo nhiệt làm cho đám đông bồn chồn cuồn cuộn như sóng.
Chỉ trong tích tắc, sóng người cuốn tới chỗ Tô Y, dù bà đã nhanh chóng đưa tay ra tóm lấy Kỷ Vân Hành nhưng vẫn không kịp, trong nháy mắt bà đã bị đám đông đẩy ra xa mấy chục bước.
Đám người càng lúc càng mãnh liệt, Kỷ Vân Hành nhìn thấy người người vây quanh mình thì nàng không thể đứng yên chờ đợi nên đành phải nương theo đám người đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Tô Y và hai người hầu đều đã chen chúc để tìm đường đi ra, xung quanh Kỷ Vân Hành toàn là những gương mặt xa lạ, nàng căn bản không tìm thấy Tô Y đâu.
Kỷ Vân Hành bị đám người đẩy về phía trước không biết bao lâu, khi xung quanh trở nên thoáng đãng hơn một chút thì nàng mới quay đầu lại quan sát, nơi nàng đứng đã trở thành một nơi hoàn toàn xa lạ.
Giờ phút này, Kỷ Vân Hành không thể đi ngược dòng người để trở về nên nàng đành phải tìm một cái cây có tán lá xum xuê để đứng dưới bóng râm chờ Tô Y.
Nàng không hay đến Bắc thành nhưng trên người có mang theo tiền, cho dù không đợi được Tô Y thì nàng cũng có thể ra khỏi khu vực sông này để thuê một chiếc xe ngựa đưa nàng về Tây Thành, cho nên Kỷ Vân Hành cũng không sốt ruột cho lắm.
Kỷ Vân Hành đứng dưới gốc cây đợi hồi lâu, lúc nàng cảm thấy hơi mệt thì nhìn thấy có mấy đứa trẻ mới lớn chạy tới trước mặt nàng, theo sát phía sau là tiếng kêu: “Có kẻ trộm! Người ở trước cản trộm lại giúp ta với!”
Kỷ Vân Hành nghe được âm thanh, quay đầu lại liền nhìn thấy một cô nương mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tay cầm vạt váy sải bước về phía mình, tiếng la hét thất thanh vừa rồi cũng là của nàng ấy.
Nàng có lẽ là người biết võ nên giọng nói cực kỳ vang dội, âm thanh cũng truyền đi rất xa nhưng mọi người xung quanh đều chỉ đứng nhìn, chẳng có ai đi đến giúp đỡ cả.
Khi cô nương kia chạy tới chỗ Kỷ Vân Hành thì đột nhiên nàng nhào tới, dang rộng vòng tay ôm lấy nàng ấy, đột ngột ngăn nàng ấy lại, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Nàng ấy hét lên, đẩy Kỷ Vân Hành ra: “Làm gì vậy? Ta không phải là trộm, kẻ trộm là mấy đứa nhóc phía trước! Các ngươi cùng một nhóm à?!”
Kỷ Vân Hành vẫn ôm chặt lấy nàng ấy không chịu buông.
Cô nương kia giãy giụa đến mức không còn miếng sức lực nào nên cũng không mắng mỏ nữa mà thay vào đó nàng năn nỉ nói: “Ta không đuổi theo nữa, cũng không cần lấy lại túi tiền nữa, cô buông ta ra được chưa? Ta bị cô ôm cho sắp nghẹt thở rồi.’’
Nói xong, nàng ấy hít một hơi thật sâu như thể cả người kiệt sức đến nơi.
Kỷ Vân Hành lúc này mới buông ra, áy náy nói: “Xin lỗi, ta không cố ý ôm cô chặt như vậy đâu, tại ta sợ…cô sẽ thoát ra.”
“Cô có phải là đồng bọn của bọn trộm đó không?” Nàng ấy hung dữ chất vấn.
Kỷ Vân Hành lắc đầu.
Cô nương kia tức giận đến mức dậm chân lên: “Vậy tại sao cô lại muốn ngăn cản ta?”
Kỷ Vân Hành bình tĩnh nói: “Những đứa trẻ đó đều là ăn xin trong thành, bình thường chúng nó sẽ cướp bóc ở những nơi đông đúc, ngày thường đã được huấn luyện để chạy trốn, cô không thể đuổi kịp đâu.”
“Vừa rồi ta sắp bắt kịp rồi đó!” Nàng ấy phản bác lại.
Kỷ Vân Hành lại nói: “Là do bọn chúng cố ý chạy chậm lại, làm cho cô tưởng rằng có thể đuổi kịp, bọn chúng muốn dụ cô tới một con đường hẻo lánh nào đó, sau đó sẽ cướp tiếp những thứ khác của cô, đây là một cái bẫy.”
Cô nương đó nghe xong sắc mặt liền thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sau khi đi qua chỗ đông người chen chúc thì đã gần ra đến bên ngoài, phía trước kia là nơi đỗ xe ngựa, giấu người bên trong các hàng xe ngựa chen chúc nhau không phải là chuyện gì khó.
Nếu thực sự bị dụ đến đó, sau khi rơi vào bẫy thì nhất định sẽ không chỉ bị mất một cái túi tiền như vậy.
“Nơi này có nhiều nha dịch và thị vệ canh gác như vậy, sao bọn chúng dám làm mấy chuyện này?” Cô nương đó nghiến răng nghiến lợi chửi thầm: “Đúng là to gan lớn mật!”
“Bọn họ đều là người ăn xin trong thành, cho dù có điều tra cũng không tìm thấy tung tích gì đâu.” Kỷ Vân Hành nói.
“Ta đã trách nhầm cô, thật xin lỗi.” Nàng ấy nắm tay Kỷ Vân Hành, xin lỗi mấy lần, sau đó còn hỏi: “Sao cô biết được mấy chuyện này? Chẳng lẽ cô cũng từng bị cướp sao?”
“Thời niên thiếu ta đã từng bị một lần, nhưng sau này thì không bị nữa.”
Lúc đó Kỷ Vân Hành cũng bị mấy đứa nhỏ cướp đồ, sau khi lấy đi toàn bộ tiền trên người nàng thì bọn chúng cũng thả nàng đi, nhưng mà kể từ đó Kỷ Vân Hành không bao giờ để bản thân mình bị lừa nữa.
“Có vẻ như ta không thể lấy lại được tiền rồi.” Cô nương mặc váy hồng chán nản thở dài: “Thật vất vả mới có thể ra ngoài được, ta còn chưa nếm thử đồ ăn vặt ở đây nữa!”
Kỷ Vân Hành ở bên cạnh quan sát nàng ấy, hỏi: “Nghe giọng của cô thì hình như cô không phải là người ở Linh Châu này đúng không?”
“Ta tên là Liễu Kim Ngôn, người đến từ Du Dương.” Nàng ấy nói: “Còn cô?”
“Kỷ Vân Hành.” Nàng nói tên mình xong lại còn nói: “Ta có mang theo một ít tiền, có thể mua đồ ăn cho cô.”
“Thật sao?!” hai mắt Liễu Kim Ngôn sáng lên, nàng nắm lấy tay của Kỷ Vân Hành vui vẻ nhảy cẫng lên, dáng người nàng ấy uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng nói trong sáng, tướng mạo xinh đẹp, hình như là một người có thể ca hát nhảy múa.
“Vậy cho ta thiếu cô trước, khi trở về ta sẽ lấy tiền trả lại cho cô.’’
Kỷ Vân Hành gật đầu, sau đó nắm tay nàng ấy bước đi.
Trên người nàng cũng không có nhiều tiền, lại thêm đồ ở ven sông bán đắt hơn những nơi khác nên dọc đường nàng chỉ mua một phần rồi chia cho hai người cùng ăn.
Đây thực sự là lần đầu tiên Liễu Kim Ngôn đến Linh Châu, có rất nhiều của ngon vật lạ lần đầu tiên nàng mới được nhìn thấy, vậy nên cho dù là đồ ăn ngon hay không ngon thì nàng đều muốn nếm thử.
Liễu Kim Ngôn vỗ ngực nói: “Yên tâm, ta có xe ngựa, có thể đưa cô về nhà!”
Nghe vậy thì Kỷ Vân Hành thật sự yên tâm, nàng vui vẻ tiêu hết số tiền mang theo hôm nay, còn dùng vài xu cuối cùng mua một xiên kẹo hồ lô, hai cô nương đứng ở bên đường chia nhau ăn.
Hôm nay Kỷ Vân Hành chơi rất vui vẻ, lại còn được gặp thêm bạn mới, đợi đến khi nàng sắp ăn miếng kẹo hồ lô cuối cùng xong thì bắt đầu tính toán tìm đường về nhà.
Nàng vừa định nói thì bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng nàng:
“Kỷ Vân Hành?”
Nàng vô thức quay đầu lại thì thấy Vương Huệ dẫn theo Kỷ Doanh Doanh đang đứng trên đường, bên cạnh là Kỷ Dục với vẻ mặt tức giận.
Sắc mặt Kỷ Vân Hành tái nhợt, nàng sợ đến mức đánh rơi cây kẹo trong tay xuống đất.
Đột nhiên Kỷ Vân Hành bị một bàn tay tát thật mạnh vào mặt, trước mắt nàng đột nhiên trở nên xám xịt, không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Thân thể nàng không thể đứng vững nên ngã xuống đất, sau đó bên tai vang lên giọng nói tức giận của nam nhân: “Ta thấy ngươi quả là ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không? Dám tự tiện rời khỏi nhà, trong mắt ngươi còn có quy củ của Kỷ gia không?’’
Đầu óc Kỷ Vân Hành choáng váng, sự hoảng sợ và xấu hổ ghì chặt lấy nàng, đến khi nàng nhận ra thì thấy mình đã được đưa về Kỷ gia tự bao giờ.
Từ trước đến nay Kỷ Dục vốn là người coi trọng thể diện, đương nhiên sẽ không dạy dỗ Kỷ Vân Hành ở nơi đông đúc kia, ông ta chỉ cố gắng kiềm chế tức giận nhét nàng vào xe ngựa, sau khi ra lệnh cho xe ngựa quay về Kỷ gia thì không nói một lời nào.
Vừa xuống xe, ông ta liền lệnh cho Kỷ Vân Hành quỳ ở chính điện, sau đó cầm roi đánh Kỷ Vân Hành một cái trước sau đó là liên tiếp một loạt những lời chửi rủa không ngừng tuôn ra.
Kỷ Dục đã lâu không nói chuyện với Kỷ Vân Hành, bất kể là lạnh nhạt hay tức giận dạy dỗ cũng vậy, ông ta cũng sẽ không có bất kỳ cảm xúc dao động nào đối với Kỷ Vân Hành.
Nhưng Kỷ Vân Hành vì sợ sợi roi dài mảnh kia nên co rúm người lại, hai tay ôm đầu.
Gã nam nhân tức giận quất roi vào lưng và đùi của nàng, thỉnh thoảng lại quất hai lần vào mu bàn tay nàng, những vùng da trắng nõn mềm mại lập tức sưng tấy, hằn lên những lằn roi đỏ chói.
Kỷ Vân Hành đau đớn kêu lên, nàng muốn cầu xin cho từng đường roi trên người của mình dừng lại nhưng lại không tài nào mở miệng xin tha được.
Vương Huệ cùng Kỷ Doanh Doanh đứng ở ngoài cửa, nghe rõ trong điện có tiếng khóc vang lên nhưng trên mặt hai người họ lại chẳng có chút thương xót nào.
Vương Huệ giả vờ thở dài: “Đứa nhỏ này, sao lại tự mình chạy ra ngoài vậy chứ?”
Kỷ Doanh Doanh thấp giọng nói: “Mẫu thân, người cứ mặc kệ tỷ ấy, cho đáng đời!”
Đánh xong hai mươi roi thì Kỷ Dục mới dừng tay, nhưng ông ta vẫn chưa hết giận, còn quát lên: “Quỳ ở đây, khi nào biết sai mới được trở về!”
Cửa chính điện đóng lại, bên trong chỉ còn lại Kỷ Vân Hành.
Vì roi kia cũng nhẹ và mỏng nên không thể đánh cho da thịt nàng bong ra, nhưng chỗ nào bị roi kia vút qua đều đã sưng tấy đỏ hết cả lên.
Nàng thút thít một lúc lâu, toàn thân đau rát, phải một lúc sau nàng mới bò dậy được rồi quỳ xuống.
Cũng may Kỷ Vân Hành quỳ chưa được bao lâu thì Kỷ Viễn trở về từ lễ hội thuyền hoa mang theo tin vui. Mặt mày hắn hớn hở vui mừng hét lên, hôm nay ở trên thuyền hoa hắn được Hoàng Thái Tôn ưu ái vì có chiếc tua của Kỷ Doanh Doanh làm cho, còn được ăn cơm cùng một chỗ với Hoàng Thái Tôn nữa.
Tin tức này khiến Kỷ Dục và Vương Huệ một nhà bốn người ai cũng đều vui mừng phát điên, hai người ôm Kỷ Viễn và Kỷ Doanh Doanh hết lần này đến lần khác khen ngợi, tiếng cười của bọn họ truyền đi xa, xuyên qua khe cửa lọt vào tai Kỷ Vân Hành.
Sau khi Kỷ Dục nhận được tin vui như vậy thì ông ta cũng đã hết tức giận, sai người hầu đuổi Kỷ Vân Hành trở về tiểu viện, hận không thể gọi ngay những huynh đệ khác đến khoe việc này.
Kỷ Vân Hành lê bước khập khiễng đi về phía nơi vắng vẻ nhất trong Kỷ gia. Lục Cúc không biết nhận được tin tức từ đâu vội vàng chạy tới, không nói một lời dìu nàng đi một đoạn đường.
Màn đêm buông xuống, trong tiểu viện vẫn tĩnh lặng như thường. Hôm nay lúc Hứa Quân Hách mở mắt ra thì thấy sân viện tối om không một chút ánh sáng.
Bình thường lúc này Kỷ Vân Hành sẽ ngồi ở trước ngưỡng cửa tận hưởng không khí mát mẻ của buổi đêm kia mà, sao hôm nay trong sân lại tối tăm, cửa phòng ngủ đóng kín tựa như không có người ở như vậy?
Hắn đi tới cạnh cửa, dựng thẳng một lỗ tai lên khe cửa nghe thử, mơ hồ nghe thấy tiếng Kỷ Vân Hành nhẹ nhàng khịt mũi, hiển nhiên nàng vẫn chưa ngủ.
Không ngủ mà lại đóng chặt cửa sổ?
Không ngủ mà lại không ra ngoài tận hưởng không khí mát mẻ hay chơi đùa với chó con sao?
Hứa Quân Hách lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.