Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 13
Kỷ Vân Hành vừa mới ngủ dậy, vẻ mặt còn đang lim dim mệt mỏi, nàng phải đứng vịn vào khung cửa kinh ngạc nhìn Hứa Quân Hách hồi lâu cũng chẳng hiểu được tại sao hắn có thể nói ra những lời vô lại như vậy.
Tường tiểu viện của nàng cũng cao lắm mà!
Ít nhất là khi Kỷ Vân Hành còn nhỏ, nàng thậm chí còn cho rằng đây là bức tường cao nhất thế gian. Vào cái khoảnh khắc nàng đứng dưới bức tường cao lớn này, nhìn nó che lấp cả mặt trời mà cứ nghĩ mình sẽ bị nhốt ở đây cả đời.
Vậy mà bây giờ, nam nhân trước mặt này lại dễ dàng nhảy qua tường để ra vào tiểu viện của nàng một cách tự nhiên như chốn không người.
“Rốt cuộc ngài là ai?” Kỷ Vân Hành ngây ra hồi lâu mới hỏi vấn đề làm nàng ngờ vực cả ngày hôm qua, dù cho nàng đang nói một cách cứng rắn nhưng lời nói thốt ra lại chẳng giống như đang chất vấn chút nào.
Cuối cùng thì Hứa Quân Hách cũng chọc cho chó con tức giận thành công, khiến nó nhảy dựng lên sủa hắn liên hồi.
Hắn mím môi cười nhẹ.
Trước mắt, hắn chưa có ý định tiết lộ thân phận của mình cho Kỷ Vân Hành nên bèn nói: “Ngươi có thể gọi ta là Lương Học.”
Kỷ Vân Hành lại hỏi: “Họ gì?”
Hứa Quân Hách thuận miệng nói: “Lý.”
Kỷ Vân Hành: “Vậy ngài từ đâu đến?”
Vấn đề này thì Hứa Quân Hách không hề che giấu, thản nhiên đáp: “Kinh Thành.”
Kỷ Vân Hành im lặng suy nghĩ.
Trước kia lúc nàng đi tiền viện, từng nghe Kỷ lão gia nói rằng lần này Hoàng Thượng đến Linh Châu có dẫn theo vài cận thần trong triều, mà các đại thần này cũng dẫn theo con cháu trong nhà, nghe đâu Kỷ lão gia cực kì hâm mộ, dường như có ý dù có phải vỡ đầu cũng phải qua lại với họ cho bằng được.
Kỷ Vân Hành nghĩ, có lẽ người trước mắt này là một trong những con cháu thế gia trong miệng Kỷ lão gia kia chăng?
Tuy nhiên, cho dù là thân phận gì đi chăng nữa thì việc hắn tự tiện đột nhập tiểu viện của nàng cũng là không đúng, nếu bị người khác phát hiện sẽ lớn chuyện mất.
“Sau này ngài đừng đến đây nữa.” Kỷ Vân Hành thương lượng với hắn: “Nếu bị phát hiện thì cả ngài và ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Hứa Quân Hách lại không cho là vậy: “Ngươi không nói ra ngoài thì ai biết được? Tiểu viện này của ngươi còn có ai khác đến à?”
Đương nhiên là không có, Kỷ Vân Hành đã ở đây một mình biết bao nhiêu năm nên nàng rất rõ chỉ đến cuối tháng thì mới có hạ nhân đến dọn dẹp nhà xí, thời gian còn lại chẳng ai ra vào tiểu viện cả. Mỗi ngày Kỷ gia chỉ cho người đem cơm đến cho nàng thôi, còn Kỷ Vân Hành sống hay chết thì chẳng liên quan gì đến bọn họ, ý tứ rõ ràng là muốn để nàng ở đây tự sinh tự diệt.
Chính vì vậy mà cho đến tận bây giờ, Kỷ gia cũng không hề biết Kỷ Vân Hành có thể lén lút trốn ra ngoài từ cửa hông.
Kỷ Vân Hành nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy ngài cũng không thể đột nhập vào nhà người khác như vậy chứ, hôm qua ngài còn nói ta, rõ ràng ngài mới là người không biết lễ nghĩa…”
Nửa câu sau giọng nàng càng ngày càng nhỏ, Hứa Quân Hách không nghe rõ, nhưng nghĩ bằng đầu gối thì cũng biết chẳng có lời hay ho khen ngợi hắn đâu nên hắn bèn lên giọng quở trách Kỷ Vân Hành: “Đồ không có lương tâm nhà ngươi, hôm qua ta mới dạy cho ngươi kế hay, để mỗi ngày ngươi không phải ăn cơm thừa canh cặn nữa, vậy mà chưa gì hôm nay ngươi lại muốn đuổi ta đi?”
Vừa nghe thấy giọng điệu trách cứ của đối phương là Kỷ Vân Hành đã rụt cổ muốn chạy, nàng không dám phản bác mà vội vàng trốn ra sau hậu viện lấy nước rửa mặt, nàng sợ bị mắng lắm nha!
Nước giếng trong veo vừa ngọt vừa lạnh, nàng vốc một ít nước vỗ lên mặt khiến cả người trở nên đầy sức sống, rửa sạch cảm giác lười nhác buồn ngủ ban nãy.
Nàng đi đến tiền viện thì phát hiện Hứa Quân Hách đã đứng dưới mái hiên đang quan sát từ trong ra ngoài, sau đó chỉ chỉ nói: “Ở đây có thể đào một cái kênh nhỏ, ngày hè gió thổi đến thì trong phòng sẽ không nóng như vậy nữa.”
Kỷ Vân Hành không biết hắn đang nói nhảm cái gì nên cũng chẳng để ý, nàng ra trước cửa lấy cơm đặt lên bàn, Hứa Quân Hách cũng đi qua nhìn. Mở lồng cơm ra, bên trong là cháo thịt băm và bánh bao chiên, còn có hai miếng bánh ngọt nhỏ.
Hứa Quân Hách nói: “Mặc dù nhìn cũng chẳng ra gì nhưng cũng đỡ hơn mấy thứ lúc trước ngươi ăn rồi.”
Kỷ Vân Hành đáp: “Đây đã là rất tốt rồi.”
“Sau này sẽ tốt hơn nữa.” Hứa Vân Hách tự nhiên ngồi xuống đối diện nàng, lại nói: “Đợi nha hoàn kia mua đồ xong đưa cho ngươi, tiền còn dư trả lại thì ngươi đừng lấy, hãy nói là cho nàng ta chút tiền công, ngày sau lại cho chút tiền sai nàng ta mua thứ khác.”
Kỷ Vân Hành cắn một miếng bánh bao chiên rồi hỏi: “Nhưng ta biết bảo nàng ta mua gì đây?”
Hứa Quân Hách nghiêng đầu, ánh mắt lướt từ tóc nàng đến tai rồi lại nhìn qua cổ tay rồi nói: “Mua cái gì cũng được.”
Người Linh Châu cho dù là nam hay nữ thì đều yêu cái đẹp.
Lần đầu tiên Hứa Quân Hách đến đây, trên đường đi đã quan sát thấy các cô nương đi tới đi lui đều có búi tóc tô điểm thêm bông tai xinh đẹp, trên cổ, trên tay đều phải đeo vài món trang sức gì đó. Thậm chí có vài nam nhân trẻ tuổi cũng sửa soạn rất tươm tất điển trai.
Vậy mà trên người Kỷ Vân Hành lại đặc biệt sạch sẽ, mái tóc dài chỉ dùng một sợi vải bố buộc lại đơn giản, có vài sợi tóc rủ xuống mặt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, từ cổ xuống tay chẳng nhìn thấy một chút vàng bạc trang sức nào. Chính vì vậy, nha hoàn đi mua cái gì về nàng cũng có thể dùng được.
Kỷ Vân Hành ăn cơm xong, thu dọn chén đũa bỏ vào lồng cơm đặt ngoài cửa, sau đó khóa cửa phòng ngủ lại rồi nói: “Ta phải ra ngoài rồi, ngài vẫn không muốn rời đi à?”
Hứa Quân Hách sáng nay cố ý đến đây nên thấy nàng ra ngoài thì liền khó chịu: “Ngươi đi đâu?”
“Đi tìm Tô di.” Kỷ Vân Hành đáp.
“Bình thường Liên Y Lâu buôn bán náo nhiệt như vậy, di mẫu ngươi bận tối mắt tối mũi, ngươi đi tìm bà ấy làm gì?”
“Ta có việc mà.” Kỷ Vân Hành chốt khóa cửa tạo ra chút tiếng động nhỏ rồi đeo túi vải chéo trên người, nhấc chân đi về phía hậu viện.
“Chuyện quan trọng gì mà hôm nay phải đi tìm bà ấy?” Hứa Quân Hách đuổi theo đến bên cạnh nàng.
“Hôm nay ta có thời gian rảnh.”
Hứa Quân Hách không vui, hắn giơ chân muốn ngáng đường nàng.
Kỷ Vân Hành đi chậm nên cũng không vấp phải mà chỉ hơi loạng choạng, nàng liếc mắt nhìn qua thấy hắn đang trưng ra một bộ mặt đen thui nên đành phải dừng bước lại hỏi: “Ngài làm gì đó?”
“Sao hôm nay ngươi lại rảnh? Chẳng phải ta đang ở đây sao? Có khách đến nhà thì ngươi phải tiếp đãi chu đáo chứ, chạy ra ngoài là thế nào?”
“Nhưng ngài là khách không mời tự đến kia mà…”
Lời này nói không sai, nhưng tính tình Hứa Quân Hách kiêu ngạo như vậy thì sao mà nghe lọt tai cho được, mặt mày hắn sa sầm: “Ta đến vì có chuyện quan trọng.”
“Chuyện của ta cũng quan trọng.” Kỷ Vân Hành tiếp tục vừa bước đi vừa đáp: “Trước đó, ta từng từ chối mai mối do phu nhân sắp đặt nên đã đắc tội phu nhân, ta phải đi gặp Tô di, hỏi người xem nên làm thế nào.”
Vừa hết tháng bảy này là Kỷ Vân Hành đã tròn mười tám rồi.
Mặc dù lúc trước ngoài miệng đã từ chối việc Vương Huệ mai mối, nhưng nàng cũng biết lời nàng nói chẳng có tác dụng gì, Vương Huệ nhất định sẽ lại tìm một đối tượng khác cho nàng. Nhìn dáng vẻ hấp tấp vội vã của bà ta như thể muốn giải quyết chuyện hôn sự của nàng trong năm nay vậy.
Kỷ Vân Hành phải đi tìm Tô Y giúp đỡ.
“Ngươi không cần tìm bà ấy, ta nghĩ cách cho ngươi.”
Kỷ Vân Hành không có ý đáp lại, thấy nàng tiếp tục bước đi, Hứa Quân Hách liền túm lấy sợi dây buộc túi tiền đang treo bên hông nàng khiến nàng phải dừng lại.
“Ngài còn không rõ là chuyện gì, làm sao nghĩ ra cách được?”
Vừa khéo, Hứa Quân Hách thực sự biết chuyện của Kỷ Vân Hành, hắn nói: “Không cần ngươi thuật lại, ta chỉ cần suy nghĩ đã biết được ngọn nguồn, ngồi xuống đi, ta cùng ngươi bàn luận.”
Kỷ Vân Hành thấy hắn nghiêm túc, không giống như muốn chọc ghẹo nàng nên nàng bèn lập tức ngồi xuống để nghe xem hắn nói thế nào.
Hứa Quân Hách nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay nàng kéo lại: “Ngươi ngồi dưới đất làm gì? Ta bảo ngươi vào nhà ngồi mà.”
“Cửa khóa rồi.” Kỷ Vân Hành nói.
Hứa Quân Hách muốn nàng mở cửa phòng ngủ ra để hai người về phòng cùng ngồi bàn kế sách, chính là vì hắn không muốn cho nàng ra ngoài: “Ngươi mở ra là được.”
Mặc dù đầu óc Kỷ Vân Hành không được linh hoạt cho lắm, nhưng nàng luôn biết rõ ràng mục đích của mình là gì. Nàng vừa nghe Hứa Quân Hách bảo mở khóa cửa thì liền lắc đầu: “Vậy thì không được, ta phải ra ngoài.”
Hứa Quân Hách nhìn nàng, bắt đầu suy nghĩ xem có cần đe dọa nàng một chút không. Thật ra hắn đã sớm biết hôm nay Kỷ Vân Hành sẽ đi đến Liên Y Lâu, có lẽ nàng đã dự định trước từ tối hôm qua.
Mỗi lần đến Liên Y Lâu, cách ăn mặc sẽ khác với thường ngày đôi chút. Bình thường y phục của nàng phần lớn là màu trắng đơn giản mộc mạc, chỉ có khi đi gặp Tô Y, Kỷ Vân Hành mới thay đổi thành một bộ dáng tươi sáng.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, bên dưới là tà váy dài màu xanh lam được phủ bên ngoài một lớp vải voan cùng màu kết hợp với một chiếc túi trắng thêu hoa ba màu đeo chéo bên người.
Hứa Quân Hách có chút thất thần, dù y phục của nàng không hề xa hoa, nhưng có lẽ bộ y phục này nàng ít mặc nên nhìn vẫn còn mới, khiến người trước mắt hắn trở nên tươi sáng rạng rỡ lạ thường.
Hứa Quân Hách biết Kỷ Vân Hành nhát gan, thầm nghĩ có thể dùng mấy câu hung dữ dọa nạt để nàng từ bỏ ý định ra ngoài hôm nay.
“Lương Học.”
Kỷ Vân Hành thấy hắn không nói gì thì nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh, nhẹ giọng thúc giục: “Ngài mau nói gì đi chứ.”
Tên tự của Hứa Quân Hách được nàng khe khẽ gọi, giống như có một sợi lông vũ quét nhẹ qua tai làm hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy. Bỗng nhiên hắn nhìn nàng thật kỹ, mạch suy nghĩ thoáng chốc rẽ sang hướng khác. Quả thực hắn là người có nhiều thủ đoạn ức hiếp người khác, nhưng đối phó Kỷ Vân Hành thì không cần thiết phải làm như vậy.
Hứa Quân Hách nhìn nàng nói: “Chủ mẫu Kỷ gia cũng chẳng phải thân mẫu của ngươi, đương nhiên sẽ không thật lòng suy nghĩ cho ngươi. Nếu cảm thấy ngươi lớn rồi thì đã chọn hôn sự cho ngươi từ sớm, cớ sao phải chờ đến lúc này? Hiện tại nếu mối hôn sự này mà thành, việc lo liệu thường cũng phải đến cuối năm mới xong, vội vàng như vậy rõ ràng là có mục đích khác.”
Bóng dáng hai người trò chuyện một thấp một cao đứng dưới tán cây, bóng cây loang lổ vụn vặt rơi trên người cả hai trông vô cùng hài hòa. Một làn gió thổi qua khiến cành lá rung rinh dao động, trong không gian chỉ có hai người tràn ngập mùi hoa dành dành.
“Trước đây không lâu chẳng phải vị muội muội kia của ngươi vừa cập kê sao? Ngươi là đích trưởng nữ trong nhà, ngươi chưa xuất giá thì nàng ta cũng không thể bàn chuyện cưới gả, cho nên bà ta sốt ruột muốn gả ngươi ra ngoài, chẳng qua là vì nữ nhi của bà ta mà thôi. Như vậy, bà ta sẽ chẳng thèm quan tâm chỗ ngươi gả đi có tốt hay không, thậm chí sẽ còn cố ý tìm nhà chồng khó chung sống cho ngươi, ngươi sống không tốt thì lòng bà ta mới thoải mái.”
“Tên họ Triệu nhà buôn gỗ ở Tây Thành, thê tử vừa mất được một thời gian, chẳng phải đang chuẩn bị lấy kế thê sao?”
Trong đầu Kỷ Vân Hành xuất hiện bóng lưng mập mạp, cả người đầy vàng bạc của tên kia, gật đầu nói: “Ta biết người đó, lúc trước người phu nhân mai mối cho ta chính là hắn.”
Hứa Quân Hách đương nhiên biết, trước đó hắn đã phái người điều tra, cố ý nói với Kỷ Vân Hành: “Ngươi có biết tại sao thê tử trước của hắn ta chết không? Là bị hắn ta đánh chết đó! Nếu như ngươi gả qua đó, tay chân nhỏ nhắn này của ngươi đủ để cho hắn ta đánh bao nhiêu trận?”
Kỷ Vân Hành bị doạ sợ run lên: “Bị đánh chết sao?”
Hứa Quân Hách nói: “Đang sống sờ sờ bị đánh cho vỡ đầu, máu me chảy ra khắp đất…”
Kỷ Vân Hành nghe vậy thì lập tức muốn rời đi: “Ta biết rồi…biết rồi…ngài đừng nói nữa.”
Hứa Quân Hách nhìn bóng lưng hoảng hốt của nàng, trên môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, sau đó hắn lại đuổi theo, nhìn nàng chui ra từ khe hở ở cửa hông.
Vừa mới chui được một nửa Kỷ Vân Hành đã rụt trở lại, đôi mắt trừng to, trên gương mặt tràn đầy sợ hãi.
“Làm sao?” Hứa Quân Hách hỏi.
Kỷ Vân Hành ấp úng nói: “Bên ngoài…bên ngoài có người.”
Hứa Quân Hách đi đến, nhìn thấy Ân Lang đang đứng ở bên ngoài với vẻ mặt vô tội, hắn nhìn Hứa Quân Hách gọi: “Thiếu gia.”
Hắn ta vốn đang trông giữ cẩn thận ở ngoài cửa, nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay lại nhìn thì thấy cô nương này đang thò nửa người chui ra khỏi khe cửa, hai người chỉ nhìn nhau một cái, hắn ta thậm chí còn không có thời gian để cười thân thiện một cái thì tiểu cô nương đã vội vã rụt người vào.
Ân Lang không cố ý dọa nàng.
“Là người ta đưa tới.” Hứa Quân Hách giải thích với nàng một câu, sau đó bảo Ân Lang: “Giữ cửa cho nàng ra ngoài.”
Ân Lang cố sức căng ra khe hở lớn nhất, cười nói: “Cô nương cẩn thận đừng để đụng đầu.”
Kỷ Vân Hành nghe được người này là Hứa Quân Hách dẫn tới, tất nhiên cũng không sợ nữa, cẩn thận chui ra ngoài. Vừa đứng vững thì bên cạnh liền truyền đến một tiếng vang nhỏ, quay đầu lại nhìn thì thấy Hứa Quân Hách nhảy từ trên tường xuống.
Quả thật bức tường cao này đối với hắn chẳng là gì cả, hắn có thể dễ dàng vượt qua không tốn chút sức nào.
“Lương Học, ta phải đi rồi.” Kỷ Vân Hành không yên tâm dặn dò: “Lúc ta không có ở đây, ngài đừng vào viện của ta.”
Hứa Quân Hách nghe xong, liền tức giận nói: “Tiểu viện tồi tàn này của ngươi ai mà thèm chứ!”
Kỷ Vân Hành thấy hắn hung dữ thì không nói thêm nữa, vội vàng xoay người rời đi.
Bước chân nàng nhanh hơn, làm cho tà váy uyển chuyển đung đưa, rất nhanh đã đi xa, để lại một bóng lưng mảnh khảnh.
Ân Lang và Hứa Quân Hách từ nhỏ đã lớn lên trong cung, gặp qua vô số mỹ nhân nên từ lâu đã không còn thấy kinh ngạc. Mặc dù như thế, khi nhìn thấy Kỷ Vân Hành, hắn ta vẫn cảm thấy cô nương này rất xinh đẹp, nhất là khi nàng đang ở độ tuổi của một nụ hoa xuân đang chớm nở, ra ngoài như thế nhất định sẽ thu hút ý đồ xấu của một số người.
Hắn ta đứng bên cạnh Hứa Quân Hách, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, cứ để nàng ta một mình ra ngoài như vậy sao?”
Hứa Quân Hách liếc nhìn hắn ta nói: “Nàng ấy đã đi con đường này không biết bao nhiêu năm. Nếu có nguy hiểm gì thì đã xảy ra chuyện từ sớm rồi. Mũi tên ngày hôm qua, ngươi cho rằng có người bắn mũi chơi chơi thôi sao?”
“Thì ra là có người trông nom nàng ấy, Kỷ cô nương quả nhiên là người có phúc.” Ân Lang đáp.
Hứa Quân Hách nghe xong thì im lặng, đi về phía trước một lúc, đột nhiên nói: “Phái người đi điều tra tên đồ tể họ Tiết ở khu chợ Đông Thành.”
“Hắn ta có gì kỳ lạ sao?” Ân Lang nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi đã bao giờ thấy ai bán buôn mà bốn ngày mới mở cửa một lần chưa?” Hứa Quân Hách khẽ nhướng mày: “Dù bán buôn có phát đạt đến đâu thì làm ăn kiểu đó cũng không đủ nuôi sống một nhà. Nếu tên đồ tể kia chưa thành thân thì nghĩa là hắn ta không có ý định cưới thê tử.”
Hơn nữa hắn ta còn tự tìm Kỷ Vân Hành tới để ghi sổ sách thì cũng đã rất kỳ lạ rồi. Bốn ngày chỉ bán một con lợn, đó là nghề của bản thân, cần gì phải ghi sổ sách?
Kỷ Vân Hành là một người ngốc, không nghĩ nhiều như thế, nhưng Hứa Quân Hách hắn thì không. Lỗ tai của hắn, dù nghe được cái gì thì cũng phải lọc qua trong đầu một lần.
Ân Lang kéo con ngựa bị buộc vào thân cây đến, lại dò hỏi: “Lúc trước điện hạ bảo làm yến tiệc mời đám người Chu Trì, hai ngày nay nô tài đã đi quanh trong thành tìm hiểu. Nghe nói ba ngày sau là lễ hội thuyền hoa ở Linh Châu, lúc đó người dân Linh Châu sẽ chèo thuyền trên sông để mua vui. Đỗ viên ngoại gia tài vạn lượng hoàng kim đã bỏ ra trăm lượng vàng đóng một chiếc thuyền lớn, phát thiệp mời cho nam tử nữ tử trẻ tuổi ở Linh Châu lên thuyền. Nô tài cảm thấy, thời gian náo nhiệt như vậy, đúng là thời điểm thích hợp cho chúng ta làm chủ.”
Đã là thương nhân thì ắt hẳn sẽ không làm chuyện gì không sinh lợi, nếu hắn đã hào phóng ném bạc đóng thuyền thì tuyệt đối không chỉ đơn thuần là để đi du ngoạn. Vừa nghe là biết đây là sự cấu kết giữa các thương nhân đang muốn tìm cách moi tiền của dân chúng.
Hứa Quân Hách hất áo bào màu đen, xoay người lên ngựa rồi lạnh nhạt nói: “Vậy thì nhân dịp này mượn thuyền của Đỗ viên ngoại để cùng vui với bách tính Linh Châu đi.”
Ân Lang đáp một tiếng, thấy Hứa Quân Hách quất ngựa lên đường thì cũng luống cuống tay chân leo lên ngựa theo sát phía sau.
Đầu bên kia, Kỷ Vân Hành chạy một đường xa rồi lại dừng, khi đi ngang qua Nhất Phẩm Các ở khu Đông Thành mới phát hiện biển hiệu của tửu lâu này đã được gỡ xuống, cửa đóng chặt, ở trên còn dán giấy niêm phong. Đèn lồng và sư tử đá dưới mái hiên ở cửa cũng đều đã biến mất, khung cảnh trở nên vô cùng tiêu điều.
Ông chủ Vương vốn hay đứng trước cửa mời chào khách, khi nhìn thấy Kỷ Vân Hành sẽ trở nên âm dương quái khí bây giờ cũng không biết đã đi về nơi nào.
Kỷ Vân Hành nhìn xung quanh thêm vài lần rồi cũng không để ý nữa mà chầm chậm chạy đến Liên Y Lâu.
Sau khi Nhất Phẩm Các bị đóng cửa, việc kinh doanh của Liên Y Lâu không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được, Tô Y quả thật là bận tối mắt tối mũi, thậm chí còn phải thuê thêm vài tên tiểu nhị để tự mình đứng ở quầy trong đại sảnh.
Kỷ Vân Hành vừa vào cửa là bà ấy đã nhìn thấy rồi, thế là bà ngoắc tay gọi một tên tiểu nhị lại thế chỗ mình, sau đó vội vàng đi đến đón Kỷ Vân Hành.
“Hữu Hữu tới rồi à.” Tô Y lau sạch tay, cười vui vẻ bước đến nắm tay nàng.
“Di mẫu.” Kỷ Vân Hành ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Tô Y nhìn Kỷ Vân Hành một đầu đầy mồ hôi là biết nàng lại chạy một mạch đến đây nên liền kéo nàng đi vào trong phòng ngủ ở hậu viện.
Tô Y là một người sợ nóng nên bà đã cho đào những rãnh kênh hẹp nhỏ ở xung quanh phòng ngủ. Mùa hè vừa đến là bà ấy lại dẫn nước giếng vào sau đó đổ thêm băng, một khi đóng cửa sổ lại thì toàn bộ gian phòng đều sẽ mát lạnh.
Kỷ Vân Hành vừa bước vào phòng đã thấy một cảm giác mát lạnh phả vào mặt mình, nàng nhìn Tô Y đổ thêm băng vào nước, sau đó lại đưa cho nàng một cái quạt.
Vừa quạt vài cái là Kỷ Vân Hành lập tức không cảm thấy nóng nữa, toàn thân được bao phủ bởi một loại mát lạnh dễ chịu, nàng liền thở ra một hơi thật dài.
“Mấy ngày nay thời tiết oi bức, sợ là sắp có một trận mưa lớn.” Tô Y mở tủ, lấy hoa khô ra rồi trộn với mật ong, sau lại cho vào bình trà nhỏ để nấu.
Kỷ Vân Hành sinh non nên thân thể yếu ớt, cho dù là vào tiết trời đầu hạ như thế này Tô Y cũng không cho nàng uống đồ lạnh, mỗi lần nàng đến thăm đều nấu nước mật ong cho nàng.
Trong vòng mấy ngày mà Kỷ Vân Hành đã đến Liên Y Lâu hai lần thì Tô Y đã biết nàng muốn gặp bà vì có việc gì đó, nhưng bà cũng không vội hỏi mà để Kỷ Vân Hành ngồi xuống để cho mát mẻ một lúc, đợi cho trà được nấu sôi lại mang đến rót vào chén trước mặt nàng.
Trà nóng mang theo mùi thơm của hoa, hòa với mật ong vàng óng sau khi đun sôi toả ra mùi vị ngọt ngào xông vào mũi.
“Cảm ơn di mẫu.” Kỷ Vân Hành đưa trà lên mũi cẩn thận ngửi một chút, sau đó mới cười nói: “Hình như là hoa nhài.”
“Mũi của con thật linh.” Tô Y ngồi xuống nói: “Hữu Hữu, đám người Kỷ gia đó lại bắt nạt con à?”
Kỷ Vân Hành không nói tới chuyện trước đây Kỷ Doanh Doanh cố ý vu oan nàng ăn trộm ngọc bội, gây náo loạn trong viện của nàng mà chỉ kể về việc Vương Huệ vội vã làm mai mối cho nàng.
Quả nhiên, Tô Y tức đỏ mắt, bà hung hăng đập bàn một cái, tức giận nói: “Lương tâm của Vương Huệ này chắc bị súc sinh gặm mất rồi! Bà ta vậy mà lại muốn đem con cho Triệu gia bên kia. Bà ta lẽ nào không biết thê tử của họ Triệu kia chết thảm như thế nào? Uổng cho ta mỗi năm đều gửi nhiều tiền như vậy cho Kỷ gia chỉ xin bọn họ đối xử với con tốt hơn một chút, không nghĩ lòng dạ bà ta hiểm độc tới mức này. Ngấm ngầm tính toán muốn bán con lấy tiền, cũng không biết Triệu gia bên kia đã đưa cho bọn họ bao nhiêu vàng bạc mới khiến bọn họ có suy nghĩ táng tận lương tâm như vậy!”
“Lão phụ thân kia của con đúng là thứ đồ heo chó cũng không bằng! Ta sẽ xách dao đi chém bọn họ.” Cả người Tô Y run rẩy, phẫn nộ chảy nước mắt. Trong lòng dù đã biết Kỷ gia sẽ không đối xử quá tốt với Kỷ Vân Hành, nhưng không nghĩ bọn họ lại ác độc đến nước này. Chuyện Triệu gia đánh chết thê tử đang sống sờ sờ suýt nữa đã ầm ĩ lên tận công đường, tuy cuối cùng cũng không giải quyết được gì nhưng Tô Y lại nghe được tin ngầm rằng Triệu gia ỷ vào gia tài giàu có để ngấm ngầm giải quyết riêng chuyện này.
Giờ Vương Huệ vừa quay đầu lại ngang nhiên muốn gả Kỷ Vân Hành cho tên súc sinh kia, nhất định bà ta đã nhận được không ít lợi lộc trong chuyện này.
Chuyện hôn nhân đại sự còn như vậy thì chắc chắn đứa nhỏ này ngày thường đã phải chịu ấm ức ở Kỷ gia nhiều vô cùng.
Vậy mà nàng cũng chưa bao giờ nói cho bà nghe.
Tô Y tức giận đứng dậy, bộ dáng thật sự muốn đi ra sau bếp tìm dao xông tới Kỷ gia cùng người ta liều mạng.
Kỷ Vân Hành bị dọa đến mức vội đứng dậy ôm lấy cánh tay bà ấy, dịu dàng gọi: “Di mẫu, di mẫu.”
Kỷ Vân Hành khẽ gọi từng tiếng di mẫu một, từng tiếng gọi của nàng giống như một con dao găm sắc bén cứa vào trái tim Tô Y. Lúc này nước mắt bà mới rơi như mưa, bà ôm chặt Kỷ Vân Hành vào lòng rồi nức nở nói : “Con ơi, là ta vô dụng, con là đứa con duy nhất của Nguyệt Nha mà ta lại để con nhận hết ấm ức mà không làm được gì.”
Nguyệt Nha là nhũ danh của mẫu thân Kỷ Vân Hành.
Nàng tựa đầu vào vai Tô Y, rúc vào lòng bà rồi chậm rãi nói: “Di mẫu đừng tức giận. Con không đồng ý nên mới đến bàn bạc với người.”
Khi Bùi Vận Minh bị bệnh qua đời, Tô Y đã thề với trời rằng kiếp này không thành thân và bà sẽ xem Kỷ Vân Hành như con chính mình sinh ra.
Chỉ là Kỷ Vân Hành bị lún sâu trong bãi bùn là Kỷ gia mãi vẫn không thoát ra được, cho dù Tô Y đã dùng hết cách cũng không thể đưa nàng thoát ra khỏi vũng bùn đó. Tám năm qua, sự áy náy và hối hận trong lòng bà đã chồng chất như núi, bà hận Kỷ gia mà cũng hận chính mình.
Kỷ Vân Hành vỗ vỗ lưng Tô Y, kiên nhẫn lặp lại: “Con không thấy ấm ức mà.”
Nàng càng hiểu chuyện thì Tô Y lại càng đau lòng, bà ấy khóc thảm thiết hồi lâu xong mới lau đi nước mắt trên khoé mắt sưng đỏ, lúc này bà mới nói: “Gả! Nhất định phải gả. Lúc này con còn ở Kỷ gia chính là hãm sâu vào bùn lầy. Trừ khi con xuất giá, nếu không Kỷ gia nhất định sẽ không để con rời đi. Mà sau con còn có nữ nhi của Vương Huệ, sau lễ cập kê nhất định sẽ chuẩn bị định thân, vì vậy người ta mới gấp gáp gả con ra ngoài, vậy thì con nên mượn cơ hội này để rời khỏi Kỷ gia đi.”
Kỷ Vân Hành hơi gật đầu nói: “Ngoại trừ họ Triệu kia, bà ta còn nói với con về con trai thứ ba của Trương gia và con trai độc định của Vương gia…”
Ở Linh Châu, họ Trương và họ Vương nhiều vô số kể, Tô Y cũng không quan tâm người nàng đang nói đến là ai, một mực bác bỏ: “Không cần để ý đến lời Vương Huệ kia nói, nghĩ cũng biết chắc chắn không phải thứ tốt gì. Hôn nhân đại sự không thể đùa giỡn, cưới gả qua loa như thế này sẽ hại cả cuộc đời con. Con nhất định phải tự mình nhìn xem nam nhân đó có hợp với mắt con không, có hợp duyên con không, những điều này cực kỳ quan trọng. Con đừng sợ, di mẫu nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Tô Y mở tửu lâu đã nhiều năm, có thể khiến cho Liên Y lâu làm ăn phát đạt như vậy, quan hệ trong tay tất nhiên không ít, đặc biệt mà còn lui tới thân thiết với các thương nhân Linh Châu rất nhiều. Hơn nữa khi tin tức Liên Y lâu tiếp đón Hoàng Thái tôn đã được truyền ra ngoài cho nên trước mắt rất nhiều thương nhân chủ động bày tỏ thành ý lấy lòng bà ấy.
Bà chủ Tô ở Linh Châu cũng lập tức cũng trở thành một nhân vật được người người nhắc tới.
“Mấy ngày trước Đỗ gia có gửi thiệp mời cho ta, mời ta ba ngày nữa đến tham gia lễ hội thuyền hoa, ta đang muốn dẫn con đi chơi đây.” Tô Y nói: “Ta nghe nói đích tử của Đỗ Viên ngoại vào kinh đi thi nhưng thi trượt, mới về một tháng trước, Đỗ gia đang có ý định để hắn ta lập gia trước. Lần này tổ chức lễ hội Thuyền Hoa sẽ mời nam tử nữ tử trẻ tuổi ở Linh Châu, e là cũng có ý chọn thông gia, vừa lúc con có thể đi xem một chút. Nếu như nhìn vừa ý ai thì ta sẽ đích thân đến tận cửa làm mai cho con.”
Đỗ gia nhiều đời đều làm thương nhân, là đại phú hào nổi tiếng ở Linh Châu, giàu có hơn Triệu gia buôn gỗ kia nhiều, nếu Đỗ gia đích thân đến cửa cầu hôn thì kẻ bụng dạ hiểm ác kia của Kỷ gia làm sao có thể phản đối cho được?
Cho dù Vương Huệ không vui thì Kỷ lão gia cũng sẽ nhất định vui vẻ.
“Không thi đậu công danh cũng không quan trọng, trên đời này con đường làm quan cũng không phải là con đường duy nhất có thể đi. Nghe nói con trai của Đỗ Viên ngoại tính tình nho nhã, lúc rảnh rỗi thì si mê thơ ca, cũng không đến những nơi phong nguyệt bao giờ, nghe có vẻ là một nam nhân tốt…”
Tô Y còn đang suy nghĩ linh tinh nhưng Kỷ Vân Hành thì lại nghe đến xuất thần.
Những từ như “vị hôn phu”, “nam nhân” không ngừng rót vào tai nàng làm cho suy nghĩ của nàng thay đổi liên tục, nàng liên tiếp nghĩ đến người thiếu niên xuất hiện trong giấc mộng đang ngồi vắt vẻo giữa những tán cây đầy hoa dành dành, ăn mặc giống Thần Tài kia.
Đột nhiên nàng hỏi: “Di mẫu, hôm trước trong số những vị khách quý mà người đã tiếp đãi, có phải có người họ Lý không?”
Tô Y khựng lại một chút, ánh mắt thay đổi căng thẳng trả lời nàng: “Lúc đó trong danh sách quả thực có một công tử họ Lý. Phụ thân hắn đã ở khoa thi trong kinh nhiều năm, cũng là năm nay mới về Linh Châu. Con…con nhìn trúng hắn rồi?”
Kỷ Vân Hành khẽ lắc đầu nhưng nàng còn chưa kịp trả lời thì Tô Y đã hốt hoảng.
“Tổ phụ của Lý công tử này xuất thân là Tiến sĩ. Mặc dù phụ thân hắn thi trượt nhiều năm nhưng hai người đại bá của hắn đều là quan trong triều đình, hắn cũng tính là con cháu của quan lại. Không phải vì Hữu Hữu chúng ta không tốt, mà là nhà người ta làm quan tám phần đều ngạo mạn, coi thường dân chúng tầm thường. Thân phận và hoàn cảnh của con lại đặc biệt nên thật sự không nên trêu chọc đến con cháu những quan lại đó đâu con.”
Tô Y cũng không thể nói ra rõ ràng được, kỳ thật với xuất thân của Kỷ Vân Hành, ngoại tổ phụ của nàng còn từng là đại tham quan của Linh Châu, không một gia đình quan lại thế gia nào có thể nhìn trúng nàng được, cho dù nàng có mỹ mạo xinh đẹp cỡ nào đi nữa thì nếu đi theo những con cháu nhà quan lại đó cùng lắm cũng chỉ có thể là một ngoại thất có thể bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào.
Kỷ Vân Hành tuyệt đối không thể làm thiếp của bất cứ ai.
“Không thể, không thể, tuyệt đối không thể.” Tô Y nói liên tục mấy lần, nắm lấy tay Kỷ Vân Hành nói: “Tuyệt đối không được tới gần những người kia, nhìn thấy hay gặp được bọn họ cũng phải trốn đi thật xa. Tuyệt đối không thể dính dáng tới bọn họ.”
“Kết tình bằng hữu cũng không được sao?”
“Không được.”
Thái độ của Tô Y cực kỳ kiên định, bà nghiêm túc nói: “Giữa nam nữ sao có thể là bằng hữu được. Nam nhân đến gần con hầu hết đều chỉ vì thèm muốn nhan sắc của con thôi, tuyệt không bao giờ có ý tốt.”
Kỷ Vân Hành gật đầu, nàng thấy vẻ mặt Tô di hoảng loạn sợ hãi, đôi mắt sưng đỏ nhìn nàng chằm chằm thì cũng không thể nói cho bà ấy biết việc Hứa Quân Hách đã đột nhập tiểu viện của nàng.
Tất nhiên nàng sẽ nghe lời Tô Y, nàng còn nghĩ lần sau nếu người đó lại đến thì nàng sẽ chặn ở ngoài cửa rồi đuổi hắn đi là được.
Tô di vốn đã rất mệt mỏi vì chuyện của nàng, bà ấy trông cực kỳ hốc hác nên nàng cũng không muốn làm bà ấy thêm lo lắng nữa. Thực sự có rất ít người yêu thương Kỷ Vân Hành cho nên Kỷ Vân Hành vô cùng quý trọng.
Nàng không muốn bản thân trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.