Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 12
Tiết Cửu giơ tay lên nhìn một chút rồi thản nhiên nói: “Không sao đâu, không phải bị thương, là lúc giết heo không để ý nên bị máu dính vào.”
Vừa dứt lời, mọi người xếp hàng lại bắt đầu thúc giục Tiết Cửu, dù sao hôm nay hắn ta cũng đã mở hàng hơi muộn, để một đống người đợi cả buổi mà giờ lại còn đứng nói chuyện phiếm.
Tiết Cửu vui vẻ nói với mọi người mấy câu, mài dao xong thì bắt đầu cắt thịt heo để bán.
Kỷ Vân Hành cũng không để ý đến vết máu trên cánh tay hắn nữa, nàng ngồi xuống mở sổ sách ra, bắt đầu tập trung ghi chép.
Thịt heo của Tiết Cửu vẫn bán đắt như trước, chẳng mấy chốc đã bán hết bảy tám phần, còn thừa chút thịt vụn, hắn ta chia làm hai phần, một phần để Kỷ Vân Hành mang về cho chó con ăn, một phần thì giữ lại cho mình.
Kỷ Vân Hành ghi sổ sách xong, không có việc gì nữa thì ngồi ngẩn người bên cạnh bàn nhìn Tiết Cửu thu dọn đồ đạc, đột nhiên nàng hỏi: “Tiết thúc, thúc có biết Bùi Hàn Tùng là ai không?”
Tiết Cửu đang quay lưng về phía Kỷ Vân Hành, vừa nghe đến cái tên này thì đôi bàn tay đang dọn đồ của hắn ta chợt khựng lại, nhưng hắn vẫn dùng giọng điệu thường ngày đáp lời nàng: “Là ai thế? Chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ.”
Nàng nói: “Có người nói với con rằng người đó là ngoại tổ phụ của con, nhưng trước giờ con cũng chưa từng nghe qua cái tên này.”
Lúc trước Hứa Quân Hách có kêu Kỷ Vân Hành mang cái tên Bùi Hàn Tùng này ra ngoài hỏi đại một người thì ai cũng sẽ biết nhưng lúc đó nàng không để tâm nên không có ý định làm thế.
Chỉ là trong đầu nàng từ từ nhớ lại chuyện xảy ra ban sáng, cũng nhận thấy có điều gì đó không hợp lý cho lắm.
Khi mẫu thân nàng còn sống, số lần bà ấy nhắc tới ngoại tổ phụ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì mỗi lần nhắc tới, bà ấy đều sẽ khóc, mà Kỷ Vân Hành từ nhỏ đã hiểu chuyện nên cũng không hỏi lại bao giờ.
Chẳng lẽ ngoại tổ phụ thực sự là tham quan khét tiếng ở Linh Châu, cho nên mẫu thân mới khinh thường, không bao giờ kể về cuộc đời ngoại tổ phụ cho nàng nghe?
“Là ai nói với con vậy?”
Kỷ Vân Hành hoàn hồn: “Là một người bằng hữu sáng nay nói chuyện với con.”
Tiết Cửu liền hỏi: “Vị kia là người thế nào mà còn biết cả ngoại tổ phụ của con là ai?”
Kỷ Vân Hành nghĩ lại, phát hiện ra đúng thật là nàng không biết gì về thân phận của thiếu niên kia cả, nàng chỉ nhớ rằng mọi người trong Liên Y Lâu đều sợ hắn, nhưng nàng lại chẳng biết gì về hắn cả, danh tính lẫn thân phận cũng đều không biết.
Nàng đáp: “Con không biết, hình như là quan lớn.”
“Vậy thì con phải cẩn thận.” Tiết Cửu vác giá thịt lên vai phải, nghiêm túc nói: “Một người không rõ lai lịch, mặc dù không phải là người xấu nhưng cũng chưa chắc là người tốt, Hữu Hữu nhất định không được lơ là cảnh giác.”
Kỷ Vân Hành mang theo lời dặn dò của Tiết Cửu về nhà, cả đường đi đều suy nghĩ tới lai lịch của thiếu niên kia. Đợi đến trưa thì nha hoàn gõ cửa đưa cơm tới.
Nàng xỏ ba mươi đồng tiền thành hai xâu, xong xuôi rồi mới ra mở cửa.
Nha hoàn ngoài cửa tên là Lục Cúc, nàng ta mặc thường phục, dùng một chiếc trâm gỗ hơi chéo vấn cao búi tóc làm lộ ra khuôn mặt tròn trịa của một thiếu nữ chỉ mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Đối với hạ nhân thì chuyện đưa cơm cho Kỷ Vân Hành không phải là việc tốt lành gì cho cam, thế nên hầu hết mọi người đều không muốn làm, Lục Cúc có lẽ cũng là bị bắt nạt nên mới phải đi làm cái chuyện này.
Nàng ta đưa cơm cho Kỷ Vân Hành rồi nói: “Đại cô nương, đưa chén đũa buổi sáng cho nô tì đi, để nô tì mang đi rửa.”
Kỷ Vân Hành không nhận cơm, ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân người kia, tầm mắt dừng lại trên đôi giày của nàng ta.
Là một đôi giày thêu bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nhìn có vẻ còn mới nên có chút bắt mắt.
“Đôi giày của ngươi đẹp thật đấy.” Kỷ Vân Hành chỉ vào giày của nàng ta, nói: “Mua ở đâu thế?”
Lục Cúc sững sờ một lúc, có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi Kỷ Vân Hành chủ động hỏi chuyện mình, nàng ta đáp: “Hôm qua lúc ra ngoài mua đồ, nô tì đến khu chợ nhỏ ở Đông Thành mua ạ.”
Kỷ Vân Hành đưa xâu đồng xu cho nàng ta, nói: “Chén cơm ngươi đưa tới sáng nay bị ta vô ý làm vỡ rồi, ngươi giúp ta mua hai cái chén mới bù vào rồi mua giúp ta đôi giày giống ngươi được không? Cỡ giày ta là sáu tấc năm.”
Hai cái chén kia nhiều nhất cũng chỉ có mấy văn tiền, mà trong khu chợ nhỏ ở Đông Thành thì đồ gì cũng rẻ, đôi giày kia cũng chỉ tầm mười văn tiền là cùng, mà Kỷ Vân Hành đã xâu ba mươi đồng, nhắm chừng mua hết đồ xong vẫn còn thừa lại hai mươi văn tiền.
Đây chính là cách Hứa Quân Hách dạy nàng lúc trước.
Hắn nói với Kỷ Vân Hành rằng không cần trò chuyện với hạ nhân làm gì, chỉ cần thuận miệng khen cây trâm hoa hay đôi giày của nàng ta, sau đó đưa cho nàng ta một ít tiền để nhờ nàng ta mua cho một chiếc, lúc đưa tiền thì đưa dư ra một chút là được.
Cũng không cần cho quá nhiều, mười mấy hai mươi văn tiền là đủ rồi.
Kỷ Vân Hành hỏi tại sao, Hứa Quân Hách chỉ bảo nàng làm theo, không có lời giải thích.
Nha hoàn đưa cơm cho Kỷ Vân Hành chắc chắn là nha đầu có vị trí thấp nhất trong Kỷ gia, thuộc loại có khế ước bán thân cũng không đáng giá, nói gì đến tiền công lĩnh được, sau khi bị bắt nạt một trận thì nhận được tới tay năm mười văn tiền đã là tốt lắm rồi.
Mà Kỷ Vân Hành đưa hẳn xâu tiền ba mươi xu, đối với Lục Cúc mà nói là vô cùng nhiều.
Nàng ta kinh hãi trợn mắt, sợ Kỷ Vân Hành đổi ý bèn vội vàng nói: “Được được được, đại cô nương còn muốn cái gì không? Ngày mốt ra ngoài mua đồ, nô tì sẽ mua chung luôn ạ.”
Kỷ Vân Hành nhận lấy cơm trưa, lắc đầu nói: “Hết rồi, đừng nói chuyện này với người khác là được.”
“Nô tì hiểu ạ!” Lục Cúc tươi cười vui vẻ, thậm chí lúc rời đi còn cẩn thận hành lễ với Kỷ Vân Hành sau đó tiện tay đóng cửa viện lại.
Kỷ Vân Hành bưng thức ăn vào trong phòng.
Cơm trưa nhìn có vẻ khá hơn buổi sáng một chút nhưng vẫn keo kiệt như cũ, chỉ có nửa chén cơm ố vàng cùng một đĩa rau xào, không thấy một chút đồ mặn dầu mỡ nào.
Nàng ngồi trong phòng, lẳng lặng ăn cơm xong thì thu dọn chén đũa rồi đặt ở cửa, sau đó lại quay về phòng học thơ.
Kỷ Vân Hành mua rất nhiều thơ văn, nàng chẳng màng có hiểu nghĩa hay không, lúc rảnh rỗi không có gì làm thì cầm lên đọc.
Mặc dù nhiều lúc vừa đọc xong thì nàng nhớ rất kỹ, nhưng về sau lại quên hết. Chỉ vì mẫu thân nói người biết thơ ca ắt sẽ tài hoa. Thế nên Kỷ Vân Hành muốn nhét đầy thơ vào bụng, để người khác không cho rằng nàng là kẻ ngốc.
Giữa cái nóng bức của trưa hè tháng sáu, nóng đến mức ngay cả chó con cũng mất đi sức sống, ghé vào bên chân Kỷ Vân Hành thè lưỡi.
Kỷ Vân Hành đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng cái sân nho nhỏ này cũng không có chỗ nào là không nóng nên nàng đành phải dùng khăn tay lau đi lau lại.
Kỷ Vân Hành còn luôn cảm thấy rất khát nước, nàng đun nước sôi để nguội, uống no đầy một bụng rồi đi vệ sinh liên tục, bận rộn cả một buổi chiều.
Đợi đến khi mặt trời sắp lặn thì mới có được vài gợn gió mát mẻ hơn một chút, Kỷ Vân Hành đặt sách xuống rồi chạy ra sân ngồi.
Lúc này cũng đã gần đến thời gian nha hoàn đưa cơm.
Bữa tối thường ngày của Kỷ Vân Hành phần lớn đều là một chén nước gạo cùng với mấy cái bánh bao hấp cỡ nắm tay, hôm nào may mắn hơn thì nàng được nửa tô mì nấu đặc sệt nhưng vẫn có thể no bụng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Vân Hành đi tới mở cửa liền thấy trong tay Lục Cúc bưng một cái khay, trên khay có một cái bánh bao trắng cùng một chén cháo trắng đặc sệt, còn có ba món ăn kèm cùng một chén canh bồ câu.
Kỷ Vân Hành vô cùng kinh ngạc, mắt hạnh mở to nhìn chằm chằm nàng ta.
“Đại cô nương, nô tì nói cái này cho người biết.” Lục Cúc thấp giọng nói: “Thật ra đồ ăn của người trước giờ vẫn luôn là cơm của hạ nhân có địa vị thấp nhất trong nhà chúng ta, là nha hoàn đưa cơm cho người lúc trước đã lén đổi với cơm của mình, trước lúc nô tì nhận việc còn không cho nô tì nói chuyện này ra.”
Nàng ta đưa khay đồ ăn về phía trước, nói: “Thật ra đây mới là thức ăn của người, ăn giống như các chủ tử trong nhà.”
Các nha hoàn đưa cơm cho Kỷ Vân Hành cũng chỉ có chút lợi ích này chứ không thêm được gì khác, thế nên tất nhiên sẽ không có ai tình nguyện đưa cơm cho Kỷ Vân Hành.
Hôm nay Kỷ Vân Hành cho Lục Cúc không ít tiền, hơn nữa tuổi của nàng ta cũng không lớn nên cũng không có nhiều lòng dạ như vậy, vì thế đã kể hết chuyện ra rồi còn hứa: “Sau này nô tì sẽ đưa cơm cho Đại cô nương như thường, chỉ cần Đại cô nương đừng làm lộ ra là được.”
Đây là lần đầu Kỷ Vân Hành biết được chuyện đồ ăn của mình bị nha hoàn hoán đổi, nàng hốt hoảng trong giây lát. Lúc ăn cơm, trong đầu nàng toàn nghĩ đến thiếu niên đã xông vào tiểu viện của nàng hôm nay.
Tạm thời Kỷ Vân Hành không biết hắn là người xấu hay người tốt, nhưng nàng biết được rằng hắn hẳn là một người vô cùng giỏi giang. Hắn nói chỉ cần làm theo hắn dạy thì ngày hôm sau sẽ không phải ăn đồ ăn cho heo nữa, không ngờ mấy lời hắn nói đều đã thành sự thật làm cho Kỷ Vân Hành vô cùng thán phục.
Đột nhiên nàng cảm thấy vạt váy bị ai đó kéo, nàng cúi đầu nhìn thấy chó con đang cắn rồi túm lấy váy nàng.
Nàng khom người, ôm chó con lên chiếc ghế bên cạnh, rồi nói: “Học Học ngoan, chờ ta ăn xong sẽ cho em ăn, cơm tối hôm nay nhiều quá ta ăn không hết.”
Hứa Quân Hách bận rộn cả ngày, vội vàng trở về tẩm cung trước khi mặt trời lặn, đến khi mở mắt ra đã nhìn thấy cái tiểu viện cũ nát này, việc đầu tiên hắn làm là chạy vào trong nhà, nhìn Kỷ Vân Hành đang ăn cơm.
Sau khi được ôm lên ghế, hắn đứng dậy chống hai chân trước lên bàn rồi ngước cổ lên nhìn, quả nhiên trên bàn đang đặt tới mấy cái đĩa, mặc dù không nhìn thấy bên trong là món ăn gì nhưng khi nhìn thấy đôi đũa của Kỷ Vân Hành gắp thịt từ trong chén ra thì hắn liền biết là đồ ngốc này đã làm đúng theo lời hắn dạy.
Như thế cũng được rồi, coi như nàng cũng có chút thông minh.
Hứa Quân Hách nhảy xuống bàn, chạy đến dưới tán cây hóng mát, hùng hổ chửi bới sủa ầm ĩ vài tiếng.
Mẹ kiếp Kỷ gia! Đêm hè nóng như vậy mà trong phòng cũng không có một thùng đá nào! Sớm muộn gì ta cũng phải xử lý hết đám người này thôi!
Cơm tối ăn được một nửa đã no, Kỷ Vân Hành đổ phần còn lại vào trong chén cho chó con, còn mình thì đứng trong viện cho tiêu cơm.
Hứa Quân Hách nhìn chén ăn cho chó trước mặt mà lòng khó chịu nên hắn dứt khoát xoay người, quay lưng lại tỏ vẻ chán ghét.
Kỷ Vân Hành thấy Học Học không ăn thì cũng không ép buộc, nàng cùng chó con chơi đùa gần nửa canh giờ, sau khi cánh tay bị muỗi đốt vài nhát, phải gãi ngứa một hồi nàng mới đi tắm. Tắm xong nàng đứng ở cửa gọi chó con vào phòng, tất nhiên là Học Học vẫn không muốn để ý tới nàng.
Kỷ Vân Hành trở về phòng ngủ của mình, lúc nằm trên giường, trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn.
Tại sao chó con của nàng cứ tối đến là tức giận?
Trong lúc Kỷ Vân Hành ngủ say, nàng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng vẫn đang ở trong khoảng sân nho nhỏ kia, chỉ có điều cây hoa dành dành trong viện lại nở đầy những đóa hoa rực rỡ, chen chúc khắp cành, khi bị ánh nắng mặt trời phản chiếu, chúng tỏa ra hàng nghìn tia sáng, chói loá đến mức khiến cho Kỷ Vân Hành không thể nhìn thẳng.
Nàng đứng ở cạnh cửa, dùng tay chặn lại ánh sáng phản chiếu của những bông hoa kia.
“Ngươi che cái gì?” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên phát ra từ trên cây.
Nàng quay mặt qua rồi nhìn lên, thấy thiếu niên lúc trước đột nhiên xuất hiện trên tường viện của nàng, bây giờ đang ngồi vắt vẻo trên cây.
Hắn mặc một chiếc áo choàng dệt kim màu đỏ thẫm, trên vạt áo choàng đính đầy những viên ngọc trong suốt nhiều màu sắc, đầu hắn đội một chiếc mũ quan lộng lẫy, toàn thân mặc trang phục giống như Thần Tài, trông vô cùng quý phái xa hoa.
Thiếu niên môi đỏ răng trắng cười với nàng rồi vỗ nhẹ vào cành cây làm những bông hoa trên đầu cành đung đưa, toả ra ánh sáng rực rỡ.
“Sao vậy, không thích cây thế này hả?”
Kỷ Vân Hành mở mắt, tỉnh dậy từ trong giấc mơ hoang đường, mơ màng ngồi dậy.
Từ trước đến nay nàng rất ít khi mơ, đa số đều ngủ thẳng đến hừng đông, nàng chưa từng mơ thấy giấc mơ nào kỳ lạ như thế này.
Đúng lúc nàng đang trợn mắt ngơ ngác thì bỗng nhiên có giọng nói phát ra từ ngoài sân xuyên qua cửa sổ truyền vào tai Kỷ Vân Hành.
“Chó ngu, có thế cũng cắn không trúng, mắt để làm gì hả?”
Nàng vội vàng đứng dậy bước xuống giường, mặc quần áo vào, dùng dây buộc lại tóc rồi đẩy cửa đi ra.
Trong khoảnh khắc mặt trời chiếu vào, nàng nhìn thấy thiếu niên mặc trường y đen như mực đang đứng trong viện, tóc dài buộc cao bằng bằng kim quan đang tung bay trong gió.
Trong tay hắn cầm một cây gậy dài lắc qua lắc lại, đùa giỡn làm con chó nhỏ xoay vòng quanh.
Hứa Quân Hách nghe được tiếng động bèn liếc nàng một cái rồi nói: “Vừa nãy nha hoàn đến đưa cơm cho ngươi, để ở cửa đó.”
Kỷ Vân Hành dụi mắt, kinh ngạc nói: “Ngài…sao ngài lại tới đây nữa?”
Lại còn tự nhiên như nhà mình như vậy? Sáng sớm đứng trong sân của nàng trêu chọc con chó nhỏ của nàng.
Kỷ Vân Hành chưa từng thấy người nào như thế!
Hứa Quân Hách cũng vô cùng tự tin nói: “Là bức tường này của ngươi không ngăn được ta, ta muốn đến thì đến.”
Kỷ Vân Hành kinh ngạc.
Đây là cái kiểu ăn nói gì vậy?!