Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 11
Kỷ Vân Hành ngồi cạnh cửa cùng với chó con đang cọ cọ bên chân nàng, thỉnh thoảng lại vồ lấy vạt váy xanh xanh rũ xuống mặt đất của nàng, nằm trên đó chơi đùa.
Nàng thở dài nhìn đồ ăn rơi đầy đất.
Thật ra Kỷ Vân Hành cũng có chút bạc trong tay, thường ngày nàng đi ghi sổ sách cho Tiết Cửu cũng kiếm được không ít, cộng thêm mỗi lần gặp Tô Y, bà ấy đều cố nhét cho Kỷ Vân Hành mấy lượng bạc, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho Kỷ Vân Hành tiêu xài thường ngày.
Chỉ là nàng không thể giữ quá nhiều bạc, tuy thường ngày tiểu viện này chẳng có ai đến thăm, nhưng cũng không nên cất giữ quá nhiều đồ quý giá.
Hai năm trước khi Kỷ Vân Hành đến tuổi cập kê, Tô Y từng tặng nàng một cây trâm vàng. Cây trâm đó được chế tác từ vàng ròng, đầu trâm được đính hai đóa hoa dành dành bằng ngọc trắng vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn đã thấy vô cùng xa hoa.
Kỷ Vân Hành đương nhiên cực kỳ yêu thích, đáng tiếc chỉ mới cài trên đầu được hai ngày đã bị Kỷ Doanh Doanh cướp mất, cho tới tận bây giờ Kỷ Vân Hành vẫn chưa thể lấy lại được.
Sau khi Tô Y biết được chuyện này thì tới tận cửa đòi giải thích, nhưng lại bị Kỷ gia mời ra ngoài. Tính ra bà ấy cũng không phải di mẫu của Kỷ Vân Hành, thậm chí đến cả họ hàng cũng không được tính, bà ấy cùng lắm chỉ là quen biết với mẫu thân Kỷ Vân Hành thời niên thiếu, có quan hệ tốt với nhau mà thôi.
Tô Y không có tư cách gì để đón Kỷ Vân Hành ra khỏi Kỷ gia nên chỉ có thể mỗi năm đưa cho Kỷ gia một mớ ngân lượng lớn, hy vọng Kỷ gia đừng đối xử quá khắc nghiệt với Kỷ Vân Hành.
Đã nhiều năm như vậy, Kỷ gia cũng không đánh mắng Kỷ Vân Hành, mỗi ngày còn đưa cơm ba bữa đầy đủ, trời lạnh cũng cho người đưa than may áo, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Kỷ Vân Hành không cảm thấy mình quá khổ cực, nếu ở Kỷ gia ăn không no thì nàng cũng có thể lén lút ra ngoài mua đồ ăn vặt mà mình thích ở trên phố.
Mà nay không hiểu tại sao tiểu viện của nàng tự dưng lại có thêm một người, người này không chỉ nói bậy nói bạ mà còn ném cơm của nàng đi rồi còn bắt nàng ở đây chờ hắn sai người đi mua cơm.
Kỷ Vân Hành ngồi ngoan ngoãn, hay chống má nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú dừng ở trên tường cao của tiểu viện, trong lòng có cả trăm thắc mắc không lời giải đáp.
Tường cao thế này, hắn trèo vào kiểu gì?
Nếu mà ngã cắm đầu xuống thì có chết không?
Hứa Quân Hách không hề biết Kỷ Vân Hành đang suy nghĩ những chuyện này trong đầu, hắn đi đến cửa hông hậu viện, nói chuyện với Ân Lang qua khe hở rộng.
Lần này hắn cưỡi ngựa xuất hành nên chỉ dẫn theo Ân Lang và Hạ Nghiêu.
Ân Lang không luyện võ nên thân thể xương cốt không cường tráng, mới cưỡi ngựa gần nửa canh giờ đã làm hắn ta mệt gần chết nên bây giờ đến cả di chuyển cũng trở nên khó khăn.
Hứa Quân Hách muốn gọi người đi mua cơm, nhưng lại không thấy bóng dáng Hạ Nghiêu đâu, hắn cau mày hỏi: “Hạ Nghiêu đi đâu rồi?”
Ân Lang cúi đầu dâng mũi tên đã gãy làm đôi bằng hai tay lên, cung kính thưa: “Điện hạ, vừa rồi sau khi người đi vào thì đột nhiên có một mũi tên bắn về phía thần, may là đã bị Hạ Nghiêu chém đứt, hắn ta vừa đuổi theo người bắn tên rồi.”
Hứa Quân Hách nghe xong, ánh mắt liền tối sầm lại rồi cầm một nửa mũi tên lên, chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi ném lại vào trong tay Ân Lang, thờ ơ nói: “Đây là mũi tên tự mài, tay nghề thô sơ, người bắn tên về phía ngươi không phải người của nhà quan.”
Mũi tên được mài thô như vậy thì không hẳn là vũ khí dùng để giết người, càng không phải là đồ của các nhà quan lại trong kinh thành.
Vậy thì chứng tỏ rằng việc Hứa Quân Hách tới đây vẫn chưa bị người khác phát hiện ra , mục tiêu của mũi tên này không phải Hoàng Thái Tôn hắn, mà là người xuất hiện bên ngoài phòng của Kỷ Vân Hành.
Hứa Quân Hách nghĩ thầm, khó trách cái đồ ngốc này động một tí lại lén chạy ra ngoài chơi, vừa đi ghi sổ bán thịt heo, vừa chạy tới Liên Y Lâu, đi tới đi lui mà không gặp nguy hiểm gì, thì ra là do có người âm thầm bảo vệ. Hắn vừa tới tiểu viện này không bao lâu đã bị bắn tên cảnh cáo.
Hứa Quân Hách còn đang suy nghĩ thì Hạ Nghiêu đã vội vàng trở về.
Hắn ta thở hổn hển, bên xương sườn còn có một vết thương, máu thấm nửa bên y phục khiến bộ dạng của hắn trông có chút chật vật.
Hứa Quân Hách thấy vậy cũng cảm thấy bất ngờ, khẽ nhướng mày: “Kẻ nào làm ngươi bị thương đến mức này?”
“Bẩm điện hạ, là một gã lạ mặt thần chưa từng thấy qua, e là một sát thủ giang hồ đã ở trong Lò sát sinh lâu năm.” Hạ Nghiêu vén áo quỳ xuống thỉnh tội: “Thuộc hạ vô dụng, để hắn chạy mất.”
Lò sát sinh là tiếng lóng trong Ám Vệ Các của bọn hắn.
Ngự Tiền Ám Vệ đều phải sống sót qua nhiều vòng chém giết để có thể ngồi được vào vị trí này, mỗi vòng chém giết lẫn nhau được các Ám Vệ gọi là Lò sát sinh.
“Ngươi không giữ lại được manh mối gì từ tên đó sao?” Sắc mặt Hứa Quân Hách rất bình tĩnh khiến người khác khó lòng nắm bắt.
Hứa Quân Hách lớn lên bên cạnh Hoàng đế từ bé nên cũng không phải đứa trẻ bị chiều hư, hắn cũng đã học được tám phần uy lực và tâm kế của quân vương. Lúc hắn không biểu lộ cảm xúc càng làm cho người ta thấy sợ hãi.
Ân Lang thấy vậy cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu đứng ở một bên.
“Thuộc hạ đã làm hắn bị thương cánh tay trái.” Hạ Nghiêu trả lời.
Hứa Quân Hách nói: “Ngươi đi xử lý vết thương đi rồi xuống chợ mua ít cơm nóng mang về đây, sau đó quay về núi lĩnh phạt hai mươi roi.”
“Tạ ơn điện hạ.” Hạ Nghiêu lên tiếng.
Đợi Hứa Quân Hách đi rồi, Ân Lang giúp hắn ta bôi thuốc, vừa bôi vừa thở dài một tiếng.
Hạ Nghiêu liền cười hớn hở nói: “Ta thua vì khinh địch, hai mươi roi đã coi như là phạt không nặng rồi.”
Ân Lang nói: “Ngươi biết rồi thì lần sau nên cẩn thận một chút.”
Ngày thường Hứa Quân Hách sẽ không nghiêm khắc như vậy, hôm nay chẳng biết vì sao vừa mở miệng đã phạt Hạ Nghiêu hai mươi roi.
Bởi người ta mới nói lòng vua khó đoán, Hứa Quân Hách còn chưa ngồi vào ngôi vị cửu ngũ chí tôn, tuổi vẫn còn trẻ mà đã làm cho Ân Lang theo hầu nhiều năm cảm thấy thật khó đoán.
Sau khi bôi thuốc xong, Hạ Nghiêu thay y phục của Ân Lang vào rồi cưỡi ngựa đi mua cơm.
Hứa Quân Hách tay không quay vào trong viện, thấy Kỷ Vân Hành ngồi co ro, ngơ ngác cuộn tròn thành quả bóng nhỏ ở trước cửa, mà con chó trắng kia không biết đang ngậm thứ gì đang chơi đùa bên cạnh nàng.
Hắn bước nhanh tới nhấc con chó nhỏ lên, lấy cái thứ trong miệng nó ra thì phát hiện đó là quả cầu cát mà lúc trước Kỷ Vân Hành hay lắc lắc trước mặt hắn, hắn liền ném nó lên không trung rồi một phát đá bay, sau đó thả con chó nhỏ xuống, khẽ mắng: “Chó ngu, đừng có thấy cái gì cũng cắn.”
Chó con gâu gâu hai tiếng rồi vẫy đuôi đi nhặt.
Hứa Quân Hách vừa định đi theo thì Kỷ Vân Hành đã đứng lên ngăn hắn lại: “Cơm của ta đâu?”
“Đang đi mua cho ngươi rồi.”
“Đợi cơm đến thì ta đói chết mất.”
“Không đói chết được.” Hứa Quân Hách nói: “Cái loại đồ ăn cho heo này mà ngươi cũng nuốt trôi được, nhìn qua thì cũng giống người thiếu ăn thật.”
Kỷ Vân Hành nhỏ giọng phản bác hắn: “Cho dù là đồ ăn cho heo thì vẫn là thứ để ăn mà…”
Hứa Quân Hách xách cổ con chó nhỏ đến dưới bóng cây, dùng dây thừng cột lại rồi ném quả cầu cát ra xa.
Con chó nhỏ này yên tĩnh hơn Hứa Quân Hách, bị trói cũng không kêu than tiếng nào.
Hắn liếc nhìn Kỷ Vân Hành nói: “Nếu để cho ngoại tổ phụ của ngươi biết ngươi ăn mấy cái thứ này, không khéo ông ta sẽ tức đến độ bò ra khỏi mộ, nửa đêm đứng ở đầu giường phụ thân ngươi đòi mạng đó.”
Có lẽ Kỷ Vân Hành đã bị dọa sợ nên nàng ngồi sụp xuống rụt đầu lại. Thấy nàng như vậy, Hứa Quân Hách đi tới bên cạnh ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của nàng, hỏi: “Ngươi có hận phụ thân ngươi không?”
Vạt áo dệt kim đè lên vạt váy xanh xanh, một tay Hứa Quân Hách vịn ở ngưỡng cửa, kim quan bị ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu trong mắt của Kỷ Vân Hành.
Giữa một ngày mùa hè, trong tiểu viện, thiếu nữ nhu thuận rụt rè và thiếu niên khí phách cao ngạo cứ như vậy nhìn nhau.
Kỷ Vân Hành chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nam tử cùng tuổi nên khi vừa nhìn vào mắt Hứa Quân Hách, mặt nàng vô thức nóng bừng lên.
Nàng hơi nghiêng đầu, rụt rè né tránh ánh nhìn như lưỡi đao sắc nhọn kia, chậm rãi trả lời: “Không hận.”
“Phụ thân ngươi đối xử với ngươi như vậy, ngươi cũng không hận?” Hứa Quân Hách vô cùng kinh ngạc.
Kỷ Vân Hành không giải thích, có thể trong lòng nàng tự có lý lẽ riêng, chỉ là nàng không muốn nói ra thôi.
“Vậy những người khác trong Kỷ gia thì sao? Kế thất mà phụ thân ngươi cưới về, còn cả mấy người con của ông ta, ngươi cũng không hận?”
Hứa Quân Hách nhìn nàng, rất muốn mở miệng cười nhạo nàng một phen.
Hắn nghĩ, nếu mà nói một câu khó nghe thì với tính tình yếu đuối vô dụng này của nàng, có bị bắt nạt cũng đáng đời lắm.
Nếu trong lòng Kỷ Vân Hành có hận, chỉ là không cách nào phản kháng thì có thể hiểu được, nhưng nếu trong lòng nàng không hề hận những người bắt nạt nàng như vậy thì nàng bị bắt nạt cũng không có gì đáng phải thương hại cả.
Lại nói Kỷ Vân Hành trời sinh sở hữu một đôi mắt như mèo con, đôi con ngươi trong trẻo làm người khác cảm nhận được sự chân thành khi nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hứa Quân Hách không biết bây giờ có thể nói là hắn đang mềm lòng hay không, lúc nãy hắn còn định nói mấy lời ác ý để đùa giỡn nàng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt này của Kỷ Vân Hành thì những lời sắc bén đó lại không sao thốt ra được.
Như thể hắn sợ nói một câu khó nghe thì sẽ làm đôi mắt xinh đẹp kia rơi lệ mất.
Hứa Quân Hách tự nhủ, không cần thiết.
“Ta ghét bọn họ.”
Khi Kỷ Vân Hành nhắc tới mấy người đó, trên mặt nàng thoáng hiện lên sự chán ghét.
Hắn không truy hỏi nữa mà chuyển đề tài: “Trong tay muội muội vừa cập kê kia của ngươi có một khối ngọc bội lục bích đúng không?”
Kỷ Vân Hành cực kỳ kinh ngạc: “Sao ngài biết?”
Hứa Quân Hách nói: “Ngươi không cần biết làm sao ta biết, chỉ cần nói đúng hay không?”
Kỷ Vân Hành đáp: “Đúng.”
Hứa Quân Hách lại hỏi: “Kỷ gia chỉ có một mình nàng ta có miếng ngọc này?”
Kỷ Vân Hành nói: “Huynh trưởng của muội ấy cũng có một miếng, ta mới chỉ huynh ấy đeo một lần, còn bình thường thì giấu trong quần áo, không nhìn thấy được.”
Hứa Quân Hách: “Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy miếng ngọc đó trên người bọn họ là khi nào?”
Vấn đề này làm Kỷ Vân Hành phải suy nghĩ thật kỹ một lúc, nàng đảo mắt nhìn khóm hoa dành dành trong viện rồi bắt đầu thất thần.
Hứa Quân Hách hiếm khi dành ra được một chút kiên nhẫn ít ỏi, cũng không giục nàng mà ngồi xuống ngưỡng cửa bên cạnh.
Ngưỡng cửa nhà kho rộng và chắc chắn, vừa hay có thể làm thành một cái ghế dài nhỏ.
Hai người ngồi song song với nhau, Hứa Quân Hách đợi một lúc nhưng cuối cùng hắn vẫn không đủ kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn nàng: “Cần phải suy nghĩ lâu vậy sao?”
Kỷ Vân Hành chậm rãi quay đầu, trả lời: “Hai năm trước, vào tháng bảy.”
“Thời gian có chính xác không?”
Kỷ Vân Hành lại đội nhiên nói: “Năm đó ta đến tuổi cập kê, Tô di đã tặng ta một chiếc trâm vàng, không biết vì sao Kỷ Doanh Doanh lại biết được chuyện này nên muội ấy đã dẫn người đến tiểu viện của ta để cướp.”
Trong mắt Hứa Quân Hách tràn đầy khó hiểu: “Ta hỏi ngươi thời gian có chính xác không, ngươi lại kể chuyện này làm gì?”
Kỷ Vân Hành không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Ta không muốn đưa cho muội ấy nên muội ấy liền sai hạ nhân đánh ta.”
Hứa Quân Hách im lặng một chút: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân của muội ấy tới, tên là Thu Quyên.” Kỷ Vân Hành nói rất chậm: “Nàng ta thấy Kỷ Doanh Doanh khóc lớn, bèn lau nước mắt cho muội ấy, trong lúc khuyên nhủ muội ấy nàng ta đã nói một câu.”
Hứa Quân Hách nói: “Nàng ta nói gì?”
Kỷ Vân Hành dường như nhớ rất rõ chuyện ngày hôm đó, cho dù đã hai năm trôi qua, nàng vẫn có thể nhại lại y chang giọng điệu nói chuyện của Thu Quyên lúc đó: “Tiểu thư, không phải hai hôm trước lão gia đã cho người một miếng ngọc bội sao? Nghe nói miếng lục ngọc bích đó đáng giá ngàn vàng, còn quý hơn cây trâm nhỏ này rất nhiều, sao người phải vì chuyện này mà buồn bực?”
“Chính là vào tháng bảy của hai năm trước.” Kỷ Vân Hành kết luận: “Thời gian chính xác.”
Hứa Quân Hách thu lại ánh mắt, đưa tay xoa đầu nàng một cái: “Đồ ngốc, yên tâm đi, cây trâm kia sẽ được trả lại cho ngươi.”
Kỷ Vân Hành rũ mắt, không đáp lại.
Đồ bị cướp đi cũng hai năm rồi, nói không chừng đã bị Kỷ Doanh Doanh vứt đi hoặc làm hư mất, Kỷ Vân Hành đã sớm không nuôi hy vọng có thể lấy lại được rồi.
Hứa Quân Hách nói xong thì Hạ Nghiêu cũng đã mua cơm nóng về, ở bên ngoài gõ cửa.
Hứa Quân Hách đi lấy cơm, đặt trên cái bàn mà ngày thường Kỷ Vân Hành hay ngồi ăn.
Hạ Nghiêu đi đến một tửu lâu nổi tiếng ở nội thành phía Bắc, cách đây không xa nên trở về rất nhanh.
Hắn mua về súp gà ngàn sợi, sợi mì được kéo thành những sợi cực mảnh, sau đó hầm cùng với nấm hương, hành lá, gừng thái lát và cho thêm chút muối. Thịt gà được lấy từ phần mềm nhất của con gà, ngay khi đồ ăn vừa được mở ra thì mùi thơm đã xông thẳng vào mũi.
Kỷ Vân Hành đang đói bụng, chỉ ngửi một cái là nước miếng đã chảy ròng.
Hứa Quân Hách cũng không ở lại lâu, đưa mì cho nàng rồi liền rời đi. Đợi đến khi Kỷ Vân Hành ăn xong rồi đi ra sân thì đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Trong sân chỉ còn lại cái chén vỡ bị ném xuống đất và con chó nhỏ bị buộc dưới gốc cây.
Hôm nay là ngày ghi sổ sách cho Tiết Cửu.
May mà hôm nay Kỷ Vân Hành dậy sớm, sau khi chật vật đôi co cùng với Hứa Quân Hách không biết từ đâu chui ra một hồi thì vẫn còn chút thời gian rảnh, vì vậy nàng thay y phục rồi chui ra ngoài từ khe cửa, vội vã đi đến Đông Thành.
Một đường vừa đi vừa chạy, đúng lúc Tiết Cửu cũng vừa tới, hắn đang mở cửa dọn bàn ghế với giá treo thịt ra ngoài.
Còn chưa đợi Kỷ Vân Hành mở miệng thì hắn đã quay đầu nhìn Kỷ Vân Hành chạy tới mồ hôi nhễ nhại, hắn ta cười nói: “Xem ra hôm nay Hữu Hữu không lấy được mười văn tiền rồi, sao lại đến muộn thế?”
Kỷ Vân Hành chậm rãi đi tới, lau sạch mồ hôi rồi mới nói: “Nói chuyện với người khác một lúc ạ.”
Tiết Cửu nâng giá thịt lên, vô ý buột miệng: “Là bằng hữu của con à?”
“Cũng không hẳn.” Kỷ Vân Hành châm nước, bắt đầu mài mực rồi mới trả lời tiếp: “Nhưng không phải người xấu ạ.”
“Không phải người xấu là tốt.” Tiết Cửu đứng ở bên cạnh vừa mài dao vừa nói: “Nếu là người xấu thì phải nói cho ta biết, để Tiết thúc chặt cho hắn một phát.”
Kỷ Vân Hành nghe vậy thì mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Cửu, đột nhiên nàng thoáng thấy phía tay trái của hắn có vết máu thì lập tức sốt ruột, chỉ vào chỗ đó hỏi: “Tiết thúc, sao chỗ này của thúc lại có máu, thúc bị thương sao?”