Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 10
Trong tiểu viện của Kỷ Vân Hành, ngoại trừ người hầu của Kỷ gia ra thì chưa từng có người lạ đến thăm.
Nàng cúi đầu trốn bên dưới cửa sổ, dùng ngón tay đẩy cửa tạo thành một khe hở, thấy trong sân yên ắng một lúc lâu, nàng mới lặng lẽ thò đầu lên, cẩn thận nhìn xung quanh.
Ai ngờ vừa mới ló đầu ra nhìn, thiếu niên vốn đang đứng ở trong viện chẳng biết đã đến trước cửa sổ của nàng từ lúc nào, lặng lẽ bắt được nàng mà không phát ra tiếng động.
“Vẫn trốn à?”
Kỷ Vân Hành sợ tới mức run rẩy, theo bản năng giơ tay muốn ấn cửa sổ xuống, nhưng không ngờ động tác của người trước mặt nhanh hơn, trực tiếp giữ lấy cửa sổ.
Lực tay của Kỷ Vân Hành không mạnh, Hứa Quân Hách cứ thế dựng thẳng cửa sổ lên.
Kỷ Vân Hành vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau hai bước.
Nền đất trong phòng cao hơn ngoài sân, thế nên mặc dù Hứa Quân Hách có dáng người cao nhưng lúc nhìn vào bên trong vẫn phải ngước mắt lên mới có thể nhìn đối diện với Kỷ Vân Hành.
Hai tay nàng vịn vào bàn, mắt trợn tròn, trong ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Chỉ là Hứa Quân Hách biết rõ tính tình của nàng, thế nên bộ dạng này của nàng trong mắt hắn chỉ là một con hổ giấy không hơn không kém.
“Sao không trả lời, ngươi cũng đâu có bị câm?”
Hứa Quân Hách thấy nàng vẫn không lên tiếng thì giọng điệu của hắn có chút bất mãn.
“Ngài tự tiện xông vào nhà riêng, phạm vào luật của Đại Yến, ta sẽ báo quan bắt ngài.” Kỷ Vân Hành yếu ớt cảnh cáo.
“Báo quan bắt ta?” Hứa Quân Hách híp mắt, không thèm để tâm đến lời cảnh báo của nàng mà nở một nụ cười: “Người lần trước báo quan bắt ta giờ cỏ quanh mộ đã cao hơn cái bàn bên cạnh ngươi, ngươi muốn báo quan thật sao?”
Trên mặt Kỷ Vân Hành lộ rõ sự sợ hãi.
Nàng nghĩ thầm, người tới không có ý tốt.
Nàng nhớ rõ người này, hắn chính là vị khách quý mà Tô di mẫu tiếp đón hôm qua ở Liên Y Lâu, có lẽ người này là quan chức, bởi vì những người khác đều gọi hắn là đại nhân.
Kỷ Vân Hành không hề biết thân phận của hắn, chỉ là hôm qua lúc nói chuyện với hắn ở tửu lâu, trực giác đã mách bảo nàng rằng người này không dễ gần, không ngờ hôm nay hắn lại xông vào trong viện của nàng.
Nhìn hắn không giống người tốt.
Làm sao để đuổi tên này đi đây?
Hứa Quân Hách đứng bên cửa sổ một lát, thấy ánh mắt Kỷ Vân Hành dần dần mất tập trung, như thể nàng đang thất thần.
Hắn cong ngón tay gõ cửa sổ hai cái, hỏi: “Bùi Vận Minh là mẫu thân của ngươi?”
Kỷ Vân Hành nghe thấy cái tên này thì lập tức giật mình, trong lòng như bị ai đó gõ mạnh một cái. Đã rất nhiều năm rồi nàng chưa nghe thấy tên của mẫu thân.
Năm đó sau một mùa đông khắc nghiệt, mẫu thân nàng bệnh liệt giường, nằm xuống một lần là không bao giờ dậy nữa. Ngay ngày hôm sau, người hầu trong Kỷ gia đã lôi mẫu thân đi mất, lúc đó Kỷ Vân Hành mới chín tuổi, nàng khóc ầm cả lên nhưng vẫn không có cách nào giữ lại được thi thể của bà ấy. Từ đó về sau, cái tên Bùi Vận Minh biến mất hoàn toàn tại Kỷ gia.
Người duy nhất nhớ rõ bà ấy, chỉ có Kỷ Vân Hành.
Cảm xúc của Kỷ Vân Hành trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi, sự sợ hãi và cảnh giác trên mặt nàng đã biến mất, chỉ còn sót lại sự mờ mịt, nàng nhìn chằm chằm Hứa Quân Hách hỏi: “Ngài biết mẫu thân ta sao?”
Hứa Quân Hách thấy nàng chịu chủ động hỏi liền dùng giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Đương nhiên, không biết mẫu thân của ngươi thì ta tới tìm ngươi làm gì? Hôm qua khi chúng ta gặp nhau, chính ta đã giúp di mẫu của ngươi trừng trị tên đầu bếp đã hãm hại bà ấy, còn không cho người khác làm ảnh hưởng đến tửu lâu của di mẫu ngươi, quên hết rồi sao?”
“Ta không quên.” Kỷ Vân Hành trả lời.
“Vậy mới đúng.” Hứa Quân Hách nở một nụ cười, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên tươi tắn, vừa dịu dàng lại vừa gần gũi: “Ngươi đừng sợ, lại đây nói chuyện với ta.”
Kỷ Vân Hành quả nhiên mắc mưu, bước tới gần cửa sổ: “Sao ngài biết mẫu thân của ta? Ngài với bà ấy là họ hàng ư?”
“Ai là họ hàng với mẫu thân ngươi?” Hứa Quân Hách duỗi cánh tay dài, chuẩn xác tóm lấy cổ tay của Kỷ Vân Hành, lập tức lộ ra vẻ hung hăng: “Bắt được ngươi rồi, ra đây cho ta, nói chuyện với người khác mà trốn mãi trong phòng, hỏi ba câu đáp một câu, đúng là không biết lễ nghĩa.”
Kỷ Vân Hành vô cùng hoảng sợ, theo bản năng giãy dụa muốn rụt tay lại, nhưng không ngờ lực tay của người kia lại lớn đến vậy, cứ như xiềng xích khóa chặt tay nàng, làm nàng hoàn toàn không giãy ra nổi, lại còn bị hắn dễ dàng kéo về phía trước, trong lúc hốt hoảng nàng chỉ có thể dùng tay còn lại bám chặt khung cửa sổ.
“Ngài tự tiện xông vào viện của ta, ngài mới không biết lễ nghĩa!”
“Vậy ngươi ra đây mà giáo huấn ta.” Hứa Quân Hách nói.
Biết rõ Kỷ Vân Hành không có khả năng giáo huấn được hắn, phát ngôn thế này là đùa giỡn vô lại, Kỷ Vân Hành vô cùng tức giận, ở đó giằng co với hắn. Hai người đứng cách một cái cửa sổ lôi kéo nhau, Kỷ Vân Hành vẫn không thể địch lại hắn, cánh tay bị Hứa Quân Hách kéo ra ngoài, nửa người cũng theo đó hơi hướng ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, một cơn gió từ phía sau Hứa Quân Hách thổi vào trong phòng, mái tóc dài đen như mực của hắn bị hất lên, quấn lấy cánh tay và gò má Kỷ Vân Hành. Mùi hoa dành dành trong viện nồng nặc như vậy cũng không che lấp được mùi hương nhẹ nhàng trên người Hứa Quân Hách, giống như từ ống tay áo của hắn tản ra, lan tỏa khắp nơi.
Kỷ Vân Hành sợ hãi kêu lên: “Ta sắp ngã rồi!”
“Không ngã được đâu.” Hứa Quân Hách nói.
Hắn không dùng lực mấy, chủ yếu là muốn Kỷ Vân Hành dựa vào sức của hắn để nhảy ra ngoài, mà cửa sổ cũng cách mặt đất không cao. Nếu hắn cố ý muốn nàng ngã thì với tay chân nhỏ bé này của Kỷ Vân Hành, hai ba cái là kéo được nàng ra rồi.
Kỷ Vân Hành giãy không thoát, chóp mũi với cái cổ nhỏ đều chảy đầy mồ hôi, không còn cách nào khác đành phải dựa vào lực kéo của Hứa Quân Hách, xách váy đạp lên khung cửa sổ nhảy ra khỏi phòng, cuối cùng thì vẫn bị người ta lôi ra ngoài. Nàng rụt vai, tựa lưng vào tường yếu ớt hỏi: “Ngài muốn làm gì? Ta có mấy chục lượng bạc cất riêng có thể cho ngài hết, ngài tha cho ta được không?”
“Bộ nhìn ta nghèo vậy sao?” Hứa Quân Hách hỏi ngược lại.
Tất nhiên là không, mặc dù hắn không mang nhiều trang sức quý báu, nhưng trên đỉnh đầu lại có một kim quan nhỏ, mặc áo choàng dệt kim, trên cổ tay trái đeo một chuỗi hạt châu màu nâu, những thứ khác thì khỏi phải nói nữa. Cho dù ăn mặc đơn giản như vậy nhưng vẫn có thể làm cho người ta nhìn ra được người này không giàu sang thì cũng quyền quý.
Kỷ Vân Hành không có thứ gì quý giá cả, số ngân lượng nàng cất giữ trong chiếc hộp nhỏ giấu dưới gầm giường đã là toàn bộ tài sản của nàng. Cho dù người trước mặt nàng là người giàu có hay nghèo khổ, nàng cũng chỉ có thể đưa cho người ta từng đó mà thôi.
Hứa Quân Hách giữ chặt Kỷ Vân Hành không buông tay, hành động giống như tên lưu manh vô lại, nhìn chẳng giống một Hoàng thái tôn chút nào. Dáng người hắn cao lớn, hơn hẳn Kỷ Vân Hành một cái đầu, hắn đứng ở trước mặt nàng trông giống như một bức tường, ngay cả một tia sáng cũng không lọt qua, nhiệt độ lòng bàn tay hắn nóng đến mức làm cho Kỷ Vân Hành chỉ muốn chạy trốn.
“Ta nói rồi, ta tới tìm ngươi.” Hắn biết nếu thả tay ra, Kỷ Vân Hành chắc chắn sẽ trốn về phòng, đến lúc đó bắt lại cũng rất phiền phức, thế nên cứ như vậy mà hỏi nàng: “Ngươi có biết Bùi Hàn Tùng là ai không?”
Kỷ Vân Hành lắc đầu, thành thật trả lời: “Không biết.”
Hứa Quân Hách có chút kinh ngạc, hắn nhướng mày: “Ngươi không biết?”
Kỷ Vân Hành nhớ lại, quả thật cả đời nàng chưa từng nghe qua cái tên Bùi Hàn Tùng, nàng nghĩ rằng người này cùng họ với mẫu thân, có lẽ là đường huynh.
Kỷ Vân Hành nhìn lướt qua Hứa Quân Hách ở trước mặt, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nàng hoài nghi hỏi: “Chẳng…chẳng lẽ là ngài?”
Hứa Quân Hách: “Ông ta là ngoại tổ phụ của ngươi.”
“Ồ”
Hứa Quân Hách nhìn kỹ vẻ mặt ngơ ngác của nàng, biết nàng không phải giả ngu mà là thật sự không biết tên ngoại tổ phụ của mình thì mới hỏi: “Mẫu thân ngươi không nói cho ngươi biết?”
“Ta chỉ không biết tên của ngoại tổ phụ thôi.” Kỷ Vân Hành nhớ lại trước đây, thỉnh thoảng mẫu thân cũng có nhắc tới ngoại tổ phụ, trên mặt luôn mang theo vẻ đau thương: “Mẫu thân ta nói sức khoẻ của ngoại tổ phụ không tốt, qua đời sớm cho nên ta cũng chưa gặp lần nào.”
“Mười bảy năm trước, Linh Châu từng điều tra được một vụ án lớn, tìm thấy ba ngàn lượng hoàng kim cùng với rất nhiều vật báu trong tư trạch của Bùi gia, đều là tang vật tham ô. Hoàng đế vô cùng tức giận, xử tử tất cả nam tử Bùi gia, trẻ nhỏ và nữ quyến thì bị lưu đày đến Du Quan.” Hứa Quân Hách hạ giọng, hơi nghiêng người về phía trước một chút, tỏ vẻ dịu dàng: “Kỷ Vân Hành, ngươi không biết sao? Ngoại tổ phụ ngươi là tham quan số một ở Linh Châu.”
Mười bảy năm trước, chính là năm Kỷ Vân Hành ra đời, cho nên nàng chưa từng gặp ngoại tổ phụ của mình.
Kỷ Vân Hành giãy mạnh tay ra, tức giận nhìn thẳng Hứa Quân Hách: “Ngài nói bậy, ta không tin!”
“Ta có nói bậy hay không, ngươi mang cái tên Bùi Hàn Tùng ra ngoài hỏi là biết.”
Đôi mắt của Hứa Quân Hách giống như một cái giếng cổ sâu không thấy đáy, rất khó để nhìn ra cảm xúc của hắn. Khi hắn nhìn chằm chằm người khác thì giống như là mãnh thú khóa chặt con mồi, cực kỳ hung hãn. Khí thế của thiếu niên này quá mức áp đảo làm cho Kỷ Vân Hành run rẩy cả người, nàng lặp đi lặp lại nhiều lần: “Không thể nào, chuyện này không thể nào…”
“Chuyện cũ đã qua rồi, ta nói cho ngươi nghe những chuyện này chỉ là để cho ngươi biết ngoại tổ phụ ngươi chết thế nào thôi.” Hứa Quân Hách thấy nàng sợ sệt như vậy bèn giấu đi vài phần khí thế: “Hôm nay ta tới tìm ngươi, thuận tiện muốn hỏi ngươi một chút…”
Đang nói nửa chừng thì bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa viện, chợt nghe thấy tiếng của hạ nhân truyền đến: “Đại cô nương, dậy dùng cơm.”
Đây là nha hoàn mới được đổi, phụ trách đưa cơm cho Kỷ Vân Hành, mỗi lần đến không được tính là sớm, giọng cũng rất to, một tiếng là có thể đánh thức Kỷ Vân Hành tỉnh dậy.
Kỷ Vân Hành nghe thấy giọng nói này, thoáng cái liền luống cuống, lần này nàng không giãy dụa nữa mà thay vào đó là nắm lấy cổ tay Hứa Quân Hách, vội vàng nói: “Ngài đi mau, đi mau!”
Cái tiểu viện này không giấu người được, liếc mắt một cái là thấy hết, một người cao lớn như vậy đứng ở đây thì kiểu gì cũng bị phát hiện ra.
Lúc mở cửa ra lấy cơm, thế nào người hầu cũng nhìn vào sân, nếu phát hiện bên trong có một nam tử xa lạ thì họa lớn sẽ đổ xuống đầu nàng ngay.
Hứa Quân Hách thuận theo sự xô đẩy của nàng bước vài bước, đột nhiên hắn mở cửa sổ, nói: “Ta vào phòng ngươi trốn.”
Hắn đường đường là Hoàng Thái Tôn, vậy mà lại chui vào khuê phòng của một cô nương, chuyện này mà truyền ra thì buồn cười chết mất. Chỉ là hắn còn chuyện chưa hỏi xong, không thể dễ dàng rời đi vậy được, vào trong phòng ngồi một lát cũng không sao.
Kỷ Vân Hành chưa kịp ngăn cản thì hắn đã khép cửa sổ lại rồi.
Nha hoàn ngoài cửa lại hét lên nên nàng đành phải đi mở cửa trước, nhận lấy bữa sáng rồi bưng vào trong phòng.
Vừa đẩy cửa ra thì thấy Hứa Quân Hách đang đứng khoanh tay, ngẩng đầu nhìn một bức tranh chữ treo trên tường. Bức tranh được đóng khung cẩn thận, mặt ngoài được phủ màn chống bụi, bên trong chỉ có vài câu thơ:
“Nguyệt kiều e thẹn nơi viện nhỏ
Cửa sổ đỏ thắm sắc xuân diễm lệ
Chỉ có mùa xuân biết chốn này.”
Hứa Quân Hách đã từng nhìn thấy chữ của Kỷ Vân Hành, chữ viết của nàng rất đẹp, là vẻ đẹp của một loại gọn gàng cứng nhắc. Mặc dù bức tranh chữ treo trên tường này có phần giống với chữ của Kỷ Vân Hành, nhưng lại phóng khoáng tự nhiên, nét chữ này rất có thần, đây không phải chữ của Kỷ Vân Hành.
“Đây là chữ mẫu thân ngươi viết?” Hứa Quân Hách quay đầu hỏi Kỷ Vân Hành.
Kỷ Vân Hành không để ý tới hắn.
Có lúc nàng cảm thấy hắn là người tốt, có lúc lại cảm thấy hắn là người rất xấu xa, suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại như vậy làm nàng có chút mơ hồ, không thể phân biệt được người trước mắt này thật ra là người tốt hay xấu.
Nàng đặt bữa sáng lên bàn, ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Hứa Quân Hách chưa từng bị người khác ngó lơ hết lần này đến lần khác như vậy, thấy Kỷ Vân Hành không để ý tới mình thì lập tức đen mặt, hắn lững thững bước tới, liếc mắt một cái, buột miệng nói: “Đây là đồ cho người ăn hả?”
Trên bàn chỉ có hai cái chén, một chén đựng chút cháo loãng, một chén đựng một ít đồ xào, nhìn không ra món gì.
Kỷ Vân Hành nghiêm túc nói: “Buổi sáng không cần ăn quá no, nếu không cơm trưa sẽ ăn không hết.”
“Lời này của ngươi là muốn lừa ai?” Hứa Quân Hách buồn cười hỏi.
Kỷ Vân Hành cúi đầu ăn cơm, im lặng không nói, hiển nhiên là đã quen rồi.
Mặc dù Hứa Quân Hách thích bắt nạt người khác nhưng hắn vẫn cảm thấy mình vẫn còn kém hơn đám người Kỷ gia này một chút. Hàng năm Kỷ gia đều nhận không ít bạc từ bà chủ Liên Y Lâu, chuyện này là do Hạ Nghiêu điều tra được, cho nên khi thấy ngày nào Kỷ Vân Hành cũng phải ăn cái thứ này, hắn không khỏi cảm thán một câu: “Đúng là một đám súc sinh.”
Dù nói thế nào đi nữa thì năm đó Bùi Hàn Tùng cũng là quan tòng tam phẩm, là sủng thần trước mặt lão hoàng đế, dưới gối ông ta chỉ có một nữ nhi là Bùi Vận Minh, mà Kỷ Vân Hành lại là huyết mạch duy nhất của Bùi Vận Minh, vậy mà người Kỷ gia lại đối xử với nàng như vậy.
“Ngươi đừng ăn mấy thứ này nữa.” Hứa Quân Hách giật lấy đũa trong tay nàng rồi ném mớ đồ ăn ra ngoài như ném rác.
Kỷ Vân Hành nhíu mày không vui, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ đành lúng túng nói: “Ta đói.”
“Để ta sai người mua đồ ăn đưa tới.”
Đột nhiên lòng tốt của Hứa Quân Hách nổi lên, hắn nói: “Ta dạy ngươi thêm một chiêu nữa, đảm bảo sau này ngươi sẽ không phải ăn loại đồ ăn cho heo này.”
Một lúc sau hắn lại nói: “Mà ngươi cũng chẳng ăn được mấy bữa nữa đâu.”
Dù sao thì Kỷ gia cũng sắp thay đổi rồi.