Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 09
Khi bảo vệ những thứ nàng trân trọng, Kỷ Vân Hành không phải là một kẻ ngốc như trong lời đồn của mọi người.
Đôi mắt nàng đỏ ngầu, khuôn mặt vốn dửng dưng đờ đẫn cuối cùng cũng để lộ ra chút tức giận, mặc dù những lời công kích này không quá gay gắt nhưng cũng đủ để Hứa Quân Hách đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.
Trải qua những ngày sống chung, Hứa Quân Hách biết rõ Kỷ Vân Hành là người như thế nào.
Trước đó, cho dù con chó nhỏ có hung dữ cắn nàng như thế nào, làm ồn trong sân viện đến tận nửa đêm nhưng nàng cũng chưa từng quát mắng nó dù chỉ một câu. Hình phạt nghiêm khắc nhất của nàng chính là trói con chó nhỏ dưới gốc cây, bắt nó chịu phạt cả đêm.
Hứa Quân Hách còn tưởng rằng cái người này trời sinh không biết tức giận. Ấy vậy mà giờ đây, đôi mắt nàng đỏ ngầu, lao vào bóp cổ người khác như vậy lại trông có vẻ thuận mắt hơn đôi chút.
Kỷ Doanh Doanh không cao bằng Kỷ Vân Hành nên tất nhiên cánh tay cũng không dài bằng, sau khi đột ngột bị bóp cổ, nàng ta lập tức đau đớn và ngạt thở, vội túm lấy Kỷ Vân Hành.
Móng tay sắc nhọn của nàng ta cào vào cổ Kỷ Vân Hành để lại những vệt máu đỏ tươi nhưng dường như Kỷ Vân Hành không cảm thấy đau đớn: “Muội nói bậy, muội nói bậy!”
Các nha hoàn thấy vậy cũng hét lên, vội vàng nhào tới ngăn cản, nhưng vì Kỷ Vân Hành tức giận nên sức lực quá lớn, các nha hoàn lại sợ làm Kỷ Doanh Doanh bị thương nên nhất thời không thể kéo hai người ra.
Đang ầm ĩ thì từ xa vọng lại một tiếng quát lớn: “Các ngươi đang làm gì vậy!”
Trong lúc hoảng loạn, Kỷ Doanh Doanh quay đầu lại, nhìn thấy huynh trưởng của mình và một thiếu niên đang đi về phía này, nàng ta không giãy ra khỏi tay của Kỷ Vân Hành được nên sợ hãi kêu lên: “Ca ca, mau cứu muội!”
Kỷ Vân Hành nghe thấy giọng nói của Kỷ Viễn liền buông tay, theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng không ngờ Kỷ Viễn tiến lên vài bước lớn, thô bạo kéo cánh tay nàng ra, rồi giáng cho nàng một cái tát.
Nghe thấy một tiếng “bốp” vang dội, Kỷ Vân Hành lập tức cảm thấy má trái đau rát, thân thể đứng không vững mà lảo đảo hai bước sang bên cạnh, nhưng sau khi đứng vững lại, nàng không lao vào đánh nhau nữa.
Nàng che má trái, mím môi, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cặp huynh muội trước mặt, dáng vẻ mềm yếu lại quật cường, không chịu rơi một giọt nước mắt.
Hứa Quân Hách đứng một bên nhìn, thấy trong mắt nàng phủ một tầng hơi nước trong suốt, nốt ruồi đen ở khóe mắt trái khiến càng làm lộ rõ hơn sự vụn vỡ nơi đáy mắt nàng. Có lẽ nàng đang bị cơn tức giận bủa vây làm cho choáng váng mà không biết rằng nhìn nàng đứng đó cô đơn một mình như vậy đáng thương biết bao.
“Cái thứ tạp chủng này vừa bóp cổ muội, muốn giết muội! Ca, ca mau giúp muội dạy dỗ nàng ta!” Kỷ Doanh Doanh đứng bên cạnh Kỷ Viễn, vừa che cổ vừa khóc lóc cầu xin huynh trưởng che chở.
Hôm nay Kỷ Viễn đã dày công chuẩn bị rất lâu nhưng đến cuối cùng ngay cả mặt của Hoàng Thái Tôn cũng không thể nhìn thấy, những giấc mộng đẹp đẽ về chuyện một bước lên mây đều tan thành bọt biển, giống như lấy giỏ tre múc nước vậy.
Kỷ Viễn rời khỏi Liên Y Lâu với một bụng đầy tức giận, vì thế hắn quyết định đi uống rượu, uống say rồi mới lảo đảo về nhà. Hắn vốn muốn tìm muội muội nói vài câu giải sầu nhưng nghe người hầu nói muội muội ở đây nên mới dẫn người đến, vừa tới nơi đã thấy Kỷ Vân Hành bóp cổ muội muội nên lập tức nổi giận, không kiềm chế được xông lên đánh người.
Nghe muội muội khóc lóc kể lể, Kỷ Viễn lại giơ tay tát vào mặt nha hoàn gần đó, quát: “Các ngươi làm việc như thế nào vậy?! Để tiểu thư bị người khác bắt nạt như vây, giữ các ngươi lại có ích gì, ngày mai bảo quản gia bán các ngươi đi!”
Nha hoàn bị đánh cũng không dám lên tiếng, chỉ biết cùng những người khác quỳ xuống cầu xin thiếu gia tha mạng. Kỷ Viễn vẫn không nguôi giận, nổi trận lôi đình, liên tục đá mấy nha hoàn đang quỳ dưới đất, miệng không ngừng mắng chửi.
Sau khi biến thành chó con thì mũi Hứa Quân Hách rất thính, có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn ta, chỉ cần nhìn là biết người này ở bên ngoài bị ấm ức nên trút giận lên đám nha hoàn trong nhà.
Hắn ta còn trẻ, chắc là đã học được thói xấu từ phụ thân mình.
Quả nhiên đúng như thói đời thường nói, cha nào con nấy, mặc dù bây giờ hắn chưa có bản lĩnh gì cho cam nhưng vẫn học được mười phần uy phong.
Nghĩ vậy hắn lại liếc nhìn Kỷ Vân Hành.
Riêng nàng thì không như vậy.
Sau một hồi đánh mắng, Kỷ Viễn đã nguôi giận đôi chút, Kỷ Doanh Doanh cũng khuyên nhủ vài câu thì hắn ta mới dừng tay.
“Không phải mẫu thân dặn muội bớt tới cái chốn này rồi sao? Hôm nay muội đến đây làm gì?” Kỷ Viễn nhíu mày chất vấn muội muội.
Kỷ Doanh Doanh không dám nói thật là mình đến gây chuyện trước, chỉ nói: “Hôm nay mẫu thân gọi nàng ta đến tiền viện nói chuyện, sau khi nàng ta rời đi thì ngọc bội của muội bị mất, muội tưởng nàng ta lấy nên đuổi theo tìm.”
Sắc mặt Kỷ Viễn thay đổi, vội vàng nói: “Ngọc bội bị mất rồi ư? Bây giờ muội đã tìm thấy chưa?!”
“Muội tìm thấy rồi.” Kỷ Doanh Doanh lấy một miếng ngọc bội từ trong túi vải bên thắt lưng ra, lắc lắc trong tay.
Đó là một miếng ngọc xanh biếc trong suốt, to bằng một nửa lòng bàn tay, được chạm khắc thành hình khóa bình an, phần đuôi có tua rua bằng tơ vàng. Mặc dù ánh sáng trong sân viện giờ này có hơi tối tăm nhưng miếng ngọc bội vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Hứa Quân Hách chỉ nhìn thoáng qua thì lập tức nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Hắn đã thấy quá nhiều loại ngọc này trong hoàng cung, trong suốt như pha lê, không có tạp chất, màu sắc như xanh biếc, nếu để ánh sáng mặt trời chiếu vào sẽ càng rực rỡ hơn. Loại ngọc này là vật cống nạp của Bồ Cam dâng cho Yến quốc, chỉ Hoàng thất mới có, bất kỳ một miếng ngọc nào cũng vô cùng có giá trị, ngay cả đại thần trong triều cũng không có được, huống chi là thường dân.
Nếu miếng ngọc này thực sự là ngọc của Bồ Cam mà xuất hiện ở đây thì chỉ có một khả năng.
Tham ô.
Hứa Quân Hách không muốn vội vàng kết luận, vì vậy hắn tiến lên vài bước muốn lại gần để nhìn kỹ hơn. Xung quanh hắn có rất nhiều ngọc như vậy, chỉ cần nhìn là biết thật hay giả.
Hứa Quân Hách vừa bước lên vài bước thì Kỷ Viễn đã nhìn thấy hắn, chưa gì đã đá hắn một cái: “Cái con súc sinh này ở đâu ra vậy!”
Cơ thể của chó con vốn đã nhỏ, lại bị đá mạnh như vậy nên lập tức ngã lăn ra.
Hứa Quân Hách chỉ cảm thấy phần xương sườn đau nhói, hắn không kiểm soát được cơ thể nên lăn trên đất hai vòng mới dừng lại, cơn đau khiến hắn không thể cử động được nữa. Hứa Quân Hách định mở miệng mắng chửi nhưng tiếng phát ra lại là tiếng rên yếu ớt của chó con.
“Học Học!”
Kỷ Vân Hành kêu một tiếng rồi chạy tới, khom người bế Hứa Quân Hách lên.
Cơ thể của thiếu nữ mềm mại ấm áp, bàn tay nàng dịu dàng xoa đầu chó con rồi ôm chặt lấy nó, thì thầm bên tai: “Không đau không đau, xoa xoa là hết đau rồi.”
Hứa Quân Hách vẫn cảm thấy đau, xương sườn hắn như muốn gãy ra, cơn lửa giận trong lòng trào dâng khiến hắn chỉ muốn giết người. Chỉ là giọng nói của Kỷ Vân Hành vẫn quanh quẩn bên tai khiến tiếng gào thét giận dữ điên cuồng trong lòng hắn dần biến thành tiếng rên rỉ của chó con.
“Ngọc bội không mất là tốt rồi, muội nhất định phải cất kỹ, không được sơ suất nữa.” Kỷ Viễn liếc nhìn một người một chó, hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi, ở đây nữa thì sẽ dính phải sự xui xẻo mất.”
Kỷ Doanh Doanh đáp một tiếng, sau đó đi theo huynh trưởng rời đi.
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc, đám nha hoàn và thiếu niên kia cũng theo huynh muội hai người rời đi, cũng không biết là ai tiện tay đóng cửa viện của Kỷ Vân Hành lại, mọi sự hỗn loạn trong viện được bỏ lại đằng sau cánh cửa.
Kỷ Vân Hành đứng trong viện nên không nhìn thấy bên ngoài.
Nàng vuốt ve dọc theo sống lưng Hứa Quân Hách, không biết là đang an ủi chính mình hay đang an ủi chó con.
“Không sao không sao, đừng sợ, sắp hết đau rồi.”
Hứa Quân Hách nghiến chặt răng vì cố đè nén cơn giận dữ trong lòng không thể trút ra, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chất lỏng ấm áp rơi xuống chân mình.
Hắn đột ngột ngẩng đầu liền nhìn thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu trong đôi mắt Kỷ Vân Hành đang rơi xuống, nàng mím chặt môi, hít mũi thật mạnh, cố gắng kìm nén tiếng khóc.
Cuối cùng nàng vẫn cảm thấy tủi thân, nước mắt cứ lăn dài, nàng ôm chó con ngồi xuống dưới gốc cây, dùng tay áo lau mắt thật mạnh, không lâu sau, hốc mắt nàng đỏ hoe.
Kỷ Vân Hành là một người kỳ lạ.
Lúc nàng bị đe dọa, bị bắt nạt, bị chó con đuổi theo cắn, nàng đều không tức giận nhưng khi có người nói về mẫu thân nàng, dù chỉ là một câu thôi thì nàng cũng nổi trận lôi đình, xông lên đánh người.
Khi nàng bị người ta coi thường, bị người ta nói lời nhục mạ, bị người ta tát một cái thì nàng cũng không rơi lệ nhưng khi chó con bị đá một cước thì nàng lại ôm chó con khóc không ngừng.
Nàng khẽ vuốt ve nơi Hứa Quân Hách bị đá, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt chân hắn, ngay cả lông trên đầu cũng ướt đẫm.
Vì đau nên Hứa Quân Hách không thể vùng vẫy, cứ để mặc nàng ôm như vậy.
Kỷ Vân Hành khóc cũng không bao lâu, bởi vì trời sắp tối rồi nên nàng lau khô nước mắt, cẩn thận đặt Hứa Quân Hách xuống đất, sau đó đi thắp đèn trong viện và bắt đầu sắp xếp lại mớ hỗn độn mà đám người kia để lại.
Hứa Quân Hách nằm trên đất, lặng lẽ nhìn nàng bận rộn.
Kỷ Vân Hành bận rộn đến mức toàn thân đổ mồ hôi, nàng đi ra sau viện lấy nước tắm rửa rồi thay một bộ xiêm y sạch sẽ. Nàng đứng dưới gốc cây hoa dành dành, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi Hứa Quân Hách giống như mọi khi: “Học Học, em có muốn vào nhà ngủ với ta không?”
Trước đây Hứa Quân Hách sẽ không trả lời, thứ nhất là hắn không thích Kỷ Vân Hành gọi hắn là “Học Học”, thứ hai là trong phòng ngột ngạt nóng bức, hắn thích nằm dưới gốc cây hơn ngoài này thoáng mát hơn.
Chỉ là hôm nay có chút khác.
Hắn nghĩ đến Kỷ Vân Hành thường ngồi ngơ ngác trong sân viện hoặc đứng dựa vào bên tường khi đang nhìn ra bầu trời bên ngoài, đôi mắt nàng ẩn chứa vô vàn nỗi cô đơn không được nói thành lời.
Trước khi chó con “Học Học” được mang về thì trong tiểu viện này chỉ có một mình Kỷ Vân Hành.
Trước giờ Hứa Quân Hách luôn là người tàn nhẫn, quyết đoán, chưa từng biết đến hai chữ thương xót. Chỉ là sau khi biến thành chó con thì hắn cũng chẳng làm được gì, thêm nữa là tiểu cô nương ngốc nghếch này cứ lặp đi lặp lại lời cầu xin, vậy nên hắn cứ tạm thời vào phòng ngồi một lát, coi như bạn bầu với nàng cũng được.
Hắn đứng dậy đi về phía trước vài bước thì được Kỷ Vân Hành vui vẻ bế lên, một người một chó cùng nhau đi vào phòng.
Chỉ là Kỷ Vân Hành muốn sờ hắn nhưng không được vì hắn cứ luôn né tránh.
Hôm nay chó con chịu cùng nàng vào phòng là Kỷ Vân Hành đã vui lắm rồi nên khi nàng trò chuyện cùng chó con một lúc mà không nhận được hồi đáp thì cũng không để ý, sau đó tự mình lên giường đi ngủ.
Hôm nay thực sự quá mệt mỏi, nàng vừa nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi. Hứa Quân Hách ngồi trên ghế bên bàn một lúc, sau đó cũng cuộn tròn thân mình ngủ.
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Hành tỉnh dậy sớm thì thấy chó con đã ngồi ở đầu giường im lặng dùng đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Kỷ Vân Hành vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy chó con ngoan ngoãn nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, nàng ngồi dậy xoa đầu nó một lúc rồi mới đi rửa mặt thay quần áo.
Mặt trời vừa lên, Kỷ Vân Hành đứng trong sân viện đón làn gió sớm mát mẻ thổi qua cây dành dành mang theo hương thơm lan tỏa khắp sân. Kỷ Vân Hành thích nhất mấy buổi sáng như thế này, nghĩ đến hôm nay không có việc gì làm nên nàng đứng trong viện ngâm thơ.
“Gót sen không đến được Hoành Đường
Mắt tình nhìn bóng người chia hai hướng
Mỹ sắc năm xuân cùng ai tỏ tường?”
Kỷ Vân Hành đi về phía trước vài bước, làn gió thơm mát thổi mái tóc dài mềm mại của nàng nhẹ nhàng tung bay:
“Nguyệt kiều e thẹn nơi viện nhỏ
Cửa sổ đỏ thắm sắc xuân diễm lệ
Chỉ có mùa xuân biết chốn này.”
“Này.”
Bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang giọng ngâm đầy cảm xúc của Kỷ Vân Hành. Nàng giật mình, quay đầu nhìn về phía tiếng gọi thì thấy có một thiếu niên tuấn tú đang ngồi trên bức tường phía sau nàng.
Hắn mặc áo bào dệt kim màu trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bên vai, trên đầu đội kim quan vàng lấp lánh.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống in bóng chàng thiếu niên xuống đất, trùng khớp với bóng của Kỷ Vân Hành đang đứng.
Hắn nhìn xuống Kỷ Vân Hành từ trên cao với khí thế ngút trời.
“Mây biếc chờn vờn trên trời cao.” Hứa Quân Hách hỏi nàng: “Tên của ngươi là lấy từ câu này sao?”
Sống ở đây hơn mười năm, Kỷ Vân Hành chưa từng gặp tình huống nào như thế này, nàng sợ đến mức không dám nói lời nào, lập tức chạy về phòng ngủ của mình, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, chốt chặt từ bên trong.
Hứa Quân Hách từ trên bờ tường nhảy xuống, tiếp đất nhẹ nhàng. Hắn không gõ cửa gọi nàng ra ngay mà từ từ đi đến trước mặt chó con. Hắn đã biến thành con chó con này nhiều ngày liền, giờ đây mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của nó.
Là một chó con lông trắng, lông hơi xoăn, đôi mắt tròn xoe ngốc nghếch, đang vui vẻ vẫy đuôi nghiêng đầu nhìn hắn. Hứa Quân Hách liếc nhìn bộ y phục màu trắng mình mặc hôm nay thì lập tức cảm thấy không vui.
Hắn nhấc chó con lên, một tay là có thể nắm được nửa thân chó con, hắn sờ vào chỗ xương sườn bị đá hôm qua thì phát hiện xương không bị gãy.
Hôm qua đau đến mức hắn không ngủ được, còn tưởng đã bị đá gãy xương sườn rồi cơ nhưng hình như không sao cả.
Hứa Quân Hách kiểm tra chó con xong thì tùy tiện thả nó xuống, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ đang đóng chặt. Hắn thấy Kỷ Vân Hành đang nằm rạp bên bệ cửa sổ, lặng lẽ hé mở cửa tạo thành một khe hở thật nhỏ, trộm nhìn hắn qua khe hở đó.
Bị Hứa Quân Hách phát hiện thì nàng vội vàng rụt đầu lại trốn tránh.
“Ta thấy hết rồi.” Hứa Quân Hách nói.
Kỷ Vân Hành sợ đến mức tim đập thình thịch, nghe thấy lời nói của hắn cũng không trả lời, chỉ biết trốn ở sau cửa sổ hy vọng hắn có thể nhanh chóng rời đi.
“Kỷ Vân Hành.” Hứa Quân Hách gọi thẳng tên nàng.
“Ra đây.”