Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 08
“Quả nhiên khi thỏ giận lên cũng sẽ cắn người!”
Kỷ Vân Hành được người hầu dẫn đi, nhưng thay vì đi đến hiên nhà nơi nàng gặp Vương Huệ lần trước, nàng lại đi qua một đoạn hành lang rồi tới bờ ao nhỏ ở phía tây. Bên bờ ao nhỏ có mấy hòn non bộ, xung quanh trồng một ít hoa cỏ, tuy không chiếm diện tích lớn nhưng cảnh sắc lại đặc biệt độc đáo.
Nhiều năm trước, phòng ngủ của Kỷ Vân Hành ở cạnh một cái ao nhỏ, nàng nhớ mùa hè bên ao có rất nhiều ếch kêu, mùa thu thì có rất nhiều chuồn chuồn. Từ sau khi chuyển đến tiểu viện thì Kỷ Vân Hành lại không đặt chân đến ao nhỏ nữa.
Nàng không biết tại sao người hầu lại đưa nàng đến đây, vừa định hỏi thì nhìn thấy tì nữ của Vương Huệ là Thu Quyên đang đứng ở cuối hành lang. Khóe mắt nàng ta vừa nhìn thấy Kỷ Vân Hành thì lập tức quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười thân thiết: “Đại cô nương, nô tì đã đợi người từ nãy đến giờ rồi ạ.”
Nàng ta nắm lấy tay Kỷ Vân Hành, dẫn nàng đi về phía trước một lúc, cuối cùng dừng lại, dùng động tác tinh tế chỉ về một hướng, nhỏ giọng nói: “Người nhìn bên kia kìa, người đang đứng cùng lão gia là đích tử của Triệu gia, một nhà buôn gỗ giàu có ở Tây Thành, hôm nay lão gia tình cờ mời người ta đến nhà chơi nên phu nhân bảo nô tỳ dẫn người đi xem.”
Kỷ Vân Hành suy nghĩ một chút mới nhớ tới Triệu gia trong miệng Thu Quyên là nhà buôn gỗ giàu có ở Tây Thành, một trong những người mà Vương Huệ nhắc đến ngày hôm qua.
Nàng vẫn nhớ người đó đã đã từng thành thân vào hai năm trước nhưng thê tử không may qua đời sớm, không con không cái.
Nàng nhìn về hướng đó, chỉ thấy ở phía xa có mấy nam nhân đang đứng cạnh hòn non bộ, ai nấy đều có chiều cao khác nhau, cao béo thấp gầy không ai giống ai. Giữa bọn họ có một nam tử cao lớn, mặc y phục có hoa văn tre xanh, tóc được bới lại gọn gàng tươm tất, để lộ góc nghiêng tuấn tú.
Dường như nhận thấy có người đang nhìn mình nên người đó đột nhiên quay đầu lại, chạm phải ánh mắt Kỷ Vân Hành.
Nam tử này trông chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, trên môi lúc nào cũng cười mỉm, tính tình có vẻ nhã nhặn nhẹ nhàng.
“Là người nào?” Kỷ Vân Hành hỏi.
“Là người đứng bên trái lão gia, mặc xiêm y dệt vàng.” Thu Quyên nói: “Bộ áo choàng này nhìn trông không hề rẻ, lúc trước nô tì nhìn từ mặt chính diện vài lần, thấy Triệu thiếu gia đeo ngọc bội Ban Chỉ trông rất quý giá, quả nhiên là chủ nhân của gia tài khổng lồ, nếu đại cô nương gả cho người đó thì sẽ được hưởng phúc hết đời luôn đó.”
Bên trái Kỷ lão gia là một nam nhân mập mạp, thậm chí hắn còn chưa cao bằng Kỷ lão gia, trên người hắn mặc bộ áo gấm màu xanh lam bó chặt vòng eo núc ních khiến cho từng vòng mỡ trên lưng và eo nổi lên rất rõ ràng.
Thu Quyên ở bên cạnh khuyên nhủ: “Tuy trông Triệu tiên sinh nhìn có hơi to con, nhưng tính tình rất tốt, đối xử với người khác cũng hoà nhã, nghe nói rất cưng chiều phu nhân, cuộc sống mà, đâu chỉ thể nhìn mỗi mặt là được.”
Kỷ Vân Hành nhìn từng người một, nàng không hề biểu hiện ra sự kháng cự nhưng cũng không phụ họa với lời nói của Thu Quyên mà chỉ im lặng đứng đó.
Thu Quyên nói nửa ngày vẫn không nhận được một câu đáp lại nên tất nhiên sẽ thấy chán ghét sự im lặng của Kỷ Vân Hành. Nàng ta cũng chẳng còn hứng thú làm nhiệm vụ mà Vương Huệ giao cho, chỉ cảm thấy Kỷ Vân Hành đứng xa xa nhìn là được rồi, sau đó dẫn nàng đến sương phòng.
Vương Huệ ngồi trong sương phòng, trên tay đang thêu thứ gì đó còn Kỷ Doanh Doanh ngồi ở bên cạnh, mẫu tử hai người tựa vào nhau trông rất thân thiết.
Kỷ Vân Hành đi vào, liền nghe được Vương Huệ cười nói: “Đợi sau này ca ca của con đi học thì chúng ta sẽ chuyển đến Kinh Thành, nghe nói khắp Hoàng thành đều có nhân tài trẻ tuổi, nếu con may mắn gả vào được nơi nhà cao cửa rộng thì…”
Vừa nói đến đây thì Thu Quyên cao giọng bẩm một tiếng, Vương Huệ lập tức ngừng nói, nụ cười cũng theo đó mà bị nén xuống không ít: “Vân Hành đến rồi à?”
Lúc Kỷ Vân Hành đi vào thì trong lòng đang thấy bàng hoàng. Nàng luôn cho rằng con đường học hành của Kỷ Viễn khó thành, bởi lẽ bây giờ Kỷ Viễn thậm chí còn chưa thi đậu tú tài nữa là…
Khi nàng bước tới chỗ Vương Huệ, chưa kịp mở miệng thì Kỷ Doanh Doanh đã liếc nàng đến trắng mắt.
Kỷ Doanh Doanh chỉ mới mười lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn đã được cưng chiều, nên chẳng bao giờ giấu diếm sở thích và cảm xúc của mình, nàng ta chán ghét Kỷ Vân Hành cho nên mỗi lần thấy nàng đều nhăn nhó khó chịu, lúc nào cũng sẽ mở miệng châm biếm hai ba câu. Có lẽ hôm nay có Vương Huệ ở đây nên nàng ta vẫn chưa nói gì.
Vương Huệ hỏi thẳng: “Đã gặp người đó chưa?”
Kỷ Vân Hành không trả lời, chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm Vương Huệ bằng đôi mắt đen tuyền, nàng nhìn chăm chú đến mức làm bà ta cảm thấy có chút chột dạ.
Vương Huệ quay đầu thoáng nhìn về hướng Thu Quyên, nàng ta nhanh nhảu đáp lời: “Đã gặp rồi ạ, nô tì đã dẫn Đại cô nương đến nhìn từ xa.”
“Gặp là tốt rồi, công tử Triệu gia còn trẻ, bên cạnh cũng không có nhiều người, nếu con gả vào nhà đó mà sinh được đích tử, thì bảo đảm ngày sau sẽ sống trong nhung lụa.” Vương Huệ đặt đồ thêu trong tay xuống, lại nói tiếp: “Tây Thành cách Kỷ gia không xa, mỗi khi nhớ nhà thì lúc nào con cũng có thể về.”
Kỷ Doanh Doanh khẽ hừ một tiếng: “Nghe nói Triệu gia vô cùng giàu có, đại tỷ có phúc lắm mới có thể gả qua đó.”
“Chứ gì nữa? Triệu gia cũng đã tính cho nhi tử nhà họ tái giá từ lâu, lòng đang gấp gáp, nếu bàn bạc nhanh chóng thì có thể thành thân vào mùa thu này luôn cũng được.”
“Đa tạ phu nhân đã quan tâm.” Kỷ Vân Hành tiếp lời bà ta: “Chỉ là chuyện hôn nhân đại sự, con không thể tự mình quyết định được.”
“Không phải đã có ta và phụ thân giúp con lo liệu chuyện này rồi sao?”
“Để con đi hỏi di mẫu đã rồi sẽ cho phu nhân câu trả lời.”
Mặc dù đã biết Triệu thiếu gia kia là một người tai to mặt lớn, cũng đã nghe được những lời nói cay nghiệt của hai mẹ con Vương Huệ nhưng tâm trạng của Kỷ Vân Hành vẫn bình tĩnh chẳng hề tức giận, mà còn như đang thực sự nghiêm túc bày tỏ ý nghĩ của chính mình.
“Di mẫu?” Vương Huệ sửng sốt: “Di mẫu ở đâu ra?”
“Là biểu muội xa của mẫu thân con, Tô Y.”
Vương Huệ đương nhiên biết Tô Y, bởi vì phần lớn đồ trang sức, vàng bạc ở hậu viện và nước sinh hoạt hàng ngày, phân nửa đều được mua bằng tiền của Tô Y gửi đến.
Nụ cười của bà ta lập tức nhạt đi rất nhiều, sắc mặt trở nên không vui: “Phụ thân đã sắp xếp mà con lại không tin, còn muốn hỏi di mẫu họ hàng xa nào đó, chúng ta đều là người của Kỷ gia, sao có thể làm hại con được?”
Kỷ Vân Hành cúi đầu không nói gì, coi như không nghe thấy.
Thường ngày Kỷ gia luôn gọi Kỷ Vân Hành là kẻ ngốc nghếch, nhưng những khi nàng thực sự không muốn lên tiếng đáp lại thì người ta cũng chỉ đành bất lực.
Vẻ mặt Vương Huệ vẻ mặt u ám, bà ta ngả người ra sau nói: “Thôi được, con về viết một lá thư đưa cho ta, ta sẽ phái người đi đưa cho Tô di của con, hỏi ý kiến của bà ấy ra sao.”
Lúc này tai Kỷ Vân Hành dường như mới có khả năng nghe trở lại, nàng gật đầu cảm ơn rồi rời đi. Sau khi nàng rời đi, Vương Huệ đập bàn, tức giận nói: “Cái đồ không biết tốt xấu là gì!”
“Phu nhân đừng tức giận, đầu óc Đại cô nương vốn không tốt, dĩ nhiên không hiểu được lòng tốt của phu nhân.” Thu Quyên vội vàng bước tới rót một chén trà, khuyên nhủ bà ta: “Khi nào Đại cô nương thành thân thì mới hiểu được là gả vào chỗ tốt ra sao, ắt sẽ cảm kích tấm lòng của người.”
Vương Huệ cười khẩy nói: “Nó thật sự nghĩ mình vẫn là đích trưởng nữ của Kỷ gia ư? Để nó tự mình lựa chọn đã là giữ thể diện cho nó lắm rồi, thế mà nó còn dám làm trái lời ta, có thể gả vào Triệu gia có gia tài khổng lồ đó là phúc phần nó tu luyện mấy đời mới có được.”
Kỷ Doanh Doanh thấy mẫu thân tức giận như vậy thì nhanh miêng nói: “Mẫu thân, người đừng giận kẻ ngốc đó, con sẽ dạy cho tỷ ấy một bài học.”
“Đừng gây chuyện.” Vương Huệ đau đầu xoa trán, lông mày nhíu chặt: “Chuyện của nó con không cần lo, ta sẽ tự mình giải quyết.”
Kỷ Doanh Doanh làm bộ ngoan ngoãn đáp lại, ngồi một lúc mới nói lời cáo từ Vương Huệ. Vương Huệ trong lòng đang đau đáu chuyện của Kỷ Vân Hành nên không chú ý tới vẻ mặt nóng lòng của nàng ta, nhanh chóng xua tay đuổi nàng ta đi.
Vừa rời khỏi sương phòng, Kỷ Doanh Doanh liền dẫn theo tì nữ đi thẳng một đường về phía hậu viện.
Kỷ Vân Hành chậm rãi trở về, khi về tới tiểu viện thì mặt trời đã lặn, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy chó con Học Học đứng trong viện quay đầu lại nhìn nàng.
“Học Học.” Kỷ Vân Hành gọi một tiếng, xoay người đóng cửa lại, thấy chó con vẫn đứng ở nơi đó, không chạy tới chào nàng như thường ngày mà ngẩng đầu nhìn bầu trời thì nàng mới thấy quả nhiên mặt trời đã lặn hẳn.
Kỷ Vân Hành đã sớm quen với chuyện buổi tối chó con sẽ không muốn nhìn thấy nàng nên nàng vẫn như thường lệ đi tới định ngồi xổm xuống vuốt ve chó con.
Hứa Quân Hách nhìn thấy nàng như vậy thì vung vẩy cái đuôi ngắn rồi bước sang một bên vài bước để tránh tay nàng.
Kỷ Vân Hành vẫn không chịu buông tha mà theo sát hắn.
“Gâu gâu!” Hứa Quân Hách sủa hai tiếng, như là đang muốn đuổi vì khách không mời mà đến này, sau đó đi đến gốc cây nằm xuống. Kỷ Vân Hành còn muốn đi theo, nhưng đúng lúc này có tiếng gõ cửa nên nàng đành phải tạm thời bỏ cuộc, đứng dậy mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì thấy Kỷ Doanh Doanh đang đứng ở ngoài, bởi vì nàng ta thấp hơn Kỷ Vân Hành nên Kỷ Vân Hành có thể dễ dàng nhìn thấy hết thảy sự khinh thường và chán ghét trên mặt nàng ta.
“Muội tới đây làm gì?”
Kỷ Vân Hành không muốn cho người vào, nên giữ ở một bên cửa để hỏi, cũng để lộ cho người ta thấy nàng chẳng thích Kỷ Doanh Doanh chút nào.
“Ta làm mất ngọc bội, nghi ngờ tay của tỷ không sạch sẽ, lúc rời đi đã đụng tay đụng chân cho nên ta dẫn người đến tìm.” Kỷ Doanh Doanh khoanh tay, nói dối như thể đó là đương nhiên.
“Cái gì?” Hàng mày thanh tú của Kỷ Vân Hành nhíu chặt, nàng không ngờ mình lại phải mấy lời vớ vẩn như vậy, buồn cười nói: “Ta không hề tới gần muội, sao có thể lấy ngọc bội của muội?”
“Vừa rồi chỉ có tỷ đến chỗ mẫu thân ta, nếu không phải tỷ thì còn ai có thể lấy được nó?” Kỷ Doanh Doanh tiến về phía trước, dùng vai huých mạnh vào Kỷ Vân Hành, hất nàng ra khỏi cửa, đồng thời đẩy nàng lùi ra phía xa, sau đó ra lệnh cho đám nha hoàn ở sau lưng: “Vào lục soát!”
Nàng ta dẫn theo bốn đứa nha hoàn, nàng ta ra lệnh một tiếng là bốn người lập tức đi vào trong tiểu viện đổ nát, bắt đầu lục lọi khắp nơi. Kỷ Vân Hành nhìn đám người như bọn giặc cướp bóc trong tiểu viện thì cũng đủ hiểu Kỷ Doanh Doanh đang cố ý tới gây phiền phức cho nàng.
Nhiều năm như vậy, dù thân phận của Kỷ Vân Hành là đích trưởng nữ nhưng vẫn bị nhốt trong tiểu viện này, nếu nói không từng bị bắt nạt thì là nói dối, năm Kỷ Doanh Doanh mười một mười hai tuổi cũng thường xuyên tới đây gây chuyện, chỉ là lúc đó nàng ta vẫn còn nhỏ tuổi nên cũng không làm ra được điều gì quá đáng.
Chớp mắt một cái, Kỷ Doanh Doanh đã đến tuổi cập kê, giờ đây nàng ta cũng đã học được cách gài bẫy, vu oan giá hoạ người khác.
Kỷ Vân Hành tuyệt đối sẽ không xung đột trực tiếp với Kỷ Doanh Doanh, mà chỉ lặng yên nhìn nàng ta ra lệnh cho tì nữ biến tiểu viện của nàng thành một đống bừa bộn.
Hứa Quân Hách cũng rất bình tĩnh nằm dưới gốc cây, thu toàn bộ khung cảnh trước mặt vào mắt, dường như không có gợn sóng dữ dội nào có thể đả động được hắn.
Theo hắn, loại xung đột này chỉ là chút ồn ào nho nhỏ.
Hơn nữa với tính tình của Kỷ Vân Hành, việc nàng bị bắt nạt là chuyện bình thường, chẳng có gì là lạ.
Không lâu sau, toàn bộ tiểu viện đều trở nên hỗn loạn vì không tìm thấy gì. Cũng may trước khi ra ngoài Kỷ Vân Hành đã khóa cửa phòng ngủ nên bọn tì nữ không thể vào phòng lục soát.
“Muốn lục soát thì cũng lục soát xong rồi, muội có thể đi được chưa?” Kỷ Vân Hành hỏi nàng ta.
“Ngọc bội còn chưa tìm được, sao ta đi được?” Kỷ Doanh Doanh vặn lại.
“Trong lòng muội biết rõ, ngọc bội của muội không có ở chỗ ta.”
“Đúng vậy, không hẳn vì chuyện ngọc bội mà ta mới đến tìm tỷ.” Kỷ Doanh Doanh đổi chủ đề: “Tại sao tỷ lại từ chối hôn sự mà mẫu thân ta sắp xếp cho tỷ?”
Vẻ mặt Kỷ Vân Hành hơi khó hiểu hỏi: “Chuyện của ta thì liên quan gì đến muội?”
“Sự ngỗ nghịch của tỷ đã làm mẫu thân ta phiền lòng, gần đây thân thể người có đôi phần suy yếu nên ta không thể để người lo lắng về những chuyện vặt vãnh này của tỷ nữa. Nếu bây giờ tỷ đến gặp mẫu thân ta để nói lời đồng ý thì ta sẽ không tìm tỷ gây rắc rối nữa.” Kỷ Doanh Doanh ra lệnh cho Kỷ Vân Hành.
Đương nhiên Kỷ Vân Hành sẽ không nghe theo, vẫn dùng sự im lặng để từ chối.
Kỷ Doanh Doanh thấy nàng như vậy liền tức giận, đột nhiên nâng giọng, gay gắt hơn: “Tỷ vẫn cho rằng mình là đích trưởng nữ Kỷ gia sao? Hơn mười năm trước nếu không phải mẫu thân ta giúp mẫu thân tỷ cầu xin tha thứ thì mẫu tử các người đã sớm bị đá ra đường hoặc bị người ta đánh chết rồi kia kìa. Ấy vậy mà bây giờ tỷ lại sống một cách vô ơn như vậy, lúc nào cũng cố ý muốn chọc giận mẫu thân của ta!”
Kỷ Vân Hành nhướng mi, chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra hơn mười năm trước ta không rõ lắm.”
“Tỷ không biết à? Mẫu thân tỷ bị bắt quả tang tư thông với một nam nhân khác, việc tỷ có cùng huyết thống của Kỷ gia hay không vẫn còn là một nghi vấn, nói vậy tỷ cũng phải biết mình là thứ tạp chủng, là cái loại sâu bọ ăn bám ở Kỷ gia này mà thôi. Người ta còn sợ rằng nay mai tỷ sẽ chết đói ở cái sân viện khỉ ho cò gáy này mất…”
Hứa Quân Hách vểnh một bên tai lên, ánh mắt dừng lại trên người Kỷ Vân Hành đang cúi đầu, lúc này hắn mới hiểu được nguyên nhân vì sao nàng lại bị nhốt trong cái tiểu viện tồi tàn này.
Các nữ nhân trong hậu viện cũng gần giống như các phi tần trong cung, nếu bị bắt quả tang hồng hạnh vượt tường thì chỉ có một chữ chết.
Xem ra năm đó mẫu thân nàng đã bị bắt vì chuyện này, chỉ có điều là không biết nguyên do tại sao Kỷ gia lại tha mạng cho hai người, không giết mà chỉ nhốt ở đây.
Kỷ Doanh Doanh mới mười lăm tuổi, đúng lý ra là không nên nói ra mấy lời lẽ sắc bén này, nếu hôm nay nàng ta có thể nói năng trôi chảy như vậy thì chắc hẳn đã quen với việc nghe những lời nói đó từ những người xung quanh.
Từ đây Hứa Quân Hách cũng có thể đưa ra một kết luận:
Đứa ngốc kia đã bị cái nhà này hoàn toàn bỏ rơi!
“Mẫu thân ta không có như vậy.” Kỷ Vân Hành ngắt lời Kỷ Doanh Doanh, ngẩng đầu nhìn nàng ta, giọng nói của nàng chậm rãi nhưng kiên quyết: “Muội không được nói bậy.”
“Ta nói bậy khi nào? Năm đó mẫu thân tỷ bị bắt gặp vụng trộm với người khác là chuyện ván đã đóng thuyền, mấy năm nay phụ thân ta đã không coi tỷ là nữ nhi từ lâu rồi, tỷ còn đang tự lừa mình dối người sao?” Trong mắt Kỷ Doanh Doanh tràn đầy trào phúng như mang theo đao bén đâm thẳng vào trái tim Kỷ Vân Hành.
Khi Kỷ Vân Hành chín tuổi, mẫu thân qua đời, tám năm còn lại nàng sống một mình trong tiểu viện này nên nàng đã sớm không còn mong đợi ánh mắt yêu thương từ phụ thân mình nữa, nàng cũng hiểu được sẽ không có ai trong Kỷ gia coi trọng nàng, nàng ở đây là tứ cố vô thân, không thể nương nhờ vào bất kỳ ai.
Tính tình Kỷ Vân Hành xưa giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng, yếu ớt nhát gan, khi bị ức hiếp cũng rất ít khi dám phản kháng nhưng chuyện này là cái vảy ngược duy nhất của nàng. Nàng không cho phép bất cứ ai xúc phạm đến mẫu thân nàng ngay trước mặt nàng như thế này.
Kỷ Vân Hành không hề báo trước mà lao tới, hai tay tóm lấy cổ Kỷ Doanh Doanh, giọng nói chậm chạ nhưng cũng vang dội: “Không được sỉ nhục mẫu thân của ta!”
Hứa Quân Hành thấy thế liền đứng bật dậy, hắn kinh ngạc há to cái miệng chó nhỏ.
Hắn thầm nghĩ: “Quả nhiên khi thỏ giận lên cũng sẽ cắn người!”