Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 07
“Chỉ có ngươi mới nghĩ ra được cái kiểu trừng phạt kém cỏi như vậy.”
Tiếng ồn của đường phố ngoài cửa sổ ngược lại càng làm tôn lên sự yên tĩnh trong nhã gian.
Kỷ Vân Hành cứ nói qua nói lại với Hứa Quân Hách như vậy, có lẽ do khoảng cách hơi xa nên đúng lúc Kỷ Vân Hành mở miệng muốn nói gì đó thì lại bị tiếng hét to bên ngoài át đi làm hắn không nghe rõ.
Hứa Quân Hách khẽ cau mày.
Ân Lang thấy thế bèn tự đi đến đóng từng ô cửa sổ lại. Sau khi những tạp âm kia bị ngăn cách ở bên ngoài thì gian phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
“Ngươi nói lại lần nữa.” Hứa Quân Hách nói.
Kỷ Vân Hành lặp lại lời nàng vừa nói, có hơi cao giọng: “Đại nhân quá khen.”
Hứa Quân Hách “ha” một tiếng với vẻ mặt buồn cười.
Lúc này Tô Y đã sợ đến mức toàn thân đều là mồ hôi lạnh, bà cúi thấp người nghiêng đầu về phía Kỷ Vân Hành, hoảng loạn thì thầm với nàng: “Hữu Hữu, con đừng nói lung tung! Cúi đầu xuống.”
Kỷ Vân Hành nghe vậy bèn ngoan ngoãn cúi đầu xuống không nhìn Hứa Quân Hách nữa nhưng mà những gì nàng làm bây giờ nhìn có khác gì mất bò mới lo làm chuồng không?
Tô Y hối hận xanh ruột, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì lẽ ra lúc Kỷ Vân Hành đến, bà nên để nàng quay về. Hiện tại Hoàng Thái Tôn đã chụp xuống cái mũ lớn như vậy, nếu hắn cố ý gây sự thì sợ là cho dù Kỷ Vân Hành có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Đương nhiên Chu Trì cũng hiểu rõ tội danh mưu hại trữ quân không nên đổ xuống đầu tiểu cô nương này, nhưng nếu Hứa Quân Hách muốn như thế thì chắc chắn hắn ta sẽ không làm Hứa Quân Hách mất hứng. Vốn dĩ lúc đầu hắn ta đưa tất cả đầu bếp đến để hỏi tội như vậy chính là để thể hiện sự phục tùng của Chu gia đối với Hoàng Thái Tôn, cũng là để thuận theo sự vui vẻ của Hứa Quân Hách.
Những thiếu gia khác trong phòng đều đi theo Chu Trì tới đây, nếu hắn ta không nói thì những người khác cũng sẽ không tuỳ tiện lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều có tâm trạng khác nhau. Kẻ nhát gan sớm đã bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, nửa người đã nằm rạp trên mặt đất không quỳ nổi nữa.
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng cực điểm, Hứa Quân Hách chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã cho rằng ta không phân biệt được đúng sai, vậy ngươi nói cho ta biết món ăn này là thế nào?”
Kỷ Vân Hành lại ngẩng đầu lên trả lời: “Là đầu bếp âm thầm đổi món.”
Hứa Quân Hách bất mãn nói khẽ: “Giọng còn nhỏ hơn tiếng mèo kêu.”
Ân Lang nghe thấy vậy liền tiến lên hai bước, cười tủm tỉm nói: “Cô nương, lại gần hơn nói chuyện đi.”
Kỷ Vân Hành quay đầu liếc mắt nhìn Tô Y, trông thấy bà ấy sợ đến sắp khóc, sốt ruột đến mức ra mồ hôi đầy đầu làm nàng cảm thấy lo sợ bất an theo.
Nàng đứng dậy, đi vòng qua đám người rồi tiến về phía trước vài bước, dừng lại trước một chiếc bàn, cách Hứa Quân Hách không xa.
Nàng càng đến gần thì càng có thể nhìn rõ hơn chóp mũi nàng đã lấm tấm mồ hôi, hai tay nắm chặt thành quyền, vì lo lắng nên hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào Hứa Quân Hách.
Nàng không biết người đang ngồi trên ghé chủ vị này là ai, nhưng phản ứng của những người xung quanh dáng vẻ sợ hãi của Tô Y khiến Kỷ Vân Hành hiểu rằng chàng thiếu niên tuấn tú trước mặt hẳn là một người có thân phận tôn quý biết bao. Tựa như Kỷ lão gia của Kỷ gia, chưa từng có người nào dám làm trái lời ông ta.
Ấy vậy mà Hứa Quân Hách lại đang mỉm cười, nhìn hắn cũng khôi ngô tuấn tú, mặt mày cũng không giống như đang nổi giận lắm, cho nên Kỷ Vân Hành cũng không quá sợ hãi.
Giọng nói của Hứa Quân Hách cũng nhẹ nhàng chậm rãi: “Ngươi nói đầu bếp vu oan hãm hại ngươi?”
“Đúng!” Kỷ Vân Hành cố ý cao giọng trả lời, thông cảm cho vị đại nhân bị lãng tai này.
Hứa Quân Hách nhướng mày: “Lớn tiếng như vậy làm cái…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị đầu bếp Phùng cắt ngang.
“Oan uổng quá, đại nhân!” đầu bếp Phùng nghe Kỷ Vân Hành nói hắn ta hãm hại nàng thì liền lớn tiếng la hét: “Nữ nhân này là một đứa ngốc, lời của nàng ta không đáng tin!”
Hứa Quân Hách vốn đang tươi cười nhưng khi nghe thấy tiếng la hét chói tai này thì sắc mặt hắn lại trầm xuống: “Làm sao? Chỉ có cái miệng ngươi biết nói chuyện thôi phải không?”
Ân Lang liếc nhìn sắc mặt Hứa Quân Hách rồi lập tức nói với thị vệ đang đứng bên cạnh: “Vả miệng.”
Tên thị vệ bước tới xốc đầu bếp Phùng lên rồi tát trái phải liên tục mười cái, tiếng tát vô cùng vang kèm theo đó là tiếng kêu gào thê thảm.
Kỷ Vân Hành lặng lẽ quay đầu lại nhìn thì thấy miệng đầu bếp Phùng đầy máu tươi, ông ta bị đánh đến nửa sống nửa chết rồi nằm chỏng chơ trên đất.
Cảnh tượng ghê sợ này dọa cho những người xung quanh câm như hến, bọn họ lần lượt cúi thấp người xuống như thể đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Kỷ Vân Hành thấy tên thị vệ đánh người tàn nhẫn như vậy, còn chảy cả máu nên cũng cảm thấy sợ hãi.
Ông thần Hứa Quân Hách buồn vui thất thường, lúc này lại đang cười nói: “Xem ra là do bà chủ của tửu lâu này dạy dỗ không nghiêm nên mới gây ra cớ sự này. Hay là ta lấy lại hai chữ trong sạch cho ngươi, trước mắt là phạt bà chủ, sau đó thì cho cái tửu lâu này đóng cửa luôn, thấy được không?”
“Không được!” Kỷ Vân Hành nghe vậy thì lập tức sốt ruột: “Di mẫu không hề biết chuyện này, người sai sót là đầu bếp, tại sao lại trừng trị tửu lâu?”
“Nếu là đầu bếp sai, vậy thì ta sẽ tống tất cả bọn họ vào ngục, phạt trượng hình.” Hứa Quân Hách nói lại.
Lời này vừa nói ra, mấy người đầu bếp đang quỳ dưới đất lập tức lên tiếng xin tha.
Kỷ Vân Hành bị hiểu sai ý còn sốt ruột hơn những đầu bếp đang quỳ sau lưng xin tha, nàng liên tục nói: “Ý của ta không phải vậy! Đại nhân!”
Lúc nàng sốt ruột thì đôi lông mày nhíu chặt, nóng lòng muốn làm rõ mọi chuyện nhưng tốc độ nói của nàng lại chậm, vẻ mặt vụng về lo lắng của nàng rơi vào mắt Hứa Quân Hách lập tức khiến hắn bật cười thành tiếng, xua đi tâm trạng khó chịu khi bị trói chặt vào thân cây đêm qua.
Hứa Quân Hách vừa cười thì bầu không khí lo lắng trong phòng cũng dịu đi rất nhiều. Mặc dù Chu Trì nghĩ không ra, cũng không biết Hoàng Thái Tôn đang định làm gì, nhưng lúc này hình như hắn ta cũng hiểu ra điều gì đó, vì thế mỉm cười xen vào: “Nha đầu này trông cũng ngốc thật. Bà chủ Tô, đây là cháu gái của bà à? Sao trước đây chưa từng gặp nhỉ?”
Trái tim Tô Y bị treo lơ lửng một lúc lâu, sau khi bị gọi tên thì bà vội vàng trả lời: “Bẩm Chu đại nhân, đây là con của biểu tỷ họ hàng xa của ta, con bé bị sinh non nên từ nhỏ đã chậm chạp, không lanh lợi. Hôm nay chẳng qua là nó tình cờ tới tìm ta nên mới qua bếp phụ giúp một lát, những chuyện này không liên quan đến con bé đâu.”
Hứa Quân Hách vuốt cằm nói ra một câu: “Thảo nào.”
Hắn không có hứng thú trêu chọc một kẻ ngốc, thế nên đứng dậy nói: “Chu đại nhân, xem ra bữa cơm này không ăn được rồi, hôm nào có thời gian rảnh ta làm chủ, mời các ngươi một bữa.”
Hứa Quân Hách tùy ý phất tay áo, chiếc trường bào bằng chất liệu xa xỉ phập phồng theo bước chân hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Ân Lang một cái.
Hầu hạ Hứa Quân Hách nhiều năm như vậy, Ân Lang sao có thể không biết ý của tên tiểu bá vương này. Hắn hiểu ý bèn lập tức lùi lại mấy bước, đến bên cạnh Hạ Nghiêu ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Chủ tử bảo ngươi hôm nay về muộn một chút.”
Ý của câu này là để Hạ Nghiêu theo Kỷ Vân Hành dò la tung tích.
Nhìn Hứa Quân Hách đứng như vậy thì Kỷ Vân Hành mới nhận ra hắn rất cao, lúc đi ngang qua nàng trên người hắn còn toả ra mùi thơm nhàn nhạt thoắt ẩn thoắt hiện.
Chưa nói được hai ba câu mà người đã rời đi. Chu Trì vội vàng muốn giữ Hứa Quân Hách lại nên bèn đi theo lên phía trước hai bước, nhưng hắn ta còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Quân Hách lại dừng bước: “Suýt chút nữa quên mất, còn chưa xử lý tên đầu bếp này.”
Hứa Quân Hách quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Vân Hành: “Ngươi cảm thấy nên xử trí ông ta thế nào?”
Kỷ Vân Hành vốn vẫn đang ngơ ngác, bị hỏi bất ngờ như vậy thì nàng liền nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta muốn ông ta nhận sai, sau đó phạt tiền công của ông ta.”
Hứa Quân Hách gật đầu như là tán thành nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Chỉ có ngươi mới nghĩ ra được cái kiểu trừng phạt kém cỏi như vậy.”
Hắn nhìn tên đầu bếp miệng đầy máu, hời hững nói: “Ta nghĩ người đứng sau đã cho ngươi rất nhiều lợi ích nên ngươi mới to gan như vậy. Nếu đã thích động tay động chân vào đồ ăn vậy thì phế hai tay đi để đời này không cầm muôi được nữa. Liên Y Lâu cho ngươi công việc để ngươi nuôi sống gia đình nhưng ngươi lại vụng trộm cấu kết với người khác để mưu hại chủ của mình. Loại người bất trung bất nghĩa như ngươi không xứng được ở đây, trục xuất khỏi Linh Châu, không được quay trở lại.”
Dứt lời, hắn chợt dừng lại một lúc rồi nói thêm: “Lục soát nơi ở của hắn, tịch thu tất cả tiền hối lộ rồi phạt hết tiền lương.”
Nói xong mấy lời này thì Hứa Quân Hách cũng không dừng lại mà bước thẳng ra ngoài.
Chu Trì vô cùng kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng vị Hoàng Thái Tôn kiêu căng ngạo mạn này thật sự muốn trút giận lên tất cả mọi người trong Liên Y Lâu. Vậy mà không ngờ hắn lại có thể phân biệt phải trái đúng sai, nhìn ra được sự thật sau những món ăn thối nát này.
Đúng như phụ thân hắn ta đã nói, Hứa Quân Hách chỉ có tật xấu là tính tình ngang ngược chứ không phải là tên ngốc bất tài. Ngay từ đầu hắn đã biết tại sao món ăn thối này lại được mang lên bàn, những câu tra hỏi vừa rồi chỉ là trò tiêu khiển khi hắn buồn chán mà thôi.
Chu Trì toát mồ hôi lạnh, giật mình ý thức được Hứa Quân Hách không phải là người dễ bị lừa gạt, có lẽ hắn đã đoán ra được mục đích phía sau của hai lần yến tiệc rồi.
Trong nháy mắt, Hứa Quân Hách đã dẫn theo thị vệ đi xuống lầu, Chu Trì vội vàng đuổi theo.
Các công tử và thị vệ trong phòng riêng rời đi rất nhanh, trong nháy mắt tất cả đều đã chạy mất dạng, nhã gian lập tức trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Đến lúc này đám người còn lại trong nhã gian mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn thân Tô Y xụi lơ, bà hít sâu một hơi rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự làm cho những đầu bếp sợ hãi chạy tới hỏi han.
Kỷ Vân Hành lau mồ hôi, muốn đi lên xem di mẫu ra sao thì lại bị đám đầu bếp đẩy ra cạnh cửa, thấy bọn họ bế Tô Y ra ngoài thì nàng liền đi theo phía sau.
Sau khi lang trung đến bắt mạch thì nói rằng Tô Y bị say nắng lại lo lắng quá độ nên mới ngất đi, không có gì đáng ngại.
Sau một trận hỗn loạn thì khách khứa trong Liên Y Lâu đều rời đi, những thị vệ còn lại phế đi hai tay của đầu bếp Phùng, thu dọn một ít đồ đạc của ông ta xong thì cũng rời đi.
Bên trong tửu lâu dần dần yên ắng ở trở lại, Kỷ Vân Hành vẫn canh giữ ở bên giường Tô Y, thỉnh thoảng lấy khăn nhúng vào chậu nước mát lau trán và cánh tay cho bà, lúc không làm gì thì nàng chỉ ngồi đó ngẩn người.
Nghỉ ngơi khoảng chừng một canh giờ sau thì Tô Y mới tỉnh lại, bà ôm lấy Kỷ Vân Hành nói chuyện rất lâu, liên tục vui mừng chuyện vị đại nhân nọ biết phân biệt phải trái, không trừng phạt người vô tội.
Kỷ Vân Hành hỏi xem những người đó là ai nhưng Tô Y cũng mơ hồ không nói mà lại lảng sang chuyện khác. Sau khi biết được từ trưa đến giờ nàng chưa ăn gì thì bà lại cố gượng dậy đi vào bếp nấu mì cho nàng mặc cho nàng ngăn cản sao cũng không được.”
“Di mẫu, người nghỉ ngơi đi, con không sợ đói.”
Tô Y nghe xong đứng tại chỗ ứa nước mắt, không dám để nàng nhìn thấy.
Nhiều năm nay trong lòng bà vô cùng hổ thẹn, bà cũng biết Kỷ Vân Hành đang phải sống những ngày khổ cực ở Kỷ gia, cái gọi là không sợ đói chỉ là vì nàng thường xuyên đói bụng nên đã quen rồi.
Bà ấy từng nhắc với Kỷ lão gia rằng muốn dắt Kỷ Vân Hành ra ngoài, thậm chí còn không tiếc đưa toàn bộ số tiền bà ấy kiếm được trong nhiều năm cho Kỷ gia, ấy vậy mà Kỷ lão gia kia lại không chịu thả người.
Hàng năm Tô Y đều gửi một số tiền lớn cho Kỷ gia, hy vọng Kỷ gia có thể đối xử tốt hơn với Kỷ Vân Hành bởi lẽ sau khi chuyện năm đó xảy ra thì không ai trong Kỷ gia coi nàng là Đích trưởng nữ nữa.
Kỷ Vân Hành không thể ra ngoài, nàng bị nhốt lại trong Kỷ gia, còn Tô Y lại bất lực chẳng làm gì, cũng vì vậy mà một bà chủ Tô tính tình mạnh mẽ kiên cường lại luôn rơi nước mắt vì mấy lời nói vô tư của Kỷ Vân Hành.
Tô Y nhìn nàng ăn mì xong, sau đó nhét vài lạng bạc cho nàng, bảo nàng về sớm.
Kỷ Vân Hành muốn về nhà trước khi trời tối, hôm nay nàng muốn ra ngoài nói chuyện với Tô Y về việc hôn sự, nhưng thấy sắc mặt Tô Y mệt mỏi như vậy nên nàng nghĩ có lẽ bà ấy còn cần giải quyết vài chuyện trong tửu lâu nữa. Kỷ Vân Hành rất ngoan nên nàng chọn bỏ qua chuyện của nàng trước, nhận bạc xong nàng từ biệt Tô Y rồi bắt đầu lên đường về nhà.
Nàng cố gắng đi thật nhanh nên về nhà trước khi mặt trời lặn, chưa kịp ngồi xuống uống miếng nước thì hạ nhân đã gõ cửa nói rằng phu nhân cho gọi.
Kỷ Vân Hành không khỏi có chút tức giận, hôm nay sao lại nhiều chuyện vậy chứ!