Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 06
Không phân thị phi, trách lầm người tốt?
Kỷ lão gia khá coi trọng việc dự tiệc lần này của nhi tử nên hôm qua không những giữ Kỷ Viễn ở lại thư phòng dặn dò rất lâu mà còn dặn tú phường mang đồ mới đặt may qua ngay trong đêm, lại còn lấy ngọc bội gia truyền của Kỷ gia đưa cho Kỷ Viễn đeo, sửa soạn cho hắn một thân gấm vóc nhìn không kém gì những công tử thế gia ở Linh Châu này cả, chỉ mong hôm nay hắn đi dự tiệc có thể kết giao nhiều hơn với đám con cháu thế gia ở Kinh thành là tốt rồi.
Chỉ là khi Kỷ Viễn đến Liên Y Lâu mới biết, trong tiệc rượu hôm nay không hề có những con cháu thế gia đến từ Kinh thành. Những người Châu Trì gọi đến đều là đám con cháu của các quan lại ở Linh Châu, người được mời đến chỉ có duy nhất Hoàng Thái Tôn mà thôi.
Với thân phận như Kỷ Viễn, ngay cả đứng canh cửa cũng không xứng.
Kỷ Viễn đi tìm Lý thiếu gia hôm qua nói là sẽ dẫn hắn ta cùng đi dự tiệc nhưng không ngờ tên họ Lý đó lại trở mặt không nhận người, hắn ta nói thẳng rằng với thân phận này của Kỷ Viễn thì không có tư cách để ngồi cùng mâm cùng bàn được, lời hứa hôm qua chẳng qua chỉ là rượu vào lời ra mà thôi.
Mấy lời này làm cho Kỷ Viễn vừa giận lại vừa nhục.
Sau khi Hoàng Thái Tôn đến, hắn phô ra khí thế vô cùng lớn, thị vệ cao to vạm vỡ đứng ở hai bên, ở giữa là đám người chen chúc vây trước vây sau nên Kỷ Viễn căn bản không thể đến gần. Ngay cả mặt của Hoàng Thái Tôn còn chưa kịp nhìn thấy thì người đã quay gót đi lên lầu.
Hắn ta không cam tâm cứ rời đi như vậy, bèn ngồi xổm dưới đại sảnh đợi, nhân lúc Liên Y Lâu đông người hỗn loạn thì đi loanh quanh tìm kiếm cơ hội.
Kết quả sau khi hắn ta qua phía Tây của tửu lâu lượn một vòng về thì thấy mọi người đang dùng bữa trong đại sảnh đều đang đứng dậy hóng hớt, thì ra là thị vệ đang lớn tiếng la hét, áp giải các đầu bếp đi lên lầu.
Kỷ Viễn vội vàng chen vào trong đám người, hỏi người bên cạnh: “Đại ca, có chuyện gì vậy, đang ăn cơm yên lành sao lại bắt đầu bếp rồi?”
“Không biết nữa, chắc là trên lầu có món không hợp khẩu vị của khách quý nào đó hay sao đó?” Người bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Khi Tô Y nhận được tin tức thì đã muộn, bà ấy vội vàng đi đến sau bếp, thấy tất cả đầu bếp đang bị áp giải đi, ngay cả Kỷ Vân Hành cũng ở trong số đó.
Bà sợ đến mức bước vội tới, định dùng tay ngăn thị vệ đang áp giải Kỷ Vân Hành lại: “Đại nhân, có phải tiểu điếm có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn không, ta đền cho các khách quý đây không phải là được rồi sao…”
“Tránh ra!” Thị vệ đẩy bà ấy ra, lạnh giọng nói: “Đại nhân hạ lệnh, bắt những tên đầu bếp này lên hỏi tội, bà đừng cản đường!”
Tô Y bị đẩy vài cái suýt nữa ngã xuống, bà ấy quay đầu lại nhìn thì thấy cánh tay mảnh khảnh của Kỷ Vân Hành đang bị thị vệ tóm lấy, trên mặt nàng đầy vẻ mờ mịt không biết phải làm sao, khẽ gọi bà một tiếng: “Di mẫu.”
Lúc nàng đang rửa rau thì bị bắt, thật ra thị vệ cũng không thô bạo, cộng thêm Kỷ Vân Hành không hề phản kháng nên cứ như vậy bị đưa đi.
Chỉ là dáng vẻ của mấy người này vô cùng dữ tợn, Kỷ Vân Hành mờ mịt không rõ tiền căn hậu quả nên không tránh khỏi có chút sợ hãi. Tô Y đi theo bên cạnh thị vệ, lải nhải giải thích với hắn ta rằng Kỷ Vân Hành không phải đầu bếp của Liên Y Lâu, ở đây có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nàng nhưng thị vệ lại nói là chủ tử hạ lệnh dẫn hết người ở nhà bếp lên.
Không cần biết có phải đầu bếp hay không, chỉ cần Kỷ Vân Hành xuất hiện ở sau bếp thì cũng phải chịu liên lụy.
Tô Y hết cách, chỉ đành trấn an Kỷ Vân Hành nói không sao, đi lên chỉ cần nói sự thật là được, phải luôn cúi thấp đầu, nhất định không được ngẩng đầu đối diện với những người đó.
Chẳng mấy chốc một đám người đã bị đưa lên nhã gian trên lầu hai. Cửa lớn nhã gian đang mở, ở trước cửa có một đống thị vệ đứng cầm đao làm các đầu bếp sợ điếng hồn. Sau khi tiến vào, từng người một bị ấn quỳ dưới đất, chen chúc một chỗ.
Mùi thơm trong phòng đã bay hết, thùng đá ở bốn góc cũng đã tan thành nước, gió khô nóng thổi vào từ cửa sổ làm cả căn nhã gian tràn ngập không khí oi bức khó chịu.
Hứa Quân Hách ngồi ở vị trí chủ vị đã sớm gác đũa. Từ sau khi đĩa thức ăn hư kia bị lật ra, hắn biết bữa ăn này không ăn được nữa.
Rõ ràng bà chủ của tửu lâu này đã bỏ ra nhiều công sức để nấu ra mùi vị giống như ở Kinh thành, rất hợp khẩu vị của Hứa Quân Hách, chỉ là chưa ăn được hai đũa đã xảy ra chuyện, làm hắn không khỏi có chút khó chịu.
Hắn chống cằm, chán nản nhìn ra cửa sổ.
Xuyên qua cửa sổ, vừa khéo có thể thấy tấm bảng hiệu vô cùng bắt mắt của tửu lâu phía đối diện, giống như đang cố tình hơn thua xem cái nào đẹp hơn. Bảng hiệu được khắc đầy hoa vàng, khi mặt trời chiếu vào, ánh sáng hắt lại có hơi chói mắt.
Tiếng người ồn ào, huyên náo trên phố truyền đến, trong phòng cũng rất ầm ĩ.
Chu Trì vỗ bàn một cái, bắt đầu khai đao từ Tô Y trước: “Bà chủ Tô, ta vốn là vì thấy danh tiếng Liên Y Lâu của bà ở Linh Châu không tệ nên mới chọn nơi này. Ta đã nói với bà từ mấy hôm trước là ta sẽ tiếp đãi khách quý ở đây, không được có một chút sơ suất nào, ai biết được hôm nay bà lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, để người mang lên một đĩa đồ ăn hư, có phải là muốn ta đập nát cái biển hiệu Liên Y Lâu này của bà đúng không?”
Tô Y vừa nhìn, trên bàn thế mà lại có một đĩa măng hư thối đã biến thành màu đen, tim lập tức đập thình thịch.
Sau đó lại nhìn thiếu niên tuấn tú tỏ vẻ thờ ơ ở trên chủ vị, dáng vẻ không giống như đang tức giận, bà ấy bèn vội vàng quỳ xuống nói: “Chu đại nhân bớt giận! Dân nữ biết Chu đại nhân vô cùng xem trọng yến tiệc lần này nên đã bắt tay chuẩn bị từ rất sớm, mọi chuyện đều đích thân làm, không nghĩ rằng vẫn xảy ra có sai sót, bây giờ dân nữ lập tức cho người xào một đĩa mới mang lên…”
“Bà cho là ta dễ bị lừa lắm phải không? Lập tức điều tra rõ cho ta, rốt cuộc đĩa đồ ăn này là thế nào! Có phải là biết bổn quan phải tiếp đãi khách quý nên cố ý làm vậy hay không? Để gán cho bổn quan cái danh tiếp đãi không chu đáo?” Chu Trì tức giận nói.
Tô Y liên tục nói: “Dân nữ không dám!”
“Chắc chắn là vậy, ai không biết đại nhân ngài xem trọng yến tiệc lần này đến mức nào, thế nên mới cố ý làm ra việc này!”
“Nhất định phải tra cho rõ, xem xem rốt cuộc là ai rắp tâm hại người!”
“Quả thực là quá to gan.”
Những vị công tử khác cũng phụ họa theo.
Hứa Quân Hách mất hứng, nghe thấy những âm thanh ồn ào này càng làm hắn cảm thấy buồn bực hơn. Đối với một người lớn lên trong cung như hắn mà nói, chút thủ đoạn nhỏ này hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được chuyện gì đang xảy ra.
Bảng hiệu của tửu lâu đối diện kia diễu võ dương oai như vậy, thiết nghĩ có lẽ cũng đã không ít lần hơn thua trong sáng ngoài tối với Liên Y Lâu. Bây giờ Liên Y Lâu là nơi được chọn để làm bữa yến tiệc này thì sau này sẽ khiến cho danh tiếng của Liên Y Lâu bay xa khắp Linh Châu này.
Tất nhiên là Liên Y Lâu không thể tự đập biển hiệu của mình vào thời điểm này cho nên nhất định sẽ tận tâm tận lực vì yến tiệc, hơn nữa trong đĩa đồ ăn này cũng không phải là hạ độc nên mục đích không phải là nhắm đến mạng người, cho dù có truy cứu cũng sẽ không có ai phải chịu tội, nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thể khiến cho danh tiến của Liên Y Lâu bị hủy hoại rồi sẽ dần lụn bại.
Từ lúc Hứa Quân Hách bước xuống xe ngựa, hắn đã thoáng liếc thấy không ít người đang đứng trước tửu lâu kia, những ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen ghét đố kỵ đó không thể che giấu được dưới ánh mặt trời.
Tùy tiện nghĩ một chút liền biết là ai làm, nhưng hắn lại không hề mở miệng ngăn cản, chỉ yên lặng ngồi đó chờ Chu Trì diễn xong vở kịch.
“Đĩa đồ ăn này là tên đầu bếp nào xào?” Chu Trì chất vấn.
Tô Y vốn muốn thỉnh tội trước rồi giải quyết chuyện này một cách êm đẹp, quan trọng nhất là không để liên lụy đến Kỷ Vân Hành, nhưng không ngờ Chu Trì lại cứ muốn làm lớn chuyện trước bàn dân thiên hạ mới chịu nên bà ấy chỉ đành quay đầu nhìn về phía đám đầu bếp đang quỳ: “Đầu bếp Phùng, còn trốn cái gì nữa hả? Mau ra đây giải thích rõ ràng với đại nhân đi!”
Đầu bếp Phùng bị gọi tên thì liền sợ đến mức cả người run rẩy, hai tay chống trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Hôm nay khách trong tửu lâu rất dồn dập, từ sáng sớm đến giờ ta chưa được nghỉ ngơi một phút nào, chuẩn bị xong nguyên liệu là ta lập tức nấu ngay, việc rửa rau nhặt rau không phải do ta phụ trách, ta nhớ là hôm nay cháu gái của bà chủ Tô đến giúp rửa rau, măng này là do nàng ta rửa…”
“Ăn nói xằng bậy! Còn không ngậm miệng lại!” Tô Y không ngờ chuyện này lại trùng hợp như vậy, nghe đầu bếp Phùng khai Kỷ Vân Hành ra thì bà liền lớn tiếng ngắt ngang lời của đầu bếp Phùng nhưng vẫn không kịp.
Chu Trì nghe xong liền hòi: “Cháu gái của bà là ai? Kêu ra đây trả lời.”
Kỷ Vân Hành vốn đang quỳ ở cuối, là do những đầu bếp khác muốn che giấu cho nàng nên đã đẩy nàng ra sau cùng, nhưng không ngờ vừa thẩm vấn thì người ta đã khai tên nàng ra.
Chu Trì cất giọng hỏi, chưa đợi Tô Y giải thích rõ ràng thì Kỷ Vân Hành đã tự mình mở miệng, học theo Tô Y kêu: “Chu đại nhân, là ta.”
Giọng nói này quá quen tai.
Hứa Quân Hách lập tức nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lướt qua đám người đang quỳ nhìn về phía cuối, tầm mắt dừng lại trên người cô nương nhỏ nhắn ở đằng xa.
Nàng quỳ một cách nghiêm chỉnh, cúi đầu làm cho mái tóc dài rủ xuống che khuất gương mặt, nhưng Hứa Quân Hách vẫn nhận ra được đây chính là kẻ đáng ghét đã trói hắn dưới gốc cây đêm qua!
Sáng sớm thức dậy hắn còn truyền Hạ Nghiêu đến hỏi, sau khi biết được Hạ Nghiêu không tra ra được manh mối gì còn tức giận hồi lâu.
Không ngờ lúc đi mòn đế giày tìm không thấy, lúc có được lại không tốn chút sức nào.
Là người ta tự đi tới trước mặt hắn.
Hứa Quân Hách ngồi thẳng dậy, Ân Lang đứng hầu bên cạnh lập tức phát giác, cũng thuận theo tầm mắt của Hoàng Thái Tôn mà nhìn xuống thấy cô nương đang quỳ trong đám người.
“Măng ta rửa đều rất tươi, không bị hỏng chỗ nào cả.”
Cũng không biết có phải do sợ hay không mà Kỷ Vân Hành nói chuyện còn chậm hơn lúc thường, tạo cho người ta ấn tượng không được lanh lợi nhưng lại rất thành thật.
“Hôm nay rất bận rộn mà trong bếp lại không đủ người, ta phải làm hết món này đến món khác, căn bản không có thời gian để ý tới, là nàng ta rửa rau không cẩn thận nên mới xảy ra sai sót như vậy.” Đầu bếp Phùng giành nói trước.
“Ngươi là đầu bếp, chẳng lẽ lúc xào ngươi không thấy màu sắc của nguyên liệu thế nào sao?!” Tô Y tức giận hỏi.
“Bà chủ Tô, nguyên liệu trong tửu lâu của bà trước giờ đâu có tươi lắm đâu, ta làm mãi thành quen nên không chú ý lắm……”
“Thật sự là ăn nói xằng bậy, nguyên liệu của Liên Y Lâu ngày nào cũng được mua mới, đã từng có món nào không tươi mới được bưng lên hay chưa?”
“Câm miệng hết đi!”
Chu Trì đập bàn một cái, mạnh đến mức chén đũa trên bàn cũng rung lên, tiếng vang lớn dọa Kỷ Vân Hành run rẩy cả người, nhìn nàng giống như một con thú nhỏ bị dọa sợ.
Hứa Quân Hách nhìn thấy phản ứng rất nhỏ này thì sắc mặt hắn liền thay đổi, hắn trở nên vô cùng hứng thú, bất ngờ mở miệng nói: “Những món này mới hay không, có hư hay không, lúc ngươi rửa rau chắc hẳn là nhìn ra được, tại sao còn để đĩa đồ hư này được mang lên đây?”
Những lời này vừa nói ra, trong phòng liền rơi vào im lặng.
Mắt thấy vị công tử ngồi ở ghế chủ vị vừa mở miệng nói thì đã hiểu rõ ràng là hắn đang nhắm vào Kỷ Vân Hành. Lòng Tô Y nóng như lửa đốt muốn giải thích thì lại bị Chu Trì trừng mắt cảnh cáo.
Đối với vị Hoàng Thái Tôn này, Tô Y thật sự không dám tùy tiện ngắt lời hắn.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, không có ai trả lời.
Hứa Quân Hách cũng không thúc giục, tính tình nóng nảy của hắn như đã tăng thêm vài phần kiên nhẫn, ánh mắt dừng trên người Kỷ Vân Hành vẫn không dời chuyển.
Qua hồi lâu, Kỷ Vân Hành mới lên tiếng giải thích cho mình: “Lúc ta rửa, măng vẫn còn tươi.”
Hứa Quân Hách chậm rãi tiếp lời: “Mang đồ hư lên cho người ăn, nhẹ thì buồn nôn nôn mửa, nặng thì bị đau dạ dày, ngươi có rắp tâm gì, muốn mưu hại ai?”
Giọng điệu của hắn không nặng, cũng không chứa ý chất vấn bên trong, nhưng lại vô duyên vô cớ chụp cái mũ này xuống, ngay cả Chu Trì cũng ngạc nhiên nhìn hắn một cái.
Chuyện này dù có tra thế nào đi nữa thì những người trong tửu lâu cũng chỉ có thể bị kết tội sơ suất, tuy nhiên thân phận Hứa Quân Hách lại đặc biệt, từ mưu hại này vừa thốt ra thì sự việc bị đẩy sang một hướng hoàn toàn khác.
Tô Y bị dọa đến run rẩy cả người, những người khác thì lại càng không dám thở mạnh.
Uy danh hung ác của Hoàng Thái Tôn truyền xa ngàn dặm, ở Kinh thành hắn không hề kiềm chế, ở Linh Châu lại càng không kiêng dè, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Kỷ Vân Hành nghĩ thầm, làm gì có đạo lý như vậy, nàng chỉ là giúp rửa rau thôi mà, sao lại biến thành mưu hại người khác rồi?
Nàng ôn tồn trả lời: “Ta không có ý mưu hại ai, món ăn này không liên quan đến ta.”
Hứa Quân Hách nói: “Nhưng tên đầu bếp kia nói là ngươi rửa rau không cẩn thận.”
“Ta thường đến nhà bếp Liên Y Lâu phụ giúp, hôm nay ta thấy nhà bếp bận không kịp nghỉ tay nên mới phụ rửa rau, mỗi một cọng măng đều rửa rất cẩn thận.”
“Ngươi có gì để chứng minh?”
Hứa Quân Hách chưa nguôi cơn tức, lời nói cả trong lẫn ngoài đều có ý đối nghịch với nàng.
Kỷ Vân Hành cảm thấy cái người này đang cố ý ức hiếp nàng, tại sao hắn lại dễ dàng tin lời của tên đầu bếp kia mà không cần chứng minh, đã thế còn bắt nàng phải chứng minh. Cùng một lời nói, người này không tin nàng, nhưng lại tin cái tên đầu bếp kia.
Mặc dù trước khi vào, Tô Y đã dặn nàng mấy lần là phải cúi thấp đầu, không được ngẩng đầu đối diện với những người trong phòng nhưng đến lúc này, Kỷ Vân Hành lại đột nhiên quên mất lời của Tô Y, vô thức ngẩng đầu lên nhìn xem cái người làm khó dễ nàng là ai.
Vừa ngẩng mặt lên, ánh mắt của nàng đã va vào Hứa Quân Hách đang ngồi phía trước.
Khuôn mặt Kỷ Vân Hành trắng nõn, càng khiến cho lông mày nàng đen hơn, đặc biệt là đôi mắt đen láy sáng ngời giống như một khối hắc diệu thạch đã được chạm khắc tỉ mỉ, khi có ánh sáng chiếu vào thì sáng lấp lánh.
Nàng nhìn thấy thiếu niên mặc y phục màu ánh trăng đang ngồi ở vị trí chính giữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên kim quan trên đầu hắn làm cho ánh sáng phản xạ lại chiếu khắp mặt bàn.
Khí thế của hắn vô cùng hung hãn mà lại chẳng hề che giấu.
Các công tử cẩm y lộng lẫy đều khép nép đứng bên cạnh hắn, bị hào quang của hắn làm cho lu mờ.
Kỷ Vân Hành cẩn thận quan sát hắn, cảm thấy hắn không giống loại người hung thần ác sát lắm.
Nàng chưa từng trải qua qua thế trận lớn như vậy, lại thêm di mẫu mà nàng luôn kính phục đang vô cùng hoảng sợ, làm Kỷ Vân Hành cũng bị ảnh hưởng theo, tự nhiên có chút sợ hãi, nàng khẽ nói: “Lời của ông ta cũng không có chứng cứ.”
Lần đầu Hứa Quân Hách đối diện với nàng trong hình dáng con người, ở khoảng cách xa như vậy hắn lại chợt thấy Kỷ Vân Hành cũng không đến nỗi quá ngốc.
Hắn nhẹ giọng hỏi ngược lại nàng: “Nói như vậy, ngươi cảm thấy ta không phân thị phi, trách lầm người tốt?”
Kỷ Vân Hành nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn chính là như vậy, liền trả lời: “Phải.”
Hứa Quân Hách khẽ nheo mắt lại, khiến người khác khó phân biệt được hắn đang vui hay là đang tức giận: “Đúng thật là lời gì cũng dám nói.”