Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 05
Khách quý của Liên Y Lâu
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Hành dậy từ rất sớm.
Hôm nay, nàng ăn mặc có chút khác biệt. Trên người là chiếc áo sam ngắn màu trắng tuyết, eo được thắt lại, kết hợp với chiếc váy dài màu xanh thẳm. Khi nàng bước đi, tà váy nhẹ nhàng tung bay theo gió, thấp thoáng để lộ đôi hài nhỏ thêu hoa.
Kỷ Vân Hành không biết cách búi tóc xinh đẹp nên ngày thường nàng chỉ tùy tiện dùng dây buộc tóc cột lên hoặc búi nửa đầu, nhưng hôm nay nàng lại tự tết cho mình hai bím tóc nhỏ, nửa búi tóc được cài một chiếc trâm gỗ chạm trổ, mái tóc đen mượt buông xõa trên vai càng làm tôn nhan sắc kiều diễm của nàng.
Nàng loay hoay một hồi, đến khi ra khỏi cửa thì trời đã sáng rõ. Chó con vẫn bị cột chỗ gốc cây, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân của Kỷ Vân Hành thì lập tức ngồi dậy, đôi mắt to tròn như hạt nhãn nhìn Kỷ Vân Hành đầy vẻ chờ mong, ngay cả cái đuôi cũng vẫy cực kỳ nhanh nữa. Nó kéo dây thừng cột trên cổ kêu lên, làm ra dáng vẻ đáng thương cực kỳ khiến cho Kỷ Vân Hành cảm thấy áy náy, vội vàng bước tới cởi trói cho chó con, nàng vuốt ve âu yếm chơi đùa cùng nó một lúc mới ra khỏi cửa.
Ánh nắng ấm áp bao trùm cả người Kỷ Vân Hành, phác họa lên dung mạo chưa hề sửa soạn phấn son nhưng nhìn đã vô cùng xinh đẹp của nàng.
Hôm nay, Kỷ Vân Hành đã cẩn thận chọn y phục, vì nàng chuẩn bị đi gặp một người đặc biệt.
Nàng đi ra từ cửa sau của Kỷ gia, đi đến Đông Thành thì đã gần trưa, vừa đúng lúc Đông Thành náo nhiệt nhất.
Đường phố đông đúc người qua lại, tửu lâu hay trà lâu đều không còn chỗ ngồi, nam nữ từ khắp nơi tụ tập trên đường. Kể từ khi Hoàng Đế đến Linh Châu, số người đến đây đã tăng gấp nhiều lần so với trước, trị an trong thành cũng dần trở nên chặt chẽ hơn trước.
Kỷ Vân Hành bước đi không nhanh không chậm, mặc dù trên đường đông người nhưng nàng không va chạm với ai, khi đi đến trước cửa một tửu lâu thì nàng đột nhiên bị ai đó gọi lại.
“Không phải Vân nha đầu sao? Sao hôm nay lại đến tìm bà chủ Tô lúc này, e là ngươi đến sai thời điểm rồi.”
Kỷ Vân Hành nhận ra chủ nhân của giọng nói nên nàng dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy một nam nhân trung niên đứng dưới tấm biển đề “Nhất Phẩm Các”. Ông ta béo núc ních, đứng dựa vào cây cột trước cửa, dù đang đứng dưới mái hiên râm mát rồi nhưng bên cạnh vẫn có một tiểu nhị phe phẩy quạt.
“Ông chủ Vương.” Kỷ Vân Hành chầm chậm lên tiếng chào hỏi.
Nhất Phẩm Các và Liên Y Lâu đều là những tửu lâu có tiếng ở Đông Thành. Đông Thành là khu vực nội thành lớn nhất ở Linh Châu, lẽ ra có thể chứa được hai tửu lâu làm ăn phát đạt nhưng do hai tửu lâu này lại mở đối diện nhau, vì vậy sự cạnh tranh ngầm giữa hai bên chưa bao giờ dừng lại.
Chủ nhân của Liên Y Lâu tên là Tô Y, là người quen của mẫu thân Kỷ Vân Hành. Mấy năm trước, khi mẫu thân còn sống, nàng thường được mẫu thân dắt đến Liên Y Lâu tìm Tô Y.
Tô Y tính tình mạnh mẽ, hành sự hung hăng hấp tấp, chỉ cần trừng mắt một cái thôi thì ngay cả nam nhân cao tám thước cũng không dám cãi lời.
Hai năm trước, Kỷ Vân Hành tận mắt chứng kiến Tô Y dùng vò rượu đập vỡ đầu một tên say rượu gây chuyện đến mức máu me đầm đìa ngay trong đại sảnh của Liên Y Lâu, từ đó Tô Y trở thành người mà Kỷ Vân Hành kính nể nhất.
Không biết chủ nhân của Nhất Phẩm Các lại không đấu thắng Tô Y chuyện gì, hiện còn đang tức tối trong lòng, vừa khéo nhìn thấy Kỷ Vân Hành đi ngang qua thì liền gọi nàng lại bóng gió vài câu.
“Hôm nay bà chủ Tô đang bận, không có thời gian để ý đến ngươi đâu, ngươi đừng đi quấy rầy, cản trở đường làm ăn của người ta.”
Kỷ Vân Hành gật đầu, hiển nhiên không để lời ông ta vào tai cũng không nói thêm gì, bước chân tiến nhanh về phía trước.
Gần trưa, hơi nóng oi ả bốc lên nhưng trên mặt Kỷ Vân Hành không có một giọt mồ hôi nào, sắc mặt nàng bình tĩnh, khuôn mặt trắng trẻo chỉ hơi ửng hồng đôi chút.
Ông chủ Vương cố tình châm chọc lại chẳng được gì, nhìn theo bóng lưng Kỷ Vân Hành bực bội nói: “Xem cái dáng vẻ đần độn kia kìa, ngay cả phép tắc cũng không biết, cứ như nghe không hiểu tiếng người vậy, thật sự tưởng rằng Liên Y Lâu là nơi tốt đẹp lắm sao? Sẽ có ngày ngươi phải khóc lóc bỏ chạy cho mà coi.”
Nói xong, ông ta lại liếc nhìn tấm biển Liên Y Lâu sáng loáng ở đối diện bằng ánh mắt đố kỵ, nhìn chán chê thì ông ta phất tay áo quay lại tửu lâu của mình.
Tô Y năm nay đã ba mươi hai tuổi mà vẫn chưa xuất giá, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong Liên Y Lâu bận rộn. Liên Y Lâu buôn bán phát đạt nên bà ấy kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi, luôn nói là đang dành dụm tiền hồi môn cho Kỷ Vân Hành.
Bà ấy và mẫu thân của Kỷ Vân Hành vô cùng thân thiết, ngay cả tên nhũ danh của Kỷ Vân Hành cũng là do bà ấy đặt. Năm đó mẫu thân Kỷ Vân Hành mắc bệnh qua đời, Liên Y Lâu treo đầy vải trắng, tiếng nhạc bi thương vang lên suốt nửa tháng, từ đó về sau Tô Y trở thành người duy nhất mà Kỷ Vân Hành có thể dựa vào.
Tuy tính tình bà ấy mạnh mẽ nhưng vì không thể đón Kỷ Vân Hành ra khỏi Kỷ gia nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy. Vì bà không muốn nhìn thấy Kỷ Vân Hành chịu khổ nên đôi khi chỉ cần nhìn thấy Kỷ Vân Hành mặc một bộ xiêm y cũ kĩ giặt đến phai màu thì vành mắt đã đỏ hoe. Vậy nên mỗi lần gặp Tô Y là Kỷ Vân Hành đều cố ý sửa soạn ăn mặc đẹp đẽ tươm tất hơn bình thường.
Hôm nay nàng đến tìm Tô Y chủ yếu là vì muốn nhờ bà ấy đưa ra lời khuyên cho nàng. Kỷ Vân Hành đang đau đầu không biết làm sao để chọn phu quân, càng không biết làm sao để trả lời Vương Huệ.
Liên Y Lâu vẫn tấp nập như mọi khi, trong đại sảnh chật kín người, tiếng ồn ào huyên náo không dứt bên tai, các tiểu nhị bận rộn bưng rượu trà cùng thức ăn đi đi lại lại tuy vội vã nhưng vẫn có trật tự.
Kỷ Vân Hành vén váy bước lên bậc thềm, tiểu nhị đứng canh cửa nhìn thấy nàng thì tươi cười chào đón: “Vân tiểu thư, hôm nay sao lại đến đây?”
Kỷ Vân Hành đảo mắt nhìn một lượt trong đại sảnh, sau đó nhìn tiểu nhị hỏi: “Tô di đang ở đâu?”
“Đang bận rộn ở đằng sau ạ.” Người tiểu nhị đi bên cạnh, đưa tay ra mở đường cho nàng, đưa nàng đi một đoạn rồi chỉ về phía hậu viện: “Bên nhà bếp kia.”
Nàng tránh những tiểu nhị đang vội vã qua lại để đi đến nhà bếp, quả nhiên thấy Tô Y đang lớn tiếng xác nhận món ăn với các đầu bếp.
Hôm nay bà ấy mặc một bộ xiêm y màu đỏ rực, tay áo xắn cao, tóc dài búi nửa đầu, hai bên tai đeo khuyên tai bằng ngọc lục bảo, giọng bà sang sảng vang vọng khiến cho người đang đứng cách xa cũng có thể nghe thấy.
Kỷ Vân Hành vừa đi tới thì Tô Y liền đã nhìn thấy, bà lập tức quay đầu lại nhìn, thấy đúng là Kỷ Vân Hành thì đôi mày đang cau có của bà ấy lập tức giãn ra, trên môi cũng nở nụ cười, bà nhanh chóng bước đến đón Kỷ Vân Hành: “Hữu Hữu, sao hôm nay lại đến đây?”
Dù Kỷ Vân Hành có chậm hiểu đến đâu, thì cũng nghe ra được điều gì đó bất thường, nàng hỏi ngược lại: “Hôm nay con đến không đúng lúc sao di mẫu?”
“Không phải, bất kể khi nào con đến thì Liên Y Lâu cũng đều hoan nghênh con.” Tô Y giơ tay lên vuốt nhẹ trên trán nàng, không thấy mồ hôi thì lại nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới nói: “Hôm nay Liên Y Lâu phải tiếp đón khách quý, hiện tại ta e là không có thời gian để ngồi với con. Con cứ đến phòng riêng mà ta thường nghỉ ngơi đợi một lát. Nếu khát hay đói thì cứ gọi người hầu, đợi ta xong việc sẽ đến tìm con.”
Kỷ Vân Hành cũng không ngờ hôm nay Liên Y Lâu lại bận rộn như vậy, nàng tự giác biết mình không nên làm phiền Tô Y, liền gật đầu đồng ý đến phòng mà Tô Y thường nghỉ ngơi để đợi.
Chỉ là hiện tại đang đúng vào giờ ăn trưa, Liên Y Lâu đã thuê nhiều tiểu nhị như vậy mà hôm nay vẫn có vẻ như đang thiếu người. Kỷ Vân Hành ngồi trong phòng nghe thấy tiếng người bên ngoài í ới gọi nhau, lâu lâu còn có cả tiếng cãi vã.
Nàng ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy nhàn rỗi không có việc gì làm nên bèn ra khỏi phòng đến sau bếp để giúp đỡ.
Sau bếp của Liên Y Lâu không giống với các tửu lâu khác, hầu hết đều là đầu bếp nữ, mỗi lần Kỷ Vân Hành đến nàng cũng sẽ phụ giúp ở sau bếp mấy việc lặt vặt như nhặt rau, rửa thịt, vì vậy các đầu bếp ở đây đều quen biết nàng.
Sau khi chào hỏi xong một lượt thì nàng nhanh chóng ôm một chậu măng tươi đi hứng nước rồi tìm một góc rộng rãi ngồi xuống, cẩn thận rửa sạch từng búp măng.
Đến giờ trưa, ở cửa Liên Y Lâu bất chợt xuất hiện rất nhiều người. Một số là tiểu nhị trong lâu, một số là thị vệ cao lớn mạnh mẽ, đứng thành hai hàng trái phải, bước đi giữa họ là một đám công tử ăn mặc cẩm y đẹp đẽ quý giá.
Người đi đầu chừng hai mươi tuổi, khoác trên mình chiếc trường bào màu chàm thêu chỉ bạc lấp lánh, đầu đội ngọc quan khí thế phi phàm. Tô Y vẫy quạt đi tới, cất tiếng chào hỏi: “Chu đại nhân, trời nóng như thế này, sao ngài lại đứng ở cửa?”
Nam nhân nọ quay mặt lại để lộ ra khuôn mặt thanh tú. Đây chính là đích trưởng tử của Thứ sử Linh Châu – Chu Văn Hạo, tên là Chu Trì.
Hắn ta khách sáo đáp: “Khách quý mà ta mời sắp đến nên ta ra ngoài đón một chút. Phiền bà chủ Tô dặn dò mọi người hôm nay phải cẩn thận, đừng đụng chạm đến Điện hạ.”
“Aida, đa tạ Chu đại nhân đã nhắc nhở, ta sẽ cho người đi dặn dò ngay.” Tô Y vội vàng gọi một tên tiểu nhị đến bảo hắn đi truyền lời, dặn dò mọi người phải hết mực cẩn thận.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy chậm rãi dừng lại trước cửa Liên Y Lâu.
Chu Trì lập tức bước nhanh ra ngoài, những công tử khác cũng đi theo phía sau, một đám người nối bước nhau tạo nên khí thế không hề nhỏ.
Ân Lang mặc áo bào màu đỏ, dung mạo tươi tắn, mỉm cười mở cửa xe rồi đưa tay ra làm tư thế mời.
Sau đó liền thấy Hứa Quân Hách vén màn bước ra. Hôm nay hắn khoác một chiếc trường sam dệt kim màu ánh trăng, kim quan sáng chói cùng mái tóc đen óng ả đã thu hút mọi ánh nhìn ngày từ lúc hắn bắt đầu xuất hiện.
Hắn cau mày, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có chút ý cười nào khiến người ta vô cùng lo lắng.
Chu Trì dẫn theo một đám công tử đến trước mặt, chắp tay chào đón: “Thần Chu Trì, bái kiến Thái Tôn điện hạ.”
Hứa Quân Hách khẽ nhấc tay coi như miễn lễ, dường như bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt hết tinh thần nên hắn lười biếng nói: “Vào trong nói chuyện đi.”
Chu Trì liền vâng dạ đáp lời, vội vàng dẫn Hứa Quân Hách đi vào trong, trước sau có rất nhiều người vây quanh cứ thế đi theo hắn vào Liên Y Lâu.
Đây là vị khách quý mà Tô Y phải tiếp đãi hôm nay.
Chu Trì nói muốn làm tiệc rượu tại Liên Y Lâu vậy nên từ sáng sớm bà đã bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra hết thảy mọi thứ cần chuẩn bị. Các món ăn sẽ được phục vụ theo sở thích của các vị thiếu gia, vị thiếu gia nào thích gì ghét gì cũng đều được bà ghi nhớ cẩn thận.
Chỉ không ngờ là Hứa Quân Hách lại đến muộn hơn nửa canh giờ so với dự kiến nên những ca cơ vũ khúc được sắp xếp trước đó đành phải bỏ qua hết để có thể nhanh chóng dọn thức ăn lên.
Phía sau bếp bận rộn tối mặt tối mày, Kỷ Vân Hành vừa rửa xong măng tre liền chuyển sang nhặt rau hẹ, từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn bận rộn mãi chẳng được rảnh tay.
Bầu không khí trong nhã gian trên lầu hai dần trở nên ngượng ngùng, Chu Trì đã nhiều lần muốn nhiệt tình bắt chuyện nhưng đều bị Hứa Quân Hách bỏ lơ làm cho một Chu Trì vốn khéo ăn khéo nói lại chẳng thể nói được gì. Hắn không thể tiếp tục tán gẫu nên đành phải liên tục cầu cứu nhìn về phía Ân Lang đứng sau lưng Hứa Quân Hách.
Ân Lang lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, trong lòng hắn cũng rất bất lực.
Hôm nay Hứa Quân Hách đặc biệt nóng nảy, vừa tỉnh dậy sắc mặt đã đen như đáy nồi, gọi Hạ Nghiêu vào cung để thẩm vấn. Sau đó hắn một mình ngồi trong cung, không cho phép bất kỳ ai xuất hiện trước mặt mình.
Ân Lang đã hầu hạ tên tiểu bá vương này đã nhiều năm nên hắn biết mỗi lần như vậy thì có nghĩa là tâm trạng của Hứa Quân Hách đã tệ đến mức độ không phải chỉ cần nói vài lời nịnh nọt, ân cần tỉ mỉ một chút là có thể lấy lòng được. Mấy lúc tên tiểu bá vương này phát điên thì cố gắng nói ít làm ít, bớt làm hắn chướng mắt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ấy vậy mà hôm nay hắn vẫn cứ muốn đến dự tiệc.
Chu Trì đã chuẩn bị rất nhiều vũ công được mời từ Du Dương đến, vốn định dùng những vũ công này để lấy lòng Hứa Quân Hách, vì vậy hắn còn đặc biệt dặn Tô Y phải trí nhã giãn này trước, rèm che màu hồng đào được treo lên, trong phòng cũng đốt hương thơm ngọt ngào, ngoài ra bốn góc phòng đều được đặt những tảng băng lớn để hạ nhiệt, giữ cho nhã gian mát mẻ.
Đàn cổ, đàn tỳ bà và các nhạc cụ khác cũng đã được chuẩn bị từ sáng sớm nhưng không ngờ Hứa Quân Hách lại đến muộn nên những thứ đã được chuẩn bị chu đáo trước đó giờ đã hoàn toàn trở nên vô dụng.
Dù vậy, cũng không ai dám chỉ trích hắn một câu nào.
Hứa Quân Hách ngồi ở vị trí chủ tọa, nghiêng người dựa vào ghế, tư thế tùy ý không giống như đang đi dự tiệc nhưng lại tỏa ra khí thế rất mạnh khiến Chu Trì liên tục nghẹn lời, sốt ruột đến độ toát cả mồ hôi, chỉ sợ tiếp đãi ông trời con này không chu đáo. Còn những tên công tử khác thì càng không dám tùy tiện lên tiếng.
“Mở cửa sổ ra cho bớt mùi đi.” Hứa Quân Hách ra lệnh.
Chu Trì lập tức đứng dậy, đích thân đi mở cửa sổ, cố gắng tìm cớ làm mấy việc vặt này để tạm thời thoát khỏi khí thế áp bức của Hứa Quân Hách.
Một cơn gió hè nóng như thiêu như đốt tràn vào phòng.
Trước khi tiệc rượu này bắt đầu, mỗi người đều có tâm tư mục đích riêng, nhưng đến lúc này trong phòng lại tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi làm cho ai ai cũng đều bắt đầu đổ mồ hôi.
“Đến giờ dọn thức ăn lên chưa?” Hứa Quân Hách hỏi.
Chu Trì đi ra kêu người, rất nhanh từng món ăn mới ra lò đã lần lượt được dọn lên. Tô Y đứng ở cửa nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại liếc trộm vào trong vài lần. Chỉ thấy cửa sổ trong phòng đều mở toang, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, nhưng tuyệt nhiên không có tiếng cười nói nào truyền ra.
Tô Y thầm thở dài, lúc trước bà đã từng nghe qua rất nhiều lời đồn, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy vị Thái Tôn này quả thực là một chủ tử khó hầu hạ.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, Ân Lang dâng đũa bạc lên, mỗi món ăn Hứa Quân Hách muốn dùng đều phải được thử độc trước.
Trên bàn ăn ở dân gian làm gì có chuyện phiền phức như vậy, nhưng thân phận của Hứa Quân Hách đặc biệt, ra ngoài luôn phải có nhiều điều kiêng kỵ, mà Ân Lang lại giỏi y thuật và độc thuật nên có thể đảm bảo những thứ Hứa Quân Hách ăn là tuyệt đối an toàn.
Đúng lúc bầu không khí đang im ắng thì đột nhiên có người nói: “Món này có mùi vị thật kỳ lạ.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trên bàn đều đồng loạt nhìn về phía người đó, chỉ thấy người đó dùng đũa chung lật thức ăn trong đĩa, những sợi măng bị lật lên lật xuống đều đã chuyển sang màu đen, người đó liền kinh ngạc ném đôi đũa xuống, lắp bắp: “Đồ ăn sao thế này? Chẳng lẽ là… là bị đầu độc!?”
Ân Lang nhìn màu sắc của món ăn liền nói: “Không phải hạ độc, là đồ ăn bị hư.”
Lời này như đâm thẳng vào tim Chu Trì, hắn ta đang lo không biết phải tiếp đãi Hứa Quân Hách như thế nào, thấy món ăn biến thành như vậy liền tức giận đập bàn ra lệnh: “Đi bắt hết đầu bếp của tửu lâu này về đây cho ta!”
Rõ ràng là hắn đã quyết định làm lớn chuyện này để tỏ rõ lòng trung thành đây mà.
Đám tùy tùng dạ một tiếng rồi lập tức chạy vào bếp, bắt hết tất cả đầu bếp đang bận rộn bên trong, trong đó vừa khéo có Kỷ Vân Hành đang ngồi trong góc rửa rau.