Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 04
Chọn người thân
Thì ra tính cách của Kỷ Vân Hành vốn là như vậy, Hứa Quân Hách mới gặp nàng lần đầu đã biết rõ.
Đôi mắt của nàng rất đẹp, rõ ràng là đen hơn mực, nhưng lại lấp lánh trong veo như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ.
Nàng là người yếu đuối và nhút nhát, khi bị bắt nạt chỉ biết bỏ chạy trốn tránh, thậm chí đến cả khóc cũng âm thầm không dám phát ra tiếng.
Loại người vô dụng, chỉ biết cúi đầu nhẫn nhục như thế là kiểu người mà Hứa Quân Hách ghét nhất. Hắn đứng ở cửa liếc nhìn Kỷ Vân Hành, sau đó nhẹ nhàng bước vào bên trong, đến vị trí quen thuộc dưới gốc cây nằm xuống.
Tục ngữ có câu trước lạ sau quen, đây là lần thứ ba hắn biến thành chó con rồi nên cơn giận của hắn đã nguôi ngoai bớt sau hai ngày, nhất là đêm qua, để giải tỏa tức giận mà hắn đứng trong sân đến tận sáng nên hôm nay sẽ không làm như thế nữa.
Sau khi nằm xuống, hắn bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.
Đầu tiên là phải tra xem nơi này ở đâu, con chó này đến từ đâu, còn cô nương nhu nhược kia là nhân vật nào.
Khó khăn hiện tại là hắn không biết gì cả, mở miệng cũng chỉ có thể sủa, ngay cả giao tiếp với người khác còn không thể chứ nói gì mà thoát khỏi cái cảnh ngặt nghèo này chứ.
Ngay lúc Hứa Quân Hách đang suy nghĩ thì đột nhiên phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân, Kỷ Vân Hành đang đi qua đây.
Hắn quay đầu lại thì thấy Kỷ Vân Hành ngồi xổm xuống, nàng đưa tay vuốt ve lưng hắn.
“Học Học.” nàng gọi.
Giọng mũi khản đặc lẫn trong tiếng thì thầm nhẹ nhàng nghe khá đáng thương.
Hứa Quân Hách không nghe nổi, hắn đứng phắt dậy trừng mắt nhìn nàng.
“Ngươi xem, đây là đồ chơi ta làm cho ngươi!” Kỷ Vân Hành lắc lắc quả cầu vải trong tay, làm cho mấy cái chuông cũ va vào nhau, phát ra mấy tiếng leng keng.
Nước mắt chưa khô hẳn, đôi mắt nàng vẫn ẩm ướt, chiếc mũi nhỏ còn đỏ ửng nhưng gương mặt đã không còn đau khổ, thất vọng như trước nữa, thay vào đó nàng vui vẻ nhìn chú chó nhỏ rồi nhanh tay lắc chuông.
Người mới khóc thảm thiết đó giờ đã vui vẻ trở lại.
Hứa Quân Hách không biết rằng, chú chó nhỏ đã bỏ đi giờ lại xuất hiện mới có khiến cho Kỷ Vân Hành vui vẻ đến vậy.
Nàng cứ lắc quả cầu đồ chơi có gắn chuông bên tai hắn, rất nhanh liền khiến Hứa Quân Hách mất kiên nhẫn, hắn quay đầu cắn vào sợi dây vải buộc trên quả cầu, hắn hất đầu một cái làm cho quả cầu bị ném sang một bên như muốn thể hiện hắn không thích món đồ này.
Không ngờ là Kỷ Vân Hành lại đi qua mấy bước nhặt quả cầu lên rồi đưa lại cho hắn. Có vẻ nàng rất nhẫn nại với mọi thứ, tính tình hiền lành dịu dàng, không ngại phiền phức.
Chó con lại cắn sợi dây, đứng thẳng bằng bốn chân ngắn ngủn, lần này hắn dùng toàn bộ sức lực, vừa quay đầu thì cổ liền kêu “rắc” một tiếng, khiến chó con kêu lên đau đớn, nhe răng sủa “gâu gâu” với Kỷ Vân Hành.
Kỷ Vân Hành đã hiểu nên không quấy rầy chó con nữa mà lại tự chơi một mình. Hứa Quân Hách nằm dưới gốc cây ngủ thiếp đi, hai cái tai đầy lông rũ xuống cố chặn tiếng đá cầu của nàng.
Không lâu sau Kỷ Vân Hành chơi đến mức mồ hôi ướt đẫm, liền cất quả cầu đi rồi ra sân sau múc nước tắm gội.
Không có tiếng của Kỷ Vân Hành, sân nhỏ trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió đêm đang thổi và tiếng côn trùng mùa hạ kêu vang. Xưa nay khi Hứa Quân Hách ngủ là xung quanh đều phải cực kì yên lặng, chỉ cần một thanh âm rất nhỏ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc, cũng không biết thói quen xấu này đã hình thành từ lúc nào. Theo lý mà nói, ở trong hoàn cảnh như thế này thì chắc chắn hắn không ngủ nổi, nhưng không hiểu sao khi gió đêm mơn trớn bộ lông mềm mại thì lại khiến hắn cảm thấy buồn ngủ.
Hứa Quân Hách thuận theo thả lỏng cơ thể, định ngủ một mạch đến bình minh để mở mắt ra là liền trở về cơ thể của mình.
Lúc hắn đang mơ màng ngủ thì chợt có tiếng bước chân của Kỷ Vân Hành từ xa vọng lại, sau đó nàng đứng ở cạnh cửa không đi vào phòng mà ngồi xuống.
Trước cửa có một cái cột tre to bằng cổ tay, bên trên treo một ngọn đèn nhỏ, đây là lần đầu tiên từ lúc Hứa Quân Hách biến thành chó con, hắn thấy Kỷ Vân Hành thắp sáng nó.
Đèn lồng vừa được thắp lên làm cho khung cảnh trong sân nhỏ trở nên rõ ràng hơn, nhưng Hứa Quân Hách lại bị ánh sáng ấy làm phiền, cho dù có cách một lớp mí mắt thì hắn cũng không thể chấp nhận được, hắn chậm rãi mở mắt nhìn Kỷ Vân Hành.
Vừa tắm xong nên nàng mặc một cái áo khoác rộng bên ngoài, mái tóc ướt thả xõa trên vai đang không ngừng nhỏ giọt.
Vừa mới ngâm mình trong nước nóng nên làn da vốn trắng nõn của nàng dưới ánh đèn sáng càng trở nên chói mắt hơn. Cổ áo mở rộng để lộ chiếc cổ thanh tú, dưới ống tay áo rộng thùng thình là cánh tay dài thon thả, nàng ngồi co hai chân lại ngồi trên ngưỡng cửa, bên ngoài có lớp áo choàng bao phủ càng làm lộ rõ dáng vẻ gầy yếu của nàng.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua người Kỷ Vân Hành khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó nàng lại nhặt quả cầu lên hướng về phía chú chó con đang nằm ở dưới gốc cây lắc lắc.
Chó con không thèm để ý nàng, chớp đôi mắt tròn xoe nhìn nàng đầy cảnh giác.
“Học Học, Học Học!”
Kỷ Vân Hành gọi hắn.
Hứa Quân Hách ban đầu không phản ứng nhưng Kỷ Vân Hành cứ gọi mãi làm hắn thấy ồn ào nên đành phải ngẩng đầu, hắn còn sủa hai tiếng như muốn cảnh cáo, nghe vậy thì Kỷ Vân Hành cũng không gọi nữa, chỉ duỗi chân đá đá quả cầu trên mặt đất.
Hứa Quân Hách nhìn hành động của nàng, trong lòng thầm nghĩ, ngay cả con nít mấy tuổi cũng không thèm chơi, nàng đã lớn như vậy rồi mà vẫn yêu thích mãi không buông, xem ra thì đầu óc nàng đúng là có vấn đề, rõ ràng là một kẻ ngốc nghếch mà.
Hứa Quân Hách lớn lên trong hoàng cung, đã thấy qua biết bao nhiêu cảnh ngươi sống ta chết trong chốn hậu cung hay tranh quyền đoạt vị nơi triều chính. Chính vì thấy nhiều những cảnh như vậy nên hắn rất rõ cuộc sống của những người không được sủng ái còn chẳng bằng heo chó, Kỷ Vân Hành này ở Kỷ gia không được cha thương mẹ yêu thì có bị hạ nhân bắt nạt cũng không có gì hiếm lạ cả.
Có rất nhiều người đáng thương nhưng Hứa Quân Hách sẽ không dư thừa lòng thương hại, kể cả có thì hắn cũng không dành lòng thương hại của hắn cho những kẻ trời sinh yếu đuối.
Bên kia Hứa Quân Hách đang ôm một bụng xấu tính, còn Kỷ Vân Hành bên này vẫn ngơ ngác ngồi một chỗ, thi thoảng lại duỗi tay gãi gãi mấy vết muỗi đốt.
Nàng ngồi trong sân một lát thì tóc cũng đã khô, nàng cũng không dám để gió đêm thổi lâu nên bèn đi rửa tay rồi đứng dưới mái hiên nhìn cây hoa sơn chi đến ngơ ngẩn. Trên ngọn cây trổ đầy nụ hoa trắng, có một số nụ hoa đã nở toả hương thơm ngát. Những ngày này là thời điểm thích hợp để hái hoa, mang về ngâm trong nước, cho hoa từ từ nở ra, hương hoa thơm còn có thể lưu giữ rất nhiều ngày.
“Có thể hái mang đi bán.” Kỷ Vân Hành lẩm bẩm.
Từ năm Kỷ Vân Hành lên mười bốn tuổi, mỗi năm cứ đến tháng năm, tháng sáu là nàng lại hái hoa sơn chi đi bán.
Linh Châu là vùng đất phồn hoa, dân chúng cởi mở, đâu đâu cũng có kế sinh nhai, dù có làm gì đi chăng nữa thì vẫn kiếm được cơm ăn. Mùa hè đến, trên phố có rất nhiều người bán hoa, đa số là mấy bé gái gia cảnh nghèo nàn, nếu nhà quyền quý nhìn trúng thì có khi còn được mua về làm nha hoàn trong phủ.
Kỷ Vân Hành năm nào cũng được hỏi, có người thấy nàng xinh đẹp còn mua thêm cho nàng một ít hoa sơn chi.
Lần đầu gặp Tiết Cửu, Kỷ Vân Hành cũng đang bán hoa.
Tiết Cửu nói hắn thấy nàng đứng ở bên đường, mồ hôi nhễ nhại dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm những người đi đường như đang viết rõ “Hãy đến mua một bông hoa của ta đi.”
Tên đồ tể bán thịt cánh tay rắn chắc, nhưng tim lại mềm, mua hết hoa của nàng, còn thuê nàng về viết sổ sách.
Kỷ Vân Hành bán hoa sơn chi không đắt, mười bông mới được một văn tiền.
Nàng không bán để kiếm tiền mà nàng chỉ đơn thuần muốn chia sẻ hương thơm của hoa mà thôi.
Kỷ Vân Hành ngáp một cái, trước khi bước vào trong thì nói với chó con: “Học Học, đừng rời đi nữa nhé!”
Hứa Quân Hách vùi đầu vào hai chân trước đang bắt chéo, hắn phớt lờ lời nói của nàng, chỉ cho nàng một bóng lưng kiêu ngạo thờ ơ.
Kỷ Vân Hành không nghĩ chó con bị dại, ban ngày nó vẫn rất bình thường, luôn quấn quýt bên cạnh nàng, chỉ có ban đêm mới trở nên cáu kỉnh.
Chắc là chó con bị ốm rồi.
Trong lòng Kỷ Vân Hành suy đoán có đến buổi tối cơ thể nó không thoải mái cho nên cứ luôn nhe răng cáu kỉnh.
Kỷ Vân Hành rất buồn, quyết định ngày mai sẽ đi mua cho chó con ít thuốc. Đó là chú chó mà nàng nhặt về, một khi đã quyết định nuôi nó thì nàng sẽ hết lòng hết dạ đối xử với nó.
Ngày hôm sau Kỷ Vân Hành ra ngoài từ sáng sớm, đến y quán mua thuốc cho chó con. Mà Hứa Quân Hách sau khi khi quay trở về cơ thể đã rất tức giận, muốn đập nát chuỗi tràng hạt mà vị trụ trì già đưa cho thành từng mảnh, rồi phá huỷ ngôi miếu lừa người kia, lại bị Ân Lang ôm đùi khóc lóc van xin ngăn cản mãi làm cho trong cung náo loạn một trận.
Cuối cùng, Hoàng Đế phải đến thăm hắn thì chuyện này mới lắng xuống. Hứa Quân Hách cũng hết cách, chuyện cấp bách lúc này là tìm ra cái viện rách nát đó rốt cuộc là ở chỗ nào.
“Gọi Hạ Nghiêu đến đây.” Hứa Quân Hách ra lệnh.
Cửa sổ tẩm cung mở rộng, không đốt hương, làn gió nóng thổi qua làm cho màn trướng đung đưa theo gió.
Các thái giám đứng hầu chẳng dám thở mạnh, dù tẩm cung nhiều người đến vậy nhưng đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không hề có một chút tạp âm nào.
Rất nhanh, Ân Lang đã dẫn Hạ Nghiêu bước vào.
Hạ Nghiêu là thị vệ tùy thân của Hứa Quân Hách, thân thể cường tráng nhưng mặt mũi lại bình thường, dễ dàng hoà lẫn vào đám đông.
Người này là người thắng cuộc trong đám ám vệ mà năm đó Hoàng Đế tự mình bồi dưỡng, cho nên mới có cơ hội bảo vệ Hứa Quân Hách. Những năm qua, chỉ cần Hứa Quân Hách ra ngoài thì Hạ Nghiêu đều sẽ luôn đi theo bên cạnh như hình với bóng.
Thường thì khi Hứa Quân Hách cần người làm việc, nếu chuyện dễ thì cũng sẽ không cần đến Hạ Nghiêu ra mặt, chỉ là bây giờ hắn cần phải lập tức tìm ra tiểu viện rách nát kia.
“Ngươi đi tìm cho ta một chỗ, chỗ đó hoang vu hẻo lánh, cách xa phố phường náo nhiệt, khi trời gió lớn thì xung quanh có tiếng lá cây xào xạc, có lẽ là ở bên cạnh một khu rừng, trong sân viện còn có một cây sơn chi. Ở đó có một cô nương tầm mười sáu mười bảy tuổi, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi đen.” Hứa Quân Hách nhớ lại vẻ ngoài cô nương đó, rồi nói thêm một câu: “Nhìn cũng được, chỉ là trông hơi ngốc một chút.”
Linh Châu lớn như vậy mà Hứa Quân Hách lại miêu tả không đầu không đuôi nghe chẳng khác nào mò kim đáy biển, nhưng Hạ Nghiêu chẳng hề có nửa điểm do dự, chờ Hứa Quân Hách dặn dò xong là liền nhận lệnh rồi rời đi.
Đương nhiên, có thể tìm được hay không trong lòng Hứa Quân Hách đoán chừng đã nắm rõ, tin tức mà hắn biết quá ít, cho dù Hạ Nghiêu có thần thông quản đại đến mấy cũng chưa chắc có thể tìm được, nhưng trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
Ban đêm, lúc biến thành chó con là lúc vô cùng xui xẻo.
Kỷ Vân Hành lấy vải bố bọc chó con lại, lấy dây cột tóc quấn quanh từng vòng, Hứa Quân Hách chỉ cảm thấy hai tay bị trói rất chặt, không thể nào vùng vẫy được.
Sau đó lại thấy nàng không biết lấy từ đâu ra một túi da trâu, rồi ôm Hứa Quân Hách trong lòng, cạy miệng hắn ra rồi đổ nước vào.
Cả người Hứa Quân Hách bừng bừng tức giận, dùng hết sức lực vùng vẫy nhưng lại bị Kỷ Vân Hành dùng đùi kẹp chặt, ngay sau đó là hương vị đắng chát nồng nặc của nước thuốc tràn vào trong miệng hắn.
Nói cho cùng thì chó con cũng còn nhỏ lại bị Kỷ Vân Hành bọc chặt cả người lại làm cho Hứa Quân Hách không thể thoát ra được, cuối cùng vẫn là bị ép nuốt vài ngụm thuốc đắng chát.
“Không sao rồi, Học Học, uống thuốc xong là em sẽ khỏe lại thôi.” Kỷ Vân Hành nói: “Cắn người bậy bạ là chó điên, em không được là chó điên đâu đó, ta không nỡ vứt bỏ em đâu.”
Đây là thuốc mà mới sáng sớm Kỷ Vân Hành đã chạy ra ngoài mua về. Nàng đã phải tốn rất nhiều công sức giải thích thuốc này là cho chó con uống, cuối cùng Hứa lang trung nghe đến phát ngán, lại chẳng thể đuổi nàng đi được nên mới đành bốc cho nàng chút thuốc.
Mua thuốc xong Kỷ Vân Hành đi đến tiệm tào phớ của Sở Tình để sắc thuốc. Thuốc sắc xong để nguội thì được Sở Tình rót vào một cái túi da trâu cho Kỷ Vân Hành đem về, nàng cố tình chờ đến sẩm tối mới đút thuốc cho chó con.
Kỷ Vân Hành tin chắc là uống thuốc vào sẽ khỏi bệnh thôi.
Mấy năm nay, mỗi lần nàng bị bệnh đều như vậy cả.
Suy nghĩ ngây thơ này của nàng làm cho Hứa Quân Hách bị giày vò thê thảm, lần này đến cả mong muốn giết người hắn cũng có nữa. Do bị uống thuốc nên bụng chó con trở nên tròn vo, hắn gắng gượng uống hết thuốc, vừa được Kỷ Vân Hành thả xuống thì đã bắt đầu nôn, nhìn mớ thuốc uống vào bị chó con nôn ra gần một nửa thì Kỷ Vân Hành có hơi đau lòng.
Nôn xong thì Hứa Quân Hách nổi điên lên, bắt đầu đuổi theo cắn Kỷ Vân Hành, dọa cho nàng sợ đến nỗi phải trốn vào phòng ngủ.
Mấy ngày sau đó, chỉ cần mặt trời xuống núi là quan hệ giữa Kỷ Vân Hành và chó con rơi vào thời kì đóng băng.
Chó con chỉ cần thấy nàng là nhe răng nhếch miệng, không ngừng sủa loạn, nhưng ban ngày thì lại chủ động đến gần quấn quít nàng, có lúc nàng nhốt chó con trong viện lâu quá, nó còn lấy chân cào cửa rên ư ử.
Ban ngày đang yên đang lành như vậy nhưng cứ mỗi khi đêm xuống là chó con sẽ nằm dưới gốc cây với đôi mắt đề phòng, đừng nói là cho nàng sờ, ngay cả khi nàng gọi rát cả cổ họng thì nó cũng chẳng thèm phản ứng lấy một chút.
Kỷ Vân Hành chẳng hiểu gì cả, rõ ràng lúc nhặt về vẫn còn rất tốt, không biết sao mấy ngày nay lại kì lạ như vậy.
Nhưng nàng cũng không tiếp tục mua thuốc cho chó con nữa, nàng vẫn cứ như thường lệ bốn ngày một lần đi chợ ghi sổ sách cho Tiết Cửu, rảnh rỗi thì đi bán hoa sơn chi trên đường.
Người của Kỷ gia không hề biết chuyện nàng lén chạy ra ngoài, Kỷ gia nằm ở phía Bắc Thành của Linh Châu, cho nên lần nào Kỷ Vân Hành cũng phải đi rất xa mới đến Đông Thành, một là để tránh gặp phải hạ nhân của Kỷ gia, hai là ở Đông Thành có vài người mà nàng quen biết.
Vài ngày sau, hạ nhân của Kỷ trạch đến gõ cửa, nói là y phục mới may cho Kỷ Vân Hành đã xong rồi, mời nàng đến tiền viện thử đồ.
Khi xưa, chủ mẫu Kỷ gia vẫn luôn bị mẫu thân của Kỷ Vân Hành đè ép, nên sau này khi đã chễm chệ ở vị trí chủ vị thì cũng không quan tâm đến Kỷ Vân Hành nữa, ngay cả giả bộ ngoài mặt mà bà ta cũng chẳng thèm làm, chỉ để cho hạ nhân mỗi ngày đưa cơm qua để đảm bảo nàng không bị chết đói mà thôi.
Kỷ gia vẫn sẽ may y phục mới cho nàng nhưng mỗi năm phải gần đến đón tết mới có, cũng chưa từng đo kích thước cho Kỷ Vân Hành, chỉ đem đồ may sẵn qua, năm nào cũng vậy, không to thì nhỏ, nhìn cũng không phải là đồ mới gì, nói tóm lại là không vừa mà cũng chẳng đẹp.
Kỷ Vân Hành đi theo hạ nhân đến htiền viện, lúc bước vào thì Kỷ lão gia cũng ở đó, ngồi bên cạnh là Kỷ Doanh Doanh vừa cập kê vài ngày trước, mà ngồi bên cạnh Vương Huệ lại là một thiếu niên.
Thiếu niên có dáng người không cao, mặc một thân cẩm y, thắt lưng đeo đai ngọc, hai mắt hẹp dài, đây chính là Nhị thiếu gia của Kỷ gia, huynh trưởng của Kỷ Doanh Doanh, Kỷ Viễn.
Hắn nhỏ hơn Kỷ Vân Hành một tuổi, rất được Kỷ lão gia nuông chiều, bình thường lúc không đi công việc thì đi đâu ông cũng dẫn hắn theo, cho nên ở bên ngoài cũng kết giao được với không ít con cháu nhà quyền quý ở Linh Châu.
Sau khi vào phòng, Kỷ Vân Hành nghe bọn họ đang nói chuyện hăng say nên bèn biết điều mà đứng một bên, không hề làm phiền đến họ.
“Đã xác định ngày rồi chứ? Tin tức lần này có thật không?” Kỷ lão gia hỏi.
“Chín phần là thật ạ.” Kỷ Viễn cao giọng, giọng điệu đầy phấn khích, mặt mày hớn hở nói: “Chính là ngày mai, sân bãi thì mấy ngày trước cũng đã định xong rồi, nghe nói lúc trước do sức khỏe Hoàng Thái Tôn không tốt mới từ chối lời mời của Chu thiếu gia, sau này Chu thiếu gia lại mời thêm một lần nữa nên Hoàng Thái Tôn bèn nhận lời, ngày mai sẽ mở tiệc. Gần đây, con chạy đôn chạy đáo theo chân Lý thiếu gia, hôm nay y hứa lúc mở tiệc sẽ dẫn con theo rồi đó.”
Kỷ lão gia nghe vậy lập tức vuốt râu cười, trên mặt đầy sự hài lòng.
Vương Huệ vội hỏi: “Lý thiếu gia này có phải người nhà Thông Phán Linh Châu mà lúc trước con nói không?”
“Đúng vậy, hắn thân với Chu thiếu gia, lại thích uống rượu, uống say rồi thì sẽ nói nhiều hơn nên con mới lấy được những tin tức này từ miệng hắn.” Kỷ Viễn mặt mày hớn hở nói: “Ngày mai mà may mắn hơn chút không chừng còn có thể kết giao với đám con cháu đến từ Kinh Thành, may mắn hơn nữa thì có thể lộ diện trước mặt Hoàng Thái Tôn, lại bắt chuyện được một hai câu thì càng tuyệt vời.”
“Đừng tham lam quá.” Mặc dù Kỷ lão gia rất vui nhưng vẫn kìm lại dạy bảo: “Ta nghe nói vị Hoàng Thái Tôn này xưa giờ ngông cuồng ngang ngược, ở Hoàng Thành cũng chẳng nể mặt ai bao giờ, là một tiểu bá vương không ai dám đắc tội, lại hằng ngày được kề cận thiên tử nên lòng dạ sâu như biển. Nếu Hoàng Thái Tôn hỏi đến con thì con hãy trả lời, còn không hỏi thì đừng vội vàng bắt chuyện, tránh làm hắn không vui.”
Lời trong ý ngoài đều là sự kính sợ.
Một chức quan nhỏ như Kỷ lão gia suy cho cùng là do năm đó cha ông lo lót quan hệ mà có được, cả ngày chỉ xử lý những việc lông gà vỏ tỏi, vì người trong nhà tâng bốc nên mới gọi một tiếng quan lão gia thôi chứ nếu bước ra khỏi Kỷ gia này thì lời ông nói chẳng có một chút trọng lượng nào.
So với những dòng dõi quý tộc kia thì ngăn cách xa tựa như dải ngân hà vậy, nhiều thêm một phần tơ tưởng là sẽ càng thêm một phần nguy hiểm.
“Ca ca giỏi quá, nếu có thể kết thân với đám con cháu thế gia đến từ Kinh Thành thì sau này khi bước vào triều đình con đường làm quan nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.” Kỷ Doanh Doanh vỗ tay chúc mừng.
Nghe câu này, vẻ mặt Vương Huệ đắc ý tự hào, lập tức dặn dò hạ nhân giục làm quần áo mới để ngày mai nhi tử của bà có thể vẻ vang đi dự tiệc. Kỷ lão gia lại tiếp tục căn dặn Kỷ Viễn, ngày mai đi dự tiệc từ hành động đến lời nói phải thận trọng, nhất định phải cung kính, không được làm bừa mà Kỷ Doanh Doanh bên cạnh cũng liên tục chúc mừng.
Một nhà bốn người cứ thế ở trong hiên nhà nho nhỏ mơ ước một bước lên mây, chỉ có Kỷ Vân Hành vẫn im lặng đứng ở cửa, giống như nghe vô tai trái rồi lại trôi tuột ra tai phải, ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn một chỗ, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Đợi đến khi bọn họ trò chuyện đủ rồi, Kỷ lão gia đứng dậy dẫn Kỷ Viễn đi đến thư phòng, Kỷ Doanh Doanh cũng đi học đàn, từng người một rời đi.
Bọn họ đi ngang qua người Kỷ Vân Hành, ánh mắt nhìn thẳng, không có một ai dừng lại mà Kỷ Vân Hành cũng đã sớm quen với cảnh này rồi nên nàng chỉ lẳng lặng đi vào thỉnh an Vương Huệ.
Vương Huệ vừa mới nhận được tin vui nên tâm tình rất vui vẻ, bà ta nhìn Kỷ Vân Hành với nụ cười yêu thương, kéo tay nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bà ta nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Chớp mắt một cái mà con đã lớn như vậy rồi, năm sau chắc hẳn đã mười tám rồi phải không? Năm đó khi tỷ tỷ mất đã giao con lại cho ta, nhờ ta thay tỷ tỷ chăm sóc cho con. Giờ đây con cũng đã lớn rồi, lại xinh đẹp ngoan ngoãn, cũng đã đến lúc nên chọn con một mối hôn sự tốt rồi.”
Kỷ Vân Hành không trả lời, dùng cặp mắt đen láy nhìn bà ta, trên mặt tuy rằng không có ý cười, nhưng cũng không có vẻ u ám, chỉ ngoan ngoãn im lặng nghe lời.
Đây chính là mục đích của việc Vương Huệ may quần áo cho nàng.
Tuy rằng Kỷ Vân Hành mấy năm nay bị nhốt trong tiểu viện, chưa từng gặp người ngoài, cũng không quen biết bất kỳ người thân nào của Kỷ gia, nhưng dù sao nàng cũng là đích trưởng nữ của Kỷ gia.
Kỷ Doanh Doanh đã đến độ tuổi cập kê, năm sau sẽ phải bắt đầu chú ý đến hôn sự, có Kỷ Vân Hành đè ở phía trên thì nàng ta sẽ không thể vượt qua trưởng tỷ để bàn chuyện hôn nhân đại sự được, vì vậy Vương Huệ đã lên kế hoạch, trước tiên là để Kỷ Vân Hành gả ra ngoài, sau đó mới cẩn thận lựa chọn một mối hôn sự thật tốt cho nữ nhi của mình.
“Lúc trước ta có để ý cho con, con trai thứ ba của Trương gia, tuy là thứ tử nhưng có tài văn chương, hay là còn có đích tử của Vương gia, tuy nhìn cũng bình thường nhưng tính tình dễ chịu, dễ sống chung, tuổi tuy có hơi lớn nhưng lại biết yêu thương người khác. Ngoài ra ở Tây Thành cũng có thiếu gia con nhà buôn gỗ giàu có, lại còn là độc đinh, chỉ là đã từng thành thân vào hai năm trước, thê tử không bao lâu liền qua đời vì bệnh tật nên cũng không để lại đứa con nào, cho nên nếu con có gả qua lần thứ hai thì cũng sẽ không phải chịu khổ.’’
Vương Huệ nói thật chậm vì sợ Kỷ Vân Hành nghe không hiểu, nên còn lặp đ lặp lại mấy lần.
Theo lý mà nói, cho dù Kỷ Vân Hành có không được yêu thích đến đâu, thì trên người nàng vẫn mang thân phận đích trưởng nữ của Kỷ gia là chuyện không phải bàn cãi cho nên nàng không thể làm thiếp thất hay kế thê, nhưng đáng tiếc là đầu óc nàng lại có chút chậm chạp cho nên tình thế trở nên lúng túng.
Một gia đình môn đăng hộ đối sẽ không có ai lại tình nguyện cưới một kẻ ngốc về làm chủ mẫu cai quản gia đình. Đó là còn chưa kể không thể lựa chọn một nhà nào đó có giả cảnh quá kém chứ nếu không khi truyền ra thì Kỷ lão gia sẽ bị chỉ trích.
Kỷ lão gia là người có chức quan, lại thích sĩ diện nên luôn băn khoăn về chuyện này.
Sau khi chọn đi chọn lại, Vương Huệ chỉ tìm được ba người này.
“Con cũng không cần phải vội trả lời, trước tiên thì hôm nay thử bộ y phục mới này đi, xem có vừa không?”
Kỷ Vân Hành từ đầu đến cuối chưa nói một lời, liền bị Thu Quyên kéo đi thử y phục mới.
Là một bộ đồ có màu hồng đào tươi, chất liệu có cảm giác tốt hơn trước một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao, cũng may là còn vừa người.
Một cô nương đang ở độ tuổi tươi đẹp, những màu sắc tươi sáng này mặc thế nào cũng đẹp, sau khi Kỷ Vân Hành thay đồ xong thì Vương Huệ liền mỉm cười khen ngợi nàng, còn tặng cho nàng một cây trâm gỗ, trên đầu trâm có treo những bông hoa nhung đỏ.
“Trở về suy nghĩ một chút.” Vương Huệ cài trâm vào tóc nàng.
Kỷ Vân Hành không có phản ứng gì nhiều, Vương Huệ cũng hoàn toàn không so đo với nàng mà chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của Kỷ Vân Hành, sau đó bảo nàng mặc y phục mới trở về.
Người còn chưa đi xa, giọng nói của Thu Quyên đã vang lên: “Phu nhân, đại cô nương làm gì hiểu mấy chuyện này đâu, cần gì phải hỏi nàng ta, chỉ cần cho đính hôn xong rồi tiễn người qua đó là được mà!”
“Ngươi thì biết cái gì, lỡ đâu đến lúc đó con ngốc này lại làm loạn lên, làm mất thể diện của lão gia mới là hỏng chuyện lớn…”
Kỷ Vân Hành trở lại tiểu viện thì vội vàng nấu nước tắm rửa, ngâm quần áo mới vào chậu nước, đợi tắm rửa giặt giũ xong thì trời cũng đã tối.
Nàng bế con chó con vừa mới tắm rửa sạch sẽ hôm nay lên vuốt ve, lông nó mềm mại như bông, hai cụp xuống cực kỳ xinh đẹp.
Kỷ Vân Hành ôm nó để lên trên bàn, nó cũng ngoan ngoãn nằm xuống, lẳng lặng bầu bạn cùng chủ nhân.
Trong phòng tối om, Kỷ Vân Hành thắp đèn, cầm bút bắt đầu viết chữ.
Mặt trời lặn xuống dưới chân trời trong chớp mắt, Hứa Quân Hách mở hai mắt ra, nghe thấy giọng nói của Kỷ Vân Hành truyền đến rất gần bên tai.
Hứa Quân Hách cũng đã quen, rõ ràng là vào ban ngày tiểu cô nương này thường xuyên mang chó con vào phòng chơi, thỉnh thoảng Hứa Quân Hách xuyên qua tỉnh lại, nếu hắn không phải đang nằm ở trên giường, thì cũng đang nằm ở trên bàn, nếu không thì cũng là đang bị nàng ôm trong lòng.
Dù có sủa to dữ dội đến đâu, Kỷ Vân Hành cũng không bao giờ tức giận, chỉ khi ồn ào quá mức, nàng mới đem Hứa Quân Hách thả lại trong sân.
Lúc này, nàng đang nằm dài trên bàn, ánh nến vẽ thêm một sợi chỉ vàng trên khuôn mặt nõn nà của nàng, nàng tay cầm bút nhưng miệng lẩm bẩm: “Con trai thứ ba của Trương gia, tuy là thứ tử nhưng lại có tài văn chương, đích tử của Vương gia tuy nhìn cũng bình thường nhưng tính tình dễ chịu, dễ sống chung, tuổi tuy có hơi lớn nhưng lại biết yêu thương người khác, ở Tây Thành có thiếu gia con nhà buôn gỗ, lại còn là độc đinh nhưng đã từng thành thân vào hai năm trước, thê tử không bao lâu liền qua đời vì bệnh tật nên cũng không để lại đứa con nào…”
Kỷ Vân Hành đang nghiêm túc viết, khóe mắt nhìn thấy chó con đứng dậy, nàng liền quay đầu lại, dùng cán bút gõ nhẹ vào mũi chó con, nhẹ giọng hỏi: “Học Học, em nghĩ ta nên chọn người nào?”
Hứa Quân Hách nghiêng đầu né tránh, lỗ tai cũng theo đó mà run lên một chút, thầm mắng trong lòng.
Chỉ vài cái dưa vẹo táo nứt mà cũng đáng để nàng phải nghiêm túc chọn lựa ư? Những lời này không phải là lời nói có thể thốt ra từ miệng một người ngốc như nàng, nhất định là ban ngày đã có người gọi nàng đến nói như vậy.
Ở Kỷ gia này làm gì có ai yêu thương nàng đâu, làm sao bọn họ có thể để cho nàng chọn được một mối hôn sự tốt đẹp chứ, chẳng qua là một gia đình bề ngoài nhìn có thể chấp nhận được nhưng thực chất bên trong đã mục rữa thành một mớ hỗn độn rồi cũng nên.
Nếu có thể nói được, Hứa Quân Hách sẽ kiến nghị nàng chọn cạo đầu đi tu di để không phải gả qua đó chịu khổ nữa.
Đang suy nghĩn thì hắn nhìn thấy Kỷ Vân Hành đột nhiên buông bút xuống, ngơ ngác không biết đang nghĩ cái gì. Trong phòng yên tĩnh một lát, lại nghe thấy giọng nói của nàng vang lên: “Em nói xem, Hoàng Thái Tôn kia là người như thế nào? Tại sao khi hắn đến Linh Châu, tất cả mọi người xung quanh đều nói đến hắn?”
Hứa Quân Hách liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa có phản ứng gì.
Hắn từ nhỏ đã thụ phong làm trữ quân, danh tiếng vang xa truyền đến Linh Châu cũng là chuyện bình thường. Những người ở đây nhắc đến hắn đều là khen hắn tuổi trẻ tài cao, tuấn mỹ vô song, toàn là mấy lời nịnh nọt linh tinh, hắn nghe cũng muốn ù tai rồi.
Ấy vậy mà không ngờ Kỷ Vân Hành lại nói: “Hắn thật sự ngông cuồng ngang ngược như những người khác nói thật sao?”
Nàng vừa dứt lời thì có một loạt tiếng chó hung dữ sủa vang dội: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Tiếng cho sủa này doạ Kỷ Vân Hành sợ hãi, nàng đột nhiên đứng lên lùi về phía sau mấy bước: “Học Học, em lại làm sao vậy?”
Hứa Quân Hách bị chọc cho tức điên lên, hướng về phía Kỷ Vân Hành sủa vài cái rồi nhảy khỏi bàn, chỉ là không ngờ cái bàn này quá cao so với hắn nên hắn lập tức ngã xuống đất, cằm đau giống như bị nứt ra.
Cơn đau dữ dội càng khiến cho lửa giận trong lòng hắn cháy bùng lên, hắn đuổi theo Kỷ Vân Hành sủa như điên làm cho nàng sợ đến mức chạy ra ngoài sân, mà Hứa Quân Hách lại lì lợm đuổi theo nàng từ sân trước ra sân sau, đuổi một vòng rồi lại thêm một vòng.
Dù có là tượng đất đi nữa thì cũng có ba phần tính tình, Kỷ Vân Hành lúc này thực sự tức giận, nàng lao tới ấn Hứa Quân Hách xuống đất, dùng tay nắm vào gáy của chó con.
Đây là Tiết Cửu dạy nàng, hắn nói rằng ở tư thế này chó con không thể cắn nàng. Quả nhiên, Hứa Quân Hách dù có giãy giụa thế nào cũng không thể cắn được Kỷ Vân Hành nữa.
Nàng lấy một sợi dây thừng quấn quanh cổ chó con, sau đó nhấc chó con đến dưới tàng cây, dùng một tay quấn sợi dây thừng quanh thân cây.
Hoàng Thái Tôn cao quý bị buộc vào gốc cây như vậy nên tức muốn ói ra máu, hắn nổi điên lên cắn dây thừng, nhưng vì răng của chó con không sắc bén nên không thể cắn xuyên qua sợi dây thừng dày được. Thấy cắn không được nên hắn liền quay đầu về phía Kỷ Vân Hành sủa như điên.
Kỷ Vân Hành lăn lộn một trận như vậy cả người đã đầy mồ hôi, cau mày nói: “Học Học không ngoan, hôm nay ta sẽ phạt em ở đây từ từ ăn năn hối cải.”
Sau đó, nàng không quan tâm đến con chó con đang điên cuồng sủa nữa mà đi thẳng ra hậu viện đun nước tắm rửa rồi về phòng ngủ.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời Hứa Quân Hách xảy ra chuyện này, nếu là bình thường thì chỉ cần hắn nói một câu thôi là tiểu viện này đã bị phá hủy, nhưng hiện tại hắn lại đang bị nhốt trong cơ thể một con chó con, dù có tức giận đến đâu cũng không thể làm gì được.
Mắng mệt mỏi xong, Hứa Quân Hách đang nổi điên cũng từ từ bình tĩnh lại, hắn thầm nghĩ trong lòng:
“Tốt nhất đừng để ta điều tra ra nơi này là nơi nào!”