Chỉ Xuân Biết Chốn Này - Chương 03
Kỷ Vân Hành hôm nay cũng không nhàn rỗi.
Nàng ăn đồ bị hỏng nên suốt một buổi tối đều khó chịu, đến cả ngủ cũng không yên, gắng gượng mãi đến rạng sáng mới ra ngoài để khám bệnh.
Bởi vì thân thể của nàng vốn yếu ớt, luôn có bệnh trong người, ở trên đường Đông Thành có một nữ lang trung cũng coi như nhìn nàng lớn lên nên mỗi lần bị bệnh Kỷ Vân Hành đều sẽ đến đây.
Mua thuốc xong, Kỷ Vân Hành quay người đi đến hàng tào phớ cách vách bên cạnh, trong cửa hàng không đông người, chủ tiệm nhìn thấy nàng liền hỏi: “Lại bị bệnh à?’’
Kỷ Vân Hành đem gói thuốc đặt lên bàn, gật đầu: ‘’Dạ, cho thêm nhiều đường nha dì.’’
“Hôm nay mới vừa làm mứt táo, cho con thêm mấy miếng.’’ Chủ tiệm vừa nói vừa đi vào bếp, thở dài nói: “Hữu Hữu à, sao suốt ngày bị bệnh miết vậy con?”
Chủ tiệm bán tào phớ tên là Sở Tình, là một nữ nhân xinh đẹp, nếu không nói đến tuổi tác mà chỉ đơn thuần nhìn khuôn mặt của bà ấy thôi thì tuyệt đối sẽ không đoán ra được bà ấy đã gần năm mươi.
Bà có làn da mịn màng, trên mặt có rất ít nếp nhăn, khi nói chuyện trên miệng luôn nở nụ cười, thoạt nhìn ai cũng sẽ tưởng người này chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, lại còn là một mỹ nhân xinh đẹp. Không chỉ có như thế, tào phớ của bà ấy làm cũng cực kỳ ngon, bởi vậy nam nhân tới mua tào phớ rất nhiều mà nữ nhân lui tới cũng không ít.
Bà ấy mới đến Linh Châu hai năm trước, Kỷ Vân Hành gặp được bà ấy là khi bà đang hỏi đường bằng khẩu âm của một nơi khác. Lúc đó Kỷ Vân Hành cầm hồ lô ở bên cạnh nhìn chằm chằm một hồi lâu, thấy người khác nghe không hiểu bà ấy đang nói gì thì liền chủ động tiến đến.
Nhưng trên thực tế Kỷ Vân Hành cũng nghe không hiểu Sở Tình nói gì, nàng chỉ có thể dùng một đôi mắt vô cùng nghiêm túc để nói rằng bản thân có thể giúp đỡ, thành công lừa được Sở Tình đi theo nàng suốt một buổi chiều. Mãi lúc sau Sở Tình mới phát hiện tiểu cô nương này vốn dĩ cũng nghe không hiểu bà ấy nói cái gì, lại càng không biết bà ấy muốn tìm ai, cả buổi toàn là dẫn đường bừa.
Ngay từ đầu, Sở Tình nghĩ rằng người dân ở Linh Châu có tính bài ngoại, thậm chí ngay cả một tiểu cô nương cũng muốn trêu chọc bà. Sau này bà ấy lại phát hiện, không phải là Kỷ Vân Hàn có ý định chọc ghẹo bà ấy mà là nha đầu này thật sự nhiệt tình muốn giúp đỡ, chẳng qua trong đầu nha đầu này dường như rất đơn giản nên cũng không nghĩ tới việc liệu mình có thể giúp đỡ được gì không.
Nếu là người khác, sợ rằng sẽ khiến người khác hiểu nhầm rằng người này xấu tính, vô duyên vô cớ đi chọc ghẹo người khác. Chỉ là khi nhìn Kỷ Vân Hành có dáng vẻ suy nghĩ không linh hoạt thì mới nhận ra có lẽ không phải là nàng cố ý mà chỉ đơn giản là xuất phát từ thiện tâm muốn giúp đỡ người khác mà thôi.
Vậy nên từ đó về sau, Sở Tình liền kết bạn với Kỷ Vân Hành, chỉ cần Kỷ Vân Hành bị bệnh phải mua thuốc thì sẽ ghé qua tiệm của Sở Tình uống một chén tào phớ.
Tào phớ này miễn phí, là Sở Tình muốn an ủi nàng khi nàng bị bệnh.
Tào phớ được bưng lên đặt trước mặt Kỷ Vân Hành, đầy ắp cả một chén, bên trong còn có cho thêm nho khô cùng mứt táo nữa. Thực ra tào phớ này không ngọt đến vậy, ăn vào còn có mùi hoa thoang thoảng, nhưng chỉ khi nếm kỹ mới có thể cảm nhận được vị ngon trên đầu lưỡi. Kỷ Vân Hành thích ăn ngọt, cho nên mỗi lần Sở Tình lấy tào phớ cho nàng đều sẽ cho thêm một chút mứt hoa quả.
Kỷ Vân Hành vốn đang ngồi, thấy trong chén có nhiều đồ ăn như vậy thì lại đứng lên cúi đầu trả lễ với Sở Tình: “Đa tạ dì Tình.’’
“Ăn đi.” Sở Tình cười nàng: “Nha đầu vừa mới lớn thôi nhưng lại rất ngoan ngoãn.”
Bà nói xong liền cầm gói thuốc trong tay nàng đi ra sau bếp sắc thuốc cho nàng.
Trong tiểu viện của Kỷ Vân Hành không có nồi nên nàng không thể tự mình sắc thuốc. Mỗi lần cần sắc thuốc nàng đều đến nơi này để nhờ Sở Tình nấu thuốc mà Sở Tình cũng đã sớm coi việc này là thói quen.
Tiệm tào phớ nhỏ chẳng mấy chốc đã tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, một nửa là đến từ y quán cách vách bên cạnh, một nửa còn lại là do thuốc nấu cho Kỷ Vân Hành. Sau khi Sở Tình làm xong việc liền ngồi xuống đối diện Kỷ Vân Hành, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, nhìn tiểu cô nương dùng thìa chậm rãi múc một miếng rồi lại một miếng tào phớ, ánh mắt của bà cũng dần trở nên dịu dàng trìu mến.
Kỷ Vân Hành là một đứa trẻ ngoan ngoãn, giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt. Bà còn nhớ lúc đó nàng đang đứng ở bên đường ăn hồ lô, chắc ai đó đã dạy nàng phải cẩn thận kẻo xiên đâm vào miệng cho nên nàng mới cẩn thận lấy từng viên hồ lô xuống ăn từ từ, cái miệng nhỏ căng phồng lên tròn trịa. Chính bộ dáng vụng về đó mới khiến cho Sở Tình phải theo nàng đi khắp thành suốt cả buổi.
“Hữu Hữu năm nay ít bị ốm hơn rồi nên không thường xuyên đến gặp dì nữa.’’ Sở Tình giơ tay vén vài sợi tóc đang rớt loà xoà ra sau tai nàng.
Kỷ Vân Hành ngẩng đầu: “Không bị bệnh vẫn có thể tới chỗ dì Tình.’’
“Vậy sau này con phải đến thường xuyên hơn, dì sẽ làm nhiều thạch đậu cho con ăn.’’ Sở Tình nói chuyện nhưng tay cũng không chịu yên, xoa xoa chút nước dính bên khoé miệng nàng.
Kỷ Vân Hành đã quen với việc bà ấy có những động tác nhỏ thể hiện sự quan tâm như vậy. Sở Tình thoạt nhìn là người giỏi giang nhưng lại bạc tình, giống như là nửa đời người cũng chưa thành hôn vậy, nhưng thật ra bà ấy từng có một đứa con gái, hơn nữa tuổi tác còn xấp xỉ Kỷ Vân Hành.
Bà ấy luôn nhìn Kỷ Vân Hành bằng ánh mắt dịu dàng giống như đang thông qua nàng mà nhìn một tiểu cô nương khác vậy, sau đó bà lại khẽ thở dài: “Nếu Ngọc Ngọc của dì còn ở đây thì bây giờ chắc là cũng bằng tuổi con.”
Đây có lẽ chính là nguyên nhân Sở Tình đặc biệt quan tâm đến Kỷ Vân Hành.
“Dì Tình, mấy ngày trước con nhặt được một con chó nhỏ.” Kỷ Vân Hành bỗng nhiên nói chuyện này ra, nàng vừa ăn tào phớ vừa nói: “Con đặt tên cho nó là Học Học, vốn dĩ mấy ngày trước nó còn rất ngoan, cũng không hay sủa bậy, nhưng không biết vì sao tối hôm qua lại đột nhiên cứ nhìn thấy con là sủa dữ dội, lại còn muốn cắn con nữa, nó bị sao vậy ạ?”
Sở Tình kinh ngạc hỏi lại: “Con nhặt nó ở đâu thế?”
“Ở chợ Đông Thành.’’
Kỷ Vân Hành ghi sổ sách cho một đồ tể họ Tiết ở chợ Đông Thành, chuyện này Sở Tình cũng đã từng nghe qua. Mà tên đồ tể họ Tiết nọ cũng rất hào phóng, bà còn nhớ nhớ mỗi lần xong việc hắn cũng đều cho nàng 50 văn tiền, sau một tháng thì nàng cũng có dư chừng 300 văn tiền.
Đừng nhìn đầu óc ngây ngốc của Kỷ Vân Hành mà chê cười, thật ra cuộc sống của nàng rất trật tự đâu vào đấy, ngày thường còn có thể lên phố tự mua cho mình đồ ăn mà bản thân thích.
“Vậy thì con phải chú ý chút, lúc trước dì có nghe nói có người bị điên sau khi bị chó cắn đấy, còn mắc phải một căn bệnh khó chữa, đã uống rất nhiều thuốc nhưng không khỏi, không bao lâu sau thì chết.” Sở Tình nói: “Có lẽ con đã nhặt về một con chó điên cũng nên.”
Kỷ Vân Hành nghe xong liền sợ hãi, nhưng nghĩ đến lớp bông trắng mịn đó sẽ cọ vào chân cũng lòng bàn tay nàng thì lòng nàng lại có chút do dự: “Nhưng phần lớn thời gian nó đều rất ngoan ạ.’’
“Vậy thì chắc nó là một con chó con chưa ngoan đi.” Sở Tình giảng giải: “Chó con còn có thể thuần hóa, con về dạy dỗ lại nó đi, đợi sau này nó quen rồi thì sẽ không sủa con nữa.”
Kỷ Vân Hành khiêm tốn học hỏi, nhờ Sở Tình dạy cho nàng một số phương pháp huấn luyện chó con đơn giản nên đợi ăn xong chén tào phớ cũng mất cả tiếng.
Sau đó Sở Tình lấy thuốc ra đưa cho nàng uống.
Kỷ Vân Hành gần như là ngâm mình trong ấm sắc thuốc mà lớn lên cho nên nàng đã quen với vị thuốc đắng từ lâu, uống vào cũng không nhăn nhó một chút nào. Sau khi bình tĩnh uống xong, Sở Tình đưa cho nàng hai viên đường màu nâu tròn vo to bằng móng tay.
Đường này cũng do chính tay Sở Tình làm để khi có những đứa trẻ đến làm khách mua tào phớ, bà ấy sẽ cho bọn chúng một viên đường, nhai nhai một chút là vị ngọt lan ra khắp miệng. Kỷ Vân Hành rất được Sở Tình thiên vị, mỗi lần đến ăn tào phớ, uống xong thuốc thì bà cũng đều sẽ cho Kỷ Vân Hành hai viên đường.
“Khi về con nhớ kiểm tra xem chó con là đực hay cái, chó đực tính khí nóng nảy hơn, nếu nó không nghe lời mà còn tùy tiện cắn con thì cứ thả nó đi càng sớm càng tốt, tránh để nó phát điên rồi làm đau con.’’ Bà ấy dặn dò Kỷ Vân Hành.
Kỷ Vân Hành nhai từng viên kẹo, ghi nhớ những lời này, sau đó cầm lấy gói mứt táo mà Sở Tình đã gói cho nàng, cảm tạ bà một tiếng rồi mới rời khỏi cửa tiệm tào phớ.
Trên đường về nàng vẫn luôn tự hỏi, mặc dù Sở Tình nói bị chó điên cắn không có cách chữa trị, nhưng nếu thật sự bảo nàng ném chó con đi thì nàng vẫn có chút không đành lòng. Đặc biệt là sau một hồi nàng đi, lúc trở về liền nhìn thấy chó con đang phe phẩy cái đuôi nhảy nhót chạy tới quấn quanh chân nàng, thè chiếc lưỡi màu hồng ra, ngước mắt nhìn nàng với ánh mắt vui mừng.
Kỷ Vân Hành và chó con nhìn nhau, đứng hồi lâu mà nàng vẫn không thấy được nhiệt tình của chó con giảm đi chút nào.
Nàng lại cảm thấy, Học Học không hẳn là một chó con điên.
Mùa hè tuy nóng bức nhưng nơi Kỷ Vân Hành ở lại gần một khu rừng, sau khi mở cửa sổ hai bên hông ra sẽ có những cơn gió trong lành ùa vào, sách vở trên bàn bị gió thổi nhẹ nhàng lật qua lại, chiếc chuông gió nhỏ treo trên khung cửa sổ cũng nặng nề phát ra tiếng vang khe khẽ.
Kỷ Vân Hành ôm chó con vào trong phòng, đặt nó lên bàn chơi, lúc mệt mỏi thì nàng sẽ đọc sách rồi đắm mình trong gió.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, Kỷ Vân Hành liền thắp đèn, nhớ tới lời Sở Tình ban ngày đã nói với nàng nên nàng liền tính toán định huấn luyện cho chó con. Mà trước khi huấn luyện thì phải xem xem nó là đực hay cái đã!
Kết quả còn chưa kịp nhìn được gì thì chó con đã nổi điên, hướng về phía nàng mà sủa bậy, nhe răng trợn mắt một bộ dáng rất hung ác, khác với bộ dạng nhiệt tình ngoan ngoãn buổi chiều.
Kỷ Vân Hành không hiểu vì sao, nhưng hiển nhiên nếu nói chuyện với một con chó con thì cũng sẽ không có được câu trả lời bởi lẽ cho dù nàng có hỏi thế nào, thì câu trả lời duy nhất nhận được cũng chỉ là một loạt tiếng sủa.
Nàng nghĩ rằng, có lẽ chó con đã chơi với mình quá lâu nên cũng không kiên nhẫn nữa vì thế liền đứng dậy đi ra mở cửa phòng nói: “Học Học, có phải là muốn ra sân chơi không?”
Hứa Quân Hách nào có muốn chơi đâu? Hắn là muốn giết người!
Hắn nhảy từ trên bàn nhảy xuống ngã lăn mấy vòng, bất chấp đau đớn trên người chạy lao ra khỏi phòng ngủ của Kỷ Vân Hành.
Bầu trời vẫn chưa tối, trong sân cây sơn chi bị gió thổi xào xạc, mọi thứ vẫn như cũ như khi Hứa Quân Hách đến đây vào ngày hôm qua. Hắn nhìn sân viện đổ nát hoang vắng, còn có Kỷ Vân Hàng vẫn luôn đi theo hắn dò hỏi thì cuối cùng cũng hiểu ra đây thật sự không phải là ác mộng.
Hắn, Hứa Quân Hách, thực sự sẽ biến thành một chú chó con ngay khi mặt trời lặn!
Lúc đầu chỉ nghĩ tới Linh Châu là nơi có nhiều tà khí, lại không nghĩ tới tà khí đến mức này, dường như trời sinh đã xung khắc với Hứa Quân Hách, đang yên đang lành làm người thế mà ngủ một giấc liền biến thành chó!
Cả người hắn cứng đờ đứng ở trong sân, không giấu được nổi khiếp sợ, thậm chí Kỷ Vân Hành gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng gì.
“Lại nổi điên.’’ Kỷ Vân Hành lẩm bẩm một câu, cũng dứt khoát mặc kệ chó con, quay người bước vào trong phòng, bắt đầu mài mực vẽ tranh.
Khoảng thời gian trước nàng nhìn thấy trên đường có người bán tranh, có những bức tranh nàng cho là khó coi có thể bán được hàng trăm tệ, Kỷ Vân Hành sinh lòng hâm mộ, cho nên dành khoảng thời gian này để học vẽ tranh.
Chỉ là không có ai dạy nàng nên nàng phải tự mình tìm cách học.
Đầu óc nàng đơn giản, hiếm khi có thể suy nghĩ nửa vời, bất luận làm cái gì cũng đều nghiêm túc đắm chìm vào nó, một lần nàng nhấc bút là hai canh giờ trôi qua.
Chờ khi bản thân cảm thấy mắt nhức tay mỏi, biết là cơ thể muốn nghỉ ngơi thì Kỷ Vân Hành mới đi ra cửa phòng tắm nấu nước tắm gội.
Hứa Quân Hách ở trong sân tận hai canh giờ, giờ đây hắn đã dần bình tĩnh lại, không còn giống như hôm qua, vừa chạy vừa sủa trong sân, bày ra một bộ dáng điên khùng dọa Kỷ Vân Hành sợ hãi.
Hắn vừa nghe thấy Kỷ Vân Hành đẩy cửa ra thì đưa mắt nhìn qua. Con chó con đứng dưới gốc cây vẫn không nhúc nhích, đôi mắt chó con tròn xoe đang tràn đầy cảnh giác và hung dữ.
Kỷ Vân Hành không hiểu được ánh mắt của chó con, chỉ quen miệng thân mật gọi: “Học Học.”
“Gâu!’’ Đáp lại nàng chỉ có một tiếng chó sủa hung dữ.
Kỷ Vân Hành cũng không để ý, nàng đi ra sân sau lấy nước tắm rửa, chờ khi nàng quay lại, chó con vẫn còn đứng dưới gốc cây, tư thế cũng không hề thay đổi, cũng không biết đang muốn cùng ai phân cao thấp.
“Học Học, ta đi ngủ đây.’’ Kỷ Vân Hành nói.
“Gâu gâu gâu gâu!’’ Hứa Quân Hách tức giận đáp lại, khi hắn sủa sẽ ngẩng đầu lên, bốn chân dùng sức cào xuống đất nên cho dù tức giận cũng trông rất đáng yêu.
Kỷ Vân Hành cười.
Nàng đứng ở cửa, mái tóc dài tùy ý buông xõa ngang vai, sau lưng là ánh nến trong phòng, chiếu sáng toàn thân nàng bằng một thứ ánh sáng vàng nhạt lung linh.
Hứa Quân Hách dùng đôi mắt của chó con nhìn rõ khuôn mặt nàng trong ánh sáng, hắn nhìn thấy đôi mắt đen như hạt nhãn cong lên, nàng đang vừa cười vừa nhìn hắn.
Lòng Hứa Quân Hách đầy bực bội, cũng không biết người này ở đây cười ngây ngô cái gì, liền xoay người sang chỗ khác, lười chẳng muốn phản ứng lại nữa.
Kỷ Vân Hành cười một hồi lại xoay người đi vào phòng tắt đèn đi ngủ.
Hứa Quân Hách không buồn ngủ chút nào, hắn nhớ lại hôm trước, cứ trời sáng lên là hắn sẽ biến trở về, nói vậy thì lần này nhất định cũng sẽ như vậy, vì thế hắn kìm nén lại bực bội cáu kỉnh, cứ đứng trong sân chờ tới khi trời sáng.
Hắn đứng trong sân cả một đêm nên có chút mệt mỏi, chỉ có thể ngồi xuống như một chú chó nhỏ nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, ánh mắt dõi theo bầu trời chuyển từ dày đặc sao đến hừng đông tảng sáng.
Tới khi mặt trời dần ló rạng, chợt cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, cho dù Hứa Quân Hách có cố gắng mở mí mắt giãy giụa cỡ nào thì cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ. Hắn nằm rạp trên đất, từ từ chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Thế là kết thúc một đêm bị dày vò.
Kỷ Vân Hành có một giấc ngủ ngọt ngào yên ổn đến sáng, buổi sáng tỉnh dậy, nàng mở cửa sổ, đem đệm chăn ra sân sau phơi nắng, sau đó mới đi múc nước rửa mặt.
Học Học nghe được tiếng động, vui vẻ chạy tới quấn quanh chân nàng một vòng, cái đuôi vẫy tít hết cả lên.
Kỷ Vân Hành ra cửa lấy bữa sáng do hạ nhân đưa tới, cho chó con một nửa, sau đó đi vào phòng lấy một cuốn sách, ngồi ở ngưỡng cửa vừa ăn vừa đọc sách, chó con cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nàng.
Ánh nắng ban mai buông xuống, bao phủ lấy một chó một người, khiến khung cảnh trở nên đặc biệt ấm áp.
Ấy vậy mà bầu không khí bên hành cung Cửu Linh trên núi kia lại hoàn toàn khác.
Trong tẩm cung lộng lẫy không ngừng vang lên tiếng tụng kinh, hương được châm lên sương khói nghi ngút mờ mịt, ngoại trừ tiếng tụng kinh này ra thì cũng không còn bất cứ tạp âm nào khác. Tất cả cung nhân đều cúi đầu, đứng dựa vào bức tường cạnh cửa, không dám cử động.
Ân Lang nhẹ nhàng cất bước đi xuyên qua làn khói mù mịt, tiến vào nơi sâu nhất trong tẩm cung, vén từng lớp màn lụa màu vàng lên, nhỏ giọng nói với người bên trong: “Điện hạ, đại sư đã niệm kinh xong rồi.”
Hứa Quân Hách mặc một thân trường y trắng như tuyết, những con mãng xà bốn móng màu vàng đỏ điểm xuyết trên tay áo và viền vạt áo, mái tóc dài như mực xõa ở bên người, mỏng mượt như những sợi tơ tằm.
Hắn đang cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn của mình, cố gắng chợp mắt một chút.
Chuyện biến thành chó hắn cũng chưa nói với bất kỳ ai bởi nếu nói chắc chắn người khác cũng sẽ nghĩ hắn bị điên. Cho nên sau khi Hứa Quân Hách tỉnh lại, hắn lặng lẽ sai người đến ngôi chùa nổi tiếng nhất ở Linh Châu, mời các vị hòa thượng tới tẩm cung bắt đầu nhang khói tụng kinh. Hiện giờ hương khói lượn lờ khắp tẩm cung, trong hơi thở toàn hương khói thì hắn mới cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút.
“Mời trụ trì vào đi.” Hứa Quân Hách hơi mở mắt, nhẹ nhàng ra lệnh.
Ân Lang đi ra ngoài truyền lời một tiếng, rất nhanh đã dẫn một theo một lão nhân râu tóc bạc phơ đi vào. Ông mặc một chiếc áo cà sa màu đỏ, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt, tuy bề ngoài trông ông tầm sáu bảy mươi tuổi nhưng thân hình cường tráng, bước chân vững vàng, khi đến trước mặt Hứa Quân Hách ông cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt hành lễ: “Bái kiến Thái Tôn điện hạ.”
Hứa Quân Hách đi thẳng vào vấn đề nói: “Sau khi tới Linh Châu ta thấy thân thể không khỏe lắm, liên tiếp gặp phải ác mộng, có pháp khí nào có thể giúp ta trấn áp tà khí trong người không?’’
Không ngờ sau khi được miễn lễ, trụ trì lập tức ngẩng đầu lên nói: “Trên người điện hạ tích tụ quá nhiều tội sát sinh, huyết khí quá nặng, tương lai sẽ trở thành chủ nhân của thiên hạ, đồng thời cũng sẽ là một bạo quân đem đến tai ương cho muôn dân.”
“Láo xược!” Ân Lamg sợ hãi, lớn giọng quát một tiếng chói tai: “Dám nói những lời ngông cuồng như vậy ở trước mặt Điện hạ, ngươi muốn chết rồi phải không?”
Lời này khó lường, chưa kể bây giờ Hứa Quân Hách chỉ mới là trữ quân, Hoàng tổ phụ của hắn vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ mà nói đến chuyện kế vị thì có khác nào đang công khai nguyền rủa hoàng đế, hơn nữa hai chữ bạo quân kia mắng thẳng vào mặt của Hứa Quân Hách, đừng nói là trụ trì của chùa Linh Châu, nếu là bất kỳ đại thần nào trong triều dám nói những lời như vậy ở trước mặt hắn thì chỉ có một kết cục duy nhất là đầu rơi máu chảy.
Vậy mà vị trụ trì này lại chẳng có chút gì là sợ hãi, ông thản nhiên nói tiếp nửa câu sau: “Linh Châu là nơi được thần linh phù hộ, cho nên mới tương khắc với hơi thở của Thái Tôn Điện hạ, nếu sống ở đây lâu sẽ rửa sạch được nghiệp chướng trên người.”
Lời vừa dứt, trong tẩm cung rơi vào tĩnh lặng một lúc lâu.
Tiếng quát nạt của Ân Lang làm các cung nhân hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống cúi đầu thật thấp, thở cũng không dám thở mạnh, sợ trụ trì chọc giận Hoàng Thái tôn làm liên lụy đến bọn họ.
Mỗi một khắc im lặng đều là sự tra tấn.
Hứa Quân Hách nghe hết câu, qua một lúc mới nhướng mắt nhìn trụ trì một cái.
Từ trước đến nay hắn là một kẻ bất kính với thần phật. Trước khi đến Linh Châu, hắn vốn không tin vào bất cứ cái gì gọi là thần phật, cũng chỉ vì chuyện biến thành chó con này nên hắn mới gọi những hòa thượng này đến để tụng kinh.
Vị trụ trì này trông có vẻ rất già rồi, phần lớn những người già đều rất ngoan cố, trên đầu chẳng có lấy một sợi tóc nhưng lá gan lại dài phủ cả người.
Hứa Quân Hách cười như không cười: “Ngươi kính trọng thần linh ở Linh Châu đến thế, vậy ngươi đoán xem bọn họ có thể cứu ngươi một mạng không?’’
Trụ trì cúi đầu, bình tĩnh nói: “Sống chết đều do trời định, mệnh của bần tăng tựa như bụi đất, không đáng được thần linh nhìn đến.”
Ý cười trong mắt Hứa Quân Hách chẳng mấy thân thiện nhưng thật tình thì cũng không có sát ý.
Tuy rằng đúng thật là tay hắn đã nhuốm máu không ít người, nhưng cũng không phải vì người khác nói một hai câu khó nghe liền đại khai sát giới, chỉ là nhìn đám cung nhân run lẩy bẩy quỳ đầy trong tẩm cung làm hắn thấy rất vừa lòng.
Kính trọng là chưa đủ để khiến người ta nể phục và trung thành, chỉ có sự sợ hãi mới có thể cho hắn những điều hắn muốn.
Hứa Quân Hách cũng không định giết người, nhưng trong lòng vẫn tức giận, chỉ muốn đánh cái lão hòa thượng nói chuyện khó nghe này một trận cho ra trò, nhưng nhìn cái bộ xương già này của ông ấy thì chắc là chẳng chịu được nổi hai quyền.
Không thể động thủ, vì thế hắn mắng: “Tóc trên đầu cạo còn chưa sạch mà dám đi lừa gạt người khác, ta nghĩ lão lừa trọc nhà ngươi chắc là chán sống rồi nhỉ, nếu không phải sợ phá hỏng hứng thú du ngoạn của Hoàng gia gia, thì ta đã chặt đứt hai đùi của ngươi rồi cho người khiêng ra ngoài, xem cái thứ mà ngươi cung phụng có cách nào nối chân lại cho ngươi không.’’
Ân Lang nghe được lời này, lòng thầm thở phào một hơi.
Từ nhỏ hắn ta đã đi theo tên tiểu bá vương này nên đã sớm thuộc lòng tính tình của hắn, hắn ta biết mặc dù Hứa Quân Hách nói chuyện không mấy dễ nghe nhưng nhờ đó mà những hòa thượng này mới có thể toàn thây toàn mạng trở về.
Mặc dù trông dáng vẻ hòa thượng này rất giống tự đi tìm đường chết, nhưng Ân Lang cũng sợ Hứa Quân Hách sẽ động thủ với vị hòa thượng này thật để rồi thanh danh của hắn phải thêm gánh hai chữ tàn bạo. Tất nhiên là bây giờ thanh danh của Hứa Quân Hách cũng chẳng tốt lành gì cho cam.
Vẻ mặt Trụ trì rất bình tĩnh, ông chẳng màng hơn thua, chỉ lẳng lặng móc ra một chuỗi hạt châu màu nâu trong tay áo, ông nói: “Chuỗi hạt này đã được cất giữ trong miếu rất nhiều năm, thấm đẫm hương khói theo thời gian, hôm nay xin dâng lên cho Điện hạ mong có thể giúp người trấn định tinh thần.”
Ân Lang là một người có con mắt cực kỳ tinh tường, hắn ta chỉ cần nhìn một cái đã biết đồ trong tay lão hòa thượng này là một báu vật.
Từ nhỏ hắn ta đã đi theo đứa cháu được Hoàng đế cưng chiều này, không có thứ gì trong cung mà hắn chưa từng thấy, nhưng khi nhìn thấy chuỗi hạt này thì hắn vẫn không kìm được sự ngạc nhiên.
Hứa Quân Hách không nói gì mà chỉ hơi nghiêng đầu nhìn, chỉ một động tác rất nhỏ đó thôi là Ân Lang liền hiểu ý, bước tới nhận lấy chuỗi hạt đó rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn bên cạnh Hứa Quân Hách.
“Vất vả cho trụ trì rồi, nô tài tiễn ngài ra ngoài.” Khác hoàn toàn với dáng vẻ lớn tiếng quát mắng trước đó, bây giờ Ân Lãng cười tươi rói dẫn lão hòa thượng ra ngoài.
Khi trở về, Hứa Quân Hách nhìn chiếc vòng Phật châu trên bàn đến mức thất thần, Ân Lang đi tới, cầm chiếc vòng lên kiểm tra kỹ lưỡng, còn ngửi một lần nữa mới nói: “Điện hạ, lão trụ trì này ra tay thật hào phóng, chuỗi hạt này được làm bằng gỗ Nam Sơn, lại được thấm đượm hương khói đã nhiều năm, e rằng cả thiên hạ này cũng không tìm thấy được chuỗi hạt thứ hai đâu.”
Hứa Quân Hách duỗi tay nhận lấy, mười tám viên hạt châu, hạt nào hạt nấy đều tròn trịa, mượt mà bóng loáng, vừa khít với cổ tay hắn.
Hắn thầm nghĩ, hương cũng đã đốt, kinh Phật cũng đã niệm, pháp khí cũng đã có, lần này có lẽ hắn sẽ không biến thành chó con nữa đúng không?
Có điều rốt cuộc nó có tác dụng hay không thì phải chờ tới tối mới biết được.
Vào mùa hè ngày dài hơn đêm, mặt trời treo lơ lửng rất lâu rất lâu mới chậm rãi ngả về phía Tây.
Kỷ Vân Hành ở trong phòng suốt cả buổi chiều để làm đồ chơi cho chó con.
Trước kia nàng cũng từng tự làm đồ chơi cho mình, mặc dù bị mấy đứa trẻ khác cướp mất rồi chơi tới khi bị bẩn, sau này càng giặt càng bẩn, phơi khô xong cũng trở nên thô cứng xấu xí nên Kỷ Vân Hành quyết định làm chó con một cái mới.
Nói là đồ chơi, nhưng thực chất chỉ là vài mảnh vải được khâu lại với nhau, ở trong dồn đầy cát mềm và bông gòn làm thành một quả cầu tròn trịa căng phồng, phía trên khâu thêm vài dải lụa, phần đuôi của dải lụa treo thêm hai chiếc lục lạc. Tuy lục lạc đã cũ, tiếng nghe cũng không vang, nhưng khi đập xuống đất cũng sẽ phát ra âm thanh không quá ầm ĩ.
Kỷ Vân Hành rất hài lòng với quả cầu mới làm được, thích đến nỗi không nỡ buông tay mà còn ngồi mân mê nó rất lâu không muốn bỏ xuống.
Nhưng mà lần này Kỷ Vân Hành đã quyết tâm làm đồ chơi cho chó con thì nàng cũng sẽ không chiếm nó làm của riêng, nàng đứng dậy cầm theo quả cầu đi ra sân tìm chó con.
Không biết vì sao ngày thường chỉ cần gọi một tiếng thì chó con đã lập tức chạy tới, nhưng hôm nay cho dù gọi thế nào cũng không có tiếng đáp lại. Kỷ Vân Hành đi tới đi lui ở tiền viện và hậu viện mấy lần, lắc quả cầu trong tay, kêu tên chó con liên hồi, mãi một lúc sau nàng mới nhận ra là chó con không có ở trong viện.
Lúc đầu nàng nghĩ chó con chạy ra ngoài chơi từ cửa hông nhỏ ở hậu viện, nhưng khi đến cổng ở tiền viện, nàng mới phát hiện dưới cửa tiền viện có một cái lỗ.
Cánh cửa này cũng có tuổi rồi, bên ngoài nhìn cũ nát mà phía dưới cửa gỗ còn bị mọt ăn đầy, chỉ cần đá vào một cái sẽ nát nhừ ngay.
Có lẽ chó con thấy chơi trong viện không vui nên đào cái lỗ trên cửa để chạy ra ngoài.
Nếu là chạy ra ngoài chơi thì Kỷ Vân Hành cũng sẽ không lo lắng tới vậy, chỉ lo là nếu chó con lại đi ra từ cửa trước thì sẽ đi vào trong chính viện của Kỷ gia, nếu để người hầu trong nhà nhìn thấy thì sẽ bị bắt lại rồi đánh một trận, đánh xong sẽ bị ném ra ngoài, thế thì Kỷ Vân Hành sẽ không biết tìm nó ở đâu nữa.
Hơn nữa nàng lo là chó con này khá hung dữ, nếu nó cắn người thì chắc chắn sẽ bị đánh chết luôn.
Nghĩ đến đây thì Kỷ Vân Hành liền bất chấp mọi thứ, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Mấy năm nay nàng luôn ở trong tiểu viện, nếu chủ mẫu Kỷ gia không gọi nàng tới thì nàng không thể rời khỏi tiểu viện. Mấy năm trước, cửa tiểu viện vẫn luôn khóa chặt, chỉ khi có hạ nhân đi đưa cơm hoặc dọn rác mới mở khóa ra, sau này thấy Kỷ Vân Hành tuân thủ quy củ nên khóa cửa mới được gỡ bỏ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vân Hành vi phạm quy củ, tự ý mở cửa rời khỏi tiểu viện, vừa đi ra ngoài vừa gọi chó con nhưng không may là đi chưa được mấy bước đã đụng phải vài tỳ nữ đang đi tới phía nàng.
Đứng đầu trong đám tỳ nữ là một người có tên là Thu Quyên, là nha hoàn bên cạnh chủ mẫu Kỷ gia, hiện giờ địa vị cũng coi như số một số hai trong đám hạ nhân ở Kỷ gia. Nàng ta thấy Kỷ Vân Hành tự tiện ra khỏi cửa thì sắc mặt lập tức thay đổi, giọng điệu cũng cực kỳ quái dị, quay đầu lại mắng: “Này, sao đại cô nương lại ra ngoài? Đám nô tỳ ở đây làm việc kiểu gì vậy? Ngày nào cũng bày trò lười biếng, nếu để lão gia biết thì các ngươi tiêu đời!”
Kỷ Vân Hành vừa ra ngoài đã bị bắt được, cả người sợ hãi cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng. Nàng nhận ra đây chính là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh chủ mẫu thì lại càng sợ nàng ta về lại mách lại với chủ mẫu thì nàng sẽ bị phạt mất.
“Đại cô nương, phu nhân bảo bọn ta tới để đo kích cỡ để may vài bộ quần áo mới cho tiểu thư.” Thu Quyên bước tới nắm lấy cánh tay của Kỷ Vân Hành, nàng ta còn cười tủm tỉm nói: “Có lẽ đại cô nương sắp có đại hỉ rồi đấy.”
Kỷ Vân Hành bị kéo lùi lại hai bước, hơi dùng sức giãy giụa: “Ta muốn đi tìm chó con của ta.”
“Cái gì mà chó con, ở trong Kỷ gia này làm gì có loại súc sinh đó?’’ Thu Quyên quay đầu nhìn nàng, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, nàng ta cười rộ lên nhưng trong nụ cười lại không có được mấy phần thân thiện, ngược lại còn ẩn chứa vài tia cảnh cáo không mấy kiên nhẫn: “Lúc trước lão gia đã ra lệnh, trừ khi được gọi đến, còn nếu không thì không được ra khỏi viện Tĩnh Tư kia mà. Lúc mẫu thân của cô nương còn sống vẫn luôn tuân thủ không hề phạm sai lầm, tại sao hôm nay đại cô nương lại không tuân thủ quy củ một chút nào vậy?
Hôm nay đại cô nương lẻn ra ngoài đã là trái với gia quy, nhân lúc người khác chưa phát hiện thì trở vào trong nhanh đi, chúng nô tỳ cũng là có chuyện cần làm nên mới tới, không có nhiều thời gian nên mong đại cô nương thông cảm.”
Những tỳ nữ đi theo khác thay nhau phụ họa cười khúc khích, vẻ mặt và lời nói đều vô cùng sắc bén cay nghiệt. Những lời đó không mang theo một chút lễ phép nào, lại giống như một lưỡi dao cùn đâm vào ngực của Kỷ Vân Hành.
Cảm xúc của nàng trong nháy mắt trùng xuống, cảm giác nặng nề chán nản lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong lòng nàng.
Không biết nàng đau lòng vì chó con mà mình yêu quý bị người ta gọi là súc sinh, hay là đang nhớ đến mẫu thân của mình bị nhốt trong tiểu viện này hết nửa đời người rồi chết vì đau buồn.
Kỷ Vân Hành không hề phản kháng, để mặc cho Thu Quyên lôi kéo về trong tiểu viện, lẳng lặng để tỳ nữ đo kích thước từng bộ phận trên cơ thể của mình.
Quả cầu đang cầm trong tay bị Thu Quyên giật lấy, tùy ý ném sang một bên, lăn vài vòng dính đầy bụi đất. Món đồ chơi mới tinh nàng nghiêm túc khâu cả buổi trưa giờ đã bị bẩn.
Kỷ Vân Hành quay đầu nhìn quả cầu trên mặt đất, mím môi không nói gì.
Đo đạc xong xuôi thì Thu Quyên vội vàng dẫn những tỳ nữ khác rời đi, như thể tiểu viện này là một nơi cực kỳ bẩn thỉu, bọn họ sợ rằng ở lâu thêm một chút nữa sẽ dính phải xui xẻo.
Người đi rồi mà cửa cũng chẳng đóng, Kỷ Vân Hành uể oải đi tới nhặt quả cầu lên, dùng bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vết bụi trên đó, sau đó đi đến ngưỡng cửa ngồi xuống.
Hứa Quân Hách bị biến thành chó con ngay lúc này.
Hắn nhìn bức tường cao ngút trước mặt, và đám cỏ dại còn cao hơn cả hắn thì liền biết mấy cái hương khói kinh phật cũng như chuỗi hạt quý giá kia chẳng có tí tác dụng gì.
Có điều đêm nay đã là đêm thứ ba bị biến thành chó nên Hứa Quân Hách sủa cũng mệt lắm rồi.
Hắn đang đứng trong bụi cỏ, tự hỏi sau khi trở lại bình thường nên đốt luôn cái chùa lừa đảo kia trước hay là bắt tên đầu trọc kia về đập một trận trước, nhưng khi hắn còn chưa nghĩ xong thì đã thấy vài người tỳ nữ đi ngang qua, bước chân của họ rất nhanh.
“Thật là xui xẻo, sao phải vướng vào việc này vậy chứ.”
“Nghe nói ai tới chỗ này cũng sẽ gặp xui xẻo, lúc trước có hạ nhân tới đây để đưa cơm, trở về liền ngã bệnh, sau đó còn phải thay liên tiếp mấy người nữa kìa.”
“Tốt nhất là đi nhanh đi, kẻo bị mấy thứ không sạch sẽ bám lấy thì khổ.”
Hứa Quân Hách thấy mấy người họ vội vàng đi khỏi mới dùng đôi chân ngắn ngủn đi bước về phía trước, vừa xoay đầu thì thấy hai cánh cửa đang mở.
Trong ánh sáng ảm đạm của buổi chiều hoàng hôn, Hứa Quân Hách vẫn có thể nhìn thấy một người đang ngồi ở cạnh cửa.
Mặt trời đã lặn, trong tiểu viện không lấy một tia sáng nào, tất cả chìm trong bóng tối.
Gió thổi qua cây sơn chi, cành lá rậm rạp phát ra tiếng xào xạc khe khẽ, hương hoa lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong sân. Kỷ Vân Hành ngồi ở ngưỡng cửa, mái tóc dài buông xõa rũ trên mặt đất, tóc mái trên trán khẽ tung bay trước gió.
Nàng cúi đầu, dáng vẻ trông rất ủ rũ.
Hứa Quân Hách nhìn nàng, gọi một tiếng, âm thanh ra khỏi miệng biến thành một tiếng “Gâu” rất lớn.
Kỷ Vân Hành nghe được tiếng động liền ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Hứa Quân Hách.
Xuyên qua cơn gió đêm xào xạc, Hứa Quân Hách thấy được đôi mắt Kỷ Vân Hành đỏ hoe, đôi mắt trong veo đen như mực của nàng giờ phút này dường như càng trở nên sáng hơn.
Những giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Tĩnh lặng, nhưng lại không bình yên.