Chậm Nhiệt - Chương 35
Trần Tự Chu nói câu này rất thuần thục và tự nhiên, như thể họ là một đôi yêu nhau bình thường, khi cô tan làm về thì anh đã nấu xong cơm, chỉ đợi cô qua là có thể ăn.
Minh Phù ngẩn người mất hai giây: “Không cần đâu, Lộ Lộ đang đợi tôi ở nhà.”
Như đã được bàn tính trước, cô vừa dứt lời thì sau lưng Trần Tự Chu đã hiện ra một bóng người.
Đào Lộ bưng đĩa hoa quả đi ngang qua cửa, thấy có người đứng đó thì cô nàng nhìn một cái: “Ê, Phù Phù, cậu về rồi à, mau qua đây! Bạn học Trần mời bọn mình qua ăn mừng nhà mới của cậu ấy, đồng nghiệp của cậu ấy cũng tới rồi nè.”
Đào Lộ nhớ hôm qua Minh Phù đã giới thiệu Trần Tự Chu nên cô nàng đổi xưng hô từ trai đẹp nhà bên thành bạn học Trần.
Hình như có ai đó trong nhà gọi Đào Lộ nên cô nói với Minh Phù một tiếng rồi vội vã đi qua.
“…”
Trần Tự Chu ung dung dựa vào khung cửa nhìn cô.
Lotus ở dưới chân cũng đang liên tục lấy đầu húc cô, cứ như thể nếu cô không đi thì nó sẽ húc cô tới chết luôn vậy.
“Qua đây đi.” Trần Tự Chu vờ vịt chỉ vào Lotus: “Cậu không qua thì nó sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nghe câu này cứ như anh đang đe dọa cô vậy.
Minh Phù nhíu mày, nghiêm túc mở miệng: “Theo Điều 42 của ‘Luật xử phạt vi phạm hành chính’, nếu dùng lời nói đe dọa đến tính mạng của người khác thì có thể bị phạt giam giữ và phạt tiền. Trường hợp nghiêm trọng có dấu hiệu phạm tội gây rối trật tự công cộng, theo luật thì phải truy cứu trách nhiệm hình sự đối với nghi phạm.”
“Nếu tình tiết nghiêm trọng hơn nữa thì có thể cấu thành tội làm nhục người khác. Theo quy định, nếu dùng bạo lực hoặc các phương pháp khác để công khai làm nhục người khác hoặc bịa đặt sự thật để vu khống người khác thì sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới 3 năm hoặc phạt cải tạo không giam giữ, quản chế hoặc tước đi các quyền lợi liên quan đến chính trị.”
Một tràng dài lê thê về pháp luật được tuôn ra khỏi miệng Minh Phù vô cùng trôi chảy.
Đây là lần đầu tiên Trần Tự Chu nghe cô nói nhiều như vậy, anh ngẩn ra một lúc rồi bật cười: “Tôi có làm gì đâu mà cậu phải phổ cập pháp luật cho tôi, muốn phổ cập thì phải nói với nó kia kìa.”
Minh Phù cúi đầu nhìn Lotus.
Chó chăn cừu Blue Bay là giống chó được lai tạo từ chó chăn cừu, sói, chó Belgian Malinois và Husky nên có ngoại hình cao lớn oai vệ với bộ lông màu đen xám bóng mượt cùng đôi mắt màu xanh bạc tuyệt đẹp. Khi Lotus bày ra vẻ mặt vô cảm thì sẽ mang lại cảm giác uy nghiêm giống chủ nó vô cùng.
Nhưng hôm nay Lotus lại liên tục thở phì phò thè lưỡi vì trời nóng, thấy Minh Phù nhìn mình thì nó cũng nghiêng đầu nhìn cô, rồi tiến lại dùng mũi chọc vào mu bàn tay cô.
Minh Phù nhíu mày chặt hơn.
Chó có hiểu pháp luật không nhỉ?
Dưới sự quan sát lặng lẽ của một người một chó, Minh Phù đấu tranh tư tưởng một lúc rồi thỏa hiệp.
“Tôi về thay quần áo đã.”
Cô vòng qua Lotus, đi về phía nhà mình.
Trần Tự Chu và Lotus đang ngồi xổm trên sàn nhìn nhau, anh vừa giơ tay vẫy về phía Minh Phù là Lotus liền lập tức đứng dậy chạy theo sau đuôi Minh Phù.
Tay Minh Phù đang mở cửa liền khựng lại, cô nhìn Lotus rồi lại nhìn sang nhà bên thì thấy Trần Tự Chu đã quay vào nhà, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao lớn.
Minh Phù mím môi, giơ ngón trỏ chọc vào trán Lotus.
Lotus kêu lên hai tiếng rồi giơ chân vỗ vào cửa.
Chắc là đang giục cô nhanh lên.
Bên cạnh có một “camera giám sát” lớn như vậy nên Minh Phù đành thở dài rồi ngoan ngoãn mở cửa đi vào. Lotus đi theo cô vào nhà nhưng không vào sâu hơn mà chỉ ngồi xổm ở cửa canh chừng.
Minh Phù như hiểu ra điều gì, cô ngồi xổm xuống ngang tầm với Lotus rồi xoa đầu nó: “Cậu ấy dạy em giỏi vậy sao?”
Tất nhiên là Lotus không thể trả lời cô, nó chỉ đảo mắt tò mò quan sát xung quanh.
Minh Phù cười một tiếng rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Đã hứa sẽ qua đó nên Minh Phù cũng không giả vờ kéo dài thời gian, cô buộc tóc lên, thay một bộ đồ ở nhà thoải mái rồi dẫn Lotus sang.
Nhà của Trần Tự Chu được trang trí rất có gu, chủ yếu là tông màu xám nâu được phối hợp hài hoà với phong cách thiết kế Bắc Âu, bên trái cửa ra vào là bếp còn bên ngoài có một quầy bar nhỏ, ban công và phòng khách được nối dài bằng một bức tường rộng, trong nhà có một cửa sổ sát đất khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa và rộng rãi hơn.
Càng đi vào trong càng náo nhiệt, trong phòng khách có trải một tấm thảm, xung quanh có một nhóm người ngồi vây quanh, tiếng hiệu ứng âm thanh của trò chơi vang lên hòa lẫn với vài ba câu chửi thề, Đào Lộ cũng đang ở trong đó, cô nàng là người mắng chửi hăng nhất.
Mọi người đều đang đắm chìm trong trò chơi nên không ai để ý đến việc phòng khách đột nhiên có thêm một người.
Minh Phù không muốn lên tiếng làm phiền vì cô cũng không quen biết những người khác, cô định đi vào bếp chào Trần Tự Chu một tiếng để báo cho anh biết mình đã đến, vừa mới quay người thì đã đâm sầm vào một lồng ngực rộng lớn.
“Đứng phạt ở đây à?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu, Minh Phù khựng lại một chút rồi lùi về sau, cô cúi đầu xoa xoa mũi: “Không phải, mọi người đang chơi game.”
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng êm ái, cộng thêm động tác nhỏ kia nên trông cô có vẻ hơi tủi thân.
Đột nhiên Trần Tự Chu thấy mềm lòng, anh lấy một chiếc bánh trứng từ trong đĩa đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử đi, mới nướng xong.”
Bánh trứng ấm áp chạm vào môi, mùi sữa thơm nồng xộc vào mũi, Minh Phù vô thức cắn một miếng bánh trên tay anh.
“Sao?” Anh hỏi.
Ánh mắt Minh Phù sáng lên, cô gật đầu một cái rồi thè đầu lưỡi ra liếm vụn bánh trên khóe miệng: “Ngon.”
Ánh mắt Trần Tự Chu tối lại, anh nhét chiếc bánh trứng vào tay cô: “Vậy thì được, có thể yên tâm cho bọn họ ăn rồi.”
Minh Phù đang định cắn miếng thứ hai thì chợt khựng lại.
Đây là lôi cô ra thử độc đó hả?
“Vô lý thật, tôi lại chết rồi, chịu luôn.” Một trong những người đang ngồi chơi game bất lực nhắm mắt ngả ra sau, một lúc sau mới mở mắt ra thì vô tình liếc nhìn thấy hai người đang đứng gần cửa, anh ta trợn tròn mắt: “Chết tiệt?”
Người ngồi cạnh anh ta không rời mắt khỏi màn hình: “Chú ý hình tượng chút đi Tống Tống à, đừng có hễ cởi áo blouse ra là lại bắt đầu ăn nói linh tinh. Dưỡng thành thói quen thì ở bệnh viện cậu sẽ phải ăn đòn cho mà xem.”
“Không phải, sao tự nhiên lại có thêm người kia kìa?” Tống Tử Phong nhìn về phía Trần Tự Chu: “Đây là em gái cậu à?”
Những người khác đang đắm chìm trong trò chơi nghe vậy thì đều ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Mỗi ngày đi làm Minh Phù đều sẽ trang điểm nhẹ, hôm nay phải chạy ở ngoài cả ngày nên cả người đổ nhiều mồ hôi bết dính quá nên lúc nãy về nhà thay đồ Minh Phù cũng đã tẩy trang luôn thể. Bây giờ trên mặt không hề tô son trát phấn, cô lại còn đang mặc một chiếc áo dài tay cổ tròn, buộc tóc thành một búi củ tỏi, trông trẻ trung như một học sinh cấp ba vậy.
Trần Tự Chu còn chưa kịp nói gì đã bị người khác cắt ngang lời, mọi người cứ vậy bàn tán sôi nổi: “Cậu có một cô em gái xinh đẹp thế này sao không nói với mọi người một tiếng?”
“Nếu tôi mà có em gái xinh đẹp thế này thì tôi đã dắt đi khoe khắp nơi rồi.”
“Gen nhà cậu tốt vậy? Có thể chia sẻ một chút không?”
“Chào em gái, làm quen nhé, anh là đồng nghiệp của anh trai em.”
Càng nói càng quá đáng.
Trần Tự Chu hất tay Tống Tử Phong ra rồi đưa tay về phía Minh Phù: “Em gái cái đầu cậu.”
Anh đặt đĩa bánh trứng lên bàn trà rồi lại lui về bên cạnh Minh Phù, giới thiệu cô với những người khác: “Minh Phù, là—”
Ngập ngừng trong chốc lát anh mới nói tiếp: “Hàng xóm.”
Minh Phù gật đầu chào họ: “Chào mọi người.”
“Hàng xóm à, tôi còn tưởng là em gái cậu chứ, trông trẻ thế này.”
“Hàng xóm cũng có thể là em gái mà, em gái hàng xóm.” Tống Tử Phong trêu chọc một câu, lại lần nữa đưa tay về phía Minh Phù: “Em gái hàng xóm, à không phải, chào em Minh Phù, anh tên Tống Tử Phong, là Phong trong lá phong.”
Minh Phù nắm tay anh ta.
Tống Tử Phong tuy nói năng không đứng đắn nhưng nếu có thể làm bạn với Trần Tự Chu thì chắc chắn nhân phẩm cũng không đến nỗi nào, anh ta chỉ nắm hờ nửa đầu ngón tay Minh Phù rồi buông ra ngay.
Người đàn ông vừa rồi ngồi cạnh Tống Tử Phong cũng chào hỏi Minh Phù: “Chào em gái, anh là Triệu Thần.”
Giới thiệu xong còn không quên kéo Tống Tử Phong vào: “Những người trong khoa của bọn anh đều rất nghiêm túc, còn Tống Tử Phong ở khoa nam, ít khi được gặp phụ nữ nên em đừng để bụng.”
“Cậu muốn chết à?” Tống Tử Phong quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Tháng sau tôi sẽ chuyển về!”
Tống Tử Phong và Trần Tự Chu là bạn học đại học, anh về nước sớm hơn Trần Tự Chu hai năm, cũng học chuyên ngành ngoại tim mạch nhưng có học thêm chuyên ngành nam khoa. Chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch là ba anh, ông rất nghiêm khắc với Tống Tự Phong về chuyên môn, tháng trước khi kiểm tra kiến thức chuyên môn, Tống Tử Phong vô tình đọc sai một chữ, thế là bị phân đến khoa nam khoa rèn luyện một tháng.
Người đẹp đi đến đâu cũng được chào đón, những người khác cũng tạm thời gác trò chơi lại, từng người chào hỏi Minh Phù.
Đến lượt Đinh Hân, cô ấy vẫy tay chào Minh Phù: “Tôi không cần giới thiệu nữa đúng không, chúng ta mới gặp nhau cách đây hai ngày mà.”
Minh Phù gật đầu: “Bác sĩ Đinh.”
“Hàng xóm của Trần Tự Chu mà chị cũng quen biết sao?” Tống Tử Phong đặt câu hỏi xong lại nhìn đi nhìn lại giữa hai người: “Hay là chị đến nhà cậu ấy trước bọn em?”
Những người khác cũng hùa vào “ồ” một tiếng.
Trần Tự Chu nhìn Tống Tử Phong, đôi mắt nheo lại: “Cậu muốn chết à?”
Đinh Hân thấy vậy thì cười rồi giải thích: “Không phải, Minh Phù là luật sư, cách đây hai ngày cô ấy có đến trung tâm giám định một chuyến.”
“Luật sư à?” Tống Tử Phong kinh ngạc thốt lên: “Sao nghề nghiệp trái ngược với ngoại hình quá vậy!”
“Ngoại hình của cậu cũng chẳng hợp với nghề lắm đâu.” Trần Tự Chu chỉ nói một từ ngắn gọn: “Ảo.”
Triệu Thần lập tức bật cười, anh ta giơ ngón tay cái về phía Trần Tự Chu: “Đỉnh!”
Những người khác thì đều nhún vai.
“Trần Lão Nhị!” Tống Tử Phong nghiến răng tức giận.
Vừa dứt lời, Lotus vẫn luôn ngoan ngoãn nằm dưới chân Minh Phù đột nhiên đứng dậy sủa về phía anh ta hai tiếng. Tống Tử Phong hơi sợ chó nên khí thế hống hách vừa rồi lập tức xìu xuống, anh ta co rúm người lại không cãi nhau với Trần Tự Chu nữa mà quay sang nhìn Minh Phù: “Luật sư Minh biết chơi game không, chơi cùng mọi người đi?”
Minh Phù gật đầu: “Không rành lắm.”
Đào Lộ là một trạch nữ chính hiệu, ngoài việc ở nhà gõ chữ thì sở thích của cô nàng là chơi game, thấy chơi game một mình chán nên Đào Lộ liền lôi kéo Minh Phù chơi cùng, coi như là giúp Minh Phù tìm được một trò tiêu khiển sau những giờ làm việc căng thẳng.
“Không sao không sao, bọn anh kéo em, mau chơi cùng nhau thôi.” Tống Tử Phong nhiệt tình vẫy tay về phía cô: “Vừa đủ tám người, chúng ta chia hai đội để đấu với nhau đi.”
Những người khác nhường chỗ cho Minh Phù, cô bước đến ngồi xuống. Trần Tự Chu đi theo phía sau cô, anh đá vào mông Tống Tử Phong một cái: “Nhích sang kia một chút, nhường chỗ cho tôi.”
Tống Tử Phong vừa nhích vừa hỏi: “Cậu cũng muốn chơi à?”
“Không chơi.”
“Vậy cậu ngồi đây làm gì? Sao không đi nấu cơm đi?”
Trần Tự Chu liếc nhìn anh ta: “Tôi là đầu bếp của cậu à?”
Tống Tử Phong nhếch mép rồi mắt đảo một vòng nhìn mọi người: “Chúng ta oẳn tù tì để chia nhóm nhé?”
“Vậy thì lâu lắm.” Triệu Thần nhìn Trần Tự Chu, đề nghị: “Vừa hay, Trần Tự Chu không chơi, lấy cậu ấy làm ranh giới, bên trái một nhóm, bên phải một nhóm.”
Bên trái Trần Tự Chu có Tống Tử Phong, Đinh Hân và hai người khác, bên phải là Minh Phù, Đào Lộ, Triệu Thần và một đồng nghiệp nữ khác.
Tống Tử Phong “á” một tiếng: “Tôi khác nhóm với luật sư Minh à? Không sao, lát nữa anh nhường em.”
Minh Phù cầm điện thoại chớp mắt: “Được.”
Đúng vào cuối tuần nên lượng người chơi game rất đông, vừa mở phòng là nhanh chóng có thể ghép đội xong. Minh Phù chọn vị tướng mình hay chơi nhất là Đát Kỷ, cô đi đường giữa nên phải chạm trán với Chân Cơ của Tống Tử Phong. Vừa vào trận, kỹ năng vẫn chưa được nâng hết nên cả hai đều không tấn công mà chỉ tập trung đánh quái.
Đánh xong đợt quái đầu tiên, Tống Tử Phong đột nhiên tung một kỹ năng về phía Minh Phù khiến cô đứng im tại chỗ.
Trần Tự Chu ở bên cạnh nhìn thấy thì dùng đầu gối húc vào sườn Tống Tử Phong bên cạnh: “Cậu không biết xấu hổ à?”
Tống Tử Phong nghiêm mặt: “Trong hể thao điện tử không có thứ gọi là xấu hổ!”
“Vậy sao lúc nãy cậu nói sẽ nhường cô ấy, nói xạo à?”
Sau khi kỹ năng được giải trừ, Minh Phù điều khiển Đát Kỷ quay về trụ rồi giơ tay vỗ vào đầu gối Trần Tự Chu một cái sau đó nhanh chóng bỏ ra, mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình: “Không sao.”
Bàn tay mềm mại của cô gái vừa chạm vào rồi rời đi ngay, nếu không phải cảm giác còn sót lại nhắc nhở Trần Tự Chu thì anh còn tưởng cú vỗ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình anh.
Trần Tự Chu đưa lưỡi đẩy hàm trên, anh lặng lẽ dịch người người về phía Minh Phù một chút.
Đầu gối anh chạm vào cô.
Mọi người trong phòng đều ngồi xếp bằng trên thảm, chỉ cần động đậy nhẹ là có thể chạm vào chân vào người khác, khi Trần Tự Chu vô tình chạm vào chân cô thì Minh Phù cũng không để ý mà vẫn chuyên tâm chơi game.
Sau khi ba kỹ năng đều đã nâng xong, Minh Phù điều khiển Đát Kỷ trốn trong bụi cỏ.
Một lát sau, Chân Cơ của Tống Tử Phong đi tới, Minh Phù nhanh chóng tung chiêu thức thứ hai làm anh đứng im, rồi lập tức tung thêm chiêu thức thứ ba, một chuỗi chiêu thức mượt mà được tung ra tiễn Chân Cơ lên bảng đếm số.
Trong điện thoại của mọi người đồng loạt vang lên một âm thanh “First Blood”
Minh Phù lấy được chiến công đầu khiến cho những người khác phải ngẩng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ chỉ mím môi cười một cái rồi bày ra vẻ mặt vô hại.
Vì trước đó Minh Phù chỉ khiêm tốn nói mình ‘Không rành lắm’ nên bọn họ chỉ cho rằng cô ăn hên nên mới giết được mạng. Mãi cho đến khi Minh Phù liên tục tiễn Tống Tử Phong về nhà ba lần thì mọi người mới dần nhận ra có gì đó không ổn.
Tống Tử Phong thất thần nhìn vào màn hình tối đen, có chút phản ứng không kịp: “Không phải em nói em không rành lắm sao?”
Đào Lộ, người vẫn im lặng ăn dưa từ nãy tới giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Không quen thật mà, Phù Phù chỉ chơi mỗi tướng Đát Kỷ này thôi, mọi người còn gọi cậu ấy là Tiểu Đát Kỷ phục quốc đó.”
“…”
Minh Phù vẫn cười nhưng nụ cười không còn vô hại như trước.
Ánh đèn phòng khách chiếu thẳng xuống đôi mắt đang rũ xuống của cô gái, hàng mi dài cong vút tạo thành một vùng bóng tối dưới mắt, lúm đồng tiền trên má hiện ra rõ ràng.
Vài sợi tóc con tinh nghịch thoát ra khỏi dây buộc tóc lỏng lẻo làm che mất tầm nhìn nhưng Minh Phù không rảnh tay để xử lý nên đành phải lắc đầu cố gắng hất những sợi tóc phiền phức ra sau tai.
Ở nơi đáy mắt của Trần Tự Chu bất giác hiện lên ý cười, anh tự nhiên đưa tay vén những sợi tóc con của cô ra sau tai. Những ngón tay ấm áp lướt qua làn da Minh Phù như mang theo một dòng điện yếu ớt từ từ lan ra khiến cho toàn thân cô tê dại. Không biết là cố ý hay vô tình mà khi buông tay thì đầu ngón tay người đàn ông khẽ lướt qua dái tai cô.
Động tác tay của Minh Phù khựng lại, một kỹ năng bị hụt tạo ra cơ hội phản công cho Tống Tử Phong.
Tống Tử Phong kích động vô cùng: “Ê ê ê! Tôi phản công được rồi!”
Triệu Thần phản bác: “Bị giết ba lần mới phản công được thì cậu chơi cũng giỏi lắm.”
“Rõ ràng là luật sư Minh cố tình tung tin đồn để gây náo động lòng dân mà!”
“Đó gọi là khiêm tốn! Tung tin đồn cái gì chứ.” Đào Lộ lập tức lên tiếng bênh vực: “Đã gọi là luật sư Minh thì anh phải chú ý lời ăn tiếng nói chứ, cẩn thận phải nhận thư luật sư vì tội vu khống bây giờ!”
“Đứng đó chờ bị đánh à?”
Trong lúc mọi người đang ầm ĩ thì bỗng một luồng hơi nóng phả vào tai Minh Phù khiến cô phải quay đầu lại nhìn.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông gần trong gang tấc, Minh Phù thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của mình phả vào mặt anh rồi lại quay trở lại.
Cô còn chưa kịp tránh ra thì Trần Tự Chu đã quay mặt lại, hơi thở của hai người lập tức quấn lấy nhau nhưng dường như anh lại không nhận ra hai người họ đang ở gần nhau đến mức nào, anh chỉ bình thản nhìn cô một cái rồi lại nhìn về giao diện trò chơi: “Nếu không chạy thì sẽ bị đưa về nhà đó Tiểu Đát Kỷ.”
Ba chữ cuối bị anh nhấn nhá mang theo một chút ái muội kỳ lạ.
Cùng một cách gọi nhưng khi Đào Lộ nói ra thì chẳng sao cả, đến lượt Trần Tự Chu nói ra thì Minh Phù lại thấy hơi xấu hổ, cơ thể cô nóng lên nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh “ồ” một tiếng rồi chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Trần Tự Chu vẫn không rời đi, một tay anh gần như chống sau lưng Minh Phù, nửa người trên nghiêng về phía cô, nghiêm túc nhìn cô chơi game.
Đã bỏ lỡ thời điểm né tránh tốt nhất, nếu bây giờ kéo giãn khoảng cách thì có vẻ hơi gượng gạo, hơn nữa nhìn biểu hiện của Trần Tự Chu thì có vẻ anh chỉ đang xem cô chơi game như bình thường thôi.
Minh Phù mím môi, ép bản thân mình bình tĩnh lại rồi tập trung chơi game.
Những người khác đều đang đắm chìm trong giết chóc trong game nên không ai chú ý đến sự mập mờ giữa hai người họ. Chỉ có Đinh Hân ngồi ở phía đối diện Minh Phù thì không biết đã nhìn thấy sự thân mật giữa Minh Phù và Trần Tự Chu tự lúc nào, nhất thời không phản ứng kịp.
“Chị Hân, chị bị lag à?” Tống Tử Phong dùng cánh tay huých Đinh Hân một cái: “Sao chị đứng im không nhúc nhích vậy chị Hân?”
“À, hơi bị lag thật.” Đinh Hân hoàn hồn: “Bây giờ thì ổn rồi.”
Một ván game nhanh chóng kết thúc.
Vì Chân Cơ của Tống Tử Phong đã bị Đát Kỷ của Minh Phù đàn áp ở đầu trận nên suốt cả trận anh ta cũng không mạnh lên được, cuối cùng bên Minh Phù đã thắng áp đảo ván đấu này.
Tống Tử Phong nhìn thành tích một vạch tám sao của mình thì than thở: “Đúng là không thể tin lời phụ nữ mà, mà lời của nữ luật sư thì càng không thể tin!”
Trần Tự Chu khinh thường: “Sao cậu không nói là bản thân cậu không biết xấu hổ, vừa vào đã hùng hổ đánh người ta lắm mà?”
“Đâu có giống nhau!”
Tống Tử Phong muốn tự biện hộ cho mình nhưng vừa quay đầu đã thấy Lotus đứng sừng sững phía sau Minh Phù như vệ sĩ thì liền lặng lẽ nuốt lời nói trở vào.
Không chọc nổi!
Một mình Đát Kỷ thôi thì đã không chọc nổi rồi, đằng này lại còn là Đát Kỷ được tăng sức mạnh bằng chó chăn cừu thì càng không chọc nổi.
Minh Phù cười hỏi bọn họ: “Còn chơi nữa không?”
Trần Tự Chu đứng dậy: “Để bọn họ chơi đi, qua đây giúp tôi.”
Minh Phù sửng sốt: “Tôi hả?”
“Bọn họ không biết nấu ăn.”
“Ồ.”
Minh Phù đứng dậy khỏi thảm rồi theo sau Trần Tự Chu đi vào bếp.
Vì Trần Tự Chu nói quá tự nhiên mà Minh Phù cũng trả lời nhanh nên nhất thời những người khác đều không thấy có gì không ổn, chờ đến khi họ bắt đầu lại một ván đấu mới thì Triệu Thần nghiền mới ngẫm: “Sao tôi thấy hai người họ thân thiết không giống hàng xóm bình thường cho lắm nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.” Với tư cách là người nắm giữ nguồn tin tức chính, Đào Lộ tích cực chia sẻ tin tức mà mình biết: “Hai người họ còn là bạn học cấp ba đó.”
Đinh Hân nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn về phía nhà bếp với dáng vẻ suy tư nhưng đã thu hồi tầm mắt lại rất nhanh sau đó.
Minh Phù theo Trần Tự Chu vào bếp, hỏi: “Cần tôi giúp gì?”
Trần Tự Chu chỉ vào tủ bếp: “Bóc hai tép tỏi rồi nhặt rau.”
Hình như mấy cái này người không biết nấu ăn cũng có thể làm được mà…
Trần Tự Chu thấy cô còn đứng nguyên tại chỗ thì nhướng mày: “Có ý kiến à?”
Minh Phù chớp mắt lắc đầu, cô lấy tỏi ra rồi ngồi xổm bên cạnh thùng rác bắt đầu bóc.
Trần Tự Chu quay người lại bắt đầu cắt rau, vì hai người im lặng không nói gì nữa nên trong bếp nhất thời yên tĩnh trở lại.
Bóc tỏi chẳng tốn bao nhiêu là sức nên chẳng bao lâu sau thì Minh Phù đã bóc xong.
Cô đứng dậy khỏi mặt đất: “Tỏi bóc xong để ở đâu?”
Trần Tự Chu đang ngồi xổm trước tủ bếp tìm gia vị nên tiện tay chỉ lên tủ bếp: “Tìm cái chén nào đó đựng là được.”
Minh Phù theo hướng anh chỉ lấy một cái chén ra rồi cho tỏi vào trong.
Khi quay người, Minh Phù như thấy cái gì đó lướt qua khoé mắt nên cô quay lại để nhìn kỹ hơn.
Hôm nay Trần Tự Chu mặc một chiếc áo thun rộng, vì tư thế ngồi xổm nên phần lưng căng ra, cổ áo sau gáy cong lên, để lộ một phần da thịt bị vải che khuất. Minh Phù thấy dưới cổ anh có một hình xăm nằm ngay vị trí xương sống nhô lên.
Minh Phù không nhìn rõ được toàn bộ hình xăm, vì muốn nhìn rõ hơn một chút nên đã cô vô thức đưa tay ra. Tay đưa ra được một nửa thì người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu, khi nhìn thấy tay cô thì anh sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt anh từ từ chuyển sang nhìn mặt cô, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
“Đang là ban ngày ban mặt, luật sư Minh muốn làm gì?”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Chưa từng thấy Trần Tự Chu lại biết giả vờ như thế này.