Chậm Nhiệt - Chương 34
Minh Phù: “?”
Cái gì mà giấc mộng của cô thành hiện thực chứ…
Giọng Đào Lộ không lớn, vừa rồi hai người vẫn luôn thì thầm trong thang máy nhưng vì Minh Phù đang trong trạng thái vô cùng xấu hổ nên cô chỉ thấy câu nói vừa rồi của Đào Lộ như một tiếng sấm nổ ngay bên tai mình.
Minh Phù đứng cứng đờ trước cửa thang máy, nhất thời quên mất phản ứng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Minh Phù mới như được giải trừ phong ấn, cô lao đầu về phía cửa nhà mình.
Rõ ràng chỉ chưa đầy hai mươi giây nhưng Minh Phù lại có cảm giác cô vừa trải qua hai mươi năm thì phải.
Đào Lộ vô cùng vô tư, hoàn toàn không nhận ra lời mình nói đã gây ra sóng gió gì, cô nàng vẫn đứng ở phía sau Minh Phù nói tiếp: “Phù Phù à, lời cậu nói chuẩn thật, đúng là một anh đẹp trai, vậy thì coi như một tháng bị tra tấn kia cũng không vô nghĩa rồi.”
Nói xong, Đào Lô như phát hiện ra điều gì đó, cô tiến lại gần hơn một chút rồi “Ê” một tiếng: “Phù Phù, cậu nóng lắm hả, sao tai cậu đỏ vậy?”
Minh Phù cố gắng ổn định giọng nói của mình: “Đúng là có hơi nóng thật, mình đi thay quần áo đã.”
Cô mở cửa ra, vội vàng đặt đồ lên bàn bếp rồi chui vào phòng ngủ.
Đào Lộ đi theo ở phía sau, với một tay ra đỡ lấy hộp sữa chua sắp lăn xuống từ trên bàn, nhìn cánh cửa phòng Minh Phù đóng chặt thì ngơ ngác chớp mắt.
Nóng vậy sao?
Sao cô thấy vẫn bình thường mà…
_
Minh Phù cũng không ở trong phòng quá lâu, đợi đến khi khuôn mặt đã bớt đỏ thì cô ra khỏi phòng.
Cô và Đào Lộ cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu ở trong bếp.
Minh Phù ở bên cạnh ai thì hầu như cũng vậy, phần lớn thời gian đều là lặng lẽ lắng nghe, mặc dù sau này tật nói lắp của cô đã khỏi nhưng chỉ khi làm việc thì cô mới nói nhiều hơn, còn những lúc khác thì tính tình vẫn tĩnh lặng như cũ.
Đào Lộ là người hoạt bát, chuyện nhìn thấy anh đẹp trai nhà bên trong thang máy đã bị cô ném ra sau đầu từ lâu, giờ cô lại đang ríu rít nói sang một chủ đề khác.
Minh Phù vừa nhặt rau vừa nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu nhưng trong đầu cô giờ này vẫn cứ luôn hiện lên hình ảnh túi mì tôm đó.
Tiếp đến chính là hình ảnh chạm mắt với Trần Tự Chu trong thang máy.
Cô thả cọng rau thơm cuối cùng vào nước, dọn dẹp cho những lá rau sâu vào thùng rác xong mới xách túi rác đi ra ngoài.
“Cậu rửa rau đi, mình đi đổ rác.”
Đào Lộ giơ tay làm động tác “OK.”
Cho rác vào thùng rác lớn trong hành lang xong thì Minh Phù đứng ở cửa cầu thang do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đi đến gõ cửa nhà bên.
Đợi một lát, cửa mở.
Lotus thò mũi ra đầu tiên.
Nó kêu lên hai tiếng rồi thè lưỡi dụi đầu vào tay Minh Phù.
Nhìn Lotus chẳng có vẻ gì là ngại ngùng cả mà nó còn tỏ ra rất thân thiết với Minh Phù vô cùng.
“Cọ loạn gì đó?” Trần Tự Chu vỗ nhẹ nó một cái: “Về chỗ đi.”
Lotus ngẩng đầu liếc chủ mình một cái rồi mới quay người về phòng.
Chỉ còn lại hai người họ ở cửa.
Người đàn ông đã thay quần áo, mái tóc còn hơi ướt được hất ra sau để lộ vầng trán sáng bóng, đôi mắt không còn bị che khuất giờ đây trông càng sắc bén hơn.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu anh bình thản nói ra ba chữ làm cho chút can đảm vốn đã không nhiều của Minh Phù lại giảm thêm nhưng nghĩ đến việc đã đến đây rồi mà rụt cổ chạy về thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhà của Trần Tự Chu được thiết kế theo kiểu mở, đứng ở cửa là có thể nhìn thẳng vào phòng khách, qua khoảng trống giữa anh và khung cửa Minh Phù thấy được trên bàn trà có đặt một gói mì tôm, cô không nghĩ ngợi gì nói thẳng: “Ăn mì tôm không tốt cho sức khỏe.”
Trần Tự Chu khựng lại một chút, anh rút tay đang đặt trên tay nắm cửa về, cả người dựa vào khung cửa, đầu hơi nghiêng sang một bên: “Thì sao?”
“Bên nhà bọn tôi có nấu lẩu, cậu có muốn qua ăn chung không?” Minh Phù nhìn thẳng vào anh, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Bạn cùng phòng tôi bảo tôi sang gọi cậu.”
Vừa nói dứt câu thì Minh Phù đã thầm xin lỗi Đào Lộ trong lòng.
“Bạn cùng phòng cậu bảo à? Làm tôi còn tưởng là cậu chứ.”
“Hả?”
Trần Tự Chu chậm rãi nói: “Dù sao thì bạn cùng phòng của cậu cũng nói là giấc mộng của cậu đã thành sự thật, làm tôi còn tưởng là chính cậu muốn mời tôi ăn cơm chứ.”
Một câu nói đã thành công kéo Minh Phù trở về khoảnh khắc xấu hổ của hơn nửa tiếng trước, cô sững sờ mở to mắt, ngay cả phản bác cũng quên, chỉ hỏi: “Không phải câu đeo tai nghe sao?”
“Ai nói đeo tai nghe là không nghe được tiếng bên ngoài?”
Đúng là như vậy nhưng—
“Cậu đâu thể nghe lén người khác nói chuyện.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có đạo đức…”
Trần Tự Chu nhướng mày: “Hai người nói chuyện, lời tự trôi vào tai tôi sao lại thành tôi nghe lén rồi? Cậu là một luật sư mà sao lại tuỳ tiện vu khống người khác như thế?”
“Sao cậu biết tôi là luật sư?”
Cô không nhớ mình từng nói với anh về công việc của cô bao giờ.
Nhận ra mình đã lỡ lời nên trong mắt Trần Tự Chu thoáng hiện một tia bực bội khó nhận ra nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Không phải thì ai lại rảnh rỗi đến trung tâm giám định làm gì?”
Minh Phù thấy lời này có sơ hở, cô đang định nói gì đó thì Trần Tự Chu lại lên tiếng: “Hơn nữa, hai người bình phẩm về người khác ngay trước mặt đương sự mà còn quay ngược lại đổ lỗi à, vậy thì có đạo đức quá ha?”
Minh Phù hơi xấu hổ nên chỉ đành im lặng.
Hai người cứ thế đứng im lặng nhìn nhau trong hành lang.
Một lát sau, Minh Phù liếm môi một cái, kéo câu chuyện trở về vấn đề ban đầu: “Vậy cậu có muốn qua ăn lẩu không?”
“Cũng được.” Trần Tự Chu bình thản liếc nhìn môi cô, sau đó chậm rãi gật đầu: “Bạn cùng phòng của cậu mời nên tôi không tiện từ chối, tiện thể…”
Như để Minh Phù chuẩn bị tâm lý, anh dừng lại hai giây rồi mới nói tiếp: “Làm cho giấc mộng của cậu đẹp hơn một chút.”
Minh Phù: “…”
Đóng cửa lại, Trần Tự Chu theo Minh Phù sang nhà bên cạnh.
Vừa hay Đào Lộ đã bày biện xong các nguyên liệu được rửa sạch ra ngoài, thấy Minh Phù dẫn theo trai đẹp nhà bên đi vào thì cô nàng có chút ngơ ngác, vô thức hỏi: “Không phải cậu nói đi vứt rác hả? Sao lại còn dẫn theo anh chàng đẹp trai nhà bên về nữa?”
Minh Phù mơ hồ nghe thấy người đàn ông sau lưng cười khẽ.
Quả nhiên là không nên nói dối mà, vì sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi!
Minh Phù không nhịn được co ngón chân lại, mặt dày giải thích: “Không phải là cậu kêu mình mời hàng xóm mới qua đây để xúc tiến quan hệ hàng xóm láng giềng sao?”
Một chút ngơ ngác của Đào Lộ biến thành hai chút.
Cô nói vậy bao giờ? Sao cô không nhớ gì hết vậy?
Chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ ư?
Minh Phù nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Đào Lộ thì tranh thủ chuyển chủ đề: “Giới thiệu một chút, thật ra cậu ấy còn là…”
Ngập ngừng một chút cô mới nói: “Bạn học cấp ba của mình.”
Lời vừa dứt thì sau lưng lại vang lên một tiếng cười khẩy, tiếng cười của ai kia mang theo chút chế nhạo.
“Ồ, là bạn học à, vậy sao vừa nãy trong thang máy cậu không nói.” Đào Lộ hoàn hồn sau trạng thái bối rối, nhiệt tình chào đón Trần Tự Chu: “Bạn của Phù Phù thì cũng là bạn của tôi, trai đẹp đừng khách sáo nhé, ngồi đi ngồi đi, vừa hay hôm nay mua nhiều đồ lắm.”
Minh Phù quay lại nhìn anh: “Cậu ngồi đi, tôi đi lấy thêm ghế.”
Minh Phù và Đào Lộ ở chung, chưa từng dẫn người khác về nhà ăn cơm nên trong phòng ăn chỉ có hai cái ghế đủ dùng cho hai người.
“Tôi đi lấy.” Trần Tự Chu giữ cô lại: “Ở đâu?”
Minh Phù chỉ một hướng: “Phòng tôi.”
Trần Tự Chu hất cằm: “Dẫn tôi đi.”
Không hiểu sao có mấy bước chân mà anh vẫn bắt cô dẫn đi nhưng Minh Phù vẫn ngoan ngoãn nghe lời dẫn đường.
Phòng của Minh Phù được thiết kế rất đơn giản, hai màu xanh đậm và trắng được phối hợp hài hoạ, nhìn tổng thể gọn gàng nhưng không cứng nhắc.
Trần Tự Chu liếc nhìn một vòng rồi thu hồi tầm mắt sau đó dừng lại ở chiếc ghế trước bàn: “Lấy cái này à?”
Minh Phù gật đầu: “Ừ.”
Mang ghế ra ngoài, Đào Lộ đã ngồi vào bàn bắt đầu cho đồ ăn vào nồi. Minh Phù định nói đặt ghế bên cạnh Đào Lộ thì thấy Trần Tự Chu cầm ghế đi sang phía đối diện đặt xuống rồi ngồi lên.
“…”
Đào Lộ liếc thấy Minh Phù vẫn còn đứng đó thì liền thúc giục cô: “Phù Phù, cậu còn đứng đó làm gì, ngồi xuống đi.”
Minh Phù hoàn hồn lại mới đáp một tiếng “à” rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Tự Chu.
“Ui, quên lấy rượu rồi.” Đào Lộ đứng dậy, vừa đi về phía bếp vừa hỏi: “Phù Phù, cậu uống không? Uống luôn không trai đẹp ơi?”
Minh Phù còn chưa kịp trả lời thì Trần Tự Chu đã lên tiếng trước: “Cô ấy không được uống rượu, tôi thì uống được.”
Hai người phụ nữ trong nhà đồng loạt nhìn về phía anh, Trần Tự Chu chậm rãi giải thích: “Đang đến tháng không được uống rượu, hơn nữa tay cô ấy còn đang bị thương.”
Sau đó anh lại nhàn nhạt buông ra mấy chữ: “Lời bác sĩ.”
“Bị thương?” Nghe nói Minh Phù bị thương thì Đào Lộ cũng không để ý đến chuyện vì sao Trần Tự Chu biết Minh Phù đang đến tháng, cô nàng lập tức chạy đến nắm lấy tay cô xem xét: “Bị thương ở đâu? Bị thương gì? Sao lại bị thương? Mình mới nói sao giữa mùa hè nóng nực mà cậu lại ăn mặc kín bưng như vậy.”
Minh Phù bị Đào Lộ làm cho vừa buồn cười vừa bất lực: “Không có gì đâu, chỉ là vô tình va vào tường, xước da một chút thôi.”
Nghe cô nói nhẹ nhàng như vậy thì Trần Tự Chu nhíu mày nhưng anh cũng không nói gì.
Đào Lộ nâng cánh tay Minh Phù lên xem kỹ lưỡng mấy lần, thấy không có gì nghiêm trọng thì mới buông xuống: “Mình chưa thấy ai vô tình va vào tường mà ra nông nỗi vậy, hay là cậu gặp phải mấy thân chủ quái đản rồi hả?”
Chuyên môn của Minh Phù là mảng hình sự nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ tham gia vào các vụ án dân sự nên hiển nhiên sẽ gặp phải đủ loại người, nhất là khi gặp phải những vụ ly hôn, nếu người nhà của thân chủ xử lý không ổn thỏa thì luật sư cũng sẽ bị vạ lây. Nếu gặp phải người không biết lý lẽ thì còn phải chịu liên lụy nặng nề hơn.
Minh Phù là người nhiệt tình, thích giúp đỡ những người dân nghèo khó giải quyết vấn đề nên những người mà cô gặp phải còn kỳ quặc hơn rất nhiều.
Bình thường Đào Lộ cũng không đứng đắn gì cho mấy nhưng khi giáo huấn người khác cũng rất có lý lẽ: “Cậu đó, chỉ chuyên một mảng thôi không được sao? Nếu làm vì tiền thì không nói, đằng cậu lại cứ nhận hỗ trợ pháp lý miễn phí cho họ mãi, đúng là tốn công vô ích mà.”
Minh Phù cười khẽ: “Thật sự không sao đâu, hai ngày nữa là khỏi mà.”
“Lười nói với cậu.”
Đào Lộ lườm Minh Phù một cái rồi đi vào bếp lấy nước uống.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Minh Phù và Trần Tự Chu, tự nhiên cô thấy bầu không khí xung quanh có chút gì đó không đúng.
Minh Phù nghiêng đầu nhìn thì sắc mặt người đàn ông hơi lạnh lẽo, cô do dự hai giây rồi hỏi: “Sao thế vậy?”
Sao tự nhiên mặt mày lạnh lùng, trông đáng sợ quá vậy…
Trần Tự Chu cũng nhìn cô.
Để thuận tiện cho việc nấu ăn nên Minh Phù tùy tiện vén tóc ra sau đầu, phần tóc mái hai bên cũng được kẹp lại gọn gàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, trong đôi mắt hạnh to tròn mang theo vẻ nghi hoặc.
Trần Tự Chu luôn không cưỡng lại được khi Minh Phù nhìn anh như vậy, anh nhìn đi chỗ khác rồi thở dài: “Không sao.”
Nói xong thấy giọng điệu mình nghe có vẻ hơi cứng nhắc nên anh lại bổ sung một câu: “Một lát nữa đừng ăn cay, phải nghe lời bác sĩ.”
“Biết rồi.”
Đào Lộ cầm hai chai bia và một chai nước nho quay lại, lần lượt đưa cho hai người, chợt nhớ ra điều gì đó cô nàng liền hỏi: “Hình như vẫn chưa biết tên của anh bạn đẹp trai là gì nhỉ?”
Trần Tự Chu không nói gì nhưng dưới bàn lại khẽ đá vào chân Minh Phù một cái.
Minh Phù nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Giới thiệu đi chứ.” Anh nói: “Không phải nói tôi là bạn cấp ba của cậu à?”
Đào Lộ ngậm đũa, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người đối diện.
Bạn cấp ba chứ có phải bạn trai đâu mà còn bắt người khác giới thiệu thế?
Với kinh nghiệm viết tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm thì Đào Lộ lập tức ngửi ra được chút mùi vị không bình thường giữa hai người này.
Minh Phù cũng không thấy có gì không bình thường nên cô vẫn giới thiệu với Đào Lộ như thường: “Trần Tự Chu, chữ “tự” trong đảo nhỏ và chữ “chu” trong chiếc thuyền.”
Đào Lộ “ồ” lên một tiếng: “Tên cũng giống nam chính tiểu thuyết quá ta.”
Câu nói này khiến Minh Phù không khỏi nghĩ đến lời Đào Lộ nói trong thang máy trước đó nên mặt cô lại bắt đầu nóng lên, cô gắp một miếng thịt từ trong nồi bỏ vào chén Đào Lộ: “Lộ Lộ, ăn thịt đi.”
“Ồ, hai người cũng ăn đi.” Sự chú ý của Đào Lộ nhanh chóng chuyển hướng sang miếng thịt, cô nàng nhét miếng thịt vào miệng rồi thỏa mãn thở dài: “Thịt hai trăm một miếng đúng là khác biệt, Phù Phù tốt quá, còn mua thịt thượng hạng như vậy cho mình ăn.”
Nhớ lại nguyên nhân thực sự khiến mình đau ví thì Minh Phù xấu hổ cúi đầu, âm thầm ăn thịt.
Ăn chực một bữa, Trần Tự Chu cũng không thể không làm gì nên sau khi ăn uống no say xong anh chủ động đi rửa chén. Đào Lộ quay về phòng tiếp tục sửa bản thảo còn Minh Phù ở trong bếp cùng Trần Tự Chu.
Anh rửa xong một cái chén thì lại đưa cho Minh Phù, cô lau khô xong mới cất vào tủ.
Đầu ngón tay của người đàn ông mang theo hơi nước mát lạnh, thỉnh thoảng lại chạm vào những ngón tay ấm áp của Minh Phù.
Dường như giữa hai người họ hiếm khi có lúc im lặng thế này.
Trước đây Trần Tự Chu sẽ luôn là người trêu ghẹo cho cô nói chuyện, khi cô không trả lời thì anh sẽ nói mãi nói mãi, nói đến khi nào cô chịu lên tiếng thì thôi.
Bây giờ anh không chủ động nữa, mà Minh Phù cũng không phải là người giỏi bắt chuyện nên bọn họ chỉ lặng lẽ biến nhà bếp thành một dây chuyền sản xuất như vậy.
Cất chiếc chén cuối cùng vào tủ xong Minh Phù mới rút một tờ giấy vệ sinh đưa cho Trần Tự Chu lau tay.
“Tối tắm chú ý đừng để nước vào vết thương.” Trần Tự Chu lau tay, vứt tờ giấy vào thùng rác xong thì liếc nhìn cánh tay cô: “Tối mai tan làm thì qua tìm tôi, tôi thay thuốc cho cậu.”
Minh Phù từ chối: “Không cần phiền cậu đâu, tôi tự làm được.”
“Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Trần Tự Chu nói: “Nếu cậu thật sự làm được thì có đợi đến bệnh viện tôi mới phát hiện ra không?”
Minh Phù câm nín.
Trần Tự Chu “ồ” một tiếng: “Hay là cậu cố ý để tôi nhìn thấy?”
“…… Không phải.”
Minh Phù miễn cưỡng thốt ra hai chữ.
“Vậy thì tốt.” Trần Tự Chu gật đầu: “Đi đây.”
Đào Lộ vẫn luôn ở cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đợi Trần Tự Chu vừa về thì cô nàng chạy ra.
Minh Phù vừa quay người đã nhìn thấy gương mặt đầy vẻ dò xét của Đào Lộ, cô ngẩn người: “Sao vậy?”
“Thành thật sẽ được khoan hồng, cái này cậu biết rõ mà phải không luật sư Minh?” Đào Lộ ngồi xuống bên bàn ăn, làm bộ nghiêm túc gõ ngón tay lên bàn: “Quan hệ của cậu với trai đẹp nhà bên là gì? Đừng nói với mình là bạn học cấp ba nha, mắt mình tinh lắm đó!”
Minh Phù vừa lau bàn vừa nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Là bạn học cấp ba.”
Đào Lộ kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Bạn cấp ba mà nhớ ngày đến tháng của cậu, nhất định phải để cho cậu giới thiệu mới chịu đúng không?”
Minh Phù không nói gì.
“Một luật sư một bác sĩ, nghề nghiệp tiêu chuẩn của nam nữ chính trong tiểu thuyết luôn đó.” Đào Lộ tự mình phân tích một hồi rồi ngồi thẳng dậy, chống tay lên bàn hỏi: “Người ta có thích cậu không?”
Tay Minh Phù đang lau bàn khẽ khựng lại rồi cô lắc đầu: “Không.”
Sau đó cô lại bổ sung một câu: “Hơn nữa mình và cậu ấy đã tám năm không gặp nhau rồi.”
“Thật sao?” Đào Lộ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, cô nàng đứng dậy khỏi ghế rồi nhẹ nhàng buông một câu “Sau này nếu tổ chức đám cưới thì nhớ mời mình làm phù dâu đó.”
“…”
Minh Phù dọn dẹp xong nhà bếp rồi cũng về phòng.
Sáng mai phải mở phiên tòa nên Minh Phù ngồi trước máy tính xem tài liệu một lúc. Ngón trỏ lướt trên con chuột một hồi, cuối cùng cô cũng cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Số tiền cô chuyển cho Trần Tự Chu, anh vẫn chưa nhận.
Minh Phù khẽ động ngón tay rồi gửi đi một tin nhắn.
[Minh Nguyệt Chiếu Phù Cừ: Nhận tiền đi.]
Trần Tự Chu trả lời rất nhanh.
[C: Biết rồi.]
Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng Minh Phù vẫn chưa thấy anh nhận tiền, nên cô đành phải thúc giục thêm lần nữa.
[Minh Nguyệt Chiếu Phù Cừ: Sắp bị trả lại rồi.]
[C: Cậu muốn tôi nhận đồ của cậu đến thế à?]
?
Điện thoại rung lên một cái, số tiền cô chuyển đã được nhận.
[C: Nhận rồi, hài lòng chưa?]
Cả một buổi tối Minh Phù đều ở trong trạng thái bị anh hiểu lầm nên lúc này cô cũng có chút không vui, ngón tay bực bội chọc chọc màn hình.
[Minh Nguyệt Chiếu Phù Cừ: Hài lòng, cảm ơn. Ảnh JPG mỉm cười.]
Một hồi lâu sau, đối phương vẫn không nhắn lại tin nào. Lúc này Minh Phù mới đặt điện thoại xuống rồi lấy quần áo vào phòng tắm.
_
Ngày hôm sau mở phiên tòa xử vụ án lái xe đâm người, luật sư mà bên kia thuê là người nổi tiếng trong nghề về khoản lì lợm la liếm. Minh Phù đánh một trận này xong có chút bực bội, lúc tan làm về nhà tâm trạng cũng chẳng khá hơn là bao.
Lúc tâm trạng không tốt, cô cũng chẳng biểu hiện ra mặt, chỉ là không thích nói chuyện.
Vốn dĩ ngày thường khi không phải lên toà thì Minh Phù đã ít nói rồi, còn mỗi khi tâm trạng không tốt thì cô như đang hận mình không thể biến thành một người câm vậy.
Hôm nay cửa hàng 4S gọi điện cho cô báo xe đã bảo dưỡng xong. Sau khi tan ca Minh Phù đã đến cửa hàng 4S để lấy xe về.
Minh Phù đỗ xe ở chỗ đỗ xe của khu dân cư, lúc xuống xe cô nhìn sang chỗ đỗ xe của nhà bên cạnh thì thấy chiếc Range Rover màu đen đã đỗ ở đó. Nhìn chiếc ô tô nhỏ màu trắng của cô đỗ bên cạnh trông giống như một con mèo con nằm kế bên một con chó sói lớn.
Minh Phù thu hồi tầm mắt, khóa xe rồi đi vào tòa nhà.
Thang máy lên đến tầng mười hai thì mở cửa.
Minh Phù vừa bước ra khỏi cửa thì khóe mắt đã bắt gặp một bóng đen quen thuộc. Khi còn cách cô hai bước thì đột nhiên Lotus dừng lại rồi chậm rãi tiến về phía Minh Phù, dụi đầu vào tay cô.
Minh Phù xoa đầu nó hai lần rồi ngẩng lên nhìn cánh cửa đang mở to bên cạnh.
Có vẻ như đang có tiệc, tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra nghe rất náo nhiệt. Lotus quay đầu về phía nhà kêu hai tiếng, sau đó lại quay lại dụi đầu vào Minh Phù, ra hiệu muốn dắt cô đi.
Minh Phù khó hiểu: “Lotus, sao vậy?”
Không lâu sau, có một bóng người xuất hiện ở cửa nhà bên cạnh.
“Về rồi à?” Trần Tự Chu nhìn cô: “Qua đây ăn cơm.”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chúc mừng Trần Tự Chu đã đạt được hai danh hiệu là hàng xóm và bạn học cấp ba.