Chậm Nhiệt - Chương 33
Vì câu nói của Trần Tự Chu mà Minh Phù lại một lần nữa lên xe anh.
Lần đầu bỡ ngỡ lần hai quen dần, tính cả lần này thì chỉ trong vòng hai ngày mà cô đã ngồi xe anh ba lần, vậy mà cô lại thấy có chút quen thuộc rồi.
Đi được nửa đường thì điện thoại của Trần Tự Chu reo, trên màn hình xe hiện lên tên của Trình Lý, anh trực tiếp bắt máy luôn mà chẳng hề tỏ vẻ né tránh Minh Phù.
“Một tiếng trước cậu bảo tôi đem chó đến cho cậu, tôi đợi dưới nhà cậu nửa ngày rồi mà có thấy cậu đâu? Ngoại trừ bệnh viện có bệnh nhân cấp cứu gọi cậu đi thì tôi không chấp nhận bất cứ một lý do nào hết!”
Giọng nói cáu kỉnh của Trình Lý truyền qua loa khắp xe, trong đó còn xen lẫn tiếng thở hổn hển, bên kia điện thoại im lặng hai giây, khi Trình Lý mở miệng lần nữa thì giọng cậu ta cao vút: “Chết tiệt! Lotus, nước miếng mày nhỏ hết lên áo tao rồi! Ngậm miệng lại cho tao!”
Tiếp sau đó có hai tiếng rên nức nở vang lên, nghe có vẻ tủi thân lắm.
Lotus là chú chó chăn cừu Blue Bay mà Trần Tự Chu nuôi hai năm trước, hai ngày nay anh mới về nước có một đống việc phải giải quyết, vừa khéo Trình Lý cũng thích Lotus nên anh liền gửi chó cho Trình Lý trông hộ hai ngày, hôm nay mới bảo cậu ta mang trả về.
Trần Tự Chu một tay nắm vô lăng, tay kia đặt trên cửa xe, giọng điệu hờ hững nói: “Nếu cậu dám ngược đãi nó thì cậu chết chắc.”
Trình Lý: “Được được được, tôi chịu cậu rồi, cậu là cậu ấm thì chó của cậu cũng là cậu ấm đúng không?”
Trần Tự Chu: “Biết là tốt, sắp tới rồi, cúp đây.”
Điện thoại cúp máy, trong xe lại chìm vào im lặng.
Sau một màn náo nhiệt vừa rồi thì bây giờ bầu không khí lại chùng xuống khiến cho con người ta đột nhiên có chút không thoải mái.
Minh Phù vén vài sợi tóc rơi trên má, cô muốn phá vỡ bầu không khí gượng gạo này nên chủ động bắt chuyện: “Cậu nuôi chó à?”
Vừa nói xong thì cô đã bắt đầu hối hận, câu hỏi vớ vẩn gì thế này?
Nghe là biết đang cố tìm chuyện để nói.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông khẽ cười khẩy một tiếng, dường như cũng thấy câu hỏi của cô rất thừa thãi. Minh Phù nắm chặt ngón tay, chỉ thấy bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.
“Chó chăn cừu Blue Bay.”
Người đàn ông hạ giọng, nói cho cô biết tên giống chó.
Có một thời gian Minh Phù cũng muốn nuôi chó, khi lên mạng tìm kiếm giống chó thì cô đã ngay lập tức để mắt đến loài chó chăn cừu Blue Bay, ngoại hình cao lớn đẹp trai nhưng tính cách lại hiền lành nhút nhát, thế nhưng sau khi biết giá của nó thì Minh Phù lập tức từ bỏ ý định này.
Một con chó ba mươi mấy vạn bán cô đi cũng không đủ mua, huống hồ giống chó này vẫn chưa thịnh hành ở trong nước, nên có muốn nuôi thì cũng không biết mua ở đâu. Sau đó vì công việc bận rộn không có thời gian nên cô đành từ bỏ ý định này.
Minh Phù chân thành cảm thán một câu: “Giàu thật.”
Nói xong cô lại bắt đầu hối hận.
Câu này nghe sao giống như đang ghen ghét với người giàu thế không biết?!
Thôi, im miệng luôn cho rồi, quả nhiên là cô vẫn không có năng khiếu bắt chuyện mà…
Liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh cúi đầu, như cảm nhận được sự bối rối của cô nên Trần Tự Chu giơ tay lên che miệng, khẽ cong môi.
Xe chạy vào Thiên Thông Uyển rồi dừng lại ở chỗ đỗ xe đối diện tòa nhà mà Minh Phù ở.
Thiên Thông Uyển không xây dựng bãi đỗ xe ngầm, chỗ đỗ xe đều được phân chia trên mặt đất trong khu dân cư, mỗi chỗ đỗ xe đều có chủ xe tương ứng.
Minh Phù thấy Trần Tự Chu hẳn là đang tùy tiện tìm một chỗ đỗ xe, sợ lát nữa chủ chỗ đỗ xe đến sẽ bị ảnh hưởng nên cô nhắc nhở anh: “Thật ra cậu đỗ xe dưới nhà là được rồi, chỗ đỗ xe ở đây đều được phân chia hết rồi, lỡ chủ xe nhìn thấy sẽ không hay lắm.”
Trần Tự Chu cởi dây an toàn: “Không sao đâu.”
Minh Phù mờ mịt nhìn anh: “Hả?”
“Bởi vì tôi là chủ xe mà.”
Tay Minh Phù khựng lại: “?”
Là sao?
Trần Tự Chu mở cửa xe, thấy Minh Phù vẫn còn ngồi ngây trên xe thì anh nhướng mày: “Cậu thích chiếc xe này rồi à?”
“Không có…”
Minh Phù không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.
“Tôi thấy cậu cứ ngồi lì trong xe của tôi như kiểu muốn đi đến tận chân trời góc bể vậy, nên còn tưởng là cậu thích xe của tôi chứ.”
Ý tứ sâu xa chính là——
Còn không mau xuống xe đi!
Minh Phù hoàn hồn lại, khuôn mặt bỗng ửng hồng, cô vội tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Tiếng hai cánh cửa xe đóng lại vang lên trước sau, vừa đi vòng ra đầu xe thì một bóng đen nhanh chóng chạy về phía họ.
Minh Phù còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì thì đã bị một lực mạnh đẩy lùi về sau.
Trần Tự Chu nhanh tay lẹ mắt vòng tay qua eo ôm cô vào lòng, đợi cô đứng vững thì anh mới nhìn về phía bóng đen kia, đột nhiên anh gằn giọng mang theo cảm giác áp bức: “Lotus.”
Chỉ một tiếng gọi đã làm cho Lotus vừa rồi còn nhảy nhót tung tăng lập tức trở thành quả cà tím héo úa. Nó luống cuống đi vòng quanh Trần Tự Chu hai vòng rồi cuối cùng ngồi mới phịch xuống đất đối mặt với anh.
Lotus dụi đầu vào tay Trần Tự Chu tỏ ý nịnh nọt.
Trần Tự Chu không chút động lòng mà chỉ im lặng rũ mắt nhìn nó.
Lotus là một chú chó thông minh, thấy Trần Tự Chu bên này không được thì lập tức quay đầu về phía Minh Phù, đôi mắt xanh trong veo nhìn cô chằm chằm, nó dùng miệng chạm vào túi xách của cô.
Có vẻ như muốn cô nói giúp cho mình.
Minh Phù bị Lotus đáng yêu làm cho mềm lòng, cô muốn vuốt ve nó nhưng tay vừa đưa lên được một nửa thì nhớ ra chủ nhân của nó vẫn ở đây nên lại hạ xuống, cô quay đầu nhìn sang khuôn mặt nghiêng gần trong gang tấc của người đàn ông thì mới nhận ra lúc này khoảng cách giữa hai người họ quá gần, hơn nữa—
Tay anh vẫn còn đặt trên eo cô.
Minh Phù lùi sang một bên để tránh tay anh: “Nó…nó cũng không cố ý, đừng mắng nó nữa.”
Bàn tay Trần Tự Chu đột nhiên trống rỗng khựng lại giữa không trung rồi mới buông xuống, anh xoa xoa ngón tay rồi dùng tay kia vỗ đầu Lotus.
Xem như chuyện này đã qua.
Lotus lại vui vẻ trở lại.
“Tôi nói này, con chó quý tộc này của cậu cũng khó chiều chẳng kém cậu, cậu—”
Một giọng nam vang lên từ xa đến gần, lời nói đến giữa chừng thì đột nhiên khựng lại.
Trình Lý tháo kính râm trên mặt, nhìn Minh Phù và Trần Tự Chu với ánh mắt ba giai đoạn chuyển đổi hoàn hảo từ không thể tin tưởng đến suy tư rồi đến vỡ lẽ.
“Bé Phù! Là cậu thật này!” Giọng nói phấn khích của Trình Lý mang theo sự kinh ngạc cùng nhiệt tình như trước: “Lâu lắm rồi không gặp, nhớ cậu chết mất.”
Trần Tự Chu khoanh tay dựa vào đầu xe, lạnh lùng nhìn Trình Lý biểu diễn một màn kia.
“Đừng nói gì cả.” Trình Lý cất kính râm đi rồi dang rộng hai tay: “Trước tiên ôm một cái đã, lại đây.”
“Hả? Tôi…”
Minh Phù vô thức nhìn Trần Tự Chu, người đàn ông rũ mắt xuống như thể chẳng hề để ý đến bọn họ.
Cô nắm chặt chiếc túi trong tay.
Đều là bạn học cũ, gặp lại ôm nhau là chuyện bình thường, cần gì phải giả tạo như vậy.
Nghĩ như vậy nên Minh Phù cũng dang tay ra chỉ là khi chưa kịp có thêm động tác thì trước mắt chợt lóe lên một cái bóng đen, Lotus bất ngờ chen vào bổ nhào lên người Trình Lý, hai chân trước chống lên cánh tay đang giang ra rồi thở hổn hển vào mặt cậu ta.
Một mỹ nhân xinh đẹp bỗng chốc biến thành một con chó đen thui thở phì phò làm cho Trình Lý rất sụp đổ: “Lotus!”
“Lotus, lại đây.”
Câu ra lệnh nhàn nhạt của Trần Tự Chu truyền đến tai Lotus, nó lập tức buông Trình Lý ra rồi quay người lao vào lòng chủ nhân của mình.
Trình Lý thấy vậy thì sao mà không hiểu cho được, cái tên Trần Tự Chu này quả nhiên là thâm hiểm, cậu ta nhờ mình trông chó, không nghe được một lời cảm ơn đã đành, đằng này còn sai chó đến đè mình!
Trình Lý vốn không thực sự muốn ôm Minh Phù mà chỉ muốn xem phản ứng của Trần Tự Chu thôi, kết quả là cái tên này chỉ giả vờ bình tĩnh bên ngoài.
Trình Lý buông tay phủi phủi quần áo rồi hỏi Minh Phù: “Bé Phù, sao cậu lại ở cùng người ta vậy?”
Hai chữ “người ta” này là ai thì không cần nói cũng biết.
Minh Phù giải thích: “Tôi sống ở đây.”
Trình Lý dùng ánh mắt liếc nhìn Trần Tự Chu rồi lẩm bẩm một câu “Thảo nào” đầy ẩn ý xâu xa.
Cậu ta cứ nói sao một tên công tử bột như Trần Tự Chu không ngoan ngoãn ở trong căn hộ cao cấp đi mà chạy đến đây trải nghiệm cuộc sống bình dân làm gì.
“…”
Minh Phù cũng không hiểu câu “thảo nào” của câụ ta là có ý trách cô và Trần Tự Chu hay là đang nói cái gì khác.
Trần Tự Chu đứng thẳng dậy rồi nhìn Trình Lý: “Cậu chưa đi à?”
“?”
Trình Lý lập tức mở to mắt: “Tôi đã vất vả chăm sóc chó cho cậu hai ngày rồi lại đưa đến tận nơi cho cậu, áo sơ mi còn bị con chó của cậu làm bẩn, cậu chưa mời tôi được bữa cơm mà đã lo đuổi đi rồi à?”
Trần Tự Chu dùng một tay bấm điện thoại hai cái: “Tôi đã chuyển tiền cho cậu rồi, mau cút đi.”
Trình Lý nhìn vào WeChat, vẻ mặt chính trực: “Tôi có thiếu chút tiền này của cậu chắc? Cái thiếu ở đây là thiếu thái độ! Người ta nói mà, giàu sang không dâm loạn, nghèo hèn không nản chí!”
Vừa dứt lời, điện thoại lại “Ting” thêm một tiếng.
Trần Tự Chu hỏi anh: “Bây giờ còn thiếu thái độ không?”
Trình Lý sao có thể không biết Trần Tự Chu đuổi anh đi là vì điều gì, liếc nhìn màn hình thấy đã vòi được kha khá rồi thì cậu ta cũng biết điều dừng lại: “Không thiếu, không thiếu nữa, anh Trần hào phóng thật!”
Minh Phù: “…”
Không phải vừa nãy còn nói giàu sang không dâm loạn, nghèo hèn không nản chí sao?
Nhận được lợi ích từ anh em thì cũng phải báo đáp lại chút gì đó, Trình Lý vô tình hỏi thêm một câu: “Hôm nay cậu chưa ăn gì phải không? Mặt trắng bệch như ma vậy, có cần tôi cho người mang đồ ăn đến không, kẻo về nhà lại bị hạ đường huyết thì khổ.”
Trần Tự Chu không kiên nhẫn phẩy tay, ý là không cần.
“Được thôi, vậy tôi đi đây.” Trình Lý quay đầu vẫy tay với Minh Phù: “Tạm biệt bé Phù.”
Minh Phù gật đầu: “Tạm biệt.”
Đợi Trình Lý lái xe rời đi thì Minh Phù chỉ vào tòa nhà cô ở: “Vậy tôi lên trước đây.”
Trần Tự Chu dắt Lotus đi theo bên cạnh cô: “Đi chung đi.”
Minh Phù ngơ ngác nhìn anh: “Cậu cũng ở tòa nhà này sao?”
Trần Tự Chu vẻ mặt nhàn nhạt, hỏi ngược lại: “Nếu không thì cậu nghĩ tôi muốn đưa cậu lên lầu à?”
Minh Phù: “…”
Hai người một chó bước vào trong tòa nhà, cửa thang máy mở ra, Trần Tự Chu giơ tay chặn ở cửa để cho Minh Phù vào trước.
Vì hành động này của anh mà trong lòng Minh Phù dấy lên từng gợn sóng nhỏ nhưng rất nhanh cô đã ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Dù sao thì anh đối với con gái trước giờ vẫn luôn lịch sự, đây chỉ là hành động ga lăng nhỏ mà thôi.
Vào thang máy rồi bấm tầng, Minh Phù lịch sự hỏi anh: “Cậu ở tầng mấy? Có cần tôi bấm giúp không?”
Trần Tự Chu nhìn nút bấm thang máy: “Không phải cậu đã bấm rồi sao.”
Minh Phù hơi ngạc nhiên há miệng, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thì ra người hàng xóm ngày nào cũng sửa nhà là cậu hả…”
Trần Tự Chu khẽ nhíu mày: “Làm ồn đến cậu sao?”
Rõ ràng anh đã nói với bên đội thi công thời gian sửa chữa rồi mà.
“Không có.” Minh Phù lắc đầu: “Tôi đi làm rồi họ mới bắt đầu sửa, không ảnh hưởng đến tôi, chỉ làm phiền đến bạn cùng phòng của tôi thôi, thời gian làm việc của cô ấy có chút rối loạn.”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
“Không sao, cô ấy cũng không để ý lắm.”
Đề tài này kết thúc thì thang máy trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng Lotus thở hổn hển thè lưỡi.
Minh Phù cúi đầu nhìn Lotus đang ngồi xổm bên chân Trần Tự Chu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tôi có thể vuốt ve nó không?”
Trần Tự Chu trả lời hờ hững không rõ ràng: “Con chó này chảnh lắm, cậu tự hỏi nó đi?”
Minh Phù: “…”
Đây không phải là cố tình làm khó người khác sao, cô cũng đâu có biết tiếng chó…
Minh Phù thở dài thu hồi tầm mắt, cố gắng không nhìn Lotus nữa.
Trần Tự Chu nhìn hình ảnh người phụ nữ hơi mất mát phản chiếu trên cửa thang máy thì lặng lẽ khều vào mông Lotus một cái.
Lotus nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy Trần Tự Chu nghiêng đầu về một bên thì Lotus lập tức đứng dậy rồi di chuyển đến bên chân Minh Phù ngồi xổm xuống, cái đầu xù lông cọ cọ vào mu bàn tay cô.
Cảm giác có một cái đầu xù xì cọ vào tay khiến Minh Phù giật mình, cô khẽ “á” một tiếng.
Trần Tự Chu giật mình nhìn sang.
Người phụ nữ khom người, đôi tay trắng nõn sạch sẽ đặt trên đầu Lotus, mái tóc xoăn xõa sau lưng buông lơi xuống trước ngực theo động tác của cô, cô giơ tay vén tóc ra sau tai, khóe miệng cong lên làm cho lúm đồng tiền bên má ẩn hiện khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Trần Tự Chu dời mắt đi, khẽ nuốt nước bọt rồi lùi lại một bước dựa vào tường thang máy.
“Đinh” một tiếng, thang máy đã đến tầng mười hai.
Minh Phù liếc nhìn thấy Trần Tự Chu không nhúc nhích nên cô quay đầu lại nhìn. Người đàn ông cúi đầu dựa vào tường, đôi môi căng thẳng hơi nhợt nhạt.
Minh Phù nhớ đến lời Trình Lý nói ở dưới lầu, do dự một chút rồi gọi: “Trần Tự Chu?”
Không có phản ứng.
Minh Phù chạm vào cánh tay anh: “Trần Tự Chu?”
Hai giây sau, người đàn ông mới từ từ mở mắt, nhìn Minh Phù bằng ánh mắt có chút bối rối: “Sao vậy?”
Khung cảnh giống hệt như hồi học cấp ba khi Trần Tự Chu ngủ gật trên lớp rồi Minh Phù gọi anh dậy vậy.
Minh Phù buông tay, nhắc anh: “Đến rồi.”
Lúc này Trần Tự Chu mới nhìn thấy cửa thang máy đã dừng ở tầng mười hai và đang mở toang ra. Anh nhắm mắt lại một cái, lúc mở mắt ra thì đáy mắt đã trở nên tỉnh táo hơn, anh đứng thẳng người dậy: “Đi thôi.”
Giống như lúc vào, Trần Tự Chu đứng chắn ở cửa thang máy để Minh Phù ra trước.
Ra khỏi thang máy, hai người đường ai nấy đi, Minh Phù đi đến trước cửa lục tìm chìa khóa trong túi xách để mở cửa.
Cùng lúc cô xoay chìa khóa mở ổ khóa cửa thì bên cạnh cũng vang lên tiếng báo hiệu mở khóa vân tay thành công “Tít.”
Lúc đẩy cửa bước vào nhà, cô liếc nhìn qua bên cạnh thì thấy cửa sắp đóng lại, chỉ còn lại một đoạn cổ tay của người đàn ông đang nắm lấy tay nắm cửa.
Minh Phù mím môi, đóng cửa lại.
Ngay sau đó, cánh cửa bên cạnh cũng đóng lại.
Ngay khi vào nhà, Lotus đã bắt đầu chạy loạn khắp nhà, miệng kêu “gâu gâu”
Trần Tự Chu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã đến giờ cho nó ăn rồi. Anh đi đến cái ổ chuẩn bị cho Lotus rồi đổ thức ăn cho chó ra.
Lotus ăn được hai miếng thì ngẩng đầu nhìn anh, lại kêu thêm hai tiếng.
Trần Tự Chu đứng dậy, nhìn nó bằng gương mặt vô cảm: “Hôm nay không có thịt đâu.”
Lotus nghiêng đầu, tai giật giật, dường như không hiểu.
“Sau này mà còn làm cô ấy sợ nữa thì sẽ không cho mày vào nhà nữa.”
Lotus rên lên một tiếng, cái đuôi đang dựng lên cụp xuống, cam chịu cúi đầu ăn thức ăn cho chó.
_
Những cư dân sống tại Thiên Thông Uyển chủ yếu là dân văn phòng, xung quanh khu dân cư được quy hoạch rất nhiều khu thương mại nên tiện nghi đầy đủ, chỉ cần bước ra khỏi cổng khu dân cư đi về phía Nam ba trăm mét là có thể thấy một siêu thị lớn.
Minh Phù về nhà thay một bộ quần áo rộng rãi rồi cùng Đào Lộ ra siêu thị mua nguyên liệu về nấu lẩu. Đào Lộ không biết chọn đồ ăn nên mỗi khi hai người ra ngoài mua đồ ăn thì đều là Minh Phù chịu trách nhiệm chọn, còn Đào Lộ chịu trách nhiệm đẩy xe.
Nhìn Minh Phù liên tục cho từng hộp thịt bò, thịt cừu vào xe đẩy, Đào Lộ nuốt ngụm trà sữa trong miệng xuống: “Dạo này áp lực công việc của cậu lớn lắm à?”
Minh Phù đứng trước tủ đông lạnh để tìm kiếm những thứ cần mua: “Không đâu, không lớn lắm.”
“Vậy sao cậu mua nhiều thế, hai đứa mình làm sao ăn hết được?” Đào Lộ nói: “Mình còn tưởng cậu đang muốn dùng đồ ăn để giải tỏa nỗi buồn chứ.”
Minh Phù nhìn vào xe đẩy: “Ổn mà, không nhiều lắm.”
Nói rồi lại cho bốn hộp thịt bò bông tuyết vào xe đẩy.
Đào Lộ nhìn giá tiền trên nhãn mác dán trên hộp thì suýt nữa đã phun ngụm trà sữa trong miệng ra, cô nàng ho hai tiếng: “Cậu trúng số à? Một miếng thịt hai trăm tệ mà mua không chớp mắt vậy.”
Minh Phù quay lại nhìn cô: “Không phải ăn mừng cậu được nhận nhuận bút à?”
Đào Lộ lùi lại hai bước, vẻ mặt kinh hãi: “Đừng ăn mừng kiểu này chứ, cậu có muốn vặt lông cừu thì cũng không thể vặt chết cả con cừu được.”
“Mình trả tiền.”
Đào Lộ lập tức quay lại với dáng tươi cười nịnh nọt, lời hay ý đẹp liên tục được thốt ra: “Luật sư Minh đúng là vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, hệt như một tiên nữ giáng trần vậy đó. Thành tựu lớn nhất đời này của mình chính là có thể trở thành bạn cùng phòng với cậu.”
Minh Phù cười nói: “Đủ rồi đó cô nương, đi tính tiền thôi.”
Hôm nay siêu thị khá đông nên xếp hàng cũng mất khá nhiều thời gian, lúc đi ra khỏi siêu thị thì trời đã bắt đầu tối, vầng trăng sáng tỏ cũng đã treo trên cao.
Minh Phù và Đào Lộ mỗi người xách một túi đồ đầy ắp đi về nhà.
“Hôm nay biên tập nói mình là có nhà xuất bản đang để mắt đến sách của mình rồi nhưng lại muốn mình xóa hết cảnh nóng trong đó nên mình đã từ chối thẳng thừng, truyện ngôn tình mà không có cảnh nóng thì còn gì là trọn vẹn!”
Đào Lộ hào hứng kể với Minh Phù về tuyên ngôn đầy khí phách của mình, cô nàng chợt dừng lại một chút, khí thế lại đột nhiên yếu đi: “Nhưng mà họ trả giá quá cao, thần thiếp thực sự không chống cự nổi, giàu sang quả thực có thể làm cho người ta sa ngã mà.”
Ăn xong miếng kem cuối cùng, Minh Phù vứt rác vào thùng rác trước cửa, rồi an ủi cô: “Xóa đi cũng được mà, ăn nhiều sơn hào hải vị rồi thì thỉnh thoảng cũng nên ăn cháo loãng và rau xanh để cân bằng một chút.”
“Mình cũng nghĩ vậy nên chiều nay mình đã sửa xong một nửa bản thảo rồi.” Đào Lộ cười khúc khích hai tiếng rồi lại thở dài: “Mình sống hai mươi sáu năm rồi mà vẫn chưa có bạn trai, thế mà nhân vật trong truyện của mình thì lại được ăn thịt thoải mái, thật là không cam tâm mà!”
Minh Phù bình tĩnh tiếp tục an ủi: “Mình cũng vậy, có mình chịu khổ cùng cậu!”
Đào Lộ làm bộ “ồ” một tiếng: “Giờ thì lòng mình nhẹ nhõm hơn rồi.”
Thang máy đến tầng một, hai cô gái đi vào trong, Minh Phù ấn tầng, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Chỉ có hai người họ trong thang máy nên Đào Lộ cũng không kiêng dè gì, cô nàng tiến đến bên Minh Phù thì thầm: “Bé Phù, mình thấy sau này người đàn ông nào cưới được cậu thì nhất định sẽ rất hạnh phúc, vừa trắng lại vừa mềm vậy mà, hì hì…”
Vừa dứt lời, cửa thang máy đang chỉ còn một khe hở chưa kịp đóng lại lại từ từ mở ra hai bên.
Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần đen như trước, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, vừa giản dị vừa sang trọng.
Chỉ có điều trên tay anh lại xách theo một túi ni lông của cửa hàng tiện lợi không mấy phù hợp với khí chất của anh.
Anh thấy hai người trong thang máy cũng không có phản ứng gì thì liền đi vào đứng trước mặt họ.
Minh Phù đứng sau Trần Tự Chu, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc túi ni lông trong suốt trên tay anh.
Trong đó có rất nhiều mì gói.
Cô cau mày.
Bộ người này đang muốn mang hết mì gói trong cửa hàng tiện lợi về nhà hay sao vậy?
Đang suy nghĩ thì đột nhiên cổ tay bị siết chặt, bên tai truyền đến giọng nói vừa kiềm chế vừa kích động của Đào Lộ: “Trai đẹp! Bé Phù, mau nhìn kìa! Đẹp trai quá đi!”
Minh Phù vô thức liếc nhìn Trần Tự Chu, thấy tai anh có đeo tai nghe bluetooth thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đào Lộ vẫn đang kích động nhỏ giọng gào thét bên tai cô: “Vai rộng, eo thon, chân dài, da trắng, vừa đẹp trai lại có chút lưu manh, hội tụ đầy đủ đặc điểm của nam chính trong tiểu thuyết đam mỹ và ngôn tình, còn có cả yết hầu nữa kìa, tuyệt vời!”
Cô nàng giơ tay che bên tai Minh Phù thì thầm: “Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết đam mỹ và lướt mạng của mình thì đàn ông có yết hầu lồi ra như vậy thường giỏi khoản đó lắm.”
Ánh mắt Minh Phù không tự chủ được mà nhìn theo lời Đào Lộ, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của người đàn ông.
Sau đó, cô thấy chỗ lồi lên đó từ từ chuyển động.
Minh Phù hoảng hốt dời mắt đi nhưng lại chạm mắt với anh qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy. Trong mắt người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc nào, cứ như vậy bình thản nhìn cô qua cửa thang máy.
Giống như là anh đã chờ ở đó từ rất lâu, chờ cô nhìn lại.
Nhưng sao cô lại có cảm giác mình như một kẻ biến thái đang lén lút nhìn trộm vậy?
Trong đầu “ầm” một tiếng, Minh Phù chỉ cảm thấy mặt mình lập tức nóng bừng.
Có một khoảnh khắc, Minh Phù thậm chí còn nghĩ rằng Trần Tự Chu đã nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ, cô lập tức cúi đầu, nắm lấy tay Đào Lộ: “Lộ Lộ, đừng nói nữa.”
Đào Lộ ngày nào cũng ở trong nhà không ra khỏi cửa nhưng thực chất lại là một người rất tự tin. Cô nàng dựa vào việc người đàn ông đang cầm điện thoại và đeo tai nghe, nên nghĩ rằng bản thân phải tranh thủ nhìn cho đã, ánh mắt của cô nàng chưa từng rời khỏi người Trần Tự Chu nên tất nhiên là cũng không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Minh Phù.
Một lúc sau thấy ngắm đủ rồi thì Đào Lộ mới thu hồi tầm mắt lại rồi thở dài nói: “Hy vọng hàng xóm của chúng ta cũng đẹp trai như vậy, như vậy thì một tháng chịu đựng tra tấn của mình cũng không tính là uổng phí.”
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Trần Tự Chu đi ra trước.
Lúc này Đào Lộ mới phát hiện ra là anh vẫn không ấn tầng, sự thật là trai đẹp sống ngay cạnh nhà khiến cho cô nàng càng thêm kích động, nhất thời quên mất việc phải khống chế âm lượng, cô nàng thốt lên một tiếng: “Trời ơi! Bé Phù ơi, giấc mộng của cậu thành hiện thực rồi! Trai đẹp sống ngay cạnh nhà chúng ta!”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Lotus: Chủ của tôi theo đuổi vợ gian nan nhưng tôi lại là kẻ chịu thiệt.