Chậm Nhiệt - Chương 31
Muốn hỏi gì?
Bảy tám năm trôi qua nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ.
Không phải Minh Phù chưa từng nghĩ đến cảnh tượng gặp lại Trần Tự Chu nhưng tình huống ngày hôm qua thì rõ ràng không nằm trong phạm vi cô từng nghĩ đến.
Đêm qua Minh Phù cũng không ngủ ngon, những giấc mơ kỳ quái cứ nối tiếp nhau xuất hiện. Cô mơ thấy ngày đầu tiên gặp Trần Tự Chu, mơ thấy cảnh anh ung dung nói muốn theo đuổi mình, cũng mơ thấy cái ôm tạm biệt cuối cùng của cô và anh khi tốt nghiệp cấp ba. Hơn một năm sớm chiều kề cạnh hiện về như một thước phim trong giấc mơ.
Hôm sau khi Minh Phù bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức thì có chút hoảng hốt. Cô bỗng nhớ đến một câu nói —
Nhớ một người quá lâu thì sẽ gặp lại.
Tắt báo thức, Minh Phù nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc rồi mới kéo chăn ra khỏi giường. Rửa mặt xong đi ra khỏi phòng thì thấy Đào Lộ cầm ly nước đi về phòng, thấy Minh Phù đi ngang qua thì dựa vào vai cô một cái: “Đi làm hả?”
Minh Phù “ừ” một tiếng: “Cậu lại thức trắng đêm à?”
“Ừ, bên nhà xuất bản hối gấp quá nên mình đành phải thức đêm để sửa bản thảo.” Đào Lộ ngáp một cái nhưng nhanh chóng phấn khích trở lại: “Tiền nhuận bút của mình về rồi, tối nay bọn mình làm cái lẩu ăn mừng đi?”
“Được.” Minh Phù gật đầu: “Vậy hôm nay mình về sớm một chút.”
“Ha ha, được.” Đào Lộ không làm phiền Minh Phù nữa, đứng dậy khỏi người cô: “Đi làm nhanh đi chiến sĩ thi đua nhỏ, đi đường nhớ chú ý an toàn nha!”
“Mình biết rồi.”
Minh Phù thay giày rồi ra cửa, trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng đóng cửa làm cho cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa nhà bên cạnh đóng chặt.
Có lẽ là hàng xóm mới đã dọn vào rồi.
Minh Phù chỉ nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, đi về phía thang máy. Thang máy vừa dừng ở tầng của họ nên tiết kiệm được không ít thời gian.
Vào thang máy, Minh Phù chợt nhớ ra điều gì đó, cô mở WeChat ra xem. Số tiền cô chuyển cho Trần Tự Chu tối hôm qua anh vẫn chưa nhận.
Có lẽ anh vẫn chưa nhìn thấy.
Minh Phù mím môi, cất lại điện thoại vào túi xách.
Xe của cô đem đi bảo dưỡng vẫn chưa lấy về, hôm nay thời gian thoải mái nên cô không đi taxi như thường lệ mà đi buýt.
Minh Phù vẫn giữ thói quen ngồi ở dãy ghế cuối cùng như hồi còn học sinh. Thật khéo là ở hàng ghế trước có hai học sinh trung học mặc đồng phục của Trường Lập, một nam một nữ.
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục chỉnh tề, so với cô thì nam sinh kia tùy ý hơn nhiều, áo khoác đồng phục mặc hờ hững trên người. Trông cô gái nhỏ có vẻ đang giận dỗi, mặc cho chàng trai bên cạnh nói gì cô cũng không chịu trả lời.
Chàng trai khẽ kéo tóc cô, ghé vào tai cô nói gì đó thì cô mới chịu phản ứng lại rồi quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta bằng gương mặt đỏ bừng.
Minh Phù ngồi ở hàng sau, cô như thấy được hình ảnh của chính mình trong thoáng chốc đó.
Văn phòng luật cách trung học Trường Lập mấy trạm xe, mãi đến khi xe buýt báo đến trạm thì Minh Phù mới hoàn hồn xuống xe.
Vừa đến cửa văn phòng luật đã nghe thấy có người gọi cô. Minh Phù quay người, gật đầu với người nọ: “Đàn anh.”
Phùng Việt đi đến bên cô: “Anh có mua cà phê, ly này cho em.”
Minh Phù định từ chối thì lại nghe Phùng Việt nói: “Mọi người ai cũng đều có, em cầm lấy đi.”
Anh đã nói như vậy nên Minh Phù chỉ đành nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Hai người cùng bước vào văn phòng luật, Chu Lạc Lạc thấy vậy thì liền trêu chọc: “Hôm nay luật sư Minh và luật sư Phùng cùng đến luôn ha, hai người đúng là cặp đôi chiến sĩ thi đua gương mẫu của văn phòng luật chúng ta mà.”
Minh Phù nhàn nhạt đáp: “Vừa gặp nhau ở cửa.”
Phùng Việt đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, tươi cười đặt cà phê trong tay lên quầy lễ tân: “Tôi có mua cà phê, mọi người chia nhau nhé.”
“Woa, cảm ơn luật sư Phùng, luật sư Phùng tốt bụng quá, luật sư Phùng đẹp trai nhất!” Chu Lạc Lạc nhận lấy cà phê, nịnh nọt vài câu rồi lại nhớ ra điều gì đó thì liền quay đầu qua nói với Minh Phù: “Đúng rồi luật sư Minh, thân chủ vụ ly hôn của cô đến rồi, đang đợi cô ở phòng tiếp khách đó.”
“Được, tôi biết rồi.”
Minh Phù lập tức lên lầu không để chậm trễ phút giây nào.
Cô lên phòng làm việc ở tầng hai lấy tài liệu liên quan rồi lên thẳng tầng ba, trong phòng tiếp khách rộng rãi sạch sẽ có một người phụ nữ mặc đồ giản dị đang ngồi, hai tay bưng ly nước lên uống, trông có vẻ rụt rè.
Minh Phù đi đến ngồi đối diện cô: “Xin lỗi, tôi không biết cô đến sớm như vậy, tôi đến muộn rồi.”
Người phụ nữ vừa nghe thấy tiếng Minh Phù thì liền đứng bật dậy, vội vàng xua tay: “Không sao không sao, là tôi đến sớm.”
“Cô ngồi đi.” Minh Phù chắp hai tay đặt trên bàn, giọng điệu dịu dàng hoà nhã: “Cô muốn bổ sung thêm bằng chứng gì nữa sao?”
“Không không, tôi muốn—” Người phụ nữ chần chừ, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Tôi đến đây để rút lại đơn kiện.”
Minh Phù nhíu mày: “Có chuyện gì sao? Hay là cô gặp khó khăn gì chăng? Nếu cô lo lắng về chi phí thì chúng tôi—”
“Không, không phải vì tiền.” Người phụ nữ cắt ngang lời Minh Phù: “Chồng tôi đã xin lỗi tôi rồi, hôm đó anh ấy say rượu chứ không cố ý đánh tôi, hơn nữa sau khi suy nghĩ lại thì tôi thấy mình cũng hơi nóng vội khi chỉ vì cãi nhau mà đòi ly hôn. Vợ chồng nhà ai mà chẳng có lúc cãi nhau chứ?”
“Nhưng lần trước khi đến đây, cô đã nói là chồng cô thường xuyên đánh đập cô mà?”
Người phụ nữ “á” lên một tiếng: “Vậy sao? Tôi không nhớ, có lẽ đó chỉ là lời tôi nói trong lúc nóng giận thôi.”
Nhìn nụ cười có phần miễn cưỡng và cách ăn mặc kín mít của người phụ nữ thì Minh Phù biết cô ấy đang nói dối.
Minh Phù định cố gắng khuyên giải nhưng chưa kịp mở lời thì người phụ nữ đã đứng phắt dậy: “Luật sư Minh, cảm ơn cô đã giúp đỡ nhưng tôi thực sự không muốn kiện nữa. Tôi còn việc bận, xin phép đi trước.”
Mặc dù biết người phụ nữ có nỗi niềm khó nói nhưng khi đương sự chủ động từ bỏ thì cho dù Minh Phù có muốn giúp đỡ cũng không thể can thiệp thêm được.
Cô cũng đứng dậy: “Tôi tiễn cô ra ngoài.”
Đưa người phụ nữ ra đến cửa văn phòng, Minh Phù vẫn không nhịn được nói: “Nếu sau này cô cần giúp đỡ gì thì cứ liên lạc với tôi.”
Vừa dứt lời, cô đã bị một lực đẩy mạnh sang một bên.
Tiếng chửi thô lỗ của người đàn ông vang lên: “Liên lạc cái gì? Chính cô là người đã xúi giục vợ tôi ly hôn đúng không? Bọn luật sư các người chỉ toàn làm những chuyện phá hoại gia đình người khác để kiếm tiền bất chính, đồ khốn nạn!”
Gã ta vừa nói vừa định đẩy Minh Phù thêm lần nữa.
“Ê! Anh làm gì vậy?” Chu Lạc Lạc thấy tình hình ngoài cửa như vậy thì lập tức chạy ra.
Gã đàn ông này chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, thấy có người ra thì hắn ta liền chửi bới vài câu rồi lôi người phụ nữ đi mất.
Cùi chỏ đập vào tường đau rát, Minh Phù chống vào tường đứng thẳng người dậy, Chu Lạc Lạc chạy tới đỡ cô: “Luật sư Minh không sao chứ?”
“Không sao.”
Chu Lạc Lạc tức điên lên: “Cái loại người gì vậy trời? Tự đánh vợ mình rồi còn đổ lỗi cho người khác. Còn người phụ nữ kia nữa, sao không nói gì đi chứ.”
Minh Phù nhìn về phía trước thấy người đàn ông thô lỗ kéo mạnh cánh tay người phụ nữ, giọng nói lớn khiến những người đi đường xung quanh chú ý. Cô thu hồi tầm mắt rồi nói với Chu Lạc Lạc: “Sao chép đoạn camera giám sát ở cửa lúc nãy, phòng khi cần dùng tới..”
_
Minh Phù trở về văn phòng rồi bắt đầu bận rộn với công việc. Tiếng chuông điện thoại báo hiệu có người giao đồ ăn đã kéo cô ra khỏi chồng tài liệu.
Cúp máy, cô xoa xoa gáy rồi đi ra khỏi văn phòng để lấy đồ ăn.
Phòng ăn của văn phòng luật được thiết kế rất rộng rãi, ở giữa kê một chiếc bàn hình chữ nhật bằng gỗ chắc chắn, có đủ chỗ cho tất cả mọi người trong văn phòng cùng ăn cơm. Minh Phù lấy đồ ăn ở quầy lễ tân rồi mang vào phòng ăn, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Không lâu sau, Chu Lạc Lạc cũng mang theo hộp cơm của mình đến ngồi cạnh Minh Phù: “Luật sư Minh, chị gọi món gì vậy?”
Minh Phù mở hộp đồ ăn ra cho cô nàng xem: “Salad.”
“Nhìn thanh đạm quá, chẳng trách sao chị lại gầy thế.”
“Không muốn ăn gì lắm.”
Chu Lạc Lạc nhìn vào hộp đồ ăn đầy ắp rau xanh trước mặt Minh Phù rồi lại nhìn vào hộp cơm đầy thịt của mình thì thở dài: “Người gầy thì đang giảm cân, người béo thì đang ăn thịt, thời buổi này muốn trở thành một cô gái mảnh mai thật khó.”
Minh Phù nhìn cô: “En không béo, vóc dáng cân đối nhìn rất đẹp mà.”
Chu Lạc Lạc cười ha ha hai tiếng: “Vậy hả? Vậy thì em yên tâm ăn cơm rồi.”
Minh Phù cũng cười rồi cúi đầu ăn cơm.
Chu Lạc Lạc thích lướt mạng xã hội khi ăn cơm, ngón tay cô nàng lướt loạn xạ trên màn hình, lúc thấy không có bài viết thú vị nào, chuẩn bị bỏ điện thoại xuống thì ngón tay Chu Lạc Lạc lại vô thức vuốt lên trên, thấy nội dung mới được tải xuống thì cô lập tức nhấp vào.
Đọc xong bài viết, cô nàng la lên: “Chết tiệt! Thế kỷ 21 rồi mà có cái kiểu nam quyền như này sao?”
Minh Phù bị Chu Lạc Lạc làm cho giật mình, cô dùng giấy gói lại quả cà chua rơi trên bàn rồi quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Xem bài viết này nè.” Chu Lạc Lạc đẩy điện thoại về phía Minh Phù: “Rõ ràng cô gái kia là nạn nhân mà mấy gã đàn ông ở dưới lại đi đổ lỗi cho nạn nhân, lại còn nói cái gì mà ‘Tại sao chỉ xâm hại cô ta mà không xâm hại người khác?’ nữa chứ? Thực sự phục rồi, chỉ cần là con người thì sẽ không ai nói ra những lời súc sinh như vậy.”
“Còn ba mẹ cô gái đó nữa, con gái mình xảy ra chuyện như vậy không lo báo cảnh sát tìm ra hung thủ đi, ở đó mà còn lo nghĩ đến thể diện, đúng là kỳ quái.”
Minh Phù nhìn thấy mấy chữ “Xâm hại tình dục” trong tiêu đề thì ánh mắt khựng lại. Bài đăng được đăng cách đây không lâu, theo lời kể của người đăng bài thì tối hôm qua cô được mời đi dự sinh nhật của bạn học, có cả nam lẫn nữ, lúc ra về mọi người cùng uống nước trái cây nhưng không lâu sau khi ra khỏi quán KTV thì đầu óc cô choáng váng, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Lần nữa tỉnh lại thì cô đã thấy mình đang ở trong một khách sạn, cơ thể đau nhức khắp nơi, dù cho cô đã cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua nhưng vẫn không thể nhớ được chuyện gì.”
Mặc dù cô chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng trường học cũng có tiết giáo dục giới tính, cô mơ hồ đoán được chuyện gì đó, hoảng loạn chạy về nhà kể chuyện này với ba mẹ nhưng ba mẹ không đồng ý cho cô báo cảnh sát vì không muốn để hàng xóm láng giềng biết thì mất mặt. Cô rất bất lực nên đăng bài viết lên đây để cầu cứu.
Phần bình luận bên dưới có người ủng hộ cô đi báo cảnh sát, cũng có người buông những lời cay độc——
[Không cho báo cảnh sát vì sợ mất mặt mà còn đăng bài viết lên đây, như vậy không phải thì càng sẽ có nhiều người biết hơn, càng mất mặt hơn sao?]
[Ai bảo cứ thích đi chơi buổi tối, không phải tôi nói chứ, mấy đứa con gái bây giờ mặc đồ hở hang kinh khủng, có gặp chuyện đi nữa thì cũng là đáng đời.]
[Đã là con gái thì đừng đi ra ngoài vào buổi tối, mặc dù bây giờ là xã hội pháp quyền nhưng cũng không phải là không có kẻ xấu.]
[Tối muộn như vậy mà còn đi KTV với bạn thì cũng không phải hạng gái ngoan ngoãn gì.]
[Phần bình luận thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, năm 2022 rồi mà vẫn còn những sinh vật dựa chưa tiến hóa hoàn toàn sao? Người đăng bài đã nói rằng mình còn vị thành niên nên không có đủ năng lực, ba mẹ không ủng hộ nên mới nghĩ đến việc lên mạng cầu cứu, nếu không giúp được thì cũng đừng phun phân như vậy được không?]
[Cô ấy đi chơi, ăn mặc như thế nào là quyền tự do của cô ấy, không phải là lý do để những kẻ rác rưởi không kiềm chế được dục vọng của bản thân phạm tội, đám rác rưởi trong phần bình luận im miệng lại được chưa?]
Minh Phù lướt qua vài dòng rồi trả điện thoại lại cho Chu Lạc Lạc: “Chuyển bài viết này cho chị.”
Nói xong, cô đứng dậy rồi đi lên lầu.
“A, ừ.” Chu Lạc Lạc hơi ngơ ngác, thấy hộp salad cô để trên bàn thì liền nói với theo: “Luật sư Minh, chị còn chưa ăn cơm mà!”
_
Sáng ngày hôm sau, Trần Tự Chu đến bệnh viện thì đã trực tiếp vào phòng phẫu thuật, đến khi ca phẫu thuật kết thúc thì cũng đã hơn ba giờ chiều, giờ ăn trưa cũng đã qua rồi mà anh cũng không có cảm giác thèm ăn nên chỉ định xuống sảnh tầng một mua một cốc cà phê để tỉnh táo.
Thay áo blouse trắng vào rồi đi ra khỏi phòng làm việc, anh dùng một tay xoa bóp cổ để thư giãn đốt sống cổ, tay còn lại thì tùy tiện đút vào túi. Vừa ra khỏi thang máy, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu đi tới.
Anh dừng bước rồi đứng tại chỗ.
Giây tiếp theo, người kia đâm sầm vào anh đúng như dự đoán.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Giọng nói hơi vội vàng lướt qua bên tai Trần Tự Chu, Minh Phù không ngẩng đầu lên mà cứ thế đi thẳng về phía trước.
Đi được hai bước, cô lại dừng lại rồi quay trở lại: “Bác sĩ, tôi muốn hỏi—”
Minh Phù không để ý xem mình đang hỏi ai, cô tiến lại gần thì mới ngửi thấy mùi hương lành lạnh trên người đối phương, là mùi hương quen thuộc đã lưu lại trong phần ký ức sâu thẳm vừa được đánh thức của cô.
Giọng nói Minh Phù khựng lại, cô chưa kịp phản ứng thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã vang lên: “Muốn hỏi gì?”