Chậm Nhiệt - Chương 30
Ngày sau gặp lại
Tối hôm đó Minh Phù đã dọn khỏi biệt thự nhà họ Dương.
Minh Phù chưa bao giờ coi đây là nhà của mình, đồ đạc của cô không nhiều nên khi thu dọn cũng rất nhanh chóng. Cô đã trả lại nguyên vẹn số tiền Dương Kiêu Quần đưa cho. Từ Hân Vinh cũng không ngăn cô lại mà chỉ coi như đây là trẻ con đang giận dỗi, còn cho rằng chẳng mấy chốc cô sẽ quay lại mà thôi.
Ra khỏi nhà họ Dương, Minh Phù đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng. Cô nên dọn ra khỏi đây lâu rồi, ngay cả khi có mẹ cô ở đây thì nơi này vẫn không phải là nhà của cô.
Lá gan Minh Phù cũng có thể gọi là lớn, cô gái nhỏ nửa đêm xách theo vali ra khỏi nhà, đón một chiếc taxi rồi bảo tài xế cứ lái đi đâu cũng được.
Nửa đêm không thể ngủ ngoài đường nên Minh Phù lên mạng chọn một khách sạn vừa phải để đặt phòng rồi bảo tài xế đưa đến đó. Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Minh Phù vào phòng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, Minh Phù mới cảm thấy cái mùi khó chịu làm người khác cảm thấy buồn nôn lúc nãy không còn nồng nặc nữa. Cô nhìn khuôn mặt sưng phù của mình trong gương, ngẩn người một lúc lâu rồi mới rũ mắt xuống.
Có lẽ ngay từ đầu cô đã không nên đặt chân đến Bắc Kinh này, mọi thứ ở đây đều quá xa lạ với cô.
Những con phố đông đúc, những tòa nhà cao chọc trời.
Đây không phải là nhà của cô, cũng không có người thân của cô ở đây. Nói chính xác hơn thì từ ngày ba mất, Minh Phù đã không còn người thân nữa rồi.
Minh Phù đưa tay ấn lên hốc mắt để cố kìm nén cảm giác chua xót.
Thở dài một hơi, cô bước ra ngoài.
Mặc dù là đặt bừa nhưng phòng khách sạn này cũng tính là khá tốt, bên trong có một cửa sổ lớn, bên ngoài cửa sổ là những con phố nhộn nhịp, trung tâm thương mại đối diện treo tấm áp phích lớn của một minh tinh nổi tiếng, bầu trời đêm được tô điểm bởi những ánh sao lấp lánh, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Minh Phù mở cửa sổ, cô quỳ gối trên bệ cửa sổ rồi nhìn ra ngoài ngẩn ngơ.
Cô không nghĩ được gì cả, giờ phút này đầu óc trống rỗng.
Cô đã không báo cảnh sát.
Vì Từ Hân Vinh rất trân trọng gia đình hiện tại của bà ta nên cô sẽ để bà ta hạnh phúc, cũng coi như là đền đáp công ơn sinh thành của bà ta.
Không biết bao lâu sau, tiếng ting của điện thoại vang lên đã kéo Minh Phù trở về với thực tại. Đôi mắt vô hồn của cô chuyển động, cô vốn không muốn để ý nhưng như nghĩ đến điều gì đó nên cô liền bước xuống để lấy điện thoại.
Ngồi khom lưng nửa ngày, bây giờ đột nhiên đứng lên làm cho hai chân tê không đi được, hai chân Minh Phù loạng choạng khuỵ xuống, đầu gối đập vào bàn “Bịch-” một cái.
Minh Phù không để ý, cô chống tay vào bàn đứng dậy rồi đi đến bên giường cầm điện thoại lên xem.
[C: Ngủ chưa?]
Chỉ ba chữ đơn giản thôi mà làm cho lòng Minh Phù bỗng cảm thấy tủi thân.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho Trần Tự Chu.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tiếng cười vui vẻ của chàng trai hòa cùng tiếng nhạc nền hơi ồn ào truyền vào tai cô: “Hiếm hoi lắm mới có một bữa cậu chủ động gọi cho mình-”
“Cậu đang ở đâu?”
Minh Phù ngắt lời anh.
Trần Tự Chu không phản ứng kịp: “Hả?”
Cô lặp lại một lần nữa: “Cậu đang ở đâu?”
“Đang ở ngoài với Trình Lý, đi chơi bữa cuối, sau này mỗi ngày đều sẽ đưa cậu đi chơi.”
“Mình muốn gặp cậu.”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, Minh Phù như nghe thấy có người khác hỏi Trần Tự Chu đi đâu, ngay sau đó tiếng nhạc nền ồn ào biến mất, giọng nói của Trần Tự Chu cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Cậu sao vậy?”
“Không sao.” Minh Phù nuốt nước bọt: “Chỉ là muốn…muốn đi tìm cậu.”
“Mình qua đón cậu.” Trần Tự Chu hỏi cô: “Đang ở nhà sao?”
“Không cần.” Minh Phù từ chối, cô vẫn giữ nguyên ý định của mình: “Muốn đi tìm cậu.”
“Được.”
Trần Tự Chu nhận ra sự bất thường của cô nên cũng không tranh cãi với cô nữa, anh báo cho cô một địa chỉ rồi dặn dò: “Gọi được xe thì nhắn biển số xe cho mình, mình đợi cậu ở ngoài cửa.”
Cúp điện thoại, Minh Phù lục tìm chiếc kim cài áo được cất trong ngăn sâu nhất của cặp sách.
Lật lại, mặt sau chiếc kim cài áo có khắc ba chữ cái——
CYZ
Cô nắm chặt chiếc kim cài áo trong lòng bàn tay, cầm thẻ phòng, đeo khẩu trang rồi ra khỏi cửa.
Kết luận của vài tiếng trước bị bác bỏ.
Cô phải đến Bắc Kinh, nếu không đến Bắc Kinh thì sẽ không thể gặp lại Trần Tự Chu được.
Nếu không đến Bắc Kinh thì anh sẽ không biết đến cô, mà nhiều chuyện cũng sẽ không thể xảy ra được.
Dù sao thì đến Bắc Kinh cũng có lợi.
Minh Phù không muốn tiếp tục chờ nữa, cũng không muốn quan tâm ai sẽ là người nói trước. Cô muốn nói với Trần Tự Chu rằng ngay từ trước khi cô chuyển đến học ở Trường Lập thì bọn họ đã gặp nhau rồi.
Minh Phù chưa bao giờ muốn làm một việc gì đó đến vậy, cũng chưa bao giờ muốn gặp một người nào đó đến vậy.
Đường phố lúc rạng sáng rất ít xe, Minh Phù đợi mãi mới đón được một chiếc taxi nên cô không ngừng thúc giục bác tài tăng tốc. Thấy cô sốt ruột như vậy thì bác tài không nhịn được trêu: “Cô gái vội vàng như vậy là muốn đi gặp bạn trai à?”
Minh Phù đỏ mặt, kéo khẩu trang lên nhưng không phản bác: “Dạ.”
Đến cửa quán bar theo địa chỉ Trần Tự Chu gửi, Minh Phù quét mã trả tiền cho bác tài rồi vội vàng xuống xe.
Vừa nhìn cô đã thấy Trần Tự Chu đang đợi mình ở cửa. Chàng trai mặc áo phông trắng quần đen đơn giản, sau lưng anh là ánh đèn neon nhấp nháy.
Kỳ lạ là Minh Phù thấy Trần Tự Chu luôn mang theo dáng vẻ sạch sẽ tươi sáng của một thiếu nhiên nên nhìn anh có chút không thích hợp với những nơi xa hoa như thế này. Nhưng đâu đó vẫn có thể tìm được trên người anh một chút tinh nghịch tạo nên một sức hấp dẫn đặc biệt của riêng anh.
Trần Tự Chu cũng nhìn thấy Minh Phù, anh đi hai ba bước tới, vừa đứng lại thì Minh Phù đã sà vào lòng anh.
Cơ thể anh cứng đờ trong chốc lát, không biết phải phản ứng ra sao.
Vì đeo khẩu trang nên giọng nói của Minh Phù có chút trầm trầm: “Cậu không ôm… ôm mình à?”
“Ôm.”
Câu hỏi của Minh Phù như ra lệnh cho Trần Tự Chu vậy, cả người anh có chút ngốc nghếch, hoàn toàn nghe theo bản năng ôm lấy eo cô.
Lúc này tim Trần Tự Chu đập hơi nhanh, anh thấy mình phải nói gì đó để bình tĩnh lại: “Sao còn đeo khẩu trang, không thấy ngột ngạt à?”
Minh Phù không muốn kể cho anh nghe những chuyện kinh tởm vừa xảy ra, nên tùy tiện nói ra một cái cớ: “Bị muỗi… đốt, xấu lắm.”
“Xấu gì chứ, cậu thế nào thì mình cũng thấy đẹp.”
Nói xong thì anh định tháo khẩu trang của Minh Phù ra, cô né tránh tay anh, nhéo vào eo anh một cái.
Tiếng cười trầm ấm vang lên truyền qua lồng ngực, Trần Tự Chu vốn chỉ định trêu cô thôi, anh nắm chặt tay cô rồi hỏi: “Có chuyện gì sao? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến tìm mình.”
Sự bốc đồng lên đến đỉnh điểm khi nhận được tin nhắn của anh đã lắng xuống phần nào sau một chặng đường dài. Minh Phù không có kinh nghiệm nên nhất thời cũng không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành im lặng.
Cô sẽ từ từ chuẩn bị.
Thấy Minh Phù không nói gì nên Trần Tự Chu tự hỏi rồi tự trả lời: “Không nói gì thì mình sẽ tự cho là cậu nhớ mình.”
Minh Phù khẽ “ừ” một tiếng.
Trần Tự Chu thấy kỳ lạ, anh phát hiện ra là dù cho Minh Phù có nói nhỏ thế nào thì anh cũng đều có thể nghe thấy. Khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên: “Muốn đi đâu? Vào trong hay là mình đưa cậu đến chỗ khác?”
“Đâu cũng được.”
Đi đâu cũng được, miễn là anh đưa cô đi.
“Trần Tự Chu!”
Tiếng bước chân vội vã truyền đến từ trong quán bar ngày càng gần.
Minh Phù vẫn có chút ngượng ngùng nên cô vùng ra khỏi vòng tay anh, đứng sau anh nhìn về phía người vừa đến.
Là Tôn Tư Nhu.
“Trình Lý…Trình Lý đánh nhau với người khác, ở cửa nhà vệ sinh, cậu mau đến xem đi.”
Trần Tự Chu: “?”
Cái đồ ngốc này đúng là biết chọn thời điểm gây chuyện cho anh mà!
Trần Tự Chu dẫn Minh Phù đi vào, đi đến ngã ba thì anh lại phân vân. Anh không muốn đưa Minh Phù đến bãi chiến trường của Trình Lý, anh sợ cô bị thương nhưng cũng sợ cô không tìm được chỗ.
Đang nghĩ đến việc bảo Trình Lý cố gắng thêm một lúc để anh đưa Minh Phù đến chỗ ngồi trước thì phía sau vang lên một giọng nữ: “Để tôi đưa Minh Phù đến chỗ ngồi cho.”
Lúc này anh mới phát hiện ra phía sau còn có một người.
Trần Tự Chu nhìn Minh Phù.
Minh Phù cũng sợ Trình Lý xảy ra chuyện nên cô giục anh: “Được rồi, cậu mau đi đi.”
“Ừ, lát nữa mình sẽ quay lại.”
Đợi anh đi rồi, Minh Phù mới đi theo Tôn Tư Nhu vào trong quán bar.
“Này, cậu và Trần Tự Chu ở bên nhau rồi à?”
Trong quán bar có rất đông người, Tôn Tư Nhu sợ Minh Phù đi lạc nên đã dắt tay cô dẫn vào trong.
Vì Tôn Tư Nhu là người quen nên Minh Phù không thể trả lời như khi nói chuyện với bác tài xế lúc nãy được, cô lắc đầu rồi thành thật trả lời: “Chưa.”
“À. Tôi còn tưởng hai người ở bên nhau rồi chứ.” Tôn Tư Nhu như có chút ngoài ý muốn, cô nàng lẩm bẩm: “Thảo nào lúc nãy tôi nghe mọi người nói chuyện Trần Tự Chu sắp đi du học.”
Minh Phù thấy đầu mình ong ong: “Đi du học?”
“Đúng vậy, Trần Tự Chu chưa từng nói với cậu sao? Nhà cậu ấy đã sắp xếp cho cậu ấy từ sớm, tốt nghiệp cấp ba xong là sẽ đi du học.” Tôn Tư Nhu nói: “Những cậu ấm cô chiêu như bọn họ có đứa từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài học rồi, Trần Tự Chu tốt nghiệp cấp ba mới đi thì đã là muộn lắm rồi đó. Dù sao thì nguồn giáo dục ở nước ngoài vẫn tốt hơn, ai mà chẳng muốn ra nước ngoài dát một lớp vàng rồi về.”
“Trần Tự Chu cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà không nói với cậu tiếng nào.” Tôn Tư Nhu giả vờ thở dài: “Thật ra cũng bình thường thôi, những người như bọn họ quen sống theo ý mình rồi, làm sao có thể để tâm đến người khác được.”
Thấy Minh Phù mất hồn mất vía, Tôn Tư Nhu ngừng lại, cô ta lại đổi hướng câu chuyện: “Nhưng tôi thấy Trần Tự Chu là thật lòng với cậu, trước kia mấy đứa con gái bên cạnh cậu ấy chưa từng có ai được quá một tháng. Lúc đó bọn tôi thấy cậu ấy vây quanh cậu như vậy còn rất ngạc nhiên, không ngờ hơn một năm trôi qua rồi mà cậu ấy vẫn nhiệt tình với cậu như vậy. Đối với Trần Tự Chu mà nói thì cậu chắc chắn khác biệt.”
Vừa nói xong thì Tôn Tư Nhu cũng đã dẫn đường đến chỗ đám bọn họ đang ngồi Nhìn một lượt toàn là những gương mặt quen thuộc, thấy Minh Phù đi đến thì mọi người đều trêu chọc gọi cô một tiếng “Chị dâu”
Đầu óc Minh Phù giờ này chỉ nghĩ đến chuyện Trần Tự Chu sắp đi du học nên cô chẳng có phản ứng gì với cách xưng hô này của mọi người. Minh Phù đang đeo khẩu trang, cộng thêm ánh đèn trong quán bar chói lóa làm cho những người khác không nhìn ra được biểu cảm của cô, họ cho rằng cô im lặng là vì ngại ngùng.
Đám người này biết Minh Phù là người của Trần Tự Chu nên cho dù Trần Tự Chu không có ở đó thì họ cũng không dám thờ ơ. Bọn họ nhiệt tình chào đón Minh Phù, còn rót cho cô một ly rượu nhẹ.
Minh Phù không uống mà chỉ cầm ly rượu trên tay.
Ngồi một lúc, Trần Tự Chu vẫn chưa quay lại.
Minh Phù bị tiếng nhạc chát chúa làm cho tim đập nhanh hơn, cô đặt ly rượu lên bàn rồi hỏi Tôn Tư Nhu nhà vệ sinh ở đâu.
_
Trình Lý này bình thường uống rượu được lắm, chỉ có uống say vào là thích nói chuyện, miệng lưỡi liến thoắng không ngừng. Cậu ta nằm nhoài trên bồn rửa tay chung của nhà vệ sinh vừa cố nôn vừa kéo Trần Tự Chu nói chuyện.
Trần Tự Chu không để ý đến cậu ta thì cậu ta lại nhúng đầu vào vòi nước, ra vẻ “Nếu cậu không để ý đến tôi thì hôm nay tôi sẽ chết đuối ở đây cho cậu xem!”
Trần Tự Chu bực mình vô cùng, đây là lần thứ một vạn anh hối hận tại sao mình lại đi chơi với loại người ngốc nghếch này. Sau đó anh lại bắt đầu tự hỏi bản thân đã tạo nghiệt gì mà sau khi giải quyết xong mớ rắc rối cậu ta gây ra còn phải ở đây nói chuyện với cậu ta nữa.
Nhưng anh thực sự không thể bỏ mặc Trình Lý ở đây được.
Trần Tự Chu chỉ ậm ờ cho qua chuyện, anh đứng dựa vào cửa, lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, lấy một điếu thuốc ra rồi ngậm vào miệng châm lửa.
Trong lòng anh giờ này toàn là hình ảnh Minh Phù dựa vào lòng anh ban nãy, cô hỏi anh rằng anh không ôm cô sao.
Cô gái nhỏ mềm mại vô cùng, giống như đang làm nũng với anh vậy.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà để đưa Minh Phù đi chơi, phải nhìn thấy mấy ông chú như Trình Lý liên tiếp mấy ngày làm cho anh sắp nôn tới nơi rồi.
Nghĩ vậy, anh giơ chân đá vào mông Trình Lý một cái: “Mẹ nó, cậu nôn xong chưa? Nôn không ra thì đi ra ngoài đi, đừng ở đây chiếm dụng khu vực công cộng.”
Trình Lý bị anh đá một cái liền loạng choạng, cậu ta vịn vào bồn rửa tay để giữ thăng bằng, bất mãn la lên: “Gì vậy gì vậy! Cậu là đang vội về tìm bé Phù chứ gì? Đúng là có sắc quên bạn, cậu không phải là con người!”
Nhà vệ sinh này ở xa bục DJ nên có thể coi là yên tĩnh, Trình Lý vừa la lên thì tiếng la vang vọng khắp nơi.
“Không phải.” Trần Tự Chu lười nói nhảm với cậu ta: “Hài lòng chưa? Có thể đi chưa?”
“Chưa được, tôi vẫn chưa nôn ra.” Trình Lý vừa nói vừa nằm xuống.
Trần Tự Chu: “…”
Sao đám nhặt xác còn chưa đến nhặt cậu ta đi vậy.
Trình Lý say rượu thì miệng lải nhải không ngừng, cậu ta bắt đầu quan tâm đến tình trạng tâm lý tình cảm của Trần Tự Chu: “Người anh em à, cậu đã nói chuyện đi nước ngoài với Minh Phù chưa?”
“Không cần nói.”
Vì anh vốn không định đi nước ngoài.
Mấy chuyện này không cần nói cho Minh Phù biết, nếu không thì với tính cách của cô nhóc này, cô chắc chắn sẽ cảm thấy là do cô đã làm lỡ dở anh.
Trần Tự Chu không muốn cô có cái suy nghĩ vớ vẩn chết tiệt này.
“Sao lại không cần nói?” Trình Lý “à” lên một tiếng rồi đột nhiên đứng thẳng người dậy: “Tôi biết rồi! Cậu đang đùa giỡn với cậu ấy phải không? Cậu không thật lòng bé Phù đúng không? Hồi trước lúc cậu đánh cược với Trương Lập nói là sẽ theo đuổi Minh Phù là tôi thấy cậu không đàng hoàng rồi. Lại còn đùa giỡn tình cảm người ta, đồ khốn!”
Trần Tự Chu liếc cậu ta một cái: “Đoán hay quá nhỉ?”
Đầu óc Trình Lý bị cồn điều khiển, mơ mơ màng màng không chịu được nên căn bản không có sức lực để phân tích giọng điệu của Trần Tự Chu. Nghe Trần Tự Chu đáp vậy thì cậu ta chỉ cảm thấy anh đang khen mình, còn cười vô cùng đắc ý: “Tôi còn lạ gì cậu nữa, bên cạnh cậu có nhiều con gái như vậy, tôi đã bao giờ thấy cậu thật lòng thích ai đâu.”
Trần Tự Chu khẽ cười khẩy một tiếng rồi đứng thẳng người dậy, ánh mắt anh thoáng liếc thấy bóng dáng ai đó nhưng khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một đám người đang lắc lư theo tiếng nhạc. Đèn trong quán bar mờ ảo nên Trần Tự Chu cũng không để ý, anh chỉ nghĩ là mình nhìn nhầm.
Anh lấy điếu thuốc ra rồi dí vào gạt tàn, nhẹ nhàng nói một câu: “Không phải cậu vừa thấy rồi đó sao.”
_
Khi Trần Tự Chu kéo Trình Lý về chỗ ngồi thì Minh Phù đang ngồi trên ghế sofa chơi xúc xắc với một đám người. Trần Tự Chu vứt đại Trình Lý lên ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh Minh Phù, ghé sát tai cô hỏi: “Biết chơi không?”
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy.
Lông mi Minh Phù run lên: “Mọi người đã hướng dẫn cho mình chơi rồi.”
Trương Lập thấy Trần Tự Chu quay lại thì lập tức lên tiếng bất mãn: “Đại ca, mau đổi chị dâu đi, người gì mà chơi giỏi quá, bọn tôi đã uống mấy vòng rồi mà cậu ấy vẫn chưa uống một ly nào.”
Có lẽ là do hôm nay Minh Phù chủ động nên cả người Trần Tự Chu bây giờ đang ở trong trạng thái vô cùng phấn khích, anh gác cằm lên vai Minh Phù thì thầm: “Chơi giỏi vậy sao, học sinh giỏi?”
Minh Phù không né tránh, mặc cho anh dựa vào: “Cũng được thôi.”
“Cậu có muốn chơi không?” Cô hỏi.
“Cậu chơi đi, mình nhìn.”
Nửa sau là Minh Phù một mình đấu với tất cả bọn họ, Trần Tự Chu vững vàng ngồi bên cạnh để cổ vũ cho cô, mỗi lần Minh Phù thắng là anh lại trưng ra vẻ mặt vô cùng tự hào.
Khi bọn họ khỏi quán bar thì trời mới vừa tờ mờ sáng.
Trần Tự Chu vẫn đưa Minh Phù về như cũ.
Hôm nay anh tự lái xe.
Minh Phù không nói với anh chuyện mình đang ở khách sạn, nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ là cô chỉ thấy dạ dày mình liên tục quặn lên.
Trên đường đi Trần Tự Chu vẫn nắm tay Minh Phù, Minh Phù cũng không né tránh mà cứ để anh nắm.
Cô nhóc hôm nay ngoan vô cùng, vừa cho nắm tay vừa cho ôm, Trần Tự Chu chỉ cảm thấy mình đang đắm chìm trong một vũng bùn hạnh phúc, vui đến nỗi không thể nào tự thoát ra được.
“Đã nghĩ xong sẽ nói gì với mình chưa?”
Anh không bỏ qua sự bất thường của Minh Phù tối nay, chắc hẳn là cô đã chịu ấm ức gì đó ở nhà nên nửa đêm mới chạy ra tìm anh.
Minh Phù biết anh đang nhắc đến chuyện gì nên chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu: “Mình không muốn nói.”
Trần Tự Chu nhìn cô hai lần: “Được, không muốn nói thì mình không hỏi.”
Anh vẫn không nỡ ép cô.
Radio trên xe phát nhạc ngẫu nhiên, có một bài hát vang lên, giai điệu làm cho Minh Phù cảm thấy rất quen tai. Nghe kỹ một lúc thì cô nhận ra đây là bài hát mà trước đây đài phát thanh của trường vẫn hay phát vào giờ ra chơi.
Lúc đó cô chỉ nghe rõ một câu.
Bây giờ cô đã nghe thêm được một câu nữa—
“Dưới ngọn đèn khuya, trái tim tôi nương nhờ ánh sáng của em là sáng hay là tối—”
Ngón tay Minh Phù khẽ động, ánh mắt cô hướng về cửa sổ bên phải.
Đến cổng tiểu khu, Trần Tự Chu vẫn muốn xuống xe cùng Minh Phù nhưng cô không cho. Biết trong lòng cô có tâm sự nên Trần Tự Chu cũng không ép cô, chỉ khi cô xuống xe anh mới kéo cô lại hỏi: “Ngày mai đưa cậu đi chơi nhé?”
Minh Phù nói dối: “Ngày mai…mình và Hương Hương có hẹn rồi.”
“Được thôi, để cậu đợi mấy hôm nay, giờ đến lượt mình đợi cậu rồi.”
Minh Phù cụp mắt nhìn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau: “Ngày kia…là lễ tốt nghiệp.”
Trần Tự Chu “ừ” một tiếng: “Rồi sao nữa?”
“Ngày kia gặp lại.” Cô nói.
Trần Tự Chu cười lên: “Được, ngày kia gặp lại.”
Đợi đến khi anh lái xe rời đi, Minh Phù mới lấy chiếc kim cài áo trong túi ra rồi khẽ thở dài.
Rốt cuộc vẫn không thể nói ra những lời kia.
May mà đã không nói ra.
_
Lễ tốt nghiệp của Trường Lập diễn ra vào một ngày đẹp trời nắng ấm, có gió thổi nhẹ nhàng dễ chịu, thời tiết đầu tháng sáu vẫn còn chưa quá nóng.
Dường như Bắc Kinh ít khi có thời tiết xấu, không mưa phùn nhiều giống như miền Nam nơi mà cả năm trời trôi qua thì đã có hết phân nửa là những ngày trời u ám.
Hai ngày sau, dấu tay trên mặt Minh Phù đã hoàn toàn biến mất.
Cô thu dọn hành lý rồi xách vali xuống lầu làm thủ tục trả phòng, cô gửi vali ở quầy lễ tân, sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc sẽ quay lại lấy.
Trần Tự Chu đã nhắn tin trước cho cô nói rằng Ngô Bằng Húc gọi anh về trường sớm để giúp đỡ nên không thể đến đón cô được.
Minh Phù trả lời “Được.”
Cô tìm kiếm tuyến đường từ khách sạn đến trường sau đó đi bộ đến trạm xe buýt.
Cô vẫn thích đi xe buýt hơn.
Trường Lập có bất kỳ hoạt động lớn nào đều được tổ chức tại hội trường lớn, lễ tốt nghiệp cũng không ngoại lệ.
Thực ra lễ tốt nghiệp cũng khá nhàm chán, chỉ thấy các vị lãnh đạo lần lượt phát biểu, hồi tưởng lại quá khứ và hy vọng cho tương lai, dành tặng những lời chúc quen thuộc cho các học sinh chuẩn bị tốt nghiệp.
Trần Tự Chu bị Ngô Bằng Húc gọi đến để làm hậu cần, sau khi lễ bắt đầu được mười phút thì anh mới theo Ngô Bằng Húc trở về chỗ của lớp 12-9.
Hội trường ồn ào, học sinh các lớp đều không vội ra về mà tụ tập lại với nhau nói chuyện ríu rít không ngớt.
Nỗi buồn chia tay sau khi tốt nghiệp bấy giờ mới ùa về.
Minh Phù không nhớ là ai khởi xướng trước nhưng khi cô kịp phản ứng lại thì đã được rất nhiều người ôm rồi nhưng toàn là con gái vì Trần Tự Chu đứng sau cô như một bức tượng Phật lớn, không có một nam sinh nào dám liều lĩnh động vào ông thần này.
Ôm nhau dường như là cách thể hiện sự chia ly tốt nhất.
Minh Phù không thích tiếp xúc cơ thể với người không thân thiết lắm nhưng trong ngày này thì cô không từ chối.
Cô ôm hết một vòng các bạn nữ trong lớp, đến lượt Trịnh Nhan Hương thì cô nàng ôm chặt lấy Minh Phù không chịu buông ra, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Bé Phù, mình không nỡ xa cậu hu hu hu…”
Minh Phù cười rồi vỗ nhẹ vào lưng cô nàng, an ủi: “Bọn mình sẽ gặp lại mà, cậu đừng khóc.”
Trịnh Nhan Hương vùi đầu vào vai Minh Phù cọ cọ: “Mình cũng không nỡ xa cậu, bọn mình đã cùng ăn cùng ngủ hơn một năm, lên đại học cậu sẽ phải đi ngủ với người khác.”
Nói xong câu này thì không hiểu sao Trịnh Nhan Hương bỗng thấy hơi lạnh sống lưng, cô nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì chạm phải ánh mắt hơi nheo lại của Trần Tự Chu.
“… “
Trịnh Nhan Hương đứng thẳng người dậy từ trong lòng Minh Phù: “Thôi xong rồi bé Phù ơi, hình như mình bị đại ca ghim rồi.”
Minh Phù ngẩn người hai giây mới hiểu được Trịnh Nhan Hương đang nói gì, cô quay đầu lại nhìn.
Trịnh Nhan Hương rất biết điều tránh đi, để lại không gian cho hai người.
Minh Phù nhìn Trần Tự Chu: “Muốn ôm một cái không?”
“Được đó, cuối cùng thì cũng chịu nhớ đến mình rồi.” Anh dang rộng hai tay với cô: “Đến ôm mình đi.”
Minh Phù tiến lên một bước, giống như tối hôm đó, cô tựa trán lên vai anh.
Cô vốn tưởng mình có thể kiềm chế rất tốt nhưng không ngờ ngay giây phút tiến lại gần Trần Tự Chu thì cảm xúc của cô lại ập đến như thác lũ, trong nháy mắt hốc mắt cô đã đỏ hoe.
Thật ra cũng bình thường thôi.
Đã là những chuyện liên quan đến Trần Tự Chu thì rất ít khi Minh Phù có thể tỏ ra rằng mình không sao.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, hít mũi một cái.
Trần Tự Chu khựng tay lại, sau đó anh ôm cô vào lòng, cúi đầu gác cằm lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ vai dỗ dành: “Sao lại khóc rồi? Đâu phải sau này không gặp lại nhau nữa. “
Minh Phù đưa tay vòng hờ qua eo Trần Tự Chu, im lặng không đáp lời anh.
Lúc ra về thì Trần Tự Chu lại bị Ngô Bằng Húc gọi đi dọn dẹp sân bãi, anh kéo tay Minh Phù: “Cậu đến lớp đợi mình một lát nha? Dọn dẹp xong mình sẽ đến tìm cậu.”
Minh Phù gật đầu: “Được.”
Cô đã lừa Trần Tự Chu.
Cô không đến lớp đợi anh.
Vừa ra khỏi hội trường là Minh Phù lập tức quay về khách sạn lấy hành lý rồi ra thẳng sân bay.
Ký gửi hành lý xong thì đi qua cửa kiểm tra an ninh. Rất nhanh, Minh Phù đã ngồi trên máy bay trở về Tô Thành.
Cô và Trần Tự Chu sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy.
Anh sẽ ra nước ngoài, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, còn cô chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc đời huy hoàng của anh, nhỏ bé đến mức không đáng để nhắc đến.
Có lẽ đợi anh du học trở về rồi thì anh cũng sẽ không còn nhớ đến cô nữa.
Bọn họ vốn không phải là người cùng thế giới, chỉ là vì cô quá muốn theo chân Trần Tự Chu nên cho dù biết rõ là không thể mà vẫn cố chấp.
Cố tình cầu nguyện để được đi chung một đoạn đường, được gặp mặt, được nói chuyện với anh đã là tốt lắm rồi, bây giờ đã đến ngã rẽ thì cũng không nên chần chừ nữa.
Minh Phù không muốn tiếp tục là người bị bỏ lại, vì vậy lần này cô đã ích kỷ lựa chọn rời đi trước. Cũng chính vào khoảnh khắc này, Minh Phù nhận ra rằng cô muốn cùng Trần Tự Chu trải qua nhiều điều hơn nữa.
Máy bay cất cánh, cảm giác mất trọng lượng ập đến trong chốc lát.
Cảnh vật trên mặt đất thu nhỏ dần, máy bay ngày càng lên cao, kéo dài khoảng cách giữa cô và thành phố Bắc Kinh nhộn nhịp, cho đến khi máy bay hoàn toàn chìm vào trong những rặn mây không còn nhìn thấy được nữa.
Đột nhiên Minh Phù nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp Trần Tự Chu cũng là vào một ngày nắng đẹp như thế này.
Anh giúp cô nhặt ly nước bị người khác đụng rơi, một bàn tay có xương khớp rõ ràng bất ngờ lọt vào tầm mắt của cô.
Minh Phù cúi đầu không dám nhìn anh, chỉ thầm cảm thấy bàn tay này thật đẹp, đến khi người ta đi rồi thì cô mới dám lén nhìn một cái.
Bàn tay kia thật đẹp, mà người cũng vậy.
Một chàng trai rạng ngời như ánh dương, chỉ một ánh nhìn thôi mà đã để lại trong lòng Minh Phù một tia nắng đầu hạ khó quên.
Người ta nói hết thảy những điều tốt đẹp đều sẽ đến vào mùa hè.
Nhưng mất mát và chia ly cũng vậy, cũng đều sẽ đến vào mùa hè.