Chậm Nhiệt - Chương 29
Ngày thi đại học trời rất đẹp, bầu trời trong xanh, không có cái nắng gay gắt như thường ngày mà chỉ còn lại sự mát mẻ.
Minh Phù dậy sớm, khi cô đi từ phòng xuống tầng hai thì Dương Minh cũng vừa ra khỏi phòng.
Có lẽ là đêm qua anh ta về muộn.
Cầu thang không rộng lắm, mà phòng của Dương Minh lại ở ngay tầng một bên trái cầu thang.
Minh Phù vô thức khựng lại, muốn tránh thì chắc chắn là không kịp nữa rồi nên cô đành cắn răng cúi đầu gọi một tiếng “Anh Dương Minh .”
Dương Minh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen, cổ áo lệch sang một bên, trên cổ có hai vết hằn đỏ, khi nhìn thấy Minh Phù thì anh ta cười liền khẩy: “Gọi gì mà xa lạ vậy? Cứ gọi anh thôi cho dễ nghe.”
Anh ta giơ tay chạm vào mặt Minh Phù.
Minh Phù giật mình, chỉ thấy toàn thân mình nổi hết cả da gà, cô lập tức lùi lại phía sau, chỉ bỏ lại một câu “Em xuống đây” rồi vội vã đi xuống lầu.
Minh Phù liên tục lau chỗ mà tay anh ta vừa chạm vào.
Trong mơ hồ cô nghe thấy giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ truyền đến từ phía sau: “Chồng ơi, anh đi đâu vậy?”
Dương Kiêu Quần và Từ Hân Vinh đã ở trong phòng ăn, Minh Phù chào từng người rồi mới bắt đầu ngồi xuống.
“Minh Phù, hôm nay con thi đại học à?”
Trong lúc đang ăn sáng, Dương Kiêu Quần đột nhiên hỏi một câu.
Minh Phù ngẩn người rồi gật đầu: “Dạ.”
“Thi đại học à, nhanh vậy sao?” Từ Hân Vinh đưa miếng bánh mì phết bơ đậu phộng cho Dương Kiêu Quần rồi nói với Minh Phù: “Chú Dương của con có tâm thật, còn nhớ cả ngày con thi đại học.”
Minh Phù hiểu ý tứ trong câu nói của Từ Hân Vinh, cô ngoan ngoãn cảm ơn Dương Kiêu Quần một tiếng nhưng trong lòng chỉ thấy buồn cười vô cùng.
Ngay cả mẹ ruột của cô còn không nhớ hôm nay là ngày cô thi đại học nữa kìa.
Dương Kiêu Quần hỏi: “Con định đi bằng gì? Có cần chú cho tài xế đưa đi không?”
Minh Phù còn chưa kịp trả lời thì có tiếng dép lê vang lên từ phía sau, cô buông đồ trên tay xuống rồi cố gắng nói thật nhanh: “Cảm ơn chú, con tự đi được.”
Sau đó cô cầm cặp đi ra cửa.
Ngay lúc cô đóng cửa lại, tiếng gầm dữ dội của Dương Kiêu Quần vang lên: “Ai cho phép mày dẫn cái loại đàn bà không ra gì về nhà?”
“Học theo ba thôi, không phải ba cũng dẫn một người đàn bà chẳng ra gì về đây sao?”
Cánh cửa khép lại, ngăn cách cô với những âm thanh bên trong.
Điện thoại của Minh Phù rung lên, cô lấy ra xem.
[C: Ra khỏi nhà chưa?]
[Minh Phù: Ra rồi, sắp đến.]
Cô bước nhanh hơn về phía cổng tiểu khu.
Trần Tự Chu đứng chờ ở cổng tiểu khu, anh hơi cúi đầu, trên tai là tai nghe màu trắng, tay anh cầm một chiếc túi trong suốt bên trong có đựng bút viết cùng thẻ dự thi.
Trong thoáng chốc Minh Phù cảm thấy lòng mình bình yên trở lại. Cô thở phào một hơi rồi mới đi tới: “Có phiền không?”
Ý cô đang hỏi việc anh đến đón cô có phiền không.
Trần Tự Chu tháo tai nghe, lười biếng xoa mặt Minh Phù một cái: “Đã nói mình là quản gia tận tâm rồi, ngày quan trọng như vậy không đích thân đưa đón sao mà được?”
Thật kỳ lạ.
Cảm giác khó chịu khi Dương Minh chạm vào cô vừa nãy đã biến mất ngay lập tức. Minh Phù học theo thói quen trước đây của anh, véo nhẹ đầu ngón tay anh rồi nói: “Đi thôi.”
Kỳ thi đại học vẫn diễn ra tại Trường Lập, cổng trường đã chật kín người, phần lớn các bậc phụ huynh đều mặc sườn xám, không thì cũng sẽ mặc quần áo màu đỏ tươi.
Để thuận tiện nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà mình mà Ngô Bằng Húc đã mặc một bộ đồ màu đỏ tươi từ đầu đến chân, đứng ngay chính giữa cổng trường nên cho dù có muốn người khác không chú ý cũng khó.
Thấy Minh Phù và Trần Tự Chu đến thì Ngô Bằng Húc liền tiến lên vài bước: “Ôi hai đứa con cưng của tôi cuối cùng cũng đến rồi, thầy tìm hai đứa nửa ngày nay đó.”
Trần Tự Chu thấy thái dương mình giật giật: “Thầy đừng có lố lăng như thế chứ, em nổi hết cả da gà rồi. Bọn em sắp thi rồi, không chịu nổi kích thích lớn vậy đâu.”
“Con cưng của tôi chủ yếu là nói Minh Phù, người như em chỉ được hưởng ké thôi.” Ngô Bằng Húc cười cười cảnh cáo anh: “Tôi hiếm khi tươi cười với em như vậy, phải biết ơn đi.”
Trần Tự Chu hời hợt gật đầu hời hợt: “Đã biết.”
“Minh Phù này, thầy nói nhé, lát nữa lúc làm bài em đừng căng thẳng, khi nhận được đề bài cũng đừng vội làm mà trước tiên phải xem hết đề bài rồi hãy bắt đầu làm. Thời gian lúc nào cũng sẽ đủ, nếu có gì không hiểu thì…”
Ngô Bằng Húc chợt khựng lại: “Chắc em không có gì không hiểu đâu, cứ bình tĩnh không cần căng thẳng, thầy sẽ đợi hai đứa ở ngoài này.”
Những lời này Ngô Bằng Húc đã dặn đi dặn lại trong giờ học không biết bao nhiêu lần. Lòng Minh Phù thấy ấm áp vô cùng, cô gật đầu cười nói: “Dạ, em biết rồi, thầy.”
Ngô Bằng Húc cũng yên tâm cười, khi liếc sang Trần Tự Chu ở bên cạnh thì khóe miệng đang cong lên lập tức hạ xuống: “Em cũng làm bài cho tử tế vào, nhất là phần thơ cổ, nếu không làm được thì cũng phải viết đại vài câu vào, nếu để trống thì tôi sẽ tìm anh trai em để cắt tiền tiêu vặt của em đó.”
Trần Tự Chu: “?”
Anh cười khẩy một tiếng, cũng không cãi lại Ngô Bằng Húc mà chỉ đáp: “Em biết rồi.”
Cổng trường bắt đầu mở ra, thí sinh bắt đầu vào phòng thi.
Ngô Bằng Húc vỗ vai Trần Tự Chu: “Đi đi, thầy sẽ đợi hai đứa ở đây.”
Minh Phù không nhúc nhích mà vẫn nhìn Trần Tự Chu, nhận thấy ánh mắt của cô thì Trần Tự Chu nhướng mày: “Có lời gì muốn nói với tôi sao?”
“Có.” Minh Phù bước lại gần anh, cô rũ mắt không nhìn anh, im lặng hai giây nhưng vẫn không dám ôm anh mà chỉ gục đầu vào vai anh khẽ nói: “Chúc cậu thi tốt.”
_
Hai ngày thi đại học trôi qua trong nháy mắt, những học sinh lớp mười hai vất vả cả năm trời cuối cùng cũng đón chào kỳ nghỉ dài nhất và nóng bỏng nhất trong cuộc đời mình.
Người cha dượng Dương Kiêu Quần này cũng coi như tốt, ông ta chuyển cho Minh Phù một khoản tiền để nhân dịp nghỉ hè này cô có thể đi chơi thoải mái.
Minh Phù đã từ chối nhưng cuối cùng lại bị Từ Hân Vinh ấn đầu ép nhận lấy. Cô không động đến số tiền đó nên tiền vẫn còn để nguyên trong thẻ.
Mấy ngày đầu sau khi thi xong, có lẽ mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự căng thẳng kéo dài nên trong nhóm lớp và trên vòng bạn bè im ắng mất mấy ngày, đến ngày thứ tư mới có người lục đục “sống” lại.
Lớp trưởng và lớp phó văn thể mỹ bắt đầu tổ chức liên hoan chia tay trong nhóm lớp, không ai trả lời thì họ liên tục tag tên tất cả các thành viên.
Minh Phù vừa tắm xong ra thì nghe thấy điện thoại trên giường kêu ting ting, cô vừa lau tóc vừa xem lại tin nhắn từ đầu.
Vừa xem xong thì Trịnh Nhan Hương đã nhắn tin cho cô.
[Là Hương không phải Hương: Bé Phù Cậu đang làm gì vậy?]
[Minh Phù: Vừa mới tắm xong.]
[Là Hương không phải Hương: Dạo này cậu thế nào? Có ăn mừng đàng hoàng không đó?]
[Minh Phù: Không.]
[Là Hương không phải Hương: Cũng phải, với người học giỏi như cậu thì thi đại học cũng chẳng khác gì thi bình thường, thuận buồm xuôi gió.]
Minh Phù bật cười, cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
[Là Hương không phải Hương: Nói mới nhớ, giờ cũng tốt nghiệp rồi, cậu và đại ca có ý định tiếp theo chưa? *cười xấu xa JPG*.]
Tay đang lau tóc của Minh Phù chợt khựng lại.
Sau khi thi xong hai ngày thì cô và Trần Tự Chu vẫn giữ liên lạc, vẫn giữ cách tiếp xúc như trước đây. Trong hai ngày này, Trình Lý và đám con trai cứ như phát điên, hai địa điểm là quán bar và trường đua xe được thay đổi liên tục. Sáng sớm Minh Phù thức dậy lướt vòng bạn bè thì những gì cô thấy là vị trí của Trình Lý trên đường phố vào lúc rạng sáng.
Trần Tự Chu muốn đưa Minh Phù đi cùng nhưng cô biết đó là buổi tụ tập của đám con trai, cô có đi cũng sẽ thấy không thoải mái nên đã từ chối. Trần Tự Chu cũng không gọi cô nữa, chỉ nói rằng hai ngày nữa sẽ đưa cô đi chơi riêng.
Ngoài ra cái này ra thì hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Cô nhấp hai lần vào màn hình rồi trả lời Trịnh Nhan Hương.
[Minh Phù: Chưa có dự định gì.]
Đặt điện thoại xuống, Minh Phù quay lại phòng tắm sấy tóc, sấy tóc được nửa chừng thì Minh Phù không sấy nữa.
Máy lọc nước trong phòng Minh Phù hỏng rồi nhưng chưa kịp tìm người sửa, sấy tóc xong thấy hơi khát nên cô cầm ly xuống bếp lấy nước.
Tối nay Dương Kiêu Quần và Từ Hân Vinh đi dự tiệc tối bên ngoài vẫn chưa về, người giúp việc thì cũng đã về phòng.
Minh Phù vẫn đang nghĩ về câu hỏi mà Trịnh Nhan Hương vừa hỏi nên có chút lơ đễnh. Sau khi lấy nước xong, Minh Phù quay người lại thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu khi thấy có một người đang đứng dựa vào cửa bếp.
Đợi đến khi nhìn rõ người đó là ai thì sắc mặt cô mới dịu lại: “Anh Dương Minh.”
Trong phòng khách không bật đèn, Dương Minh đứng ở chỗ giao nhau giữa phòng khách và bếp, cả người chìm trong nửa sáng nửa tối làm cho người ta không tài nào nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta.
“Vừa mới tắm xong à?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Bàn tay Minh Phù cầm ly nước khẽ siết chặt lại: “Dạ.”
Số lần gặp gỡ ít ỏi với Dương Minh đều không để lại cho Minh Phù ấn tượng gì tốt đẹp. Đặc biệt là lần trước anh ta còn sờ mặt cô, điều này khiến Minh Phù rất khó chịu nhưng dù sao thì cô cũng đang nhờ người khác cưu mang, chỉ cần chào hỏi và giữ phép lịch sự cần có là được, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ hoà hợp được với anh ta.
“Em lên trước đây.”
Khi Minh Phù bưng ly đi về phía cửa, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí. Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, ly nước rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai, vỡ tan thành từng mảnh,.
Bàn tay người đàn ông siết chặt eo Minh Phù, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Minh Phù bị ép chặt vào người đàn ông, cô lập tức vùng vẫy khi cô cảm nhận được Dương Minh đang xoa bóp eo cô. Hành động khiêu khích này của anh ta rất dâm dục ghê tởm.
Mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Minh Phù khiến cho dạ dày cô nhất thời quặn lại.
Đến nước này rồi, Minh Phù không thể không biết Dương Minh muốn làm gì.
Cô vừa đẩy người đàn ông ra vừa lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng phòng dành cho người giúp việc ở phía sau biệt thự, bọn họ sẽ không lên nhà chính vào buổi tối nên căn bản sẽ không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Trong lúc giằng co vùng vẫy, Minh Phù đã tát Dương Minh một cái, móng tay cô cào vào má anh ta xước một đường, rất nhanh đã bắt đầu rướm máu.
Dương Minh khựng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám, hắn ta giơ tay tát mạnh Minh Phù một cái, má cô nhanh chóng sưng lên.
“Con khốn thối tha, còn dám đánh tao à?”
Dương Minh kéo Minh Phù sang một bên rồi đè cô lên bàn ăn, một tay anh ta nắm chặt hai tay cô rồi trói ra sau lưng, tay còn lại bắt đầu thò từ vạt áo vào trong: “Giả vờ thanh cao cái gì? Mẹ mày là cái loại đàn bà chuyên leo lên giường đàn ông thì mày có thể tốt hơn bao nhiêu? Không phải mày thích vào nhà họ Dương này sao? Để tao chơi mày một lần rồi tao cưới mày vào cửa, được không?”
Những lời tục tĩu tuôn ra chui vào tai Minh Phù nhưng cô không còn hơi sức nào để ý vì giờ phút này bàn tay bẩn thỉu của Dương Minh đã chạm vào mép áo lót của cô.
Răng môi cô không ngừng run rẩy.
Cô giơ chân lên nhưng đã bị người đàn ông kia đè lại kịp thời.
“Muốn đá tao à?”
Dương Minh ngạo nghễ nhìn Minh Phù đang bị đè dưới thân mình.
Mái tóc của cô gái rối bù, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, trên má còn in hằn một dấu tay, chiếc áo ngủ kín đáo vì sự giằng co vừa rồi mà chiếc cúc trên cùng đã bật ra làm cho cổ áo mở rộng, càng khiến cho ham muốn tồi tệ của gã đàn ông dâng cao.
“Không ngờ là ngực mày to thế, chắc là cho nhiều đàn ông sờ lắm nhỉ?” Dương Minh nhìn bộ ngực phập phồng vì hoảng sợ mà thở gấp của cô: “Thằng bạn trai nhỏ của mày sờ cho nó to cỡ này à?”
Nghe Dương Minh nhắc đến Trần Tự Chu thì hốc mắt Minh Phù lập tức đỏ lên, cô cố gắng kìm giọng run rẩy: “Cút ngay.”
Dương Minh cười khẩy rồi đưa tay kéo quần cô xuống.
Trên đầu là bóng đèn trắng chói mắt nhưng Minh Phù chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng tối đen mờ mịt. Trái tim cô không ngừng chìm xuống, như thể vĩnh viễn không bao giờ chạm tới được mặt đất nữa.
Bỗng nhiên có tiếng động nhỏ vang lên từ phía cửa chính, tim Minh Phù đập thót một cái, đầu óc bắt đầu ù ù, cô như túm được sợi rơm cứu mạng thì liền hét lên: “Mẹ! Cứu con!”
“Minh Phù?” Giọng Từ Hân Vinh mang theo do dự, bà nhanh chóng bước về phía nguồn âm thanh: “Có chuyện gì vậy?”
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong bếp thì bà ta đột ngột dừng bước.
Dương Kiêu Quần cũng đi theo ngay phía sau, sau khi phản ứng lại thì ông ta lập tức kéo Dương Minh ra khỏi Minh Phù, rồi tát mạnh vào mặt hắn: “Đồ súc sinh, Minh Phù là em gái mày mà mày tính giở trò đồi bại gì vậy?”
Minh Phù lập tức đứng dậy khỏi bàn, chạy đến sau lưng Từ Hân Vinh, tay nắm chặt lấy cổ áo run rẩy.
Sức lực của Dương Kiêu Quần không phải là thứ mà Dương Minh có thể so sánh được, một cái tát này giáng xuống làm cho Dương Minh lùi lại hai bước, hắn ta phải vịn bàn để giữ vững cơ thể rồi đưa tay lên lau khóe miệng: “Em gái? Có phải ruột thịt đâu? Muốn làm gì thì làm thôi!”
“Không phải ba không thích tôi dẫn những người đàn bà lẳng lơ về nhà sao? Vậy thì tôi tự tìm trong nhà mình, như vậy đã làm ba hài lòng chưa?”
Dương Kiêu Quần tức đến mặt đỏ tía tai: “Quân vô lại!”
Dương Minh cười khẩy, anh ta nghiêng đầu nhìn Từ Hân Vinh đang ăn diện lộng lẫy rồi thong thả chuyển tầm mắt sang Dương Kiêu Quần: “Chơi vui lắm phải không giám đốc Dương, ông còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Sắc mặt Dương Kiêu Quần cứng đờ, ông ta nhăn mặt rống lên: “Cút ra ngoài.”
“Ai thèm ở đây.”
Việc tốt bị phá hỏng nên Dương Minh cũng chẳng còn lý do gì để ở lại, hắn đá chiếc ghế đang chắn đường rồi bỏ đi.
Cánh cửa bị đóng sầm lại phát ra tiếng động lớn, bầu không khí trong phòng chìm vào tĩnh mịch.
Dương Kiêu Quần thở dài quay sang nhìn Minh Phù: “Minh Phù, chuyện hôm nay chú xin lỗi con, con…”
“Đây là cố ý xâm phạm.” Minh Phù ngắt lời Dương Kiêu Quần, cô rít từng chữ qua kẽ răng: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Dương Kiêu Quần không ngờ Minh Phù lại nói vậy, ông ta cau mày không hài lòng: “Đều là người một nhà cả, báo gì mà báo. Hôm nay anh trai con chỉ là uống say thôi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ nó nhưng chú quên mất nên tâm trạng của nó chắc chắn không tốt, con đừng chấp nhặt với nó, đợi chú nói chuyện với nó rồi bắt nó xin lỗi con sau.”
Dù sao cũng là con trai ruột của mình, tức giận thì tức giận, mắng thì mắng nhưng vẫn phải bao che.
Minh Phù vô cùng kiên định: “Không cần.”
Tại sao cô phải chịu thiệt vì lỗi lầm của bọn họ? Tại sao cô chịu đựng cảm xúc tốt xấu của bọn họ?
Vẻ thân thiện ít ỏi trên người Dương Kiêu Quần biến mất, ông ta quay lại với dáng vẻ cao cao tại thượng của một kẻ bề trên: “Con nghĩ đi, nếu báo cảnh sát thì thế nào? Báo cảnh sát xong con được lợi gì? Con cũng không muốn bị người ta gán cho cái danh quyến rũ anh trai mà đúng không? Đừng có mà ngây thơ quá.”
Lúc này Từ Hân Vinh cũng đã hoàn hồn khỏi cơn sốc vừa rồi, bà ta thấy sắc mặt Dương Kiêu Quần không tốt thì vội vàng nói đỡ: “Minh Phù, anh Dương Minh của con không cố ý đâu. Chú Dương cũng đã thay nó xin lỗi con rồi, con đừng vì chuyện nhỏ này mà không chịu bỏ qua.”
Minh Phù không thể tin nổi nhìn Từ Hân Vinh: “Đây là chuyện nhỏ sao?”
Từ Hân Vinh dịu dàng chỉnh lại quần áo xộc xệch của Minh Phù rồi thương lượng với cô: “Anh Dương Minh của con vất vả lắm mới chấp nhận mẹ, con ngoan ngoãn một chút được không?”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã trải thảm sẵn là Dương Minh và Từ Hân Vinh không phải là thứ tốt đẹp gì, các bạn hẳn đã có sự chuẩn bị rồi chứ…