Chậm Nhiệt - Chương 27
Về nhà mình đi?
Hai ngày thi cử trôi qua rất nhanh, học sinh lớp mười và mười một bắt đầu được nghỉ đông, còn học sinh lớp mười hai vẫn phải tiếp tục đi học bù.
Mãi đến ngày 29, học sinh lớp mười hai mới kết thúc các lớp học bù của học kỳ đầu tiên.
Học sinh chắc chắn không được ở lại trường trong thời gian nghỉ Tết nên các cô chú quản lý ký túc và bảo vệ cũng đều về quê ăn Tết, trong trường không có ai.
Học kỳ này Minh Phù chưa về nhà lần nào, bây giờ đột nhiên phải về ở sáu ngày nên cả người lại bắt đầu ủ rũ như thể cô bị ám ảnh bởi hai chữ “về nhà” kia vậy.
Trần Tự Chu biết cô đang buồn gì nên anh nghiêm túc đề nghị: “Hay là cậu về nhà mình đi?”
Minh Phù liếc anh một cái, cô không nói gì nhưng trên mặt đã hiện lên vẻ “Cậu đang nói đùa à?”
“Mình nói thật mà.” Trần Tự Chu cười cà lơ phất phơ: “Mẹ mình suốt ngày cứ đòcó một đứa con gái, nếu cậu về nhà mình thì cũng coi như mẹ được thỏa lòng mong ước rồi, tiện thể để bà gặp mặt đứa… ưm…”
Đầu óc Minh Phù chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy, như thể cô đã đoán được anh định nói gì, trước khi anh dứt lời thì cô đã chặn vội vàng tay trước miệng để ngắt lời anh: “Im miệng!”
Trần Tự Chu rũ mắt nhìn bàn tay đang ở gần trong gang tấc nhưng lại không chạm vào anh thì tiếc nuối tặc lưỡi một tiếng: “Sao vậy? Bộ cậu biết mình định nói gì nên bắt mình im miệng à?”
Minh Phù cũng nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, cô lúng túng buông tay xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao thì… cũng không phải lời hay ý đẹp gì…”
“Sao lại không phải lời hay ý đẹp, cậu còn chưa nghe mà.” Nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của cô thì phần xấu xa trong con người Trần Tự Chu nổi dậy: “Hay là để mình nói ra đi? Xem có trùng với suy nghĩ của cậu không? Biết đâu chúng ta lại tâm linh tương thông thì sao?”
Anh vừa nói ngón tay còn khẽ chạm vào tai Minh Phù.
“Không được nói!”
Minh Phù tránh tay anh ra, cảm thấy cả người nóng không chịu nổi, đúng lúc này chuông tan học reo lên là cô vội vàng cầm cặp chạy ra ngoài.
Trần Tự Chu thong thả đi theo đằng sau.
Đang trong giờ ra chơi nên trên hành lang có rất nhiều người, mới đi được vài bước là Trần Tự Chu đã đuổi kịp Minh Phù. Anh móc tay vào quai cặp của cô rồi tháo cặp xuống đeo lên vai mình.
Trời lạnh nên Trần Tự Chu không đi xe buýt cùng Minh Phù nữa, ra khỏi cổng trường là anh đón một chiếc taxi, dứt khoát nhét cô vào trong rồi cũng ngồi vào bên cạnh cô.
Hôm nay tan học sớm nên trên đường không có nhiều xe, thời gian về nhà cũng nhanh hơn một nửa so với bình thường.
Trần Tự Chu bảo bác tài xế đợi một lát, sau đó anh xuống xe cùng Minh Phù rồi đưa cặp cho cô: “Có chuyện gì thì gọi cho mình, người quản gia tận tâm này sẽ luôn túc trực 24/24.”
Minh Phù cong môi cười: “Biết rồi, cậu về nhanh đi.”
“Đợi cậu vào trong rồi mình mới đi.”
“Ồ.”
Minh Phù đeo cặp đi vào chung cư, đi đến chốt bảo vệ thì quay đầu lại thấy Trần Tự Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô.
Minh Phù vẫy tay, bảo anh lên xe đi.
Người gì mà tính tình cố chấp bướng bỉnh.
Trần Tự Chu cảm thấy nếu anh không lên xe thì cô gái nhỏ này cũng sẽ không đi vào trong nữa.
Nói thế nào nhỉ? Nhìn cảnh tượng này cũng khá là quyến luyến đó.
Anh cười khẽ rồi quay người lên xe.
Vài giây sau, điện thoại của Minh Phù rung lên.
[C: Bé lừa bướng bỉnh, mau đi vào đi.]
[C: Vào nhà rồi thì báo cho mình một tiếng.]
Sao người này cứ thích đặt biệt danh lung tung cho cô thế nhỉ?
Minh Phù bĩu môi nhét điện thoại vào túi rồi đi vào nhà.
_
Mấy ngày Tét này Dương Minh không về nhà mà Dương Kiêu Quần và Từ Hân Vinh giống như đã quen rồi nên cũng không hề nhắc đến anh ta.
Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên nhạt nhẽo và kỳ quái trong khi chiếc tivi trong phòng khách phát chương trình Gala mừng xuân vô cùng náo nhiệt. Sau mười hai giờ đêm, bài hát “Đêm nay khó quên” vang lên đúng lúc, vậy là coi như đã đón năm mới xong.
Mùng ba Tết, Từ Hân Vinh và Dương Kiêu Quần bay đến Hải Thành để nghỉ dưỡng. Mấy ngày sau, Minh Phù cũng chỉ quanh quẩn trong phòng đọc sách và giải đề, điện thoại thì đặt ở một bên gọi video với Trần Tự Chu, phần lớn thời gian hai người cũng không nói gì với nhau nhưng thỉnh thoảng làm bài mệt ngẩng đầu nhìn nhau một cái thì cũng cảm thấy rất tuyệt.
Mùng sáu khai giảng, Trần Tự Chu vẫn đến đón Minh Phù như thường lệ.
Trần Tự Chu cứ nghĩ cả hai mỗi ngày sớm chiều đều gặp nhau ở trường, đột nhiên cả tuần không được gặp thì cô gái nhỏ chắc chắn sẽ có chút nhớ anh. Nào có ngờ vừa gặp mặt cô đã hỏi một câu: “Diệc dư tâm chi sở thiện hề, tiếp theo là gì?”
Trần Tự Chu ngẩn ra một lúc lâu.
Trần Tự Chu lập tức không vui, anh nhíu mày kéo lấy quả cầu lông nhỏ trên mũ của Minh Phù: “Sáu ngày không gặp, vừa gặp lại mà câu đầu tiên cậu lại nói cái này ư?”
“Nè…cậu đừng…có kéo.” Minh Phù gạt tay anh ra, chỉnh lại mũ rồi tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt đầy chờ mong: “Cậu nói nhanh đi…câu tiếp theo.”
Mấy ngày Tết vừa qua, hai người vừa gọi video vừa học bài, Minh Phù giống như một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, ngày nào cũng thúc giục anh học thuộc thơ Đường và văn cổ, cô còn nghiêm túc nhắc anh không được vì học tốt môn tự nhiên mà bỏ bê môn ngữ văn, một điểm chênh lệch có thể cách nhau cả một biển người.
Trần Tự Chu thấy vẻ nghiêm túc của cô đáng yêu vô cùng, cuối cùng anh thương lượng với cô, nói rằng nếu cô đọc cho anh nghe một bài văn cổ mỗi ngày thì có thể giúp anh tăng cường trí nhớ.
Minh Phù không tin, cô ăn nói lắp bắp như thế thì làm sao có thể tăng cường trí nhớ cho anh được?
Nhưng Trần Tự Chu lại cứ khăng khăng rằng phương pháp này có tác dụng, nếu không tin thì cứ đợi đến khi khai giảng rồi kiểm tra anh là biết, vậy nên Minh Phù mới nửa tin nửa ngờ đọc văn cổ cho anh nghe mỗi ngày.
Vừa gặp mặt, cô đã nóng lòng muốn kiểm tra kết quả rồi.
Nhìn vào đôi mắt trong veo đầy mong đợi của cô thì Trần Tự Chu dù có tức giận đến mấy cũng không phát hỏa được: “Tuy cửu tử kỳ do vị hối.”
“Nhược hữu tác gian, phạm khoa cập vi trung thiện giả, câu tiếp theo.”
Trần Tự Chu: “?”
Sao vẫn còn vậy?
Có người kéo ống tay áo Trần Tự Chu, anh thở dài, lấy lòng nói nốt nửa câu sau: “Nghi phó hữu tư luận kỳ hình thưởng, dĩ chiêu bệ hạ bình minh chi lý, bất nghi thiên tư, sử nội ngoại dị pháp dã.”
“Hiệu…quả…thật” Minh Phù mắt sáng lên, lại hỏi: “Trên câu “Sơ vi nghê thường hậu lục yêu, là câu gì?”
Nghe câu này thì Trần Tự Chu đột nhiên cười rất đắc ý: “Có chắc là để mình đọc câu trước đó chưa?”
“À…” Minh Phù không hiểu anh có ý gì: “Cậu không biết sao?”
“Biết chứ, sao lại không biết.” Trần Tự Chu nắm tay cô đút vào túi áo rồi chậm rãi nói ra câu tiếp theo: “Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu.”
Anh vừa nói vừa thỉnh thoảng bóp nhẹ tay cô, khi anh đọc chữ “thiêu” cuối cùng thì còn khều nhẹ lòng bàn tay cô một cái.
Một câu thơ cổ lưu truyền nghìn đời nhưng không biết sao lại bị anh đọc bằng dáng vẻ chẳng có gì là đứng đắn.
Minh Phù trợn tròn mắt, mãi một lúc lâu sau mới thốt nên lời, thậm chí cô còn quên cả rút tay ra. Thực ra cô không hiểu lắm tại sao Trần Tự Chu lại cố tình đọc câu thơ cổ này nhưng phối hợp với động tác trêu chọc của anh thì ít nhiều gì cô cũng đoán ra được trong đầu người này không chứa đựng thứ gì đứng đắn cả.
“Còn muốn kiểm tra nữa không?” Anh hỏi, sau đó lại cào nhẹ lòng bàn tay cô một cái.
Minh Phù hoàn hồn, vội vàng rút tay ra: “Không kiểm tra nữa.”
Sau đó cô cúi đầu bước về phía trước, Trần Tự Chu lại đuổi theo, ghé vào tai cô nói: “Mình còn biết nhiều câu khác nữa, cậu có muốn nghe không?”
Minh Phù lập tức từ chối: “Không muốn!”
Trần Tự Chu không để ý đến cô, anh tự lẩm nhẩm đọc mấy câu:
“Nghĩ ngợi xong xuôi lại gảy đàn, chỉnh lại y phục rồi đứng lên.”
“Tích tịch tình tang đàn hỗn độn, châu nhỏ châu to rơi túc bàn.”
Đọc lộn xộn, không có theo thứ tự gì cả.
Minh Phù không nói gì mà Trần Tự Chu cũng không để bụng: “Mình còn biết cả Trường Hận Ca, cậu nghe không?”
Bây giờ Minh Phù căn bản không muốn để ý đến anh, bước chân của cô mỗi lúc một nhanh hơn. Trần Tự Chu ung dung đi theo bên cạnh cô, đuổi như thế nào cũng không chịu đi:
“Tóc mây mặt hoa trâm cài vàng, màn the ấm áp độ đêm xuân.”
“Đêm xuân ngắn ngủi trời hửng sáng, từ đó quân vương chẳng thiết triều.”
_
Khi Trần Tự Chu nói chuyện, hơi thở nóng hổi phả vào gáy Minh Phù, đang trong tiết trời tháng hai mà cô cứ thấy cả người mình nóng không chịu nổi.
Ý nghĩa của hai câu thơ cổ này gần như đã được thể hiện trên mặt chữ, lại thêm giọng nói cố tình hạ thấp của Trần Tự Chu làm cho cô như muốn bốc cháy.
Minh Phù bịt tai lại: “Cậu phiền quá đi! Im miệng.”
Trên đường về trường, Minh Phù không nói với Trần Tự Chu một câu nào. Hai người một trước một sau, người đi trước thì mặt đỏ bừng, bước chân vội vã, còn người đi sau lại ung dung điềm tĩnh thả bước theo sau.
Cô gái nhỏ xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện với người khác.
Xem ra chuyến này không dễ dỗ rồi!
Ngã rẽ trên cầu thang là một góc khuất, trong đầu Minh Phù lúc vẫn đang quanh quẩn những câu thơ mà Trần Tự Chu vừa đọc kia nên nhất thời không để ý đâm sầm vào một nữ sinh đi đến từ phía bên kia.
Minh Phù dừng lại rồi lùi hai bước, nửa người lơ lửng trên bậc thang.
Trần Tự Chu tiến lên hai bước, ôm đỡ cô từ phía sau rồi lên tiếng trách móc: “Lại không nhìn đường nữa rồi.”
Minh Phù thầm nghĩ, chẳng phải là tại anh sao?
Cô vịn vào tay Trần Tự Chu để đứng thẳng dậy rồi nhìn sang nữ sinh kia. Cũng có thể coi là người quen, năm ngoái khi Trần Tự Chu tổ chức sinh nhật thì cô nàng này đã ngồi cạnh Trương Lập.
Hình như tên là Tôn Tư Nhu.
“Xin lỗi, cậu..cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Tôn Tư Nhu nhanh chóng lướt qua người Trần Tự Chu rồi lắc đầu: “Không sao, không sao.”
Không đợi Minh Phù nói thêm lời nào thì Tôn Tư Nhu đã nghiêng người rời đi.
Trần Tự Chu bước lên một bậc đứng song song với Minh Phù, cúi đầu bắt đầu lên giọng dạy dỗ cô: “Hai con mắt cậu để làm cảnh à? Vừa rồi nếu không có mình ở phía sau thì cậu đã lăn xuống cầu thang rồi đó, lúc đó sẽ biến thành con vịt xấu xí cho mà xem.”
Minh Phù không nhịn được bật cười: “Sao cậu giống như…đang dạy trẻ con vậy?”
“Trẻ con còn biết đi đường phải nhìn đường, còn cậu thì không.” Trần Tự Chu nhéo mũi cô một cái rồi đẩy cô vào lớp: “Đừng nói nữa, mau vào lớp thôi, mũi cậu đỏ hết rồi.”
“Biết rồi…cậu đừng đẩy…mình tự đi.”
“Vậy thì mình cũng có thể bế cậu vào, cậu chọn đi.”
“Không cần, cái nào…cũng không chọn.”
Tiếng nói qua lại của hai người dần dần đi xa, lúc này Tôn Tư Nhu mới bước ra từ góc khuất của ngã rẽ, cô nhìn hai bóng người một nam một nữ phía trước một lúc rồi mới vội vàng chạy xuống lầu.
_
Thời gian trôi qua thật nhanh, bảng đếm ngược bên cạnh bảng đen chẳng mấy chốc chỉ còn lại đúng một trăm ngày.
Lễ tuyên thệ một trăm ngày* trước khi kỳ thi Đại học diễn ra là hoạt động nhất định không thể thiếu đối với các học sinh lớp mười hai. Ban giám hiệu nhà trường vốn sắp xếp cho Minh Phù lên phát biểu nhưng vì tật nói lắp của cô nên phải thay đổi một chút.
Mặc dù ngày nào Trần Tự Chu cũng bắt cô nói chuyện, dạo gần đây còn bắt cô đọc văn và thơ cổ nên tình hình đã khá hơn trước nhưng cô vẫn không thích ứng được với việc phát biểu trước nhiều người như vậy nên cuối cùng nhiệm vụ phát biểu được giao lại cho Trần Tự Chu – kẻ về nhì muôn năm.
Khi biết chuyện này thì Trần Tự Chu lại không hài lòng cho lắm, anh hiếm khi nào nghiêm túc dạy dỗ Minh Phù như vậy: “Cậu như vậy là không được, cơ hội gì cũng nhường cho người khác, sau này nếu có người cướp bạn trai của cậu thì cậu cũng nhường à?”
Chỉ là phát biểu thôi mà, sao lại liên quan đến bạn trai chứ?
Hơn nữa—
Minh Phù nhìn Trần Tự Chu rồi nói: “Cậu nói hay mình nói…cũng như nhau thôi, không khác gì nhau.”
“Sao lại không khác, khác—” Trần Tự Chu phản bác lại lời cô, nói được vài câu thì hình như anh nhận ra điều gì đó rồi đột nhiên dừng lại.
Trần Tự Chu dựa lưng vào ghế mỉm cười: ” Minh Phù, cậu đang ám chỉ mình cái gì đó?”
“Đâu có.” Minh Phù bình tĩnh lật sách: “Đừng có nghĩ lung tung.”
Trần Tự Chu chọc vào má cô: “Cậu cứ mạnh miệng đi.”
Tuy Trần Tự Chu đã nhận phần phát biểu này nhưng quả thật công đoạn viết bài phát biểu này làm anh hơi đuối.
Thành tích của Trần Tự Chu rất tốt, năm lớp mười anh đã thi vào Trường Lập với thành tích đứng nhất khối, trong lễ khai giảng năm học mới năm đó nhà trường cũng đã sắp xếp cho anh lên phát biểu nhưng vì anh thấy phiền phức nên đã từ chối.
Sau này, trước khi Minh Phù chuyển trường đến thì thành tích của Trần Tự Chu cũng không tiến triển gì nên hoạt động phát biểu dành cho học sinh giỏi này về sau cũng không liên quan đến anh nữa.
Nếu bắt Trần Tự Chu viết bản kiểm điểm thì anh có thể tùy tiện viết được cả một ngàn tám trăm chữ nhưng khi bắt anh viết bài phát biểu thì anh ngồi cả buổi trời cũng chỉ nặn ra được mấy chữ “Kính thưa các thầy cô và các bạn học sinh.”
Vì vậy việc viết bài phát biểu cuối cùng được giao lại cho Minh Phù.
Ngày diễn ra buổi lễ tuyên thệ một trăm ngày, hiếm hoi lắm mới có một hôm Trần Tự Chu mặc đồng phục, nhìn bộ đồ trên người anh rộng thùng, chẳng ra làm sao.
Minh Phù chỉ vào khóa kéo của anh: “Kéo lên đi.”
“Quên rồi.” Tay Trần Tự Chu nắm chặt kéo khóa đồng phục rồi lại buông ra, mặt dày nhờ Minh Phù: “Cậu kéo giúp mình đi.”
“…”
Minh Phù dừng lại một chút rồi quay người: “Vậy thì đừng kéo.”
Tính tình cô gái nhỏ dạo này cũng dần lớn hơn, từ chối anh cũng ngày càng dứt khoát. Trần Tự Chu thở dài thườn thượt, anh kéo khóa kéo lên rồi nói: “Bị chiều quá nên sinh hư rồi, từ chối mình chẳng thèm suy nghĩ luôn.”
_
Lễ tuyên thệ được tổ chức ở hội trường lớn của trường, lớp 12-9 vừa khéo được sắp xếp ở vị trí hàng đầu bên trái hội trường, Trịnh Nhan Hương kéo Minh Phù đến ngồi ở hàng đầu tiên.
“Ngồi ở đây đi, thuận tiện cho Trần Tự Chu nhìn thấy cậu.”
Minh Phù kêu lên: “Hương Hương…”
“Biết rồi biết rồi, mình không nói nữa, biết cậu hay xấu hổ mà.”
Buổi lễ tuyên thệ nhanh chóng bắt đầu.
Một nam một nữ làm người dẫn chương trình được chọn từ lớp mười hai, họ giới thiệu chương trình một cách chững chạc.
Đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, tiếp theo là bí thư phát biểu, sau đó là chủ nhiệm khối, cứ thế lần lượt, cuối cùng mới đến đại diện học sinh lên phát biểu.
Việc Trần Tự Chu là người đại diện học sinh lên phát biểu được giấu rất kín, ngay cả đám bạn thân của anh cũng không biết. Lúc Trình Lý thấy Trần Tự Chu bước ra từ cánh gà thì mới biết anh là đại diện học sinh lên phát biểu của năm nay.
Bên dưới yên lặng một lát rồi lập tức nổ ra tiếng ồn ào cổ vũ, dọa cho mấy vị lãnh đạo nhà trường ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên giật mình.
Chủ nhiệm khối mười hai là người nổi tiếng khó tính, trên khuôn mặt chẳng hề thân thiện là một chiếc kính gọng đen, người này lúc nào cũng cáu kỉnh, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể cô ấy vài phần.
Thấy Diệt Tuyệt Sư Thái sắp đứng dậy khỏi chỗ để mắng người thì Trần Tự Chu vỗ vỗ micro rồi bắt đầu kiểm soát tình hình: “Yên lặng đừng ồn ào nào, lần đầu tiên tôi phát biểu nên cho tôi chút thể diện đi, OK?”
Quả nhiên bên dưới yên lặng trở lại, Diệt Tuyệt Sư Thái thấy vậy thì cũng ngồi xuống.
Trịnh Nhan Hương thấy Trần Tự Chu bước ra tay không thì liền nói: “Trần Tự Chu không cầm bản thảo à?”
Khi phát biểu thì không nhất thiết phải cầm bản thảo nhưng Minh Phù cho rằng một người ngay cả văn thơ còn không thèm học thì làm sao chịu học thuộc bản thảo được? Ấy vậy mà giờ phút này anh lại tay không bước ra sân khấu như vậy thì có lẽ hôm nay Trần Tự Chu không định cầm bản thảo thật.
Trần Tự Chu đứng giữa sân khấu, đối mặt với ánh nhìn của hàng nghìn người nhưng lại không hề sợ hãi mà ngược lại nhìn anh điềm tĩnh vô cùng: “Thật ra người nên đứng ở đây phát biểu ngày hôm nay không phải tôi, mọi người cũng biết tôi là kẻ về nhì muôn năm mà, nhưng đành chịu thôi, người đứng nhất muốn tôi lên thì tôi chỉ có thể nghe theo người ấy thôi, dù sao thì kẻ về nhì cũng không có quyền lên tiếng trước người về nhất mà, đúng không?”
Những người bên dưới biết mối quan hệ giữa Minh Phù và Trần Tự Chu thì lập tức “ồ” lên đầy ẩn ý.
Ngô Bằng Húc đứng bên dưới lắng nghe, tức trợn trắng mắt. Ông biết ngay cái thằng nhóc thối này sẽ giở ba cái trò không đứng đắn mà.
Trần Tự Chu giơ tay gõ gõ, đợi cho mọi người bên dưới yên lặng rồi mới tiếp tục nói: “Bài phát biểu này là do người ấy viết, vì vậy tôi đã học thuộc hết rồi, hôm nay tôi chỉ là người nói thay thôi, vinh dự này vẫn sẽ thuộc về người ấy.”
Giọng điệu nhẹ nhàng của thiếu niên xuyên qua bộ lọc của micro càng trở nên quyến rũ hơn, Minh Phù ngồi bên dưới dõi theo Trần Tự Chu ở trên sân khấu.
Mái tóc ngắn màu đen được cắt gọn gàng, khuôn mặt nghiêng nghiêng được ánh đèn phác họa thành những đường nét sống động, bàn tay cầm micro có khớp xương rõ ràng, dưới ống quần để lộ ra một đoạn mắt cá chân, vì anh đang đứng nên có thể thấy rõ được bắp chân đang căng cứng.
Đôi vai rộng chống đỡ bộ đồng phục rộng thùng thình nhưng vẫn thẳng tắp, trên người anh vẫn mang theo dáng dấp lười biếng không thể che giấu được.
Minh Phù cứ nhìn mãi, khóe miệng cũng vô thức cong lên.
Bài phát biểu không dài, Minh Phù ngẩn người một lúc thì Trần Tự Chu đã nói đến đoạn kết.
“…Đừng bao giờ lo lắng về những điều chưa xảy ra mà hãy sống hết mình cho hiện tại, khi bạn tận hưởng quá trình thì kết quả cho dù tốt hay xấu cũng sẽ là sự trả giá mà chúng ta không bao giờ hối hận. Cuối cùng, tặng mọi người một câu——”
“Trăm ngàn rèn giũa vẫn kiên cường, anh hùng vùng vẫy gió tứ phương.”
Vẫn là giọng điệu bình thản như vậy nhưng chữ cuối cùng anh nói ra lại vang vọng trong khắp không gian trong hội trường.
Anh đứng yên ở giữa sân khấu dưới ánh đèn sáng rực rỡ, đứng trong mắt hàng nghìn con người, cũng đứng trong trái tim của Minh Phù năm mười bảy tuổi.
_
*百日誓师大会 – lễ tuyên thệ một trăm ngày: là một hoạt động quy mô lớn dành cho giáo viên – học sinh được các trường trung học phổ thông ở Trung Quốc tổ chức trước khi kỳ thi Đại học diễn ra một trăm ngày.
_
Xuân: chương này có khá nhiều thơ cổ nhưng Xuân xin phép chỉ tạm dịch một vài câu mà anh Trần của chúng ta dùng để trêu ghẹo bé Phù nhất cùng một câu thơ trong buổi lễ tuyên thệ thôi nha. Xuân cũng không dám dịch nhiều để tránh múa rìu qua mắt thợ.
Chúc các bạn đọc truyện vui ^_^