Chậm Nhiệt - Chương 26
Minh Phù: “…”
Thôi, cô vẫn nên im lặng cho rồi. Nếu nói tiếp nữa thì không biết cái người kia lại nói thêm mấy lời khiến cô mặt đỏ tim đập nữa đây.
Không biết là ai đột nhiên hô một tiếng “Tuyết rơi rồi”, mọi người trong lớp đang cúi đầu chăm chỉ học bài đều ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Minh Phù ngẩn ra một chút rồi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết xoay tròn rơi xuống từ bầu trời, càng ngày càng dày.
Mắt Minh Phù sáng lên, bàn tay đang đặt trong túi sưởi ấm bóp nhẹ đầu ngón tay Trần Tự Chu, cô quay đầu nhìn anh: “Trần Tự Chu, tuyết rơi rồi!”
Trong giọng nói của cô mang theo sự vui mừng.
Trần Tự Chu dùng tay còn lại nắm thành nắm quyền chống lên thái dương, bị đôi mắt sáng trong của cô gái nhỏ cảm hóa nên anh cũng bật cười: “Ừ, mình thấy rồi.”
Tuyết càng rơi càng lớn, hành lang vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt trở lại sau một thời gian dài, có một vài đứa học sinh nghịch ngợm đã chạy ra ngoài.
Trình Lý cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Minh Phù thấy vậy thì nhanh tay lấy túi sưởi ấm trên bàn xuống, nửa người trên áp sát vào mép bàn, cúi đầu giả vờ đọc sách.
Tay Trần Tự Chu vẫn nắm lấy tay cô, nửa bên vai bị cô kéo xuống, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng Trình Lý gõ bàn anh: “Đi không?”
Thảo nào lại phản ứng quá khích như vậy, thì ra là sợ người khác nhìn thấy.
Tay Trần Tự Chu nắm tay Minh Phù khẽ nhúc nhích, ngón tay chui vào lòng bàn tay cô, không yên phận vẽ một vòng tròn, giây tiếp theo ngón tay anh bị một mảnh mềm mại nắm chặt lấy.
Anh nhìn Trình Lý: “Không đi.”
Đáp án nằm trong dự đoán, Trình Lý chỉ tay vào anh, thở dài não nề: “Cậu đúng là…chỉ biết vùi đầu vào nữ sắc.”
Minh Phù ở bên cạnh vô thức cúi đầu xuống.
Trần Tự Chu: “Cút nhanh.”
“Cút thì cút.”
Trình Lý chạy vèo ra khỏi lớp, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Trần Tự Chu xoa xoa lòng bàn tay Minh Phù: “Được rồi, ngẩng đầu lên đi, người ta đi rồi.”
Minh Phù rút tay lại, nhét túi sưởi ấm vào lòng anh: “Của cậu, tự sưởi ấm đi.”
“Túi sưởi không sưởi ấm được trái tim mình.”
Minh Phù không muốn để ý đến anh: “Vậy cứ để… lạnh vậy đi.”
Trần Tự Chu: “…”
Năm nay tuyết rơi lớn đến kỳ lạ, khắp nơi toàn một màu trắng xóa, sáng lóa đến mức chói mắt.
Minh Phù đặc biệt thích tuyết, ngày thường sau giờ học, ngoài việc đi nhà vệ sinh thì cô vẫn ngồi im không nhúc nhích nhưng hôm nay tan học xong thì liền quàng khăn chuẩn bị chạy ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Trần Tự Chu thấy là lạ nên chống cằm nhìn cô.
Minh Phù chỉ ra ngoài: “Muốn đi ngắm tuyết.”
Trần Tự Chu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay lại: “Thích đến thế sao?”
Đôi mắt Minh Phù sáng lên: “Thích chứ.”
Trần Tự Chu cười lên một tiếng.
Minh Phù không hiểu anh cười cái gì nhưng cũng lười hỏi, dù sao thì cũng không nhận được câu trả lời gì hay ho, cô hỏi: “Cậu có muốn đi…ngắm không?”
“Đi chứ.” Trần Tự Chu đứng dậy khỏi ghế: “Cậu đã nhiệt tình mời thế này rồi, sao mình không nể mặt cậu cho được.”
Minh Phù: “…”
Cô chỉ thuận miệng hỏi thôi mà!
Lớp của bọn họ nằm ở cuối hành lang, đi xuống theo cầu thang bên ngoài là đến một khu vườn nhỏ rộng rãi có cây thông xanh quanh năm đứng thẳng tắp ở giữa vườn, trên tán cây có đọng một lớp tuyết mỏng, chỉ khẽ động thôi là rơi xuống ào ào.
Nơi đây gần như đã bị học sinh 12-9 chiếm đóng, tuyết bay đầy trời.
Trình Lý thấy Trần Tự Chu thì lớn tiếng hỏi: “Ồ, sao anh Trần của chúng ta lại xuống đây thế nhỉ?”
Trần Tử Chu đút hai tay vào túi quần: “Liên quan gì đến cậu?”
Trình Lễ bắt chước vẻ ngang tàng của anh, nhại lại bằng một giọng điệu kỳ quái: “Liên quan gì đến cậu?”
Nói xong, cậu ta trợn mắt: “Sắc đẹp làm mờ con mắt.”
Trần Tự Chu: “…”
Đồ ngốc.
Anh quay sang nhìn người bên cạnh đang háo hức đi xuống nhưng lại không đi tiếp nữa: “Không chơi à?”
Hơn nửa khuôn mặt của Minh Phù được giấu trong chiếc khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh nước: “Lạnh quá, không đi, ngắm thôi.”
“Bé Phù! Đại ca! Nhìn này!” Giọng của Trịnh Nhan Hương vang lên từ đằng xa.
Lên lớp mười hai, sở thích nhiếp ảnh của Trịnh Nhan Hương mới bắt đầu bộc lộ, kỳ thi tháng trước, cô nàng đã nỗ lực học hành trong một tháng để có được thành tích cao một chút, chạy về van xin mẹ mua cho một chiếc máy ảnh.
Từ đó trở đi, Trịnh Nhan Hương như trở thành nhiếp ảnh gia nhỏ của lớp 12-9, chụp mọi lúc mọi nơi, gặp ai, gặp cái gì cũng chụp.
Minh Phù và Trần Tự Chu nghe thấy có tiếng động thì vô thức nhìn sang, phản ứng của Trần Tự Chu nhanh hơn cô, trong lúc cô còn ngơ ngác thì Trần Tự Chu đã nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô để vào tư thế chuẩn bị chụp hình.
Minh Phù cảm thấy có lực đè trên vai thì nghiêng đầu nhìn sang nhưng nhanh chóng bị Trần Tự Chu dùng ngón cái và ngón trỏ véo cằm bẻ thẳng về phía trước: “Nhìn ống kính, lát nữa mới được nhìn mình.”
“…”
Chụp xong, Trịnh Nhan Hương chạy đến chia sẻ thành quả của mình với bọn họ.
Cô ấy đã muốn chụp Minh Phù và Trần Tự Chu từ lâu rồi nhưng sợ kỹ thuật không tốt nên chỉ đành chụp người khác để luyện tay trước.
Đây là một bức ảnh chụp toàn cảnh, cả hai người bọn họ đều được chụp đầy đủ vào khung hình.
Chàng trai có dáng người cao ráo, nụ cười anh hôm nay lười biếng hơn ngày thường một chút nhưng lại nghiêm túc cúi đầu nhìn người bên cạnh. Cô gái như được anh ôm vào lòng, hai tay ngoan ngoãn đút trong túi, có lẽ không quen chụp ảnh nên nét mặt hướng về phía ống kính có chút không thoải mái.
Phía sau là tòa nhà giảng dạy màu gạch đỏ và nền tuyết trắng xóa.
Trong giờ ra chơi, đài phát thanh của trường phát nhạc, không biết là vì môi trường vừa rồi quá ồn ào hay sao mà Minh Phù chỉ nghe rõ lời bài hát này——
“Cúi đầu thì thầm, sự thiên vị của anh dành cho em quá táo bạo lộ liễu.”
Cô phát hiện ra.
Trần Tự Chu dường như rất thích nhìn cô khi cô nhìn sang chỗ khác.
“Sao nào, có đẹp đôi không?” Trịnh Nhan Hương phấn khích xoa tay.
“Nhìn hơi ngốc.” Minh Phù nói: “Mình.”
Trần Tự Chu cong khóe môi, anh định nói gì đó thì qua khóe mắt bỗng thoáng thấy gì đó, anh định thần nhìn lại rồi lập tức tiến lên một bước chắn trước mặt Minh Phù.
Tầm mắt bị che khuất, bóng hình cao lớn của chàng trai phủ xuống làm cho Minh Phù ngẩn ra một lúc rồi mới ngước mắt nhìn lên.
“Bụp–” một tiếng, giống như tiếng tuyết đập vào vật gì đó rồi vỡ tan.
Tuyết rơi vào cổ áo, hơi lạnh của băng tuyết len lõi vào trong khiến Trần Tự Chu giật mình nhíu mày.
Anh cúi đầu xuống, đối diện với một đôi mắt.
Trong đôi mắt ấy chỉ phản chiếu bóng hình của anh, chăm chú và trong trẻo, còn mang theo chút ngây ngốc chưa kịp hoàn hồn. Giống như một chú nai đi lạc vào thế giới loài người khiến cho người ta muốn bắt nạt.
Trần Tự Chu vô thức nuốt nước bọt.
Trịnh Nhan Hương thấy vậy, lập tức lại cầm máy ảnh lên chụp hai người họ liên tục.
Tiếng “Tách” của máy ảnh vang lên liên tiếp kéo hai người đang đắm chìm trong ánh mắt của nhau trở về thực tại.
Trần Tự Chu quay người lại để tìm kiếm thủ phạm vừa rồi.
Sau đó anh nhìn thấy trên mặt Trình Lý treo vẻ mặt “Ê người anh em, tôi tốt bụng lắm đó, đặc biệt sắp xếp cho cậu một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đừng có mà cảm ơn tôi quá.”
Trần Tự Chu đẩy Minh Phù vào trong: “Tránh xa ra.”
Sau đó anh nắm một nắm tuyết lên, vo thành một quả cầu tuyết rồi ném thẳng về phía Trình Lý.
“Chết tiệt! Cậu ném tôi làm gì!” Trình Lý vừa né vừa la hét.
“Ném cậu đấy.”
Vừa nói, Trần Tự Chu lại ném thêm một quả cầu tuyết nữa.
Độ chính xác của Trình Lý không tốt bằng Trần Tự Chu, mười quả cầu tuyết thì có đến một nửa là ném lệch, không giống Trần Tự Chu, quả nào cũng ném trúng người cậu ta, bách phát bách trúng.
Sức mạnh không bằng thì phải dùng trí, Trình Lý đảo mắt một vòng, ánh mắt cậu ta dừng lại trên người Minh Phù đang đứng phía sau xem bọn họ ầm ĩ.
Trình Lý nắm một nắm tuyết, cười toe toét với Minh Phù: “Bé Phù à, không phải tôi cố tình đâu nhé.”
Một quả cầu tuyết bay thẳng về phía cô, Trần Tự Chu không ngờ Trình Lý lại làm thế, anh khẽ mắng một tiếng rồi nhanh chóng di chuyển kéo tay ôm Minh Phù vào lòng.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Minh Phù lắc đầu.
Quả cầu tuyết còn chưa kịp rơi vào người cô đã bị Trần Tự Chu chặn lại rồi thì làm sao có chuyện gì được.
Trần Tự Chu quay người che chở cho Minh Phù ở sau lưng rồi nhìn về phía Trình Lý, ánh mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm: “Cậu chán sống rồi à?”
“Hơi hơi.” Trình Lý ỷ mình đã tìm ra cách tuyệt vời để đối phó với Trần Tự Chu thì không kiêng nể gì cả, cậu ta hét toáng lên: “Bé Phù!”
“Hả?”
Minh Phù vô thức thò đầu ra từ sau lưng Trần Tự Chu, nhìn thấy quả cầu tuyết đang bay đến thì hiểu ra ý định của Trình Lý, lập tức rụt đầu lại.
Quả cầu tuyết không ngoài dự đoán lại rơi vào người Trần Tự Chu.
Cô gái nhỏ thò ra thụt vào sau lưng anh vô cùng đáng yêu, Trần Tự Chu nghiêng mắt nhìn rồi giơ tay kéo khăn quàng cổ của cô lên, che đi chóp mũi ửng đỏ vì lạnh.
“Tại cậu mà mình bị ném, cậu phải chịu trách nhiệm đi.”
“Rõ ràng là…tại cậu…mình bị ném.”
Rõ ràng là Trình Lý đánh không lại anh nên mới lấy cô ra làm bia đỡ đạn.
Là anh làm hại cô.
“Được thôi, vậy mình chịu trách nhiệm với cậu.”
Trần Tự Chu đổi lời rất nhanh, lập trường không kiên định chút nào. Minh Phù nhất thời không biết nói gì nên dứt khoát im lặng, mở chế độ giả ngốc.
“Đừng có mà khoe khoang tình cảm ở đây.”
Tiếp theo là mấy quả cầu tuyết bay đến cùng tiếng gào của Trình Lý đồng loạt rơi vào lưng Trần Tự Chu, ý khiêu khích quá rõ ràng.
Trần Tự Chu hơi bực mình tặc lưỡi một tiếng, lại chỉnh lại khăn quàng cổ cho Minh Phù, che kín cả tai cô rồi mới quay sang nhìn Trình Lý: “Hôm nay không ném cho cậu kêu tôi bằng ba thì tôi theo họ cậu.”
Trần Tự Chu ra tay chẳng nương tay tí nào, những quả cầu tuyết anh nặn đều to và chắc nịch, quả nào quả nấy đều nhắm thẳng vào người Trình Lý.
Trình Lý cũng là người có chí khí, tuyệt đối không thể để Trần Tự Chu ném trúng rồi bắt cậu gọi ba được. Cậu ta tìm được điểm yếu nên liên tục ném về phía Minh Phù, Trần Tự Chu vì bảo vệ cô mà bị Trình Lý ném tuyết vào người ướt sũng.
Cuối cùng khi kết thúc thì trên người hai người đều dính tuyết như nhau.
Minh Phù đứng ở đầu cầu thang đợi anh, thấy hai người đi tới thì cô liền tiến lên: “Khoan lên đã, để mình phủi tuyết cho.”
Trần Tự Chu nghe lời, ngoan ngoãn đứng bên ngoài hành lang cầu thang ngoài trời, dang rộng hai cánh tay để Minh Phù phủi tuyết trên người cho anh.
Sau đó anh còn đắc ý nhướng mày với Trình Lý.
Trình Lý: “…”
Phủi tuyết thôi chứ có phải hôn đâu mà cười tươi như hoa thế kia?
_
Trịnh Nhan Hương đi chạy vòng quanh những nơi khác cũng đã quay về, cô vừa xem những bức ảnh vừa chụp vừa lẩm bẩm: “Hình như thấy thiếu thiếu cái gì đó…”
Cô nàng đi tới thấy Minh Phù thì mới mới vỡ lẽ, cô đưa máy ảnh cho Trình Lý: “Chụp giúp tôi và bé Phù một tấm đi.”
Trình Lý nhận lấy máy ảnh xong còn nói: “Chụp thuê một trăm tệ một lần.”
“Đồ hám tiền.” Nói rồi Trịnh Nhan Hương đá cậu ta một cái: “Cậu nhanh lên, đừng có đứng đó nói nhảm nữa.”
Trình Lý cười cười rồi chỉ tay về phía sau: “Đứng xa ra một chút, mặt cậu to như vậy mà còn đứng gần ống kính thì che mất bé Phù rồi.”
Trịnh Nhan Hương trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi kéo Minh Phù lùi lại phía sau.
Trình Lý giơ máy ảnh lên rồi nhắm một mắt lại trông khá chuyên nghiệp: “Nhìn máy ảnh nha.”
Trịnh Nhan Hương một tay khoác tay Minh Phù, một tay giơ chữ V, Minh Phù nhìn vào ống kính cười dịu dàng, cô cũng giơ chữ V giống Trịnh Nhan Hương trông đáng yêu vô cùng.
Trần Tự Chu dựa vào cột đá bên cạnh chờ mấy người bọn họ bận rộn, trong đôi mắt đen láy của anh chỉ có bóng dáng của một mình Minh Phù.
“Được rồi hai người đẹp, lại đây xem nào.”
“Nếu không đẹp thì cậu chết chắc.” Trịnh Nhan Hương vừa nhận lấy máy ảnh đã buông lời tàn độc, sau khi cô cúi đầu nhìn thì mới ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng: “Nhìn cũng được đó, đúng là có chút tài nha.”
Trình Lý khinh thường cười khẩy: “Buồn cười, tôi đây cái gì cũng giỏi à nha.”
Cậu ta cũng tiến lại lại gần xem ảnh, không biết lúc sau cậu ta lại nảy ra ý định gì trong đầu bèn nói: “Đã lỡ chụp rồi thì bốn đứa bọn mình cùng chụp chung một tấm luôn đi?”
Trình Lý nói xong cũng không đợi ba người kia đồng ý mà tiện tay kéo đại một người đi ngang qua rồi nhét máy ảnh vào tay người ta: “Bạn ơi, chụp giúp bọn tôi một tấm đi.”
Sau đó thì bắt đầu chỉ huy sắp xếp vị trí cho mọi người: “Trịnh Nhan Hương, cậu với bé Phù đứng trên bậc thang kia đi, còn tôi với Trần Tự Chu đứng sau hai cậu.”
“Có ai nói muốn chụp chung với cậu chưa mà cậu đã bận rộn sắp xếp rồi?”
Trịnh Nhan Hương trợn mắt phản bác nhưng vẫn rất nghe lời đứng lên bậc thang theo sự sắp xếp của Trình Lý.
Minh Phù nhìn hai người họ cãi nhau tôi một câu cậu một câu thì mỉm cười. Đột nhiên tai cô nóng lên, là Trần Tự Chu sáp lại gần hỏi thầm: “Lén cười gì đó?”
Minh Phù cứng người, chỉ tay về phía Trịnh Nhan Hương và Trình Lý: “Hai người họ…khá xứng đôi.”
“Vậy sao?” Trần Tự Chu kéo dài giọng: “Vậy còn bọn mình thì sao?”
“…”
Minh Phù chớp mắt một cái rồi bước xuống bậc thang đứng cạnh Trịnh Nhan Hương. Trần Tự Chu cũng quen với việc cô gái nhỏ này thường xuyên giả ngốc rồi nên anh chỉ khịt mũi một cái rồi chậm rãi đi đến phía sau cô.
Nam sinh cầm máy ảnh thấy họ đã đứng đúng vị trí thì bèn hỏi lớn: “Được chưa?”
Trình Lý chỉnh lại quần áo rồi giơ tay ra hiệu “OK”: “Chụp đi.”
Hai nam hai nữ đứng trên bậc thang theo thứ tự trước sau giữa một trời bông tuyết bay lơ lửng, khung cảnh xung quanh trắng xoá giống như một tấm phản quang tự nhiên, chiếu rọi lên khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống của họ.
Ngay trước khi màn trập của máy ảnh đóng lại thì Trần Tự Chu cúi xuống, áp sát vào tai Minh Phù: “Mình thấy bọn mình còn xứng đôi hơn.”
_
Kỳ nghỉ tết Nguyên Đán ngắn ngủi vừa mới chỉ kết thúc được vài ngày thì đã đến lúc thi cuối kỳ.
Kể từ khi Minh Phù chuyển trường đến đây thì cô vẫn luôn giữ vững vị trí đứng nhất khối, Trần Tự Chu thì luôn xếp sau cô ở vị trí thứ hai.
Vì vậy Trình Lý đã tặng cho anh danh hiệu “Kẻ về nhì muôn năm”.
Minh Phù đã từng xem qua bài kiểm tra của anh, anh luôn sai ở những chỗ không đáng sai, đa phần các lỗi đều là vì cẩu thả, nếu không thì anh đã có thể đứng nhất khối rất nhiều lần.
Vị trí trong phòng thi được sắp xếp theo thứ hạng, Trần Tự Chu ngồi sau Minh Phù
Nhớ đến đợt thi trước khi anh chỉ cách người đứng thứ ba có hai điểm thì Minh Phù quay sang dặn dò anh một cách nghiêm túc: “Cậu đừng…cẩu thả nữa, đọc đề cẩn thận…đừng cầm bút lên là…viết liền…viết xong thì phải kiểm tra lại, chênh lệch một điểm thì cũng chính là chênh lệch cả một…biển người đó.”
Biểu cảm của cô gái nhỏ rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, cô ngồi nghiêng trên ghế, hai tay chắp lại đặt trên thành ghế trông rất ngoan ngoãn.
Trần Tự Chu mân mê đầu ngón tay của cô, thỉnh thoảng lại véo một cái: “Biết rồi, bé nhiều chuyện.”
Hai người họ ngồi ở hai bàn đầu tiên của dãy sát tường, đây vốn dĩ là vị trí rất dễ bị mọi người chú ý, cộng thêm hào quang của Trần Tự Chu nữa thì càng khiến cho hai người họ trở nên nổi bật hơn.
Bước vào lớp mười hai, có rất nhiều người nỗ lực tiến lên, khả năng nắm bắt kiến thức và giữ vững tâm lý đặc biệt quan trọng, thành tích của một số người có sự biến động khá lớn, có thể lần thi này còn được ngồi ở phòng thi đầu tiên nơi tập trung các học sinh giỏi nhưng có khi lần sau thi thì phải ngồi trong phòng thi ở cuối dãy rồi.
Những người có thể ngồi trong phòng thi đầu tiên để làm bài đều là những học sinh xuất sắc nhất của lớp, rất ít khi bị người khác chen xuống nhưng cũng không phải là không có. Với một số người thì đây lần đầu tiên được vào thi ở phòng này sau nhiều lần cố gắng, cũng là lần đầu được tận mắt quan sát người đứng đầu khối và người đứng thứ hai của khối thường ngày đối xử với nhau như thế nào.
Ai ai nhìn thấy xong thì cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Đã sớm có lời đồn rằng anh Trần giờ đây đã rửa tay gác kiếm để hoàn lương, bên cạnh đã sớm không còn nhiều ong bướm vây quanh nữa mà chỉ chuyên tâm với một mình cô bạn nhỏ cùng bàn của anh mà thôi.
Dù sao thì những người khác cũng không phải là học sinh lớp 12-9 nên đối với mấy tin đồn kiểu này cũng chỉ như gió thoảng qua tai, đến bây giờ được tận mắt chứng kiến thì mới thực sự tin. Đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Tự Chu chống cằm lên bàn nhìn Minh Phù thì họ chỉ muốn hét lên thôi.
Quả thực quá giống một chú chó lông xù trung thành, trong mắt chỉ có bóng hình của chủ nhân mình mà thôi.
Còn với những người đã nhiều lần thi chung phòng với Minh Phù Trần Tự Chu thì đã sớm quen với việc này, sau khi liếc thấy những người mới lộ vẻ kinh ngạc đến tột độ thì trong lòng còn nảy sinh ra một loại cảm giác “Ôi mấy tấm chiếu mới, bọn này đã sớm được xem mấy đứa học giỏi này yêu đương từ lâu rồi nhé!”
Minh Phù là một người da mặt mỏng nhưng lại không chịu được Trần Tự Chu là một người mặt dày, anh luôn động chân động tay với cô bất kể thời điểm nào, dần dà cô cũng bắt đầu không có cảm giác gì nữa.
Cả hai đều không hề để ý đến những ánh mắt chú ý của mọi người, giữa hai người họ là bầu không khí thân mật tự nhiên.
Trần Tự Chu hỏi cô: “Còn dặn dò gì nữa không?”
Minh Phù nghĩ ngợi một lúc: “Hết rồi.”
Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Thi tốt nhé.”
Trần Tự Chu cười đáp.
Vừa lúc giám thị bước vào thì Minh Phù cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình.