Chậm Nhiệt - Chương 24
Ngày ngày mỹ tửu trong tay, đêm đêm mỹ nhân bên cạnh
“…”
“Được rồi, để tôi hỏi đã.”
“…”
“Cúp máy đây.”
Chỉ vài câu thoại đơn giản đã kết thúc cuộc gọi, Trần Tự Chu hỏi Minh Phù: “Mệt không, Trình Lý đang tụ tập rủ bọn mình đến chơi.”
“Không mệt.” Minh Phù vứt vỏ kem vào thùng rác rồi nói: “Đi thôi.”
Đi qua chỗ Trình Lý, hai người họ không đi tàu điện ngầm nữa mà gọi xe tới thẳng chỗ đó rồi tìm theo số phòng mà Trình Lý gửi đến. Đến nơi, nhìn qua cửa sổ thấy phòng tối om thì Minh Phù ngẩn ra: “Ở đây hả?”
Trông không giống lắm.
“Ở đây.”
Trần Tự Chu và Trình Lý lớn lên cùng nhau, Trình Lý định làm cái gì thì Trần Tự Chu sao có thể không biết, anh dặn dò Minh Phù: “Lát nữa mình mở cửa ra thì cậu bịt tai lại, đừng vào trước.”
Minh Phù ngơ ngác gật đầu.
Trần Tự Chu bảo Minh Phù đi theo, anh đẩy cửa phòng tiến vào một bước trước.
Anh vừa bước vào thì đèn trong phòng lập tức sáng lên, tiếp theo đó la có liên tiếp mấy tiếng “Bùm bùm” nổ vang, những mảnh nhựa đủ màu sắc bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống.
Bức tường ngay đối diện cửa phòng treo một băng rôn màu đỏ với dòng chữ to tướng:
[Chúc mừng sinh nhật lần thứ 18 của anh Trần, chúc anh Trần ngày ngày mỹ tửu trong tay, đêm đêm mỹ nhân bên cạnh.]
Mặt mày Trần Tự Chu không cảm xúc, anh bình tĩnh đứng ở cửa phòng như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh. Chỉ là khi nhìn thấy băng rôn trên tường thì mí mắt anh vẫn giật giật: “Cái quái quỷ gì thế này, sến không chịu được, tháo xuống ngay cho tôi!”
Trình Lý ném pháo hoa, đi tới bên anh, khoác tay lên vai anh theo thói quen: “Sến gì mà sến, gần đây đang thịnh hành lắm, câu chúc mừng này anh em nghĩ cả đêm mới ra đấy. Để cho cậu được dẫn đầu xu hướng trở thành người đẹp trai nhất!”
“Mấy chữ này mà cũng phải nghĩ cả đêm, cái đầu này của cậu vứt đi là được rồi đó.” Trần Tự Chu hất tay Trình Lý ra rồi quay người kéo Minh Phù vào, còn không quên giải thích: “Đây đều là bọn họ bày ra, không liên quan tới mình, mình cao cấp hơn nhiều.”
Minh Phù không để ý đến những thứ này, cô hỏi anh: “Hôm nay… sinh nhật cậu à?”
Trần Tự Chu ừ một tiếng.
“Sao cậu không… nói với mình?”
Cô chẳng chuẩn bị gì cả.
“Không phải cậu cũng biết rồi sao?”
“Bé Phù, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta là cái đồ kỳ quặc.” Trình Lý nghiêng người qua: “Cậu ta cho rằng sinh nhật thì không thể tự mình nói cho cậu biết, nếu không thì sẽ quá lộ liễu.”
Trần Tự Chu nhìn Trình Lý bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cậu không nói thì chết à?”
“Chết thì không đến nỗi, chỉ là thấy khó chịu.” Trình Lý không sợ, lại trêu thêm vài câu, cậu ta đẩy Trần Tự Chu đi vào, tay kia sắp chạm vào Minh Phù thì lập tức rụt lại: “Bé Phù, cậu cũng vào đi, nhanh lên.”
Trong phòng có khá nhiều người, đều là những người thường chơi với Trần Tự Chu, có người Minh Phù đã gặp một hai lần.
Tang Ngâm cũng ở đó, thấy Minh Phù thì liền vẫy tay với cô: “Bé Phù, lại đây ngồi!”
Minh Phù đi tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Tang Ngâm, bên trái cô là Trần Tự Chu. Vừa mới ngồi xuống, cô đã cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô dõi mắt nhìn theo thì thấy một gương mặt có vẻ quen quen.
Minh Phù nghĩ ngợi một hồi, hình như là bạn của Tang Ngâm, trước đây khi Tang Ngâm tổ chức sinh nhật thì cô bạn này cũng có mặt, lúc đó cô nàng ngồi cạnh Trần Tự Chu trong phòng.
Giờ đây cô nàng đang ngồi cạnh Trương Lập, hai người ngồi rất gần nhau, cánh tay Trương Lập khoác lên lưng ghế cô ta trông rất thân mật, giống như đang hẹn hò vậy.
Minh Phù gật đầu với cô gái đó coi như là chào hỏi.
Cô gái đó cũng đáp lại cô.
Tang Ngâm bật chế độ tám chuyện, kéo Minh Phù lại hỏi: “Bé Phù, hôm nay cậu đi hẹn hò với Trần Tự Chu à?”
“À?” Minh Phù nhỏ giọng trả lời: “Không phải… chỉ là đi chơi thôi.”
“Vậy không phải là đi riêng sao?” Tang Ngâm cười khúc khích: “Trước đây bọn mình rủ cậu ta đi công viên giải trí nhưng cậu ta không đi, còn nói cái gì mà trẻ con, giờ thì đích thân cậu ta lại ngoan ngoãn đưa cậu đi mới ghê.”
Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Trần Tự Chu, Tang Ngâm cũng nể mặt anh hơn, cô ấy ghé sát vào tai Minh Phù nói nhỏ: “Cậu ta thích cậu lắm đó.”
Ngón tay đang đặt trên đùi của Minh Phù khẽ động đậy, cô im lặng một lúc rồi nhìn sang bên trái.
Bên cạnh Trần Tự Chu là Trình Lý, anh đang nghe Trình Lý nói gì đó, vừa nghe vừa lấy nước nóng tráng muỗng đũa, tráng xong thì đặt trước mặt cô. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh mới nói với Trình Lý một câu “Chờ chút”, rồi quay sang nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Cậu cứ gọi món mình thích, đừng ngại.” Trần Tự Chu nói: “Có chuyện gì thì gọi mình, mình ngồi cạnh cậu đây.”
“Mình biết rồi.”
Thấy Minh Phù không có việc gì thì Trần Tự Chu mới tiếp tục nói chuyện với Trình Lý và những người khác.
Anh dựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười lười biếng, khi người khác nói chuyện, anh sẽ nhìn vào mắt đối phương để ra hiệu là mình đang lắng nghe, cũng sẽ không ngắt lời người khác, thỉnh thoảng chủ đề nói chuyện chuyển sang anh thì anh sẽ phụ họa vài câu.
Nhân duyên của Trần Tự Chu tốt nên được nhiều người khác giới thích, không chỉ vậy mà trong đám anh em của anh thì anh cũng rất được hâm mộ, anh có ngoại hình xuất sắc, gia thế tốt, học hành cũng rất giỏi, dường như trên đời này không gì có thể làm khó anh cả.
Anh có tất cả những phẩm chất khiến các cô gái ở độ tuổi này rung động, việc các cô thích anh dường như là điều dễ hiểu.
Nhưng được anh thích lại là chuyện khó như lên trời.
Minh Phù chưa bao giờ cảm thấy mình là đứa trẻ được số phận che chở. Mẹ cô thờ ơ với cô, người duy nhất yêu thương cô giờ cũng đã không còn trên cõi đời này nữa. Cô bị đá qua đá lại như một quả bóng, không ai muốn chăm sóc một đứa trẻ phiền phức là cô.
Vì Minh Phù không thích nói chuyện nên sự hiện diện của cô thường rất mờ nhạt. Hằng năm mỗi khi đến Tết thì họ hàng sẽ đến nhà bà ngoại chơi và Minh Phù luôn là đứa trẻ bị bỏ lơ.
Minh Phù không cảm thấy mình có điểm gì tốt, cũng không có ưu điểm gì nổi bật, vì vậy khi nghe Trần Tự Chu nói rằng anh muốn theo đuổi mình thì cô vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ nhưng lại chẳng hề tin.
Cô vốn chỉ nghĩ anh nói đùa mà thôi.
Cô và Trần Tự Chu là hai người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh không bao giờ phải kiềm chế bản thân, muốn làm gì thì làm, thất bại cũng không sao, anh có lòng dũng cảm không gì cản nổi, cũng không thiếu quyết tâm làm lại từ đầu.
Trần Tự Chu luôn là một chàng trai đầy nhiệt huyết như vậy.
Còn Minh Phù, trước khi làm bất cứ việc gì thì cô đều phải giả định ra vô số hậu quả, mà phần lớn đều là những hậu quả tồi tệ. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô mới thận trọng bước từng bước nhỏ, hễ phát hiện ra nguy hiểm là lập tức rút lui.
Vì thế, Minh Phù chưa từng nghĩ Trần Tự Chu sẽ thích mình.
Nhưng trong khoảng thời gian này ở bên nhau, anh sẽ thay cô ra mặt khi cô bị bạn học cười nhạo lúc trả lời câu hỏi trên lớp, sẽ đánh nhau với người khác vì có nam sinh nào đó nói những lời khó nghe về cô, sẽ nhớ sở thích của cô để mua đồ ăn vặt cho cô, sẽ mua sẵn bữa sáng rồi đón cô đi chơi, thậm chí lúc nói chuyện với bạn bè cũng sẽ luôn để ý đến cô.
Trần Tự Chu thực sự đang thực hiện lời hứa của mình:
“Thiếu cái gì, về sau mình đều sẽ bù đắp cho cậu.”
Minh Phù nắm chặt tay lại, cô nghĩ, có lẽ mình cũng có thể dũng cảm hơn một chút.
_
Lúc buổi tiệc tàn thì cũng đã hơn tám giờ tối, Trần Tự Chu đưa Minh Phù về trường.
Nơi ăn uống cách trường không xa nên hai người đi bộ về.
Màn đêm buông xuống, hai bên đường có khá nhiều những quầy hàng nhỏ, những ngọn đèn sáng rực thắp lên như những đốm pháo hoa rực rỡ ở nhân gian.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Minh Phù chợt dừng lại rồi bảo Trần Tự Chu đợi cô một lát. Trần Tự Chu đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, mắt dõi theo bóng hình bên trong, một lát sau, anh lấy một điếu thuốc ra.
Vừa châm lửa xong thì Minh Phù đã đi ra từ cửa hàng tiện lợi.
Cô đưa cho anh hộp sữa chua trong tay: “Giải rượu.”
Hôm nay là sinh nhật Trần Tự Chu, Trình Lý bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh. Nhìn cả đám chẳng có chút gì là giống với học sinh cấp ba cả, bia bọt, rượu vang, rượu trắng, cái gì cũng uống.
Minh Phù thấy Trần Tự Chu bị ép uống khá nhiều nhưng nhìn anh bây giờ dường như cũng không khác gì ngày thường là mấy.
Trần Tự Chu không nhúc nhích: “Cậu đút mình.”
“…”
Thật ra thì cũng có hơi khác…
Bình thường anh sẽ không tùy tiện như vậy.
Trần Tự Chu chỉ muốn mượn rượu làm càn, anh vốn tưởng theo tính tình của Minh Phù thì cô sẽ ném hộp sữa chua vào lòng anh, mặc anh thích làm gì thì làm, kết quả lại thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn tháo ống hút cắm vào hộp sữa chua rồi đưa đến bên miệng anh.
Tay kẹp điếu thuốc của Trần Tự Chu khựng lại, anh mở miệng ngậm ống hút uống hai ngụm sữa chua.
Minh Phù liếc nhìn điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay anh, khẽ nói: “Hút ít thôi, không tốt đâu.”
“Được.” Anh trả lời rất thoải mái, bên cạnh vừa vặn có một thùng rác nên anh đi qua dập tắt điếu thuốc rồi quay lại: “Bé Phù không cho hút thì mình không hút.”
Nghe cách anh gọi mình làm cho tai Minh Phù lập tức nóng lên: “Cậu đừng…đừng gọi bừa.”
“Gọi bừa gì chứ, bọn Tang Ngâm chẳng phải đều gọi cậu như vậy sao?” Trần Tự Chu uống rượu xong thì trong giọng nói lại mang theo mơ màng khó hiểu: “Cậu không được thiên vị như vậy, bọn họ có thể gọi cậu là Bé Phù, còn mình sao lại không được?”
“……Tùy cậu.”
Dù sao thì cô chưa bao giờ thắng được anh.
Những ai ở lại ký túc xá vào kỳ nghỉ đều có thẻ ra vào, Minh Phù đưa thẻ ra cho bác bảo vệ, vừa định bảo Trần Tự Chu về thì thấy anh cứ thế ung dung đi vào.
Mà bác bảo vệ cũng không ngăn cản anh, lúc này cô mới nhớ ra sáng nay anh cũng vào như vậy.
Người này đi đến đâu cũng đều dễ dàng thích nghi thật.
Đi đến dưới ký túc xá, Minh Phù bước lên hai bậc cầu thang ngang tầm với Trần Tự Chu: “Đến…rồi, cậu về…đi.”
Trần Tự Chu đưa cho cô chiếc balo nhỏ trên vai, hếch cằm: “Chờ cậu lên phòng thì mình mới đi.”
Minh Phù “ồ” một tiếng rồi lại nói: “Quà sinh nhật, mình sẽ bù cho cậu sau.”
“Không cần bù cũng được, dù sao cậu cũng đã tặng rồi.”
Minh Phù khó hiểu: “Cái gì?”
Khi nào chứ?
Trần Tự Chu giơ tay chỉ vào mặt mình: “Trên tàu điện ngầm, quên rồi à?”
Minh Phù chợt nhớ ra sáng nay trên tàu điện ngầm anh bảo cô quay đầu nhìn anh, môi cô đã lướt qua mặt Trần Tự Chu.
Cái cảm giác nóng hổi đó lại ùa về.
Trần Tự Chu còn chưa buông tha cô, anh bước lên một bậc cầu thang, tiến lại gần cô hơn: “Nếu thật sự muốn tặng thì tặng nốt bên kia đi cho đủ một đôi.”
“…”
Lòng dũng cảm vừa mới dâng lên trong bữa tiệc bỗng chốc tan thành mây khói. Minh Phù đẩy anh ra, nhanh chóng buông một câu “Mình lên đây” rồi chạy vào trong.
Trần Tự Chu nhìn bóng dáng bỏ chạy của cô mà bật cười, anh lùi lại hai bước, đứng dưới bóng cây nhìn lên cửa sổ phòng Minh Phù. Anh vô thức muốn lấy điếu thuốc ra nhưng lại nhớ đến lời hứa với cô gái nhỏ ban nãy nên đành thôi.
Đợi năm phút thì có một cái đầu lén lút thò ra từ ban công phòng thứ hai tầng ba, chạm phải ánh mắt anh thì người kia mới từ từ đứng thẳng người dậy.
Minh Phù vẫy tay với anh, ra hiệu bảo anh mau về đi.
Trần Tự Chu đứng im, anh cúi đầu loay hoay trên điện thoại một lúc, lắc lắc điện thoại về phía cô rồi mới quay người rời đi.
Minh Phù đứng trên ban công nhìn anh bước từng bước đi xa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng anh nữa thì cô mới lấy điện thoại ra.
Trong WeChat có một tin nhắn chưa đọc của Trần Tự Chu được gửi cách đây một phút.
[C: Có cậu, chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.]
_
Tác giả có lời muốn nói:
Món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh Trần dừng lại ở sinh nhật lần thứ mười chín, tám năm sau đó anh không còn nhận được món quà sinh nhật tuyệt nhất nào nữa.
Trần Tự Chu (nắm dao JPG.): Cho cậu cơ hội sửa lại cốt truyện ngay thì tôi mới tha chết cho cậu.