Chậm Nhiệt - Chương 23
Mua tặng bạn gái
Minh Phù ăn uống chậm rãi, cô im lặng, hai tay cầm lấy bánh mì ăn từng miếng, má phồng lên trông hệt như một chú sóc nhỏ ngoan ngoãn.
Vừa ăn xong bánh mì thì một bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm hộp sữa đã được cắm ống hút sẵn đưa từ bên cạnh tới. Minh Phù nhận lấy, chiếc túi trống không ở tay kia bị người đối diện rút đi.
Tất cả các động tác đều rất tự nhiên và trôi chảy, như thể đã làm vô số lần rồi vậy.
Trong lòng Minh Phù hơi rung động, cô cắn ống hút uống một ngụm sữa, rồi mới nhớ ra rằng cô vẫn chưa hỏi hôm nay bọn họ sẽ đi đâu.
“Mình đi đâu vậy?”
“Ban đầu định đưa cậu đến công viên giải trí, cậu có kể là hồi nhỏ chưa có cơ hội đi đó.”
Nói đoạn Trần Tự Chu lại nhìn qua trang phục hôm nay của cô rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước: “Nhưng nhìn cái váy này của cậu thì chắc đi không tiện đâu.”
“Đi được.” Minh Phù nói: “Mình…có mặc quần.”
“Được, vậy đi thôi.”
Công viên giải trí Bắc Kinh nằm ở đường vành đai số bốn phía Đông, khoảng cách từ trường đến đó không gần cũng không xa.
Vào những ngày làm việc bình thường thì đường phố Bắc Kinh đã tấp nập người qua lại, xe cộ hối hả không ngớt nên ngày nghỉ cũng không thấy yên ắng hơn là bao, khắp nơi đều là xe cộ ra ngoài đi chơi cuối tuần.
Để tránh kẹt xe, Minh Phù và Trần Tự Chu chuẩn bị đi tàu điện ngầm.
Dáng người thiếu niên cao lớn, tỷ lệ đầu vai rất đẹp, áo phông trắng rộng kết hợp với quần dài ống côn màu nhạt, nhìn vừa sạch sẽ vừa thoải mái lại có chút bụi bặm, chiếc đồng hồ cơ đeo trên cổ tay càng làm tăng thêm nét trẻ trung, một bên vai đeo chiếc balo kiểu nữ nhỏ nhắn.
Cô gái bên cạnh anh buộc tóc đuôi gà, dáng người cao ráo, đường nét vai cổ xinh đẹp, đứng cạnh chàng trai thì lại càng trở nên mềm mại và nhỏ nhắn hơn hẳn.
Hai người mua vé vào ga, trên đường đi có không ít người liếc nhìn họ.
Không giống với ánh mắt dò xét của những người khác trong trường, ánh mắt của người đi đường là sự ngưỡng mộ làm cho Minh Phù không thấy khó chịu, ngược lại còn thấy trong sâu thẳm trái tim cô đang dâng lên từng đợt vui vẻ.
Trên tàu điện ngầm cũng có khá nhiều người nên không có chỗ ngồi.
Hai người tìm một chỗ đứng, Minh Phù nắm lấy tay vịn bên hông để giữ thăng bằng còn Trần Tự Chu đứng sau cô, tay nắm lấy vòng treo trên cao, vì dùng sức nên gân ở mặt trong cổ tay hơi nổi lên.
Trên tàu điện ngầm rõ ràng đã mở điều hòa nhưng Minh Phù vẫn cảm nhận được thân nhiệt tỏa ra từ Trần Tự Chu.
Không nóng nhưng rất ấm áp, tỏa ra từ phía sau, như thể muốn bao bọc lấy cô.
Những ngón tay bám chặt vào tay vịn đến nỗi trắng bệch, tim Minh Phù bắt đầu đập nhanh hơn từng nhịp. Hai người họ đứng ở gần cửa, tàu điện ngầm lao về phía trước, tiến vào đường hầm, lúc này bóng hình cô và Trần Tự Chu phản chiếu trên cửa sổ.
Ánh mắt Minh Phù dời từ bàn tay đang buông thõng bên hông của anh hướng lên từng chút, đợi đến khi ánh mắt cô cuối cùng cũng dừng lại ở gương mặt của thiếu niên đang phản chiếu trên cửa sổ thì cô đột nhiên sững người.
Khóe miệng anh đang nở một nụ cười, đôi mắt rũ xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trên cửa sổ như thể đã chờ đợi từ rất lâu.
Ngay cả khi cô còn chưa nhìn về phía anh thì ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô.
Lòng Minh Phù có chút hoảng loạn, cô rũ mắt xuống.
Một luồng hơi nóng lướt qua bên tai Minh Phù, giọng nói quen thuộc vang lên: “Ngoảnh đầu lại, nhìn mình.”
Minh Phù vô thức nghe lời làm theo.
Môi dường như chạm phải thứ gì đó.
Khuôn mặt nghiêng của chàng trai gần trong gang tấc, mắt Minh Phù rất khó để tập trung nên cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Mãi một lúc sau, cô mới phản ứng lại được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô tiến về phía trước một bước lớn, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trần Tự Chu.
“Cậu!”
Trần Tự Chu một tay đút túi, cười đắc ý nhưng vẫn cố tình hỏi: “Làm sao nào?”
Minh Phù thực sự sắp bị anh chọc tức chết rồi.
Làm sao anh có thể thản nhiên hỏi một câu như vậy?
Cô há miệng, ấp úng mãi mà vẫn không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng, quay người đối mặt với cửa xe.
Nhìn bóng hình đang co ro trong góc, Trần Tự Chu chậm rãi đứng thẳng người, liếc thấy đôi tai đỏ bừng của cô thì khóe miệng anh càng cong lên vui vẻ.
Anh đưa tay kéo Minh Phù: “Qua đây, dựa vào đó không lạnh sao?”
Minh Phù né tránh tay anh ra, hơi nghiêng đầu, xấu hổ nói: “Cậu đừng…đừng chạm vào mình!”
“Mình—”
Trần Tự Chu mới nói được một chữ đã bị Minh Phù vội vàng ngắt lời: “Nếu cậu còn…còn nói nữa…mình sẽ, xuống xe!”
“…”
Được thôi.
Anh im lặng.
Bởi vì chuyện trên tàu điện ngầm nên suốt chặng đường, Minh Phù không nói với Trần Tự Chu một câu nào, thậm chí chẳng nhìn anh lấy một cái, mặt mày nghiêm nghị.
Cho đến khi xuống tàu, Minh Phù vẫn không thèm để ý đến Trần Tự Chu.
Ga mà họ xuống là ga đổi tuyến, người đông, Trần Tự Chu sợ bị lạc với Minh Phù nên định nắm tay cô. Vừa mới giơ tay lên, cô gái nhỏ đã nhanh chóng tránh sang một bên, động tác nhanh đến mức anh không phản ứng kịp.
“?”
Sao vẫn còn phản ứng mạnh thế?
Chuyện này rõ ràng là lỗi của Trần Tự Chu trước nên anh cũng không thể nổi nóng được, chỉ có thể từ từ dỗ dành cô: “Mình không muốn làm gì cả, người đông quá nên mình nắm tay cậu để không bị lạc.”
“Không đâu.” Minh Phù cự tuyệt: “Không lạc được đâu.”
“…”
Lần này thì anh thật sự chọc giận cô gái nhỏ rồi.
Trần Tự Chu bất lực gãi gãi lông mày, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: “Vậy cậu đi trước đi, mình đi sau nhìn cậu.”
Minh Phù cảnh giác nhìn anh, từng bước từng bước tiến về phía lối ra.
Trần Tự Chu: “…”
Thật sự không biết phải làm gi với cô nữa đây…
_
Vào đến công viên, ngay ở cổng có người bán bóng bay bơm khí hidro, có đủ loại hình dáng hoạt hình, xung quanh có mấy đứa trẻ vây quanh.
Một trong số những đứa trẻ đó nắm lấy tay một người phụ nữ, chỉ vào quả bóng bay: “Mẹ ơi, con muốn quả bóng bay đó.”
Đồ trong công viên giải trí đều rất đắt, trên Taobao có thể mua được một gói bóng bay bơm khí hidro tặng kèm cả đồ bơm chỉ với giá 9,9 tệ, lại còn được miễn phí vận chuyển nhưng ở đây lại bán tới năm mươi tệ một quả.
Cha mẹ nào cũng thực tế, thứ này mua về chẳng có tác dụng gì, mua chỉ tổ phí tiền.
Người phụ nữ đó nhắm mắt nói bừa: “Chỉ có con gái mới thích bóng bay thôi, con là con trai cơ mà.”
Cậu bé bĩu môi: “Dạ.”
Trần Tự Chu còn chưa dỗ dành được Minh Phù, vừa nhìn thấy thứ này thì anh như nhìn thấy cơ hồi, liền đi tới xem thử: “Ông chủ, tôi muốn quả bóng hình sóc kia.”
“Có ngay.”
Ông chủ tháo quả bóng bay hình sóc xuống đưa cho anh.
Cậu bé nọ vừa mới đi được hai bước, quay đầu lại nhìn thấy Trần Tự Chu đang mua bóng bay thì không chịu đi nữa: “Mẹ ơi, anh trai kia cũng mua bóng bay kìa, anh ấy không phải con trai sao?”
Trần Tự Chu: “?”
“Không phải.” Thấy Trần Tự Chu nhìn sang, người phụ nữ lập tức bịt miệng cậu bé lại, cười xin lỗi anh rồi cúi đầu nói với cậu bé: “Anh trai mua tặng người khác đó.”
Cậu bé: “Tặng ai ạ?”
Người phụ nữ: “Có thể là tặng bạn gái?”
Cậu bé tò mò hỏi tiếp: “Bạn gái là gì ạ?”
Người phụ nữ còn chưa kịp trả lời thì Trần Tự Chu đã đi tới.
“Là người mà anh thích.” Trần Tự Chu ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Nhóc con, em giúp anh một việc được không? Anh tặng em một quả bóng bay.”
Minh Phù vừa đi vệ sinh ra thì một cậu bé chạy tới từ bên cạnh, cậu nhóc đứng trước mặt ngẩng đầu nhìn cô, rồi đưa quả bóng bay trong tay cho cô: “Chị ơi, đây là anh trai tặng chị, anh ấy bảo anh ấy làm chị giận nên không dám tặng chị nên nhờ em tặng chị đó. Chị đừng giận anh ấy nữa nhé? Anh ấy bảo nếu chị không giận anh ấy nữa thì sẽ tặng em một quả bóng bay hình Ultraman đó.”
Cậu bé nói rất nhanh như sợ quên mất từ nào đó, nói xong còn thở hổn hển hai hơi.
Minh Phù ngẩn người, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại rồi ngồi xổm xuống, nhận lấy quả bóng bay: “Cảm ơn em.”
Cậu bé vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình: “Vậy là chị không giận anh trai nữa phải không?”
Minh Phù nhìn về phía sau lưng cậu bé.
Trần Tự Chu đang đứng cách đó hai bước, mỉm cười nhìn cô.
Cô lắc đầu: “Không đâu.”
Trần Tự Chu lập tức tiến lên: “Là cậu nói đó nhé, có nhân chứng ở đây rồi, cậu phải giữ chữ tín, đừng để đến lúc người ta đi rồi thì cậu lại trở mặt không nhận người.”
Cậu bé gật đầu phụ họa: “Đúng! Giữ chữ tín!”
Minh Phù bị một lớn một nhỏ này chọc cho bật cười: “Không có đâu.”
Mắt cậu bé sáng lên, quay đầu lại nhìn Trần Tự Chu: “Anh trai, Ultraman của em!”
Trần Tự Chu đưa tay đang giấu sau lưng ra, đưa quả bóng bay cho cậu bé.
Minh Phù liếc nhìn anh, anh đã sớm biết cô không thể từ chối lời nhờ vả của trẻ con nên cách này chắc chắn sẽ thành công. Quả bóng bay hứa tặng cho cậu bé cũng đã được mua sẵn rồi.
“Cảm ơn anh trai, chị gái.” Cậu bé rất dẻo miệng: “Chị gái xinh quá, sau này em lớn lên cũng sẽ tìm một bạn gái xinh như chị.”
“Em đừng có mơ.” Trần Tự Chu cúi mắt nhìn cậu bé: “Xinh đẹp như vậy thì chỉ có một mình cô ấy thôi.”
“Ồ…” Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì em sẽ tìm một người xinh hơn.”
“Không có đâu, không có cô gái nào xinh hơn cô ấy hết, cô ấy là người xinh nhất.”
Cậu bé liên tiếp bị phản bác nên tức sắp khóc đến nơi.
“…”
Minh Phù đứng bên cạnh nghe mà thấy cơn giận vừa mới hạ xuống lại bắt đầu bốc lên, cô kéo Trần Tự Chu lại: “Đừng nói nữa.”
Cô xoa đầu cậu bé: “Em đi tìm mẹ đi.”
“Dạ… tạm biệt chị gái.” Cậu bé trả lời với giọng buồn bã, trước lúc đi còn liếc nhìn Trần Tự Chu đầy oán hận rồi mới cầm quả bóng bay chạy đi.
Hai người nhìn cậu bé đến bên mẹ mình thì mới thu hồi tầm mắt.
Trần Tự Chu định nói gì đó nhưng ánh mắt liếc thấy cô gái nhỏ vừa nãy còn đứng bên cạnh anh giờ đã lùi về phía bên kia một bước.
Anh tức đến bật cười, quay đầu nhìn cô: “Ai vừa nói sẽ giữ chữ tín vậy?”
“Mình chỉ nói…không giận.” Minh Phù nói: “Vẫn phải…giữ khoảng cách.”
Trần Tự Chu: “…”
Tính sai rồi!
–
Minh Phù khá bạo dạn mà Trần Tự Chu lại càng không sợ gì cả, hai người chơi hết những trò chơi mạo hiểm trong công viên.
Đúng vào cuối tuần, công viên có rất nhiều người, có một số trò chơi phải xếp hàng dài ngoằn ngoèo, khi chơi xong cũng mất khá nhiều thời gian.
Hai người ăn trưa ở nhà hàng bên trong công viên, đến chiều lại tiếp tục chơi.
Điểm cuối cùng của công viên giải trí chắc chắn là ngồi đu quay nhưng không may là hôm nay đu quay đang bảo trì nên không mở cửa cho khách. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng so với niềm vui cả ngày hôm nay thì cũng chẳng đáng là bao.
Vào thu rồi nên trời cũng tối nhanh hơn trước rất nhiều, mới hơn năm giờ chiều mà mặt trời đã lặn.
Hai người chậm rãi thả bước dưới ánh hoàng hôn, Minh Phù đang cầm một cái kem ăn từ từ chậm rãi.
Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Chơi có vui không?”
“Vui.” Minh Phù gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Rất vui.”
Nghe ra giọng nhấn mạnh của cô thì Trần Tự Chu bật cười, anh giơ tay lau đi vệt kem dính trên khóe miệng Minh Phù, giọng trầm khàn: “Vui là được.”
Đầu ngón tay ấm áp của thiếu niên lướt qua khóe môi cô như thể có mang theo dòng điện lan tỏa từ khóe môi lan ra khắp tứ chi, tê tê dại dại.
Vệt ấm áp đó không nán lại lâu mà biến mất rất nhanh chóng, Minh Phù chớp mắt một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn kem.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trần Tự Chu lấy điện thoại ra, vuốt để nghe máy: “Nói.”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay anh Trần đáng thương, bị vợ giận cả ngày chỉ vì một chiếc hôn má.