Chậm Nhiệt - Chương 22
Gần đây, việc học thêm liên tục diễn ra, lớp học thêm của lớp mười hai sẽ kết thúc vào ngày 15 tháng 8, trường cho các học sinh nghỉ một kỳ nghỉ ngắn, kỳ nghỉ hè hai tháng biến thành hai tuần, đối với đám học sinh lớp mười hai đã phải chịu đày đọa trong mấy ngày qua thì đây đã là một đặc ân lớn.
Minh Phù vẫn ở lại ký túc xá của trường như trước, không về nhà.
Trong thời gian đó, Từ Hân Vinh không hề nhắn tin hỏi thăm cô, Minh Phù cũng quen rồi nên không có phản ứng gì nhiều.
Ký túc xá có bốn người, Trịnh Nhan Hương và một bạn cùng phòng khác đã xách hành lý về nhà hồi chiều nay, chỉ còn lại Minh Phù và một nữ sinh khác là Lý Nghiên Nghiên nên cũng không đến nỗi quá cô đơn.
Tắm rửa xong nằm lên giường, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường như thể đã tính toán thời gian chính xác để sáng đèn lên.
Không cần nhìn cũng biết là ai gửi tin nhắn đến, lúc này ngoài Trần Tự Chu ra cũng thì không còn ai tìm cô nữa.
Mở khóa vào Wechat xem thì quả nhiên là Trần Tự Chu nhắn tin đến.
[C: Ngày mai cậu có việc gì không?]
[Minh Phù: Không.]
[C: Vậy ngày mai thời gian của cậu giao cho mình đi.]
[Minh Phù: Làm gì?]
[C: Đưa cậu ra ngoài chơi.]
Theo sau tin nhắn này là một gói biểu tượng cảm xúc Chuột Jerry đang mỉm cười, mắt lim dim, ngẩng đầu khoanh tay trước ngực nhìn có chút kiêu ngạo, rất giống với dáng vẻ của Trần Tự Chu sau khi giảng bài cho cô xong, vẻ mặt như thể viết mấy chữ thật lớn: “Xem mình có giỏi không? Mau khen mình đi.”
Minh Phù không khỏi bật cười rồi trả lời lại một chữ “Được.”
Cách vài giây, bên kia gửi lại đến một tin nhắn thoại.
Minh Phù khựng lại một chút, trước tiên là cô lưu tin nhắn thoại vào mục Đã lưu, sau đó mới lấy tai nghe từ dưới gối ra cắm vào rồi mới mở tin nhắn thoại lên.
Giọng nói của Trần Tự Chu luôn rất dễ nghe, trong trẻo pha chút lười biếng, tốc độ nói cũng không nhanh không chậm, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Dễ dàng vậy sao? Mình còn tưởng là phải năn nỉ cậu thêm mấy lần nữa lận đó.”
Nói gì như thể ngày thường cô hay làm khó anh lắm vậy!
[Minh Phù: Như vậy cũng được.]
Lại có thêm một tin nhắn thoại được gửi đến: “Cậu đúng là hết thuốc chữa, cách một cái màn hình nên lời gì cũng dám nói, không sợ ngày mai mình trả thù à?”
[Minh Phù: Không sợ.]
“Thôi kệ đi, dù sao thì mình cũng không làm gì được cậu.” Trong giọng nói anh mang theo sự nuông chiều cùng dung túng.
Khi đeo tai nghe vào, âm thanh trong trẻo kia như được khuếch đại, như thể Trần Tự Chu đang thì thầm ở ngay bên tai cô vậy.
Minh Phù vô thức xoa nhẹ vành tai, rồi ấn vào tin nhắn thoại đó để nghe lại lần nữa.
Ngón tay miết nhẹ dọc theo viền điện thoại, mãi mà cô vẫn không nghĩ ra nên trả lời thế nào nên đành mím môi gõ hai chữ “Ngủ ngon” rồi gửi đi.
Trần Tự Chu cũng không tiếp tục làm phiền cô mà trả lời lại một câu chúc ngủ ngon.
Ngay sau đó, anh lại gửi thêm một tin nhắn.
[C: Ngày mai gặp.]
Minh Phù nhìn chằm chằm ba chữ này một lúc lâu, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình rồi lại vuốt lên, nghe lại từng tin nhắn thoại mà Trần Tự Chu gửi đến sau đó cô lưu hết lại rồi mới tháo tai nghe ra, nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này của Minh Phù bình yên đến lạ, sáng hôm sau khi Minh Phù tỉnh dậy còn thấy có chút mơ hồ. Hình như đã lâu lắm rồi cô không ngủ một giấc trọn vẹn và thoải mái như vậy.
Minh Phù cầm điện thoại lên xem thì phát hiện đã gần chín giờ rưỡi rồi. Hôm qua cô và Trần Tự Chu đã hẹn nhau lúc chín giờ.
Cô bật dậy khỏi giường, mở Wechat.
Có hai tin nhắn chưa đọc của Trần Tự Chu.
[C: Mình đến trường rồi.]
Thời gian hiển thị là tám giờ rưỡi.
[C: Tỉnh rồi thì xuống đây.]
Tin nhắn này đã được gửi đi cách đây nửa tiếng.
Minh Phù cuống quýt gõ chữ: [Xin lỗi, mình mới ngủ dậy, mình xuống ngay đây.]
Trần Tự Chu trả lời lại ngay.
[C: Không vội, cậu từ từ thôi.]
[C: Tất nhiên nếu cậu sốt ruột muốn gặp mình thì mình cũng không có ý kiến gì.]
Cái người này không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc cô cả!
Trả lời thế nào cũng không ổn nên Minh Phù dứt khoát từ bỏ, cô xuống giường rồi đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.
Vì Lý Nghiên Nghiên vẫn đang ngủ nên Minh Phù cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng.
Rửa mặt xong, Minh Phù mở tủ tìm quần áo để mặc. Cô không chú ý lắm đến khoản ăn mặc, miễn sao có đồ để mặc là được. Con gái ai cũng thích làm đẹp, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình vào người thì vừa xấu vừa vướng víu nên nhiều nữ sinh đều đã sửa lại kích cỡ đồng phục nhưng Minh Phù lại mặc thấy rất thoải mái.
Quần áo của cô cũng thường là những bộ rộng rãi.
Cô vừa lấy một chiếc áo phông dài và quần đùi để chuẩn bị mặc thì Lý Nghiên Nghiên tỉnh dậy.
“Bé Phù, cậu định ra ngoài à?”
Sống với nhau mấy tháng trời nên mọi người cũng dần hiểu nhau hơn, Minh Phù xinh đẹp mà tính tình lại tốt nên trong phòng ai cũng đều rất thích cô. Ngày nào Trịnh Nhan Hương cũng gọi Minh Phù là “bé Phù” nên hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đã học theo đổi cách xưng hô tự bao giờ.
Minh Phù quay đầu nhìn: “Mình đánh thức cậu à?”
“Đâu có.” Lý Nghiên Nghiên dụi mắt nằm trên giường: “Là cái đồng hồ sinh học chết tiệt này không cho mình ngủ tiếp, tối qua mình còn định ngủ đến tận chiều cơ!”
Minh Phù cười cười, chỉ vào phòng tắm: “Mình đi thay quần áo.”
“Đi đi, mình cũng dậy đây.”
Lý Nghiên Nghiên xuống giường rồi đi ra ban công lấy quần áo.
Cô nàng vô thức nhìn xuống dưới thì đột nhiên sững người, cô lại dụi mắt thật mạnh, sau khi xác định được chàng trai đang đứng dưới ký túc xá chính là Trần Tự Chu thì cô liền hét lên: “Bé Phù à!”
Lý Nghiên Nghiên hét rất to, giọng điệu lại gấp gáp làm cho Minh Phù tưởng có chuyện gì nên vội vàng mặc quần áo chạy ra khỏi phòng tắm.
“Có chuyện gì?”
Lý Nghiên Nghiên chỉ chỉ xuống dưới, trên mặt là biểu cảm hóng hớt to đùng: “Cậu định ra ngoài với Trần Tự Chu à?”
Cả trường không có mấy ai không biết đến Trần Tự Chu, anh đẹp trai cao ráo, được nhiều người yêu mến, đặc biệt là các nữ sinh trong trường. Việc anh bị các cô gái chặn đường ở mọi ngóc ngách của trường để tỏ tình đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Bây giờ anh và Minh Phù công khai đi lại thân thiết với nhau, lâu dần mọi người trong trường đều biết bên cạnh đại ca đã có một nữ sinh quen mặt.
Là bạn cùng phòng của Minh Phù, nên ba người Lý Nghiên Nghiên thường xuyên được hưởng ké đồ ăn vặt và bánh ngọt mà Trần Tự Chu mang tới cho Minh Phù. Cũng không phải Minh Phù cố tình khoe khoang gì, mà là do Trần Tự Chu thường sẽ mang đến một cái bánh kem lớn trước giờ tự học buổi tối, một mình Minh Phù không ăn hết được nên đương nhiên sẽ mang về chia cho các bạn cùng phòng.
Có một lần Lý Nghiên Nghiên đến văn phòng lấy bài kiểm tra, trên đường trở về đã thấy Trần Tự Chu xách một cái bánh kem lên lầu, tối hôm đó Minh Phù đã mang về phòng một cái bánh kem giống hệt như vậy.
Mọi chuyện lập tức sáng tỏ.
Bọn họ đều cảm thấy Trần Tự Chu đối xử với Minh Phù không bình thường nhưng Minh Phù chưa bao giờ nói gì.
Ngay ngày đầu tiên được nghỉ mà đã thấy đại ca xuất hiện dưới ký túc xá, mặc dù trường Trường Lập cho phép học sinh ở lại trường kỳ nghỉ nhưng số nữ sinh ở lại ký túc xá bây giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy nên người mà đại ca chờ ngoài Minh Phù ra thì không thể có người nào khác.
Lý Nghiên Nghiên vô cùng phấn khích, cô nắm lấy cánh tay Minh Phù lắc lắc.
Minh Phù không ngờ anh lại đợi ở dưới tầng nên nhất thời ngây người đến nỗi quên cả chớp mắt.
Người ở dưới tầng như cảm nhận được điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, Minh Phù thấy thiếu niên đứng dưới bóng cây cười lên một cái, anh nghiêng đầu lười biếng vẫy tay chào cô.
Lý Nghiên Nghiên ở bên cạnh gần như sắp hóa thân thành gà gáy chói tai ngay tại chỗ.
Đây là tình tiết phim thần tượng mê người gì thế này?!
Thấy Minh Phù không có phản ứng gì nên cô nàng lập tức nắm lấy cánh tay Minh Phù giơ lên vẫy vẫy để đáp lại Trần Tự Chu.
Lúc này Minh Phù mới định thần lại, cô nhìn về phía Lý Nghiên Nghiên, vừa buồn cười vừa bất lực: “Cậu làm gì vậy?”
“Giúp cậu đáp lại lời của anh chàng đẹp trai đó chứ còn gì nữa.”
Cơn buồn ngủ đã nhanh chóng tan biến, lúc này Lý Nghiên Nghiên vô cùng tỉnh táo, cô chú ý đến trang phục của Minh Phù, lùi lại một bước rồi đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Hôm nay cậu định mặc thế này ra ngoài à?”
“À…” Minh Phù cúi đầu nhìn trang phục của mình, thấy không có vấn đề gì nên đáp: “Không được sao?”
“Không được! Tuyệt đối không được!” Lý Nghiên Nghiên kéo cô vào trong: “Ra ngoài đi chơi với con trai, lại còn là đi chơi với trai đẹp như thế thì sao cậu có thể tùy tiện qua loa cho xong như vậy được.”
Minh Phù không hiểu.
Còn phải chuẩn bị long trọng hơn nữa hả?
Lý Nghiên Nghiên săm soi tủ quần áo của cô một lượt thật kỹ, cuối cùng lấy ra một chiếc váy liền thân cổ vuông họa tiết hoa nhí: “Mặc cái này đi! Đi thay ngay cho mình!”
Chiếc váy này là của Trịnh Nhan Hương mua trước đây nhưng vì mua nhầm size mà cũng không thể trả lại, cô nàng ghĩ rằng Minh Phù mặc sẽ vừa nên đã tặng cho cô.
Minh Phù vẫn chưa từng mặc nó lần nào vì chiếc váy này là váy bó eo nên cô mặc không quen.
Lý Nghiên Nghiên không nói hai lời đẩy cô vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Tuổi thanh xuân của con gái chỉ kéo dài có vài năm ngắn ngủi, bọn mình phải tranh thủ thời gian tận hưởng. Tuổi trẻ xinh đẹp thì đương nhiên phải thể hiện thật tốt nhan sắc của mình, ngày nào cũng mặc đồ rộng thùng thình thì có gì đẹp đâu.”
“Mặc dù bọn mình vẫn là học sinh cấp ba nhưng cũng đã mười tám tuổi rồi, có thể mặc những bộ đồ quyến rũ một chút. Người ta vẫn thường nói, mặc đẹp để cho người ngắm mà.”
Lý Nghiên Nghiên cong hai ngón tay chỉ vào mắt mình: “Hứa với cậu, hôm nay cậu mặc chiếc váy này đi chơi với đại ca thì đảm bảo cả ngày cậu ấy sẽ không thể rời mắt khỏi cậu đâu.”
Minh Phù nhỏ giọng đính chính: “Nhưng mà mình…mình vẫn chưa…chưa đến, mười bảy tuổi…”
Minh Phù đi học sớm hơn người khác một năm, sinh nhật lại muộn nên tính ra thì bây giờ cô mới có mười sáu tuổi.
Lý Nghiên Nghiên ngẩn ra nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Không sao, không phải chỉ kém hai tuổi thôi sao, chín bỏ làm mười, làm tròn là được, không cần để ý.”
Nói xong, Lý Nghiên Nghiên cũng không cho Minh Phù có cơ hội phản bác, cô nàng đẩy Minh Phù vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Suốt quá trình, Minh Phù không chen vào được một câu nào, cô nhìn cánh cửa đóng chặt rồi lại nhìn chiếc váy trên tay.
Lý Nghiên Nghiên đứng canh ở cửa, đợi Minh Phù thay váy xong đi ra, cô ấy ngoái đầu lại nhìn thì lập tức sững sờ tại chỗ.
Đôi mắt cô nàng dán chặt vào ngực của Minh Phù, lẩm bẩm: “Bé Phù à, hình như mình đã hiểu tại sao cậu toàn mặc quần áo rộng rồi, thế này hẳn phải cỡ C chứ…”
Cổ áo của chiếc váy không hở hang, chỉ là thiết kế bó eo khiến phần vải ở eo co lại tôn lên đường cong của vóc dáng. Một bên tà váy xẻ từ giữa đùi chéo sang bên kia, thiết kế không đối xứng tôn lên đôi chân thẳng tắp và thon dài của cô.
Vóc dáng gợi cảm cùng gương mặt thanh thuần của Minh Phù kết hợp lại, vừa trong sáng vừa quyến rũ mang lại sức hấp dẫn thị giác cực mạnh.
Minh Phù cảm thấy không thoải mái, cô kéo nhẹ tà váy: “Mình…mình vẫn nên…thay lại bộ kia thôi—”
“Thay gì mà thay chứ! Không thay!”
Lý Nghiên Nghiên phát huy triệt để tính tình hấp tấp nóng nảy của mình, cô nàng giật lấy chiếc áo phông trên tay Minh Phù còn một tay kia ôm lấy cô đẩy ra ngoài.
Đi ngang qua bàn của Minh Phù, Lý Nghiên Nghiên cầm điện thoại và cặp sách của Minh Phù nhét vào tay cô rồi đẩy cô ra ngoài cửa ký túc xá.
“Chúc hai người đi chơi vui vẻ!”
Nói xong cô nàng đóng sầm cửa lại, không cho Minh Phù một chút cơ hội hối hận nào.
Minh Phù hết cách đành phải quay người xuống tầng.
Khi cô bước ra khỏi ký túc xá, Trần Tự Chu đang nghe điện thoại, mí mắt anh rũ xuống không nhìn về phía cô.
Phải đến khi cô tiến lại gần, anh mới ngước mắt nhìn.
Sự hờ hững trong mắt Trần Tự Chu biến mất ngay lập tức, anh cầm điện thoại ngây người tại chỗ, yết hầu không kiềm được mà cuộn cuộn.
Thấy anh nhìn sang thì bước chân Minh Phù liền khựng lại, lòng cô có chút bối rối.
Trần Tự Chu đã không còn nghe được người bên kia nói gì nữa rồi, anh báo một câu “Cúp máy” rồi tắt điện thoại.
Anh đi tới đưa cho cô đồ trên tay, thấy anh vẫn bình thường thì Minh Phù cũng dần tự nhiên hơn, cô đưa tay nhận lấy: “Cái gì vậy?”
“Đồ ăn sáng.”
Khi anh mở miệng nói thì giọng đã khàn đi rất nhiều.
Minh Phù để ý nên liền hỏi: “Cậu bị cảm à?”
Câu hỏi này cô nói rất trôi chảy.
“Không, bị nóng.” Anh giơ tay bóp nhẹ gáy, hắng giọng một cái rồi khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như thường ngày: “Đi chơi với mình mà chuẩn bị kỹ vậy, còn mặc đồ đẹp nữa.”
Tay Minh Phù đang xé bánh mì chợt khựng lại, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi cứ thế thản nhiên bước tiếp.
Âm thanh của rất nhỏ nhưng lại vang dội trong tai anh.
Trần Tự Chu như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nào nhúc nhích.