Chậm Nhiệt - Chương 21
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Minh Phù ra bên ngoài trường ăn cơm với Trịnh Nhan Hương như thường lệ.
Trần Tự Chu vì trời nóng nên mất hết cảm giác thèm ăn, dứt khoát cùng Trình Lý và mấy người khác ra sân bóng chơi. Trên đường đi gặp phải Trương Lập nên cậu ta cũng đi theo.
Vừa nhìn thấy Trần Tự Chu là Trương Lập đã cười nham nhở: “Sao rồi anh Tự? Có cưa đổ được bé Phù chưa?”
Lúc trước Trần Tự Chu có cá cược với Trương Lập, trong vòng ba tháng ai cưa đổ được Minh Phù thì người đó thắng nhưng chưa được một tháng thì Trần Tự Chu đã tự mình đi tìm Trương Lập để nói là anh không chơi nữa, còn cảnh cáo cậu ta không được phép có ý đồ với Minh Phù.
Ban đầu khi Trần Tự Chu đồng ý chơi thì Trương Lập đã thấy là lạ, đợi đến khi nhìn thấy anh như gà mái mẹ bảo vệ đàn con thì cậu ta cũng hiểu ra.
Anh không chỉ là thích người ta rồi, mà còn thích rất nghiêm túc.
Trương Lập là đứa miệng nhanh hơn não, cậu ta chưa từng thấy Trần Tự Chu để ý đến cô gái nào như vậy, lúc này cũng chẳng sợ Trần Tự Chu nữa, cậu ta nói: “Không được đâu, quy tắc là quy tắc, sao có thể nói không chơi là không chơi được? Nếu không thì anh Tự nhận thua đi, gọi tôi một tiếng ba là xong chuyện.”
Trương Lập xong thì Trần Tự Chu nhìn cậu ta hồi lâu.
Lúc này Trương Lập mới nhận ra mình vừa nói gì, cậu ta nhìn lông mày Trần Tự Chu cau lại thì trong lòng run lên. Trương Lập đang định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng “ba” rít ra từ trong kẽ răng của Trần Tự Chu.
Trương Lập lập tức há hốc mồm.
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi Trương Lập nhớ lại cảnh tượng lúc đó vẫn thấy khó tin. Mỗi lần gặp Trần Tự Chu là cậu đều phải trêu chọc một câu xem anh đã cưa đổ được con gái nhà người ta chưa.
Trần Tự Chu liếc cậu ta: “Gọi bừa gì vậy, người ta không có tên à?”
Trương Lập giơ tay đầu hàng: “Được được được, Minh Phù, Minh Phù được chưa? Coi cái kiểu cưng như cưng trứng của cậu đi, sao không tiện tay nhét cô ấy vào túi áo mang theo luôn đi, để ngày nào cũng được nhìn.”
Anh cũng muốn vậy lắm chứ.
Trong lòng nghĩ một đằng nhưng miệng lại nói một nẻo: “Cậu thì biết cái gì, thật lòng thích một người không phải là chiếm hữu và khống chế, mà là phải cho cô ấy tự do, biết chưa?”
“…”
Không khí im lặng một lúc, sau đó cả một đám nam sinh cười ồ lên.
Trình Lý và Trương Lập cười vô cùng lớn.
Vẻ tự mất tự nhiên thoáng xuất hiện trên mặt Trần Tự Chu nhưng anh vẫn cố gượng cười: “Vui lắm à?”
Những người khác lúc này cũng không sợ nữa, vẫn đang cười không ngừng. Trình Lý khoác tay lên vai anh, giơ ngón tay cái lên với anh: “Người anh em, tính giác ngộ cao thật đó!”
Trương Lập tiếp lời: “Không xem mấy trăm tập phim thần tượng não tàn thì không thể nào nói ra được mấy lời chua xót như vậy.”
Trần Tự Chu trực tiếp ném một quả bóng qua: “Sao không chua chết cậu đi nhỉ?”
Trương Lập bắt lấy quả bóng, nhịn một lúc lại phải cười tiếp.
Trần Tự Chu bị bọn họ cười đến phiền: “Có chơi không, không chơi thì nghỉ?”
“Chơi chứ, chơi chứ, chơi chứ.”
Trình Lý nhịn cười rồi ra hiệu cho những người khác bảo họ dừng lại.
Giữa tiết học cuối cùng và tiết tự học buổi tối chỉ có bốn mươi phút nghỉ ngơi, còn bảy tám phút nữa đến giờ học thì bọn họ đã chuẩn bị về.
Giáo viên thể dục từng dạy lớp 11-9 đi ra từ nhà thi đấu, mắt ông đảo qua mấy người họ một lượt, cuối cùng nhìn trúng một người: “Ai ở đằng kia? Trần Tự Chu à, vừa hay, qua giúp thầy một việc.”
Cả đám quay đầu lại.
Trần Tự Chu: “Việc gì vậy ạ? Em còn phải về tự học buổi tối.”
Giáo viên thể dục mới ra trường không lâu, tuổi tác không chênh lệch mấy với bọn họ, trước đây còn thường chơi bóng rổ với bọn họ nên quan hệ cũng có thể nói là đã thân quen: “Đừng có mà nói nhăng nói cuội, thầy còn lạ gì em, có về tự học thì em cũng chỉ biết chơi điện thoại thôi.”
“Giờ em khác rồi.”
“Khác thế nào, chẳng lẽ cậu vội về để hẹn hò với bạn gái à?”
Trần Tự Chu còn chưa kịp nói thì Trình Lý đã lên tiếng trước: “Chưa cưa đổ được đâu thầy nên chưa phải bạn gái.”
“?”
Trần Tự Chu đá vào hõm đầu gối của cậu ta một cái: “Mẹ nó, chỉ có cái miệng cậu biết nói thôi phải không?”
Giáo viên thể dục: “Còn chưa phải bạn gái thì sao cậu lại bám theo người ta như vậy, đừng để người ta thấy phiền đó.”
Minh Phù không thể nào thấy anh phiền được.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng Trần Tự Chu thật ra cũng không có gì chắc chắn, anh thở dài: “Được rồi, vì thầy đã dạy em hai năm nên em miễn cưỡng giúp thầy vậy.”
Giáo viên thể dục cười cười mắng một câu: “Thằng nhóc thối, chẳng biết trên biết dưới gì cả.”
Trần Tự Chu cười một tiếng rồi bảo Trình Lý và những người khác đi trước, anh dặn Trình Lý: “Nếu Minh Phù hỏi thì cậu nói với cô ấy một tiếng.”
Trình Lý nhướn mày: “Vậy nếu người ta không hỏi thì sao?”
“Ai mượn cậu nhiều chuyện?”
Trình Lý thích nhất là nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất để ý mọi chuyện liên quan đến Minh Phù của Trần Tự Chu, cậu ta cười hai tiếng rồi cuối cùng bị Trần Tự Chu đá đi.
“Trường mới nhập một lô dụng cụ, chất đống ở đây chưa kịp sắp xếp, giúp thầy chuyển vô phòng dụng cụ đi, nhìn chướng mắt quá.”
“Thầy gọi em đến đây để làm cu li à?”
“Chẳng lẽ tôi gọi cậu đến đây để nhặt tiền à? Nhanh lên, làm xong sớm thì sớm được về gặp người trong lòng của cậu.”
Vậy cũng được!
Trần Tự Chu và giáo viên thể dục cùng nhau chuyển dụng cụ thể dục, sau khi sắp xếp xong, giáo viên thể dục đếm lại số lượng thì mới phát hiện không khớp với số lượng trên hóa đơn, ông bảo Trần Tự Chu đợi ở phòng dụng cụ một lát để ông đi lấy hóa đơn đến đối chiếu.
Trần Tự Chu xua tay ra hiệu cho ông đi nhanh.
Sau khi giáo viên thể dục rời đi thì trong phòng dụng cụ chỉ còn lại một mình Trần Tự Chu, anh ra ngoài chơi bóng nên không mang theo điện thoại nên bây giờ buồn chán chỉ có thể nhìn vào bảng thông tin liên quan đến các môn thể dục treo trên tường.
Đang xem thì chợt có một cơn gió lùa qua, “Rầm-” một tiếng, cửa phòng dụng cụ bị đóng sập lại.
Trần Tự Chu sửng sốt một chút rồi đi tới kéo cửa.
Phòng dụng cụ thường chỉ dùng để chất đồ linh tinh và một số đồ đã bị bỏ nên bình thường căn bản không có ai đến đây mà mấy chỗ hỏng hóc thì cũng đã lâu ngày không sửa chữa.
Trần Tự Chu vừa kéo thì không những không mở được cửa mà lại còn kéo văng luôn cả tay nắm cửa ra.
“?”
Đây có phải là chuyện nên xảy ra ở một ngôi trường danh giá trăm năm không vậy?
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì bóng đèn trên trần nhà chợt tắt ngóm.
Bây giờ đang là bảy giờ tối nên bên ngoài trời đã bắt đầu tối dần, phòng dụng cụ lại nằm ở khu tối, chỉ có cửa ra vào và một ô cửa sổ nhỏ ở trên cao gần trần nhà, nguồn sáng duy nhất tắt ngóm khiến cho căn phòng trở nên tối tăm.
“???”
Chơi anh à?
_
Việc trường đột ngột cúp điện khiến cả tòa nhà khối mười hai trở nên náo nhiệt. Ngày nào cũng phải dậy sớm hơn gà và đi ngủ muộn hơn cả chó nên bây giờ cúp điện thì chắc chắn trường sẽ cho nghỉ sớm.
Lúc mất điện là Minh Phù đang chăm chú viết bài kiểm tra chính tả tiếng Anh. Cô vừa viết xong chữ cái cuối cùng của từ enthusiastic thì trước mắt bỗng tối sầm lại, ngay sau đó bên tai vang lên một tràng tiếng reo hò.
Ngẩng đầu lên thấy xung quanh tối om, cô mới phản ứng lại là cúp điện rồi.
Trình Lý ngồi trước cô đang chơi game, lớp học bỗng tối lại làm cho màn hình điện thoại sáng choang của cậu ta trở nên đặc biệt nổi bật trong lớp.
“Chết tiệt.”
Trình Lý vội úp điện thoại xuống đùi rồi nhấn nút khóa màn hình.
Cậu ta theo thói quen quay đầu muốn nói chuyện với Trần Tự Chu thì tựa như lúc này mới nhớ ra.
“Chết tiệt, Trần Tự Chu vẫn chưa về mà!”
Vừa dứt lời thì Trình Lý đã thấy một bóng dáng mơ hồ chạy ra khỏi lớp học.
Trình Lý nói với Minh Phù chuyện Trần Tự Chu bị thầy giáo thể dục gọi đi giúp ở phòng dụng cụ nên vừa ra khỏi tòa nhà dạy học là cô trực tiếp chạy đến nhà thi đấu.
Phòng dụng cụ ở tận trong cùng của tầng một nhà thi đấu, trường cúp điện nên trong hành lang chỉ có biển chỉ dẫn an toàn phát ra ánh sáng xanh lờ mờ trông hơi rợn người.
Minh Phù chạy đến cửa phòng dụng cụ, gõ cửa hai cái: “Trần Tự Chu? Trần Tự Chu! Cậu có… ở trong không?”
Cô thở hổn hển, trong giọng nói có chút lo lắng.
“Minh Phù?” Giọng nói của thiếu niên ở bên kia cánh cửa có chút mơ hồ: “Cậu đến đây làm gì?”
Minh Phù nuốt nước bọt: “Cậu… cậu đừng sợ, mình ở… ngoài cửa.”
Bên trong im lặng vài giây mà không có tiếng đáp lại, tim Minh Phù đập thót một cái, cô lại gõ cửa hai cái: “Trần Tự Chu?”
Minh Phù chưa bao giờ nói lắp khi gọi tên Trần Tự Chu.
Lần gọi tên anh cũng rất trôi chảy.
“Mình không sợ.” Trần Tự Chu nói: “Cậu đừng lo lắng.”
Những chuyện xảy ra từ nhỏ đã hình thành nên tính cách khép kín của Minh Phù, vì cô cảm thấy dù mình có để tâm đến chuyện gì hay không thì kết quả cũng giống nhau, vậy thì cô thà không kỳ vọng, như vậy thì nếu kết quả có không như ý thì cũng sẽ không quá khổ sở, vì vậy cô thường tỏ ra bình thản như thể chẳng để tâm đến bất kỳ điều gì.
Lần trước cô xúc động như vậy là khi nghe Trần Tự Chu kể anh từng bị bắt cóc, còn lần này vẫn là vì anh.
Minh Phù không phải người thích khóc nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Trần Tự Chu bị nhốt trong một căn phòng tối đen như mực là cô lại thấy khóe mắt cay cay.
Không nhìn thấy anh thì Minh Phù không yên tâm nên cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói với Trần Tự Chu ở phía bên kia: “Cậu…cậu đợi mình một chút.”
Cô bật đèn pin điện thoại, đến phòng bên cạnh bê một cái bàn và một cái ghế ra.
Đặt cái bàn dưới ô cửa sổ hẹp, rồi đặt cái ghế lên trên. Cô trèo lên trước rồi gõ cửa sổ hai cái ra hiệu cho Trần Tự Chu biết cô ở đây.
Cô thử mở cửa sổ, may là không khóa.
Mở cửa sổ xong cô kiễng chân lên, len được một nửa người vào phòng, cô lập tức bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Trần Tự Chu. Đợi đến khi ánh sáng trắng phát ra từ điện thoại phác họa nên dáng người cao ráo của thiếu niên thì Minh Phù mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Tự Chu đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu liều thật, cửa sổ cao vậy mà cậu cũng trèo được.”
Minh Phù không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Trần Tự Chu bật cười, dang rộng vòng tay về phía cô: “Xuống đây đi, mình đỡ cậu.”
Minh Phù gật đầu không do dự: “Ừ.”
Cửa sổ tuy hơi hẹp nhưng vì cô gầy nên cố chui vào cũng được. Biết Trần Tự Chu đang ở dưới đỡ mình nên Minh Phù không hề sợ hãi, cô nhảy xuống rất dứt khoát.
Cảm giác không trọng lượng ập đến trong tích tắc, ngay sau đó eo cô bị siết chặt, cô rơi vào một vòng tay ấm áp. Hương thơm mát lạnh và mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi khiến Minh Phù cảm thấy yên tâm.
Trần Tự Chu ôm eo cô lùi lại hai bước, giọng nói pha lẫn ý cười vang lên trên đầu cô: “Nhảy dứt khoát vậy sao? Lỡ mình không đỡ được cậu thì sao?”
“Sẽ đỡ được.”
Ba chữ nói chắc như đinh đóng cột.
“Tin mình đến vậy sao?”
Minh Phù nhẹ nhàng gật đầu.
Lực siết chặt ở eo tăng lên, Trần Tự Chu không buông Minh Phù ra mà cô cũng không vùng vẫy. Bàn tay buông thõng bên hông cô khẽ động đậy, đèn pin loé lên trước mắt, những suy nghĩ hỗn loạn vì lo lắng tan đi, lúc này Minh Phù mới nhận ra cô và Trần Tự Chu vẫn còn ôm nhau.
Mặt Minh Phù ửng đỏ, cô vùng vẫy lùi lại phía sau.
Trần Tự Chu không tiến thêm bước nữa, anh buông cô ra nhưng tay vẫn giữ lấy cánh tay cô: “Cậu từ từ thôi, ở đây nhiều đồ lắm, cẩn thận lại va vào người.”
Minh Phù giơ điện thoại lên quét một vòng, trong phòng chất đầy đủ các loại dụng cụ, còn có hai bàn bóng bàn.
Cô chỉ vào bàn bóng bàn: “Có bàn ở đằng kia.”
Mắt Trần Tự Chu vẫn luôn dõi theo cô, anh ung dung đáp: “Ừ.”
“Vậy cậu…có thể ra ngoài rồi.”
“Hả?”
Trần Tự Chu mất hai giây mới phản ứng lại, lúc này anh mới hiểu ra, anh cười cười nói: “Không phải cậu bảo mình đợi cậu sao? Vậy nên mình không thể đi được.”
Minh Phù im lặng.
Là cô hấp tấp.
Trần Tự Chu thấy cô rũ mắt, có vẻ hơi bực bội thì nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn: “May là mình không ra ngoài, nếu không thì mình sẽ không thấy được cậu lo lắng cho mình như vậy.”
Trong phòng để dụng cụ có rất nhiều đồ, trước khi Minh Phù đến, anh đã định chui ra từ cửa sổ đó, thế nhưng vừa định hành động thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng cô gọi mình.
Sau đó lại nghe cô bảo anh đợi cô.
Trần Tự Chu còn tưởng là cô sẽ đi tìm thầy giáo đến mở cửa, ai ngờ một lát sau đã nhìn thấy nửa người cô thò vào trong cửa sổ. Cô giơ điện thoại lên, ánh đèn trắng sáng rọi về phía anh, cô ẩn mình sau ánh đèn nên chỉ có một hình dáng mờ ảo hiện ra nhưng Trần Tự Chu lại cảm thấy giờ phút này thân ảnh cô còn sáng hơn cả ngọn đèn chiếu thẳng tới anh.
Không ai biết được trong khoảnh khắc nhìn thấy Minh Phù xuất hiện, trái tim anh đã đập nhanh như thế nào. Trong vài giây ngắn ngủi đó, bên tai anh chỉ toàn là tiếng trái tim đang điên cuồng gào thét đinh tai nhức óc.
Anh đứng ở dưới nhìn cô, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy cô.
Trần Tự Chu nhéo mặt Minh Phù: “Theo đuổi cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng được cậu đáp lại một chút rồi. Dù sao thì mình thích cậu trước nên cậu không cần phải ngại đâu.”
Cách diễn đạt của anh luôn trực tiếp và nồng nhiệt như vậy, như thể anh không biết cách che giấu là gì. Ngoại trừ lần anh nói sẽ theo đuổi cô thì đã rất lâu rồi Minh Phù không nghe anh nói những lời thẳng thắn như vậy.
Không gian tối tăm càng làm tăng thêm không khí mập mờ, Minh Phù chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng hơn. May là bóng tối che phủ để Trần Tự Chu không nhìn thấy được sắc mặt cô.
Cô tránh tay anh ra rồi kéo giãn khoảng cách.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt, hai người cùng nhìn về phía đó.
Trình Lý và bóng dáng của thầy giáo thể dục xuất hiện ở cửa.
“Chu Chu! Tôi đến cứu cậu-” Trình Lý bước nhanh vào, đến khi nhìn thấy trong phòng có thêm một người nữa thì cậu ta đột ngột dừng bước: “Chết tiệt, bé Phù, cậu thực sự đến đây rồi sao? Hồi nãy trong lớp tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm chứ.”
Ánh mắt thầy giáo thể dục đảo qua đảo lại giữa Minh Phù và Trần Tự Chu, chẳng có chút gì giống với dáng vẻ của một giáo viên cả: “Chúng ta có đến sớm quá không?”
“…”
Trần Tự Chu đang định nói gì đó thì thấy cô gái nhỏ đang đứng trước mặt anh đã cúi đầu nhanh chân lao ra ngoài, anh vô thức bước theo cô, ra đến cửa anh mới quay đầu nhìn hai người còn lại trong phòng: “Hai người không nên đến đây.”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tự Chu: Ai bảo hai người đến đây?! Phải để tôi ở một mình với vợ tôi cả đêm chứ!
(Bé Phù thật sự rất dũng cảm, lúc nào cũng hành động nhiều hơn lời nói!)